Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cha Phải Hôn Mẹ!

Phiên bản Dịch · 2306 chữ

Lúc này Lý Tao đứng ở trong phòng, tay chân có chút luống cuống. Lần đầu tiên ở giữa phòng ngủ của con gái, Lý Tao không nhịn được hít sâu mấy cái.

Không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không mà trong phòng có một mùi hương rất thư giãn, dễ chịu.

Nói nhảm!

Bằng không sao nó lại được gọi là “khuê phòng” chứ!

Ánh mắt Lý Tao đảo loạn, thật ra thì trong phòng trưng bày hết sức đơn giản, đơn giản đến mức liếc qua là thấy hết.

Nhưng mà, Lý Tao vẫn giả bộ muốn nghiêm túc cẩn thận “khảo sát” toàn bộ căn phòng.

Đầu tiên, hắn bước chân trái đi vào cánh cửa, chân phải bước theo sau, cơ thể hơi nghiêng về phía bên trái. Vì khẩn trương mà hai tay hắn đã nắm chặt lại thành quả đấm ở sau lưng.

Trương Nhã trải giường chiếu, mở một chiếc tủ gỗ quần áo kiểu cũ rồi cầm ra một chiếc chăn từ bên trong.

Két! Két!...

Tủ quần áo chắc đã được mấy năm rồi, nên lúc chuyển động không yên tĩnh một chút nào.

Thế nhưng, Manh Manh rất hưng phấn chạy chầm chậm về phía trước mấy bước, kéo ra ngăn kéo ở dưới đáy tủ quần áo, rồi lấy ra một hộp sắt rất tinh xảo ở phía trong ra.

- Cha ơi! Cha ơi!... Người nhìn xem, đây là hoa hồng nhỏ mà Manh Manh được khen thưởng, còn có những bức tranh do Manh Manh tự tay vẽ nữa.

Manh Manh mở hộp sắt, lấy ra một nhóm hoa hồng nhỏ cùng với vở bài tập.

Có bốn mươi, năm mươi bông hồng nhỏ, có bông rõ ràng đã phai màu rồi, có bông vẫn còn tươi màu. Trên vở bài tập phần lớn là hình vẽ, có gà trống lớn, có vịt con, vẽ không được giống như đúc nhưng chúng vẫn là những tác phẩm tuyệt vời nhất của một đứa trẻ.

Lý Tao rất nghiêm túc nhìn vào thành quả của Manh Manh, nhưng lại không quên dùng khóe mắt liếc về phía chị Nhã.

Nói đến thì Trương Nhã thật ra cũng chỉ lớn hơn Lý Tao ba, bốn tuổi. Vóc người nở nang quyến rũ hiện lên rõ ràng dưới làn váy lụa mỏng. Nàng bện tóc, trên mặt chỉ có một lớp phấn trang điểm rất mỏng, gò má trắng nõn lại thường xuyên mang theo một vẻ u buồn thương cảm. Cặp lông mày lá liễu, ánh mắt thường xuyên nheo lại nhưng lại toát ra vẻ tự tin kiên định vào hy vọng trong tương lai.

- Manh Manh, con nhanh đi đánh răng rửa mặt đi.

Bày sẵn giường, Trương Nhã rất tự nhiên đẩy Manh Manh ra.

Trong căn phòng chỉ còn lại hai người Lý Tao và Trương Nhã.

- Lý Tao, hy vọng em bỏ qua cho chị!

Hơi cúi đầu, mặt của Trương Nhã đỏ giống như nụ hoa sen,

- Nhiều năm như vậy, Manh Manh cũng không có cha.

- Chị Nhã, chị không cần nói như vậy. Em biết, hai ta…

Hai ta chính là xã giao vui vẻ. Chị cứ việc yên tâm, em nhất định thành thành thật thật đi ngủ, sẽ không làm bất cứ chuyện gì khác.

