Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tâm Sự Của Manh Manh

Phiên bản Dịch · 1857 chữ

Lý Tao cứ tưởng rằng sau khi mình nói xong lời này, Manh Manh sẽ ăn tôm hùm nhỏ một cách thật vui vẻ.

Nhưng mà, điều hắn không có nghĩ tới là Manh Manh ngược lại càng cúi thấp đầu rồi nghẹn ngào.

- Manh Manh, cháu làm sao vậy? Chú chỉ trêu đùa với cháu thôi, thật ra thì cháu không cần tự trách vì đã ăn thịt tôm hùm nhỏ đâu. Con người chúng ta là loài đứng đầu vạn vật, cũng là một loại động vật ăn thịt. Vì thế có rất nhiều loài động vật khác đều được nuôi dưỡng để làm thành thức ăn cho chúng ta...

Từ trước tới nay, Manh Manh mà khóc lên thì đều là kiểu gào khóc oa oa thật lớn, giống như muốn đại náo cho người trên toàn thế giới phải chú ý tới mình.

Nhưng mà hôm nay, Lý Tao lại phát hiện có chút không giống với bình thường. Manh Manh chỉ khóc thút thít nghẹn ngào, đôi mắt ti hí của nàng có hơi hồng hồng, nước mắt thì cứ lởn vởn quanh hốc mắt nhưng lại quật cường không chịu rơi xuống.

- Không khóc! Manh Manh không khóc. Chú Lý Tao nói đúng đó, tôm hùm nhỏ là thức ăn của loài người chúng ta mà thôi…

Trương Nhã cũng đau lòng ôm lấy Manh Manh, vỗ về sau lưng an ủi nàng.

Nhưng mà, chị Xảo ở một bên hình như đã nhìn ra có gì đó không đúng ở đây nên cau mày nói.

- Manh Manh cũng không phải là vì chuyện này mà đau lòng đâu.

Rồi nàng chỉ vào cái miệng giống như đang nhai gì đó của tiểu loli rồi nói.

- Mới vừa rồi cô bé thừa dịp em đang nói chuyện, cũng đã lột xong vỏ một con tôm hùm nhỏ nhét trong miệng ăn rồi...

- Không phải là bởi vì chuyện này, vậy thì bởi vì chuyện gì?

Lý Tao cũng không nghĩ ra được gì, cái món tôm hùm nhỏ này cực kỳ ngon miệng. Thế mà làm sao lại khiến cho một cô bé khóc đến mức nước mắt nước mũi đầy mặt chứ?

- Tôm hùm nhỏ, tôm hùm nhỏ đều có cha! Manh Manh lại không có cha...

Cuối cùng, Manh Manh một bên nhai tôm hùm nhỏ, một bên nghẹn ngào ngẩng đầu lên nói, đôi mắt to tròn long lanh nước mắt kia thật đáng thương. Nàng ủy khuất la lên những suy nghĩ trong lòng mình.

- Toàn bộ các bạn nhỏ ở vườn trẻ đều có cha, chỉ có mỗi một mình Manh Manh là không có cha. Hiện giờ ngay cả tôm hùm nhỏ cũng đều có cha rồi nhưng tại sao Manh Manh lại không thể có cha vậy? Manh Manh cũng muốn có cha, Manh Manh là đứa trẻ không có cha, mọi người đều bắt nạt Manh Manh, đều cười nhạo Manh Manh...

Manh Manh đem suy nghĩ mà bình thường không dám nói với mẹ, toàn bộ thổ lộ ra.

Ở trong vườn trẻ, những đứa trẻ khác luôn muốn khoe khoang cha mẹ của mình.

- Cha của tớ là thầy thuốc, có thể trị bệnh cứu người!

- Cha của tớ là nhà khoa học, phát minh ra các loại máy móc siêu cấp lợi hại.

- Cha của tớ làm kinh doanh, mỗi ngày đều có thể kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền...

...

Cha!

Cái chữ này, trong cuộc sống rất dài của một đứa trẻ, nó chính là cách gọi khác của "Người lợi hại nhất trên thế giới".

Người khác đều có một người cha rất lợi hại!

