Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Buộc Phải Giải Thích

Phiên bản Dịch · 1805 chữ

Đây chính là một con gấu trúc đó!

Cho dù lớn lên có đáng yêu đến mấy, nó cũng là một con gấu trúc!

Nặng đến mấy trăm pound, một chưởng là có thể phá vỡ đá để mở núi, đặt mông ngồi xuống có thể đè chết người.

Tiền Thụ không thể không thật cẩn thận đối xử, dù sau cái mông của hắn cũng sắp bị quăng ngã thành bốn mảnh.

Để Tiền Thụ cảm thấy không hiểu chính là vừa rồi gấu trúc Cổn Cổn còn liên tục tung ra các loại chiêu thức, thế mà lúc này lại không nhúc nhích. Cứ như vậy trừng mắt nhìn hắn chằm chằm.

Con người cũng là từ động vật tiến hóa lên.

Vì lẽ đó, theo bản năng họ sẽ không dám làm bừa gì khi bị quái thú nhìn chằm chằm.

Tiền Thụ thật sự rất sợ hãi, nếu lại lộn xộn thì gấu trúc Cổn Cổn sẽ lập tức nhào lên cắn hắn.

Kết quả là từ đó một người một gấu, cứ thế mắt to trừng mắt nhỏ, giằng co mấy chục giây.

- Này! Đang làm gì thế Lão Tiền? Cậu đang đá lông nheo với con gấu sao?

Chương Giang cũng rất cẩn thận đứng ở cửa không dám đi vào.

- Đừng làm ồn! Nhân viên hỗ trợ của chúng ta sắp đến chưa? Anh không thấy là tôi đang cố gắng ổn định cảm xúc của nó, đề phòng nó chạy trốn sao?

Ngắn ngủn trừng mắt mấy chục giây, Tiền Thụ liền tìm được một lý do thực “hợp lý hợp pháp” cho việc bản thân không dám động đậy.

- Không nhanh như vậy đâu. Vậy chẳng lẽ… cậu tiếp tục theo dõi nó hay sao?

Đứng ngoài cửa, Chương Giang có chút kỳ quái hỏi:

- Nhưng mà sao bây giờ con gấu trúc này lại không động đậy nữa rồi?

Nói rồi, Chương Giang tiện tay muốn tiến tới góp vui.

- Này, đừng tới đây! Đừng lộn xộn! Cậu còn muốn bị một con gấu trúc knock-out sao?

Tiền Thụ lập tức cảnh cáo Chương Giang.

Nhưng mà, đã xong rồi…

Người và gấu trúc đều giống nhau, có lòng hiếu kỳ không nói rõ được cũng không tả rõ được.

Chương Giang cẩn thận từng li từng tí tiến lại gần, đi một bước lại phát hiện gấu trúc Cuồn Cuộn không nhúc nhích chút nào, lại đi thêm vài bước… vẫn cứ không nhúc nhích?

Vươn đầu ngón tay ra nhẹ nhàng chạm một cái lên người gấu trúc, rồi lập tức co chân chạy.

Chạy một nửa…

- Ồ? Không đúng! Cảm giác này… sao lại cứng rắn như vậy? Chẳng phải lông gấu trúc rất mềm mại sao?

Ngây ra một lúc, Chương Giang liền to gan lớn mật đến gần, sờ sờ đầu gấu trúc Cổn Cổn.

- Ôi trời ơi! Lão Chương cậu không muốn sống nữa sao?

Tiền Thụ hét lên, làm tốt tư thế phòng ngự, thậm chí chuẩn bị nghênh tiếp đòn đánh của gấu trúc Cổn Cổn.

Nhưng kỳ quái chính là, gấu trúc Cổn Cổn vẫn không nhúc nhích như cũ, mặc cho Chương Giang chạm vào nó thế nào cũng cứ đứng im.

- Ha ha… lão Tiền, xem ra chúng ta bị lừa rồi!

Sau khi xác định không có nguy hiểm gì, Chương Giang liền ha ha cười lớn, thậm chí còn thân mật ôm lấy gấu trúc Cuồn Cuộn, nói với Tiền Thụ:

- Đây không phải là một con gấu trúc sống, mà là một bức tượng điêu khắc thôi!