Lúc nói lời này, Lý Tao rất nghiêm túc phụ trách nhưng mà cũng có chút chột dạ. Dù sao thì ở thời điểm này, với đàn ông đều là đại biểu cho lý trí của chính mình. Nhưng mà, có thể trong thân thể còn ẩn giấu một con dã thú khác nữa.

- Chị tin tưởng em!

Trương Nhã khẽ gật đầu. Chỉ một lát sau, Manh Manh vui vẻ trở lại, một tay kéo lấy Trương Nhã, một tay kéo lấy Lý Tao, trong miệng rất hạnh phúc mà lẩm bẩm,

- Rốt cuộc Manh Manh cũng được ngủ chung với cha mẹ rồi!

Ngoài cửa phòng ngủ, chị Xảo che lấy cái miệng nhỏ nhắn, trốn ở phía sau nghe lén.

Lên giường, Trương Nhã không ăn mặc tùy ý giống như bình thường, thậm chí cả quần áo ngủ cũng không thay mà cứ giữ nguyên như thế nằm xuống.

Lý Tao thì càng không cần phải nói, hắn vốn định tới nhà Trương Nhã rồi ngủ trên ghế salon một đêm nên căn bản không mang theo quần áo ngủ.

Song song nằm xuống, một trái một phải. Manh Manh chen chúc nằm giữa hai người bọn họ.

- Thật tốt! Thật tốt! Manh Manh cũng có cha rồi.

Manh Manh một tay ôm lấy cánh tay của Lý Tao, một tay khác cũng nắm lấy cánh tay của Trương Nhã.

Dường như trong suy nghĩ của cô bé, nếu như không nắm lấy như vậy thì thời khắc này sẽ giống như một giấc mộng, đột nhiên tan biến không thấy gì nữa.

Bầu không khí trong phòng có chút lúng túng. Lý Tao cùng Trương Nhã không biết nên nói cái gì, ngửa mặt như vậy mà nhìn lên trần nhà. Nghe những giọng nói hưng phấn của Manh Manh xen kẽ tiếng hít thở nhè nhẹ.

Lý Tao cảm thấy, bản thân mình nếu là người đàn ông theo lý thì nên đánh vỡ sự lúng túng này?

Nhưng mà, nên nói cái gì đây?

Không lẽ nói về thời tiết?

Nhưng mà bây giờ đang ở trên giường mà!

Đúng rồi, vậy thì nói một chút về độ thoải mái của cái giường này đi? Nhưng thế thì lại không thích hợp cho lắm.

Đang lúc Lý Tao muốn tìm một câu chuyện để nói thì Manh Manh lại duỗi người, quay mặt sang Lý Tao làm nũng nói.

- Cha! Manh Manh buồn ngủ.

- Mệt rồi hả? Vậy thì ngủ đi.

Trẻ con bình thường đều rất tinh nghịch, nhưng mà như vậy cũng cần phải có một giấc ngủ đầy đủ.

Lý Tao thấy mí mắt Manh Manh đã dính lại với nhau, trong lòng cũng hơi buông lỏng một chút. Chỉ cần Manh Manh ngủ thiếp đi thì sẽ không còn có nhiều ý đồ xấu rồi.

Nhưng mà nào ngờ, Manh Manh mặc dù rất cảm thấy buồn ngủ vẫn cố gắng trừng hai mắt, trong miệng lẩm bẩm nói với Lý Tao.

- Manh Manh muốn cha hôn nhẹ! Xảo Linh có nói, mỗi ngày trước khi ngủ bạn ấy đều được cha hôn một cái rồi nói chúc ngủ ngon. Manh Manh cũng muốn như vậy.

- Ách… Được! Chúc ngủ ngon! Manh Manh.

Nhẹ nhàng hôn lên trán Manh Manh một cái, Lý Tao xem như đang dỗ dành tiểu Loli không an phận.

Nhưng mà vào lúc này, Manh Manh ngược lại được voi đòi tiên nói.

