Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Manh Manh Biết Tất Cả!

Phiên bản Dịch · 1716 chữ

Làm như vậy không phải là đẩy họ cho người khác mà sẽ càng khiến họ yêu mình hơn.

- Cao, thực sự rất cao tay. Một chiêu này chính là lấy lui làm tiến trong truyền thuyết đúng không thầy Chu. Thực sự là một thao tác tao rất đỉnh.

Người tán gái vô số như Liễu Tử Lãng cũng không khỏi trầm trồ, tỏ vẻ đã học được nhiều kinh nghiệm từ thầy Chu.

Chỉ có Triệu Kiến Vũ vẫn cảm thấy mơ hồ, lẫn lộn.

Mà Lý tao sau khi nhìn thấy trên người thầy giáo Chu có 67 điểm tao thì đang suy nghĩ lúc nào nên phản tao đây.

Đang trong giai đoạn chuyển giao thời đại, tình cảm sẽ giống như một tờ giấy mỏng manh yếu ớt.

Nhưng mà, vào thời kỳ mà người ta yêu tiền hơn tất cả thì tình cảm làm sao có thể vững chắc được nữa chứ?

Từ nhỏ Lý Tao thường ở trong phòng sách nhà dì cả nên hắn đã xem qua không ít sách tri thức về văn học. Hắn có thể hiểu được thời đại của thầy Chu có rất nhiều loại tình cảm phức tạp khác nhau.

Nhiều thanh niên, thiếu nữ vì muốn trở về thành phố mà dâng hiến thân thể mình lên cho những người có quyền thế.

Nhiều thanh niên, thiếu nữ chỉ vì một bài thơ tình mà tin tưởng đối phương sẽ vĩnh viễn yêu mình.

Quãng đường ba mươi năm đối với thầy Chu đã khó khăn như thế nào chứ?

Những thăng trầm mưa gió hiện lên trên nét mặt của thầy Chu, bây giờ Lý Tao có thể hiểu được phần nào.

Trong xe bỗng trở nên im lặng một cách lạ thường.

Triệu Kiến Vũ còn đang suy nghĩ tại sao thầy Chu lại làm như vậy.

Liễu Tử Lãng thì đang suy nghĩ về nữ thần nước sôi để nguội của mình, chẳng hề bận tâm đến chuyện vừa trải qua.

Còn Lý Tao, hắn đang bị hấp dẫn bởi thông báo nhắc nhở của hệ thống:

- Nhân viên bảo an siêu cấp đã hoàn thành rồi. Không biết, hệ thống sẽ cho mình bảo an kiểu gì đây? Cao thủ võ lâm, dị năng giả hay là tu chân giả trong truyền thuyết? Nói chung, chỉ cần biết đánh nhau là được rồi.

Trở lại bệnh viện, ba người Lý Tao đưa thầy Chu trở lại phòng bệnh của mình.

Triệu Kiến Vũ và Liễu Tử Lãng do không có chuyện gì đặc biệt để làm nên đều trở về trường học.

Mặc dù Lý Tao rất muốn trở về Tao Xá xem một chút về vị “Bảo an siêu cấp” nhưng khi nghĩ tới Tiêu Tác Thu có lẽ vẫn còn ở trong bệnh viện, Lý Tao liền không vội vã trở về.

Lý Tao từ tầng bốn đi đến tầng ba của khoa phụ sản. Không may là, Tiêu Tác Thu cùng Tiêu mẫu đã cầm kết quả kiểm tra và trở về nhà rồi.

Ngược lại, tại tầng ba của khoa phụ sản vẫn còn vài bác gái háo sắc lúc nãy. Khi họ nhìn thấy Lý Tao thì chạy về phía hắn giống như bị điên.

- Này, anh chàng đẹp trai phía trước kia, đừng chạy. Chờ một chút! Lại đây sờ ngực của tôi đi.