Tiền Thụ có chút không tin, tiến lên hai bước rồi lại lùi một bước, ngập ngừng thò tay sờ sờ đầu gấu trúc Cổn Cổn.

- Không tin cậu sờ thử đi... Cứng rắn như làm từ sắt thép vậy!

Chương Giang nói chuyện như thể đó là điều tất nhiên.

- Ồ? Đúng vậy! Thật sự kỳ quái, gấu trúc bằng sắt thép thì sao có thể động đậy?

Phút chốc, hai cảnh sát Tiền Thụ và Chương Giang đều đồng loạt đem ánh mắt nghi ngờ ném về phía ông chủ Tao Xá - Lý Tao.

- Hai anh cảnh sát đừng nhìn tôi như vậy! Tôi cũng đâu có biết gì đâu!

Lý Tao ở bên cạnh vẫn luôn cười mà không nói, thấy hai người rốt cuộc cũng phát hiện bí mật của Cổn Cổn thì buông tay, bày ra bộ dạng “tôi cũng thật sự bất đắc dĩ”.

- Cậu không biết? Là ai báo án thế? Con gấu trúc này xuất hiện lúc nào?

Không còn uy hiếp, Tiền Thụ lấy ra uy nghiêm của cảnh sát, hai mắt nhìn chằm chằm vào Lý Tao người có hiềm nghi lớn nhất rồi chất vấn.

- Một tiếng đồng hồ trước, con gấu trúc này đột nhiên xuất hiện trong Tao Xá, còn từ đâu tới thì tôi thực sự không biết. Lúc đầu ai cũng tưởng là gấu trúc thật mới gọi điện báo cảnh sát. Nhưng mà… hiện giờ hai anh cũng thấy đấy! Đây không phải là một con gấu trúc thật, chỉ là một… một cái máy thôi! Còn có thể cử động…

Lý Tao lấp lửng nước đôi nói một hồi, nhưng phần lớn đều là lời thật.

Hai người cảnh sát nghe xong lại nhìn nhìn về phía chị Xảo.

- Không sai, những gì cậu ấy nói đều là sự thật!

Chị Xảo cũng lập tức chứng thực lời nói của Lý Tao.

- Thật ngượng ngùng. Nếu gấu trúc này không phải đồ vật của nhà khách các người vậy thì chúng tôi cần phải mang đi, có lẽ là của người khác làm mất…

Nói tới đây, hai cảnh sát Tiền Thụ và Chương Giang liền hợp lực nâng gấu trúc Cổn Cổn lên.

- Lý Tao…

Chị Xảo vừa thấy thế lập tức nóng nảy.

Nàng sợ một cái “bảo an siêu cấp” tốt như vậy sẽ bị cảnh sát tịch thu đi.

Chỉ là…

Lý Tao không vội vã chút nào, bởi vì đây là từ hệ thống đổi tới nên hoàn toàn thuộc về Tao Xá, bất luận kẻ nào cũng không thể dùng bất cứ biện pháp gì cướp đi.

Quả thế, Tiền Thụ và Chương Giang dùng đến khí lực bú sữa cũng không cách nào nhấc được gấu trúc Cổn Cổn lên.

- Sao lại thế này? Giống như là bị hàn dính xuống đất vậy. Ông chủ nhỏ, vừa nãy gấu trúc không phải rất năng động sao? Cậu có thể khống chế nó một hồi để nó ngoan ngoãn đi theo chúng tôi không?

Tiền Thụ phủi phủi tay, đầu đầy mồ hôi nói với Lý Tao.

Lý Tao tiếp tục giả ngu.

- Tôi nào có được bản lĩnh như vậy!

Chương Giang nghi hoặc nói:

- Đây sẽ không phải là do nhóm sinh viên đại học nào đó tự nghiên cứu phát minh ra gấu trúc robot đi? Thật là đẳng cấp, cũng thật là sống động! Không thì… Lão Tiền, chúng ta đi về trước. Nếu thật sự có người đến báo án nói làm mất robot gấu trúc thì chúng ta lại dẫn tới đây, thế nào?