Nhưng mà Manh Manh lại không có, lúc nàng thấy người khác khoe khoang về cha của mình thì ánh mắt của nàng cũng sáng lên. Nàng rất hâm mộ, rất hâm mộ…

Cho dù có là cha của Chu mập, một người bán đồ ăn sáng. Nhưng mà, món bánh quẩy của hắn làm lại thật sự là bánh quẩy ăn ngon nhất trên thế giới.

Chu mập còn nói, mỗi ngày tổng thống nước Mỹ đều phải đặc biệt cưỡi tên lửa đến cửa hàng bán đồ ăn sáng nhà hắn để mua bánh quẩy mà ba hắn làm ra!

Ngươi có cha!

Hắn có cha!

Mọi người đều có cha!

Nhưng Manh Manh lại không có.

Manh Manh rất tủi thân, trong lòng thường nghĩ mình rốt cuộc đã làm sai điều gì?

Tại sao cha lại không muốn Manh Manh cơ chứ?

Không được!

Manh Manh không thể để cho mọi người biết mình không có cha.

Kết quả là, Manh Manh cũng ưỡn ngực nhỏ, giả bộ rất kiêu ngạo nói mình cũng có cha.

Cha của mình là người cha có dáng dấp đẹp trai nhất trên thế giới, là người cha lợi hại nhất trên thế giới. Việc mà cha mọi người làm thì cha mình đều biết hết.

Trong lúc nhất thời, Manh Manh trở thành đứa trẻ được hâm mộ nhất trong lớp.

Có một người cha đẹp trai nhất!

Có một người cha đa tài đa nghệ, lợi hại nhất!

Nhưng mà sau đó, có một lần họp phụ huynh, mọi người đều chuẩn bị món quà thủ công nhỏ để tặng cho cha. Nhưng mà, cô giáo lại không cẩn thận nói ra trước mặt mọi người, Manh Manh không có cha nên hãy đưa quà cho mẹ cũng được.

Nhất thời...

Manh Manh đang là đứa trẻ được hâm mộ nhất toàn bộ nhà trẻ bỗng nhiên biến thành một đứa nói dối!

Một đứa không có cha yêu thương mà còn nói dối.

Nói dối cái gì thế!

Ngay cả cha cũng không có, mà còn dám nói cha của mình là người đẹp trai nhất, lợi hại nhất trên thế giới.

Manh Manh ngây ngẩn!

Lòng dạ của cô bé không có sự yêu thương bao bọc của người cha bị những người bạn nhỏ khác cười nhạo và công kích, đã triệt để vỡ vụn thành bột phấn.

Từ đó về sau ở trong vườn trẻ, lúc mọi người cùng nhau nói về cha thì sẽ cố ý nói thật lớn tiếng, chính là muốn cho Manh Manh đang trốn ở góc phòng nghe được.

Hôm nay, Dương Đông Đông ở trong lớp học cố ý khoe khoang một tấm hình ở trên cặp sách. Đó là tấm ảnh được chụp vào ngày mồng một tháng năm khi hắn cùng cha đi DisneyLand. Sau đó, hắn cố ý nhờ mẹ gắn ở trên cặp sách cho mình.

Đeo cặp sách nhỏ ở sau lưng, mặc kệ ai thấy được cũng đều sẽ kinh ngạc hỏi một câu.

- Ồ! Dương Đông Đông, cậu lại có ảnh chụp chung với chuột Mickey…

Vào lúc này, Dương Đông Đông đều sẽ hất đầu đắc ý nói rất lớn, trong giọng nói tràn đầy kiêu ngạo.

- Ngày mồng một tháng năm, cha và tớ cùng nhau đi đến DisneyLand chơi. Bên trong không chỉ có chuột Mickey, vịt Donald, còn có công chúa Bạch Tuyết, tớ còn thấy cả bảy chú lùn nữa cơ!

Nhìn thấy Manh Manh ở đằng sau, Dương Đông Đông càng thêm vênh vang đắc ý khoe khoang tấm hình kia, khoe khoang cha của hắn, khoe khoang hắn có cha mang theo mình đi DisneyLand chơi đùa.

- Có cha thì có gì đặc biệt hơn người chứ...

Trong lòng Manh Manh nghĩ một kiểu nhưng ngoài miệng nói một kiểu.