- Ở đâu? Anh chàng đẹp trai sờ ngực phồng to lại tới rồi sao? Mau đuổi theo hắn! Tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội này.

- Phù! Làm mình sợ muốn chết.

Lý Tao nhanh chân chạy xuống tầng hai, trong lòng vẫn còn rất sợ hãi. Cả người hắn trốn ở phòng khám khoa nhi mới tránh thoát được năm bác gái đang đuổi theo đằng sau.

- Mẹ ơi! Manh Manh chóng mặt…

Vừa tránh thoát được các bác gái, Lý Tao đang định rời đi thì nghe được giọng nói quen thuộc từ một bé gái nào đó.

- Là Manh Manh? Còn có cả chị Nhã nữa. Sao hai người lại đến bệnh viện.

Lý Tao sửng sốt. Hắn thấy chị Nhã đang mở tờ đơn thuốc đồng thời dẫn Manh Manh tới phòng tiêm.

- Manh Manh ngoan nào! Chúng ta đi tiêm là sẽ khỏe ngay.

Trương Nhã vừa dỗ dành Manh Manh vừa chờ bác sĩ gọi đến tên.

- Mẹ ơi! Cái châm kia lại làm chuyện xấu gì rồi, sao chúng ta lại phải chích nó?

Khuôn mặt Manh Manh đỏ bừng. Cô bé mơ mơ màng màng mà ngây thơ hỏi mẹ.

Nhưng sau một lúc, Lý Tao ở bên ngoài cũng có thể nghe được tiếng kêu gào của Manh Manh:

- A! A! a…. Mẹ lừa Manh Manh, mẹ lừa Manh Manh. Ở nơi nào có chúng ta chích… Đây rõ ràng là châm đang đánh con, châm đang đánh mông của Manh Manh. Đau quá! Đau quá…

- Manh Manh ngoan nào, chịu đựng một chút là khỏe rồi. Hôm qua con ăn tôm hùm nhỏ nhưng buổi tối không chịu đi ngủ nên cảm lạnh mà phát sốt và đau bụng nữa. Tiêm một mũi sẽ hạ sốt, con sẽ khỏe lại nhanh thôi.

Trương Nhã ôm lấy Manh Manh vừa đau lòng lại buồn cười. Chờ y tá tiêm xong, nàng nhẹ nhàng ôm Manh Mạnh lại gần rồi nói.

- Ứ ừ! Mẹ, Manh Manh không muốn tiêm nữa, không bao giờ tiêm nữa. Cái mông đau quá…

Manh Manh nhón mũi chân, chổng cái mông lên. Trên khuôn mặt cô bé còn giàn dụa nước mắt khiến cho người ta nhìn thấy phải xót xa.

- Tất cả là tại mình! Sức đề kháng của trẻ con vốn không tốt. Hôm qua mình không nên đưa Manh Manh đi ăn tôm hùm nhỏ.

Lý tao tự trách bản thân mình khi nghe hai người nói chuyện. Hắn đang định đi lên dỗ dành Manh Manh thì lại nghe thấy tiếng cô bé nói với mẹ:

- Mẹ! Tối hôm qua, sao cha lại rời đi vậy?

- Manh Manh, con biết cha con đi à?

Trương Nhã sững sờ, nàng luôn nghĩ Manh Manh ngủ say tới sáng.

- Vâng…

Manh Manh xoa xoa nước mắt rồi vểnh cái miệng lên nói:

- Manh Manh luôn dùng chân mình đụng vào chân của cha. Cha vừa đi là Manh Manh tỉnh lại ngay… con nằm lim dim nhìn cha nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng rồi không thấy cha quay lại nữa. Có phải cha không yêu Manh manh nên không thích ngủ chung với Manh Manh không?

- Haizzz.

Trương Nhã thở dài, nàng lập tức nói về chuyện khác:

- Manh Manh đừng đoán linh tinh nữa, không phải như con nghĩ đâu! Lý Tao đang mở nhà nghỉ đúng không? Tối hôm qua chắc có chuyện nên hắn phải trở về xử lý.