- Sao có thể làm như vậy được? Nếu xác định đây có khả năng là đồ vật người khác làm mất thì nhất định phải…

Nói đến đây, Tiền Thụ bỗng trợn to hai mắt, chỉ vào một nhúm lông trước ngực Cổn Cổn, cực kỳ tức giận nói với Lý Tao:

- Chờ đã! Giỏi cho ông chủ cậu. Còn dám nói không biết lai lịch của gấu trúc robot này? Rõ ràng… đây chính là vật của Tao Xá các người. Nếu không sao lại có logo Tao Xá trên này?

- Có logo? Ồ! Đúng thật, ở đây có khắc hai chữ Tao Xá này. Cậu cố ý lấy chúng tôi ra làm trò đúng không? Cố ý đùa giỡn chúng tôi sao?

Kỳ thật vừa rồi Lý Tao đã phát hiện cái logo này, nhưng cố tình không đề cập đến chờ hai cảnh sát tự mình phát hiện.

Nháo một trận như vậy, việc gấu trúc Cổn Cổn là robot coi như chính thức được chứng thực.

Về sau mặc kệ là ai gọi điện báo án nói nhìn thấy một con gấu trúc ở Tao Xá, người nhận điện thoại hay nhân viên cảnh sát, cũng đều sẽ không quản đến. Bởi vì trong mắt bọn họ đây chỉ là một con robot giống hệt gấu trúc mà thôi.

- Ôi! Thật sự là không đúng, anh cảnh sát nhìn đầu óc tôi này. Sao tôi lại quên đi chuyện này cơ chứ? Đây là tôi mời một đàn anh nghiên cứu sinh ngành cơ khí điện tử trường đại học Công Thương, làm riêng cho Tao Xá chúng tôi một con robot bảo an siêu cấp. Chỉ là... không nghĩ tới bọn họ lại làm thành kiểu dáng gấu trúc.

Lý Tao lập tức thể hiện ra kỹ thuật diễn xuất một cách logic của mình, làm ra bộ dáng như bừng tỉnh đại ngộ.

- Còn phải cảm ơn anh cảnh sát anh minh thần võ nhìn thấy logo Tao Xá chúng tôi. Nếu lần này không có anh nhắc nhở, tôi thật đúng là không nhớ nổi chuyện này!

- Đúng, đúng!… Tôi cũng quên đi mất. Ông chủ chúng tôi lúc trước còn nhắc nhở, mấy ngày nay có khả năng bọn họ sẽ giao hàng tới. Nhất định là vừa rồi không có ai ở đây nên bọn họ đem robot để luôn chỗ này.

Chị Xảo cũng vô cùng ăn ý phối hợp diễn xuất với Lý Tao.

- Thì ra là thế! Nhưng robot bảo an này cũng quá nguy hiểm rồi!

Tiền Thụ còn đang muốn hảo hảo dạy dỗ Lý Tao một phen cho hả giận thì bộ đàm đột nhiên vang lên.

- Số 89757, cảnh sát Tiền Thụ, vụ việc gấu trúc bên kia các anh xử lý như thế nào rồi? Sông Thích Vị xuất hiện nhiều thi thể không rõ, hai anh hãy lập tức đến hiện trường.

- Bên này chúng tôi không thành vấn đề. Thỉnh cầu chi viện có thể hủy bỏ, nơi này báo án gấu trúc chỉ là một robot hình dáng giống gấu trúc mà thôi. Thỉnh cho biết cụ thể vị trí hiện trường, tôi cùng Chương Giang lập tức đuổi đến.

Vừa nghe có vụ án mới, Tiền Thụ đã không còn tâm tình giáo huấn Lý Tao nữa, cùng Chương Giang vội vã rời đi, muốn bằng tốc độ nhanh nhất chạy đến hiện trường vụ án.

- Hai anh cảnh sát đi thong thả!

-------------------

Dịch: Ánh Châu

Beta: T

Nhóm dịch: MBMH Translate

Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com

Bạn đang đọc Thao Tác Tao Mạnh Nhất (Dịch - Free) của Ngô Đồng Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi OverLordKing
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.