Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi Tao Mặc Cho Ngươi Tao!

Phiên bản Dịch · 2359 chữ

Tên tôi là Lý Tao!

Hiện giờ, tôi đang rất hoảng hốt!

Thế nhưng tôi không thể hoảng được, bởi đây là tố chất cơ bản nhất của Tao Thần.

Cho dù nội tâm tan vỡ thì sắc mặt cũng không thể thay đổi.

- Lý Tao, cậu qua bên này…

Chú Bàng thấy vậy cũng lo lắng thay cho Lý Tao.

Dù sao, anh Vịt cũng chẳng phải loại hiền lành gì, ngay cả cửa hàng thú cưng của chú Bàng cũng phải giao phí bảo hộ cho anh Vịt mỗi tháng.

Vội vàng kéo Lý Tao qua một bên, chú Bàng nhỏ giọng nói:

- Lý Tao, anh Vịt không phải là người cậu có thể chọc được. Nên bỏ ra chút tiền để tiêu tai thì hơn.

Bởi vì biết tính tình của Lý Tao nên chú Bàng mới tận lực khuyên bảo như vậy. Hắn sợ Lý Tao lấy cứng chọi cứng với anh Vịt, đến cuối cùng bị thua thiệt nhất định là bản thân mình.

Nhưng mà, Lý Tao là ai chứ?

Đối với “Lời thật trái tai” của chú Bàng, hắn chẳng những không quan tâm mà còn giơ tay chỉ vào anh Vịt rồi hô lên:

- Anh từ bỏ ý định đó đi! Lý Tao tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ cúi đầu trước thế lực đen tối…

Chú Bàng:

- Cậu…

Ngay lập tức, bọn đàn em của anh Vịt đồng loạt vọt tới vây Lý Tao vào giữa.

- Thằng nhóc, mày nói ai là thế lực đen tối hả? Chúng tao mở công ty an ninh đàng hoàng đó. Mày lại dám bôi nhọ tao như vậy, có tin tao trực tiếp đi tìm luật sư tố cáo mày tội phỉ báng không?

Anh Vịt vểnh môi lên, sau đó ngang ngược đi đến trước mặt Lý Tao ném tờ quảng cáo xuống đất nói:

- Chuyện này giải quyết như thế nào thì tự mày suy nghĩ đi, dù sao cũng phải làm cho tao hài lòng mới được.

- Anh Vịt bớt giận… Lý Tao vẫn còn là sinh viên đại học nên không hiểu chuyện lắm.

Chú Bàng vội vàng tiến lên giảng hòa, hắn cũng coi như đã quen biết anh Vịt từ lâu.

Nhắc tới anh Vịt, khi còn bé chính là một tên lưu manh, ỷ vào bố là chủ nhiệm quản lý của khu phố để làm đủ trò xằng bậy.

Thế nhưng, Vịt cha là một cán bộ kỳ cựu, cho tới bây giờ đều không làm chỗ dựa cho anh Vịt, phàm là khi nghe thấy chuyện anh Vịt khi nam bá nữ (1) thì ngay lập tức sẽ cởi thắt lưng đánh cho một trận.

Cũng chính bởi vì như vậy, những năm Vịt cha còn sống trên đời, anh Vịt dù có hư hỏng nhưng vẫn miễn cưỡng được tính là một người tương đối tuân thủ luật pháp.

Nhưng mà, năm năm trước khi Vịt cha qua đời, anh Vịt liền bắt đầu không an phận, lôi kéo một nhóm anh em thành lập công ty bảo an.

Bề ngoài là công ty bảo an chính quy, nhưng thực tế lại lũng đoạn chuyện làm ăn đủ loại gian hàng của mấy con phố, dựa vào thu tiền thuê và đòi phí bảo hộ để kiếm tiền.

Đoạn thời gian gần nhất, anh Vịt lại học hỏi kinh nghiệm từ mấy lão thầy thuốc dởm, bắt chước bọn họ mở phòng khám, dán quảng cáo ở khắp nơi. Bên trên đó ghi chuyên trị đủ loại liệt dương bất lực hoặc là bệnh hoa liễu lây qua đường tình dục.