- Tất nhiên ghê gớm rồi! Cha tôi rất lợi hại đó, cậu không có cha thì tất nhiên không biết có cha sẽ thật tốt, thật tốt…

Dương Đông Đông lè lưỡi cười nhạo.

- Cái đồ không có cha mà còn nói dối!

- Cậu nói bậy! Tôi... Tôi khẳng định cũng có cha...

Manh Manh lấy hết sức nói, thấy nói thôi chưa đủ nên nàng liền cúi đầu bước tới.

- Cô giáo cũng nói cậu không có cha, bây giờ cậu còn muốn nói dối gạt người sao! Đồ không biết xấu hổ, Trương Manh Manh da mặt dày, lêu lếu lêu lều lêu...

- Không cho phép cậu nói như vậy! Tôi để cho cậu nói tôi, tôi để cho cậu nói tôi...

Manh Manh bị chọc giận, liền lao vào đánh nhau một trận với Dương Đông Đông.

Nếu theo bình thường, con gái tại trước lúc dậy thì, nếu không có buff giảm ích khi mất máu, bình thường đều có thể đè đánh được con trai.

Dương Đông Đông bị Trương Manh Manh mạnh mẽ ép ở dưới thân rồi đánh cho một trận. Manh Manh còn đoạt lấy cái cặp sách của hắn, nhất là tấm ảnh chụp hình cha con khiến cho nàng hâm mộ kia, hoàn toàn xé thành mảnh nhỏ.

...

- Thật xin lỗi! Manh Manh, là mẹ... Mẹ trách lầm con rồi!

Nghe Manh Manh vừa khóc vừa kể xong, biết nguyên nhân dẫn đến hậu quả đó, biết con gái ở trong nhà trẻ hóa ra là không sung sướng gì. Trương Nhã cũng không nhịn được nữa ôm thật chặt lấy con gái mình.

- Khó trách Manh Manh chán ghét đi nhà trẻ như vậy...

Lý Tao cũng thở dài một hơi, hắn vốn tưởng rằng một bé gái giống như Manh Manh thì chắc rằng sẽ rất ngây thơ thuần khiết, không buồn không lo mới đúng!

Mỗi ngày tại nhà trẻ, chắc sẽ cùng những người bạn nhỏ chơi đùa thật vui vẻ.

Nhưng mà, sự thật lại hoàn toàn ngược lại, đứa trẻ càng nhỏ, mặc dù càng đơn thuần, nhưng cũng càng dễ bị tổn thương.

- Mẹ! Manh Manh rốt cuộc có cha hay không? Cha của Manh Manh ở đâu? Manh Manh không bao giờ muốn làm một đứa trẻ không có cha...

Nước mắt lấm lem khắp khuôn mặt trắng hồng, Manh Manh bây giờ trông giống như một chú mèo mướp nhỏ. Nàng quyệt miệng, tội nghiệp nhìn chằm chằm vào mẹ Trương Nhã của mình.

- Chuyện này...

Sắc mặt của Trương Nhã rất khó xử, nàng một mình nuôi con gái nhiều năm như vậy, có khổ có mệt mỏi đi nữa cũng đều trải qua rồi. Nhưng mà, nàng cho tới bây giờ cũng chẳng oán trách cái gì, cũng chưa bao giờ kêu khổ.

Nhưng khi đối mặt với chuyện của con gái, Trương Nhã thật sự... Thật sự không thể mở miệng được...

- A Nhã! Xem ra, có một số việc là thực sự không giấu nổi nữa. Manh Manh cũng lớn như vậy rồi, anh xem cũng là thời điểm em nói cho con biết chân tướng...

Đang lúc này, Lý Tao khóe miệng hơi nhếch lên, vẻ mặt thâm tình nói với Manh Manh.

- Manh Manh! Thật ra thì chú chính là cha của con đó...

[ Keng! Hệ thống kiểm tra được ký chủ thực hiện một lớp thao tác tao năm sao, đạt được 10 điểm tao. ]

Dịch: Thế Anh

Beta: B

Team: MBMH Translate

Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com

Lời Nhắn Chương 50
Một chương truyện đáng để suy ngẫm!
Bạn đang đọc Thao Tác Tao Mạnh Nhất (Dịch - Free) của Ngô Đồng Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi OverLordKing
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.