Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cháu có một ý tưởng rất hay đó!

Phiên bản Dịch · 1836 chữ

Ai ngờ ông chú vừa nghe như vậy thì càng tức.

- Cậu làm nhục ai đó? Tôi… Thời gian chuyện đó của tôi làm có thể sử dụng đến phút để đếm được chứ? Phải dùng giây! Hiểu không? Ước chừng ba giây! Cậu lại để cho tôi chuyển thành phút thì cũng chỉ có 0. 05 phút. Nghĩ cách để làm nhục tôi sao, không có cửa đâu!

Ặc!

Ba giây?

Nếu chuyển đổi thành phút thì thật đúng là chỉ có 0. 05 phút.

Chờ đã…

Đơn vị chuyển đổi cũng không phải là điểm quan trọng!

Quan trọng là... ông chú này, cũng coi như là... Bắn luôn mà!

- Cậu làm gì vậy! Sao lại dùng loại ánh mắt này nhìn tôi? Hừ! Nếu tôi mà không bị liệt dương thì cũng không cần phải tìm đến chỗ cậu?

Vẻ mặt ông chú hiện lên đạo lý “Vàng thật không sợ lửa”.

Lần này, Lý Tao coi như đã biết vấn đề nằm ở đâu rồi.

Ba giây, nếu nhân với hiệu quả gấp năm lần của phòng bền bỉ,... Mười lăm giây!

Thật sự là một người đàn ông ba giây!

Mấu chốt của vấn đề đã quá rõ ràng.

Nhưng mà, ông chú trước mặt Lý Tao lại diễn tả hết sức sinh động. Đây chính là bùn nhão chân chính không dính lên tường được..

Thật là muốn nổi điên mà!

Đã tăng cho ông gấp năm lần rồi… Nhưng mà vẫn không cầm cự nổi một phút.

Có mất mặt hay không?

Ông còn muốn thế nào nữa?

Tất nhiên những lời này Lý Tao chỉ có thể nói trong lòng, không thể nói trước mặt ông chú này được.

Dù sao thì khách hàng là Thượng Đế mà!

Người ta tốn một ngàn tệ nghỉ lại một đêm, bạn phải cung cấp cho người ta một trải nghiệm tốt nhất đúng không?

Nhưng mà…

Muốn tăng mạnh khả năng của ông chú ba giây này đâu phải dễ. Độ khó… không phải là khó một cách bình thường.

- Thế nào? Ông chủ nhỏ, chuyện này cậu không cho tôi một câu trả lời thuyết phục thì tôi sẽ không để yên cho cậu đâu.

Ông chú dường như định bắt chẹt Lý Tao một khoản tiền, trừng mắt như mắt con bò đực nhìn Lý Tao, dựa vào quầy lễ tân, bộ dáng thề quyết không bỏ qua.

- Lý Tao, việc này xử lý như thế nào? Nếu không… Chúng ta trả lại tiền phòng cho ông ấy rồi lại bồi thường cho ông ấy ít tiền. Dù sao nhà khách của chúng ta cũng không thể bị mất danh dự được.

Ở nơi mà chị Xảo sống luôn luôn tuân theo nguyên tắc xử sự là dàn xếp ổn thỏa.

Thế nhưng, Lý Tao không phải là một người dễ dàng thỏa hiệp. Bên cạnh đó “tai nạn” lần này cũng không phải trách nhiệm của hắn.

Rất rõ ràng là đã tăng cho lão ấy lên gấp năm lần.

Chỉ là do cảm giác chủ quan của hắn nên hiệu quả mới không rõ ràng.

- Ông chú và dì đêm qua, hình như họ… là bởi vì mở ra chế độ trực tiếp nhiều người nghe nên mới có thể kéo dài đến năm giờ.

Nhớ lại chuyện tối hôm qua, Lý Tao cảm thấy chuyện này cũng hơi khó giải quyết một chút.

Hầu hết những người mắc bệnh liệt dương đều bị như ông chú này.

Thời gian kéo dài từ mấy giây đến một hai phút tùy thuộc từng người. Đối với họ thì dù tăng khả năng lên năm lần thì hiệu quả cũng không thực sự rõ ràng.