- Mẹ! Thật ra mẹ cũng không cần phải nói dối Manh Manh nữa đâu. Manh Manh cái gì cũng biết, cái gì cũng hiểu hết. Manh Manh biết chú Tao không phải cha của con. Ngày hôm qua là cố ý nói như vậy để dỗ con mà thôi…

Manh Manh rất đắc ý cười trộm rồi nói tiếp:

- Nhưng mà, Manh Manh chưa bao giờ có cha. Manh Manh muốn có cha cho nên manh manh rất muốn chú Tao làm cha của Manh Manh.

- Con đúng là đứa quỷ con! Con đã biết rồi nhưng sao tối hôm qua còn cố ý làm khó mẹ cùng chú Tao?

Trương Nhã rất bất ngờ, có điểm nhìn không thấu đứa con gái mới năm sáu tuổi của mình.

- Bởi vì chú Tao và mẹ đều nói dối Manh Manh, nói dối sẽ bị trừng phạt. Manh Manh đang trừng phạt chú Tao và mẹ. Nhưng mà…

Manh Manh đáng yêu lè lưỡi một cái, lại nói :

- Nhưng mà, mẹ đừng có nói cho chú Tao biết nhé. Đừng nói cho Chú Tao là Manh Manh biết chú Tao không phải cha của mình có được không? Con muốn chú Tao đưa con đi nhà trẻ như một người cha vậy. Con muốn các bạn khác biết Manh Manh có cha đẹp trai nhất, tài giỏi nhất.

- Chuyện này!

Trương Nhã cười khổ nhìn đứa con gái bé nhỏ của mình.

- Mẹ! Manh Manh xin mẹ. Manh Manh sẽ ngoan ngoãn nghe lời mẹ.

Đôi mắt Manh manh rưng rưng, trong miệng khẩn cầu.

Trương Nhã không nỡ từ chối Manh Manh nên không thể làm gì khác, nàng đưa đầu ngón út ra ngoéo tay với Manh Manh rồi nói:

- Được! Nếu con đã nói như vậy thì mẹ sẽ đồng ý với con. Ngoéo tay thắt cổ, một trăm năm sẽ không thay đổi. Nhưng mà, con cũng đừng để chú Tao phát hiện ra đó.

- Vâng! Mẹ yên tâm. Chú Tao mà nhìn ra vấn đề thì Manh Manh sẽ ôm đùi chú làm nũng…

- Con thật là con quỷ nhỏ. Xem ra phải để con tiêm thêm mấy phát nữa.

- Manh Manh không muốn tiêm đâu! Manh Manh sẽ không bao giờ bị bệnh nữa.

Thấy hai người chuẩn bị ra ngoài, Lý Tao vội vàng lách người tránh đi. Hắn không nghĩ tới chính mình lại bị một cô nhóc năm tuổi tính toán.

Người cha này quả nhiên không dễ làm.

Vừa ra khỏi bệnh viện, Lý Tao liền nhận được điện thoại của chị Xảo.

- Alo! Lý Tao à, cậu đang ở đâu vậy? Cậu nhanh chóng trở về một chuyến đi!

Giọng nói của chị Xảo có chút hốt hoảng.

- Có chuyện gì vậy chị Xảo? Em đang trở về đây.

Lý Tao vội vã gọi xe rồi đi thẳng trở về Tao Xá.

- Phòng 201! Không biết tại sao phòng 201 đó lại có tiếng động rất lạ! Chị… chị cũng không dám đi vào…

Chị Xảo cuống quýt nói.

--------------------

Dịch : Vũ

Beta : B

Team : MBMH Translate

Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com

Bạn đang đọc Thao Tác Tao Mạnh Nhất (Dịch - Free) của Ngô Đồng Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi OverLordKing
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.