Nhưng mà, hắn cũng hơi đen đủi, dán quảng cáo mấy ngày rồi nhưng hiệu quả lại quá nhỏ...

Phòng khám quá trống vắng, không có mấy người bệnh đến thăm hỏi.

Anh Vịt lập tức đi tìm mấy lão thầy thuốc kia để tính sổ, nhưng đi trên đường lại đột nhiên phát hiện, địa chỉ liên lạc ghi trên quảng cáo mà mình bảo đàn em dán đã bị người ta đổi mất.

Chết tiệt!

Ai dám ăn gan hùm mật gấu rồi! Sau đó anh Vịt lập tức phái đàn em đi điều tra một phen liền phát hiện ra địa chỉ này là của một nhà khách có tên "Tao Xá" ở khu phố bên cạnh.

Hơn nữa, càng khiến người ta ngoài ý muốn chính là, danh tiếng của cái Tao Xá này gần nửa tháng nay cũng vang xa, nhất là trong hiệp hội liệt dương của thủ đô. Ở đó có không biết bao nhiêu ông chú liệt dương xếp hàng chờ tới lượt.

Một gian “Phòng bền bỉ” với giá 1000 tệ một đêm.

Dù là ở thủ đô nhưng trong hệ thống nhà khách thì cấp bậc này sợ rằng cũng thuộc dạng đắt tiền nhất.

Cho nên, anh Vịt cũng rất động lòng, sau đó kéo theo một xe đàn em trẻ tuổi tìm tới cửa hưng sư vấn tội (2).

- Không hiểu chuyện? Không hiểu chuyện thì có thể phá hủy chuyện làm ăn của tôi?

Dáng vẻ giả vờ nổi giận này, anh Vịt đã chơi rất nhiều năm nên rất điêu luyện. Những người làm ăn nhỏ hay bán hàng rong mà bị điệu bộ này hù dọa thì bảo đảm sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngay.

- Anh Vịt này xem ra cũng rất tao!

Nghiêm túc nhìn chằm chằm vào anh Vịt, Lý Tao thấy được trên người hắn có đến 67 điểm tao.

Cho nên, Lý Tao cũng không dám khinh thường mà đề cao cảnh giác.

Bị anh Vịt hùng hổ dọa người chất vấn, Lý Tao đầu tiên là lấy lui làm tiến nói:

- Anh Vịt nói vậy là có ý gì?

- Đúng đúng đúng… Anh Vịt, hay là để Lý Tao đưa ra hai ngàn tệ cho mấy anh em đi uống chén nước? Chuyện này cứ quyết định như vậy được không!

Chú Bàng cũng gấp gáp chen vào nói, mạnh mẽ làm người hòa giải.

Nhưng mà, yêu cầu của anh Vịt nào chỉ là một hai ngàn tệ cỏn con này?

Hắn cười cười rồi chỉ vào cửa Tao Xá một cách hiền lành:

- Thật ra thì đây cũng không phải là chuyện lớn gì, nếu cậu đã phá hư một cửa làm ăn của tôi, vậy thì bồi thường cho tôi một cửa làm ăn khác là được. Mặc dù, nhà khách này hơi cũ nát nhưng việc làm ăn coi như không tệ. Tôi muốn một nửa cổ phần, chuyện này xem như xong.

Nghe vậy, hai mắt Lý Tao chớp chớp rồi mỉm cười, cái đuôi hồ ly quả nhiên lộ ra rồi.

Thật ra Lý Tao cũng đã sớm nghĩ tới, danh tiếng “Phòng bền bỉ” vừa ra, tất nhiên sẽ bị người cố ý để mắt đến.

Chỉ có điều, Lý Tao không ngờ rằng đối phương lại đến nhanh như vậy.

- Vậy cũng không được. Anh Vịt, đây chính là sản nghiệp duy nhất mà cha mẹ Lý Tao để lại cho cậu ta trước khi qua đời. Giờ anh lại đùng một cái muốn một nửa cổ phần, có phải hơi chút quá đáng rồi không?

Chú Bàng đứng trên lập trường của Lý Tao để đưa ra kháng nghị.

- Lão Bàng, chuyện này liên quan gì đến ông chứ? Tôi thấy cửa hàng thú cưng cũ kỹ của ông cũng không muốn làm nữa hả?

Anh Vịt đẩy chú Bàng ra.

- Nhưng mà, anh Vịt…

Chú Bàng còn muốn thay Lý Tao nói chuyện nhưng lại bị hắn kéo qua một bên:

- Chú Bàng, đây là chuyện của cháu, không liên quan gì đến chú. Chuyện này cứ để cháu tự mình cùng anh Vịt này trò chuyện một chút…

Không muốn liên lụy đến chú Bàng, Lý Tao rất bình tĩnh đi lên trước nói với anh Vịt:

- Khẩu vị của anh Vịt quả thực rất lớn đó. Nhưng mà, vô duyên vô cớ muốn một nửa cổ phần, anh cảm thấy tôi sẽ đáp ứng sao?

- Ồ! Tiểu tử, có dũng khí đó. Dám cùng anh Vịt tôi nói như vậy, có điều... cậu cho rằng không đáp ứng thì tôi sẽ không có biện pháp sao?

Thấy Lý Tao kiên cường như vậy, anh Vịt cũng rất bất ngờ, hắn vỗ tay phát ra tiếng bốp bốp, đàn em bên cạnh lập tức lấy ra một bộ bài.

- Như vậy đi! Nhóc con, tôi cho cậu một cơ hội cùng tôi đánh cược một lần.

Từ trong bài Poker anh Vịt rút ra ba lá bài, nói:

- Thấy chưa? Trong ba lá bài này chỉ có một lá là A, hiện tại tôi để ba lá bài ở chỗ này. Cậu chỉ có một lần cơ hội, nếu như có thể lật trúng một tấm A kia, ân oán của chúng ta xóa bỏ. Nếu như lật không trúng, xin lỗi... nhà khách của cậu, tôi cũng không muốn một nửa cổ phần đơn giản như vậy. Tôi muốn toàn bộ!

Úp ba lá bài lên bàn, anh Vịt rất phách lối dùng phép khích tướng, cười nói:

- Nếu như cậu không có trym thì cũng có thể lựa chọn không cá cược, chỉ cần đưa tôi một nửa cổ phần là được.

[Keng! Kiểm tra được xung quanh ký chủ phát sinh thao tác tao 3 sao, sinh ra 6 điểm tao.]

Sau khi anh Vịt nói xong những lời này, Lý Tao liền nghe được thông báo nhắc nhở của hệ thống.

- Thao tác tao 3 sao? Nơi nào sao? Chẳng lẽ là... hành động mới vừa rồi của anh Vịt?

Lý Tao có chút nghi ngờ nhìn ba tấm bài trên mặt bàn, dựa theo xác suất ngẫu nhiên, chỉ có 1/3 khả năng ra A.

Nhưng mà, đây là thao tác tao gì chứ?

Mà lúc này, chú Bàng vội vàng kéo Lý Tao qua, nhỏ giọng thì thầm:

- Lý Tao, ngàn vạn lần đừng cá cược. Năm ngoái, trong khu phố chúng ta cũng có một chủ quán cũng làm như vậy, đánh cược với anh Vịt một hồi, kết quả ngay cả vợ mình cũng thua mất. Thật ra, trong ba lá bài kia ngay cả một lá A cũng không có, lá A đã sớm bị anh Vịt giấu vào túi rồi...

- Giấu vào túi? Khó trách... Anh Vịt này hoành hành đến bá chủ một phương, quả nhiên cũng có không ít thủ đoạn tao. Nếu không hắn cũng sẽ không tích lũy được 67 điểm tao và sống dễ chịu như vậy.

Liếc túi quần anh Vịt một cái. Lý Tao biết, mới vừa rồi mình nhìn thấy lá A kia, nhất định là bị hắn giấu vào đó.

Một khi như vậy, không quản mình chọn bất kỳ một lá bài nào, xác suất có thể lật trúng A mới vừa rồi từ 1/3 lập tức biến thành 0.

Nói cách khác, Lý Tao nếu thật cùng anh Vịt đánh cược thì sẽ thua không thể nghi ngờ.

- Thế nào? Nhóc con, lằng nhà lằng nhằng như đàn bà con gái vậy, có dám đánh cược hay không thì nói một câu đi.

Một bộ ăn chắc, anh Vịt cười nói. Hắn rất đắc ý khiêu khích.

- Cược! Sao lại không cược? Nếu anh Vịt để mắt đến tôi đến mức cho cơ hội này thì tôi làm sao có thể khiến anh thất vọng chứ!

Khóe miệng giương lên nụ cười tràn đầy tao khí, Lý Tao biết rõ đây là một cái bẫy nhưng cũng là một thao tác tao. Thế nên dù nó là một cái hố lửa, nhưng hắn vẫn như cũ dứt khoát nhảy xuống.

Bởi vì... Hắn là Tao Thần.

Chuyên dùng đủ loại thao tác tao.

Ngươi tao mặc cho ngươi tao!

Nếu tao trước mặt thần thì chờ bị phản tao đi!

- Lý Tao, đừng đánh cược.

Chú Bàng ở một bên lòng nóng như lửa đốt, nhưng đều đã muộn, Lý Tao đã đáp ứng cá cược thì không có biện pháp sửa đổi.

- Được, có dũng khí! Vậy... Tiểu tử, cậu chọn đi. Trong ba lá bài này lá nào là A?

Thấy Lý Tao mắc mưu, trên mặt anh Vịt mang theo nụ cười thắng lợi. Mà bọn đàn em bên cạnh cũng rung đùi đắc ý, dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn về phía Lý Tao. Dù sao cái trò này bọn họ đã thấy anh Vịt dùng qua nhiều lần rồi.

Bách phát bách trúng.

Mỗi một lần, đều có người không tin tà sa vào bẫy.

- Chọn A. Quả thực là quá đơn giản… !

Đưa tay ra, Lý Tao khẽ mỉm cười, tùy tiện chỉ một lá bài bên trái nhất, nói:

- Lá này...

Thời điểm anh Vịt cảm thấy thắng lợi trong tầm tay thì Lý Tao lập tức nói:

- Lá này không phải là A.

Nói xong, Lý Tao liền mở lá bài ra, đó là một lá Q tép.

Anh Vịt:

- …

Đám đàn em:

- …

Chú Bàng:

- …

Mẹ nó! Cái quái gì đây?

Lúc mọi người còn đang ngây ngốc thì Lý Tao lại chỉ vào một lá bài bên phải nói:

- Lá này, cũng không phải A.

Lá bài bị mở ra, quả nhiên cũng không phải là A.

Vì vậy, Lý Tao chỉ một lá bài còn lại ở giữa, hướng về anh Vịt cười nói:

- Còn một lá cuối cùng này hẳn chính là A rồi, anh Vịt, nhân nhượng! Xem ra tôi đoán đúng rồi… !

Chú thích:

(1) Khi nam phách nữ: bắt nạt đàn ông, chòng ghẹo đàn bà.

(2) Hưng sư vấn tội: nghĩa là phát động (dẫn) quân đội đến để lên án, hỏi tội của đối phương. Nó còn chỉ việc, khi một người tức giận tập hợp một đám người đi tới trước cửa chất vấn và "xử lý" đối thủ.

-----------------

Dịch: Ánh Châu

Beta: B

Team: MBMH Translate

Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com

Bạn đang đọc Thao Tác Tao Mạnh Nhất (Dịch - Free) của Ngô Đồng Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi OverLordKing
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.