- Cha! Người cũng phải hôn mẹ nha. Cha mẹ cùng Manh Manh là người một nhà nên phải tương thân tương ái. Đều phải hôn nhẹ lẫn nhau và chúc ngủ ngon…

Chuyện này, đúng là xấu hổ chết đi được!

- Manh Manh! Con không phải là nên đi ngủ rồi sao? Nhanh đi ngủ, không nên quấy rối nữa!

Trương Nhã một mực không nói gì rốt cuộc không chịu được con gái “Làm ầm ĩ” mà phải đưa ra một câu uy nghiêm của mẹ.

Nhưng mà, Trương Nhã càng nói như vậy thì Manh Manh lại càng hăng say làm ầm ĩ. Thân thể nhỏ bé giãy nảy lên, chơi xỏ lá nói.

- Không muốn! Không muốn! Manh Manh chính là muốn cha hôn mẹ. Chính là muốn cha hôn mẹ.

Lý Tao cũng rất bất đắc dĩ.

- Manh Manh! Trước khi ngủ không nhất định là phải hôn nhẹ, mỗi nhà có một thói quen không giống nhau.

- Không phải đâu, cha cùng mẹ của Xảo Linh đã ly dị. Bạn ấy nói cha của bạn ấy đã không còn yêu mẹ nữa nên cực kỳ lâu cũng không có hôn mẹ rồi.

Manh Manh vừa nói vừa khóc một cách thương tâm.

- Cha mẹ, hai người không phải là cũng bởi vì không yêu nhau cho nên mới tách ra lâu như vậy chứ?

- Ách… cái này…

Lý Tao cùng Trương Nhã đều lúng túng ra mặt, một lúc lâu sau cũng không biết nên trả lời Manh Manh như thế nào.

- Manh Manh muốn xem hai người hôn nhẹ, chỉ có cha hôn mẹ mới có thể chứng minh là yêu mẹ, yêu Manh Manh.

Quyết giữ lấy ý của mình, tiểu Loli không tha thứ.

Lý Tao khởi động đại não đầy tao khí của mình, suy nghĩ để làm sao để thuyết phục tiểu Loli. Nhưng mà, Trương Nhã thân làm mẹ lại không đành lòng nhìn con gái khóc như vậy.

Hơn nữa nàng cũng biết rõ, đừng có xem Manh Manh là một cô bé năm tuổi. Đột nhiên lòi ra một người cha như Lý Tao, khẳng định trong lòng vẫn không hoàn toàn chịu tin tưởng.

Cho nên, Manh Manh muốn Lý Tao hôn Trương Nhã, trên thực tế là cô gái nhỏ này đang dùng biện pháp mà chính mình xem là hữu hiệu nhất để chứng minh người cha Lý Tao này của mình là hàng thật.

- Hôn đi!

Hạ quyết tâm thật lớn, Trương Nhã hít một hơi sâu nói.

- À? Chị Nhã, chị nói cái gì?

Sửng sốt một lúc, làm sao Lý Tao cũng không nghĩ ra được, Trương Nhã lại có thật thật sự chấp nhận yêu cầu “Nghịch ngợm” này của Manh Manh.

- Em là cha của Manh Manh, chị là mẹ của Manh Manh. Thì tất nhiên cha phải hôn mẹ rồi.

Trương Nhã nói xong, mặt liền cảm giác nóng hừng hực, làn da trắng lộ ra những nét hồng. Hơi hơi xoay người, trên dưới cả người nàng toát ra một loại mị lực không nói lên lời.

- Cha! Nhanh hôn mẹ..

Manh Manh ở một bên rất hăng say thêm dầu vào lửa.

- Mình thật sự phải hôn sao?

Đừng xem bình thường Lý Tao không cần mặt mũi, lời nói tao, thao tác tao nào cũng dám làm.

Nhưng thật ra cho đến thời điểm này, trên bản chất thì hắn không phải vẫn còn là một tiểu xử nam ngây ngô sao?

n! Đã kết hôn với một cô vợ xinh đẹp mà vẫn còn là tiểu xử nam ngây ngô.

Quyết định xong, hơi hơi chống thân thể của mình, lòng bàn tay hắn đã ướt đẫm mồ hôi.

Lý Tao không tự chủ ngừng thở, rất sợ hơi thở của mình phá hư bầu không khí tốt đẹp này.

Manh Manh nháy đôi mắt to tròn, giám sát Lý Tao.

Trương Nhã thì yên lặng nhắm hai mắt lại, thân thể nàng căng thẳng đến cứng đờ, ngực phập phồng lúc lên lúc xuống, hô hấp có chút rối loạn lại dồn dập.

Lý Tao có thể cảm nhận được Trương Nhã cũng hồi hộp, khẩn trương giống như mình.

- Chẳng qua chỉ là hôn một cái, ở trước mặt Manh Manh diễn kịch thôi chứ có gì đâu.

Lý Tao ở trong lòng cố gắng thuyết phục chính mình, sau đó chậm rãi cúi người xuống, nhắm ngay cái trán Trương Nhã.

Hắn nghĩ sẽ làm giống như vừa rồi với Manh Manh, hôn phớt một cái nhẹ nhàng nhanh gọn ở trên trán là xong rồi.

Nhưng mà, Manh Manh lại rất tinh ranh, kịp thời hô lên.

- Cha phải hôn lên miệng của mẹ. Nếu không thì không được tính.

Đúng là người nhỏ mà tâm tư lại quá ghê gớm.

Bất đắc dĩ, Lý Tao chỉ có thể điều chỉnh phương hướng, lại hơi dời xuống một chút.

Từ từ cúi người xuống, cả người hắn đè lên trên người Trương Nhã. Lúc này hắn có thể cảm thụ được hơi thở của nàng, còn có mùi hương nhẹ nhàng mê người trên cơ thể của nàng nữa.

Trương Nhã đang nhắm mắt, hai tay nắm chặt ga trải giường, nàng bây giờ có chút hối hận rồi. Mình tại sao lại mơ mơ hồ hồ để cho một người đàn ông lên giường, lại còn… lại còn thỉnh cầu hắn tới hôn mình nữa.

Nhưng bây giờ đã không còn thuốc hối hận để ăn rồi.

Trương Nhã cảm nhận được hơi thở mãnh liệt của phái nam phả vào mặt.

Đây là mùi của Lý Tao, không thơm nhưng có một loại cảm giác không nói nên lời. Nàng cắn thật chặt môi dưới của mình, cảm nhận được Lý Tao càng ngày đến càng gần.

- Nụ hôn này là chỉ vì lừa gạt Manh Manh, tuyệt đối không có cái gì khác, tuyệt đối sẽ không…

Trương Nhã khẩn trương, cũng đang tự làm công tác tư tưởng cho chính mình.

Mà đúng lúc này, Lý Tao nhẹ nhàng hôn xuống. Đôi môi dày chậm rãi dính sát vào đôi môi mỏng manh của Trương Nhã.

Cảm giác thật mềm mại.

Có một chút ngọt.

Đây chính là cảm giác cùng phụ nữ hôn trực tiếp sao?

Vốn Lý Tao suy nghĩ vừa chạm vào sẽ liền tách ra, nhưng lại không nhịn được có chút quyến luyến không muốn tách rời.

Mà Trương Nhã cũng đã choáng rồi, bắt đầu từ lúc chạm môi thì cả người nàng thật giống như bị điện giật, cả đầu óc lẫn ý thức nhất thời trống rỗng.

- Á!

Lý Tao tham lam loại cảm giác này, nhất thời không giữ vững thăng bằng. Sau khi hôn lên môi Trương Nhã, cả người đột nhiên đè lên người nàng.

---------------

Dịch: Xuân Trung

Beta: T

Nhóm dịch: MBMH Translate

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com

Bạn đang đọc Thao Tác Tao Mạnh Nhất (Dịch - Free) của Ngô Đồng Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi OverLordKing
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.