Lợi dụng chế độ nhiều người nghe cũng là một cách giải quyết tốt.

Nhưng mà… cũng không thể mỗi ngày đều tìm mười người đến để nghe chứ?

Đúng lúc Lý Tao đang khởi động bộ não đầy tao khí của mình để bắt đầu suy tính phương pháp giải quyết thì trên lầu đột nhiên truyền đến một tiếng rống to.

- Chung Khả Thắng! Ông chạy đi đâu rồi thế, lăn lên đây cho tôi ngay.

Tiếng rống như sư tử Hà Đông kia làm cho ông chú đang tựa vào quầy lễ tân xém chút ngã xuống, sau đó hắn vội vàng nhanh nhẹn chạy lên tầng.

- Vợ yêu à, tôi đây, tôi đây….

Ông chú Chung vội vã trở về trong phòng, Lý Tao cũng đi theo phía sau. Vừa đến cửa phòng thì hắn liền nghe được một giọng nói vọng ra từ bên trong.

- Tôi nói với ông thế nào? Vừa rời giường là phải thấy mặt của ông. Ông chạy đi đâu đó? Có phải là đi tìm con nhỏ hồ ly tinh ở quầy lễ tân không?

- Vợ yêu à! Anh… anh đâu dám làm thế. Anh chỉ đi tìm ông chủ nhỏ ở đây để nói lý lẽ thôi.

- Lý luận cái cọng lông ý, ông không được chính là không được. Cả ngày mê tín cái này mê tín cái nọ. Hạnh phúc của tôi đều bị hủy hết ở trên tay của ông rồi.

- Ôi chao. Vợ à, em đừng đánh anh nữa. Anh còn phải đi tìm ông chủ nhỏ để nói lý lẽ nữa. Ít nhất cũng phải đòi lại được tiền phòng chứ.

- Ông cút đi. Không biết lúc đó tôi có bị mù hay không mà lại gả cho một tên vô dụng như ông.

…..

Một tiếng cọt kẹt vang lên.

Ông chú Chung mở cửa đi ra, trên mặt lại có thêm hai dấu bàn tay.

Vào giờ phút này, Lý Tao lại một lần nữa nhận ra được sự thật.

Làm đàn ông thật sự rất khó.

Làm một người đàn ông trung niên còn khó hơn nữa.

Mà khi làm một người đàn ông trung niên bất lực lại càng thêm khó khăn chồng chất.

Vào lúc này, ánh mắt của Lý Tao khi nhìn vào ông chú Chung tràn đầy sự đồng cảm và thương hại.

- Ông chủ nhỏ à, cậu cũng thấy rồi đó. Mỗi nhà đều có một nỗi khó xử riêng. Nhà khách Tao Xá này của cậu đã làm cho tôi dấy lên hy vọng, nhưng cũng đã dập tắt hy vọng nhỏ nhoi đó của tôi rồi.

Lắc đầu đầy vẻ bất đắc dĩ, ông chú Chung giang hai tay ra rồi nói,

- Cậu cũng thấy đấy, tôi đòi cậu tiền đền bù tổn thất tinh thần cũng không quá đáng chứ?

- Không quá đáng. Không quá đáng. Không có quá đáng chút nào cả, chẳng qua là…

Lý Tao chậc chậc miệng một tiếng rồi hỏi,

- Chú à! Vợ chú luôn nóng tính và … hay đánh chú như vậy sao?

- Thực ra lúc đầu bà ấy cũng không phải như vậy. Chỉ là từ khi…

Nghe Lý Tao hỏi như vậy thì ông Chung dường như lâm vào những hồi ức tốt đẹp ngày xưa,

- Nhớ lúc đó, khi tôi còn trẻ, bà ấy cũng đang ở tuổi thanh xuân, hai chúng tôi được gọi là thanh mai trúc mã. Tính tình tôi đôn hậu nho nhã, bà ấy là người hiền thục ôn nhu.

- Khi đó hai người chúng tôi vừa mới gặp nhau lần đầu tiên đã liếc mắt đưa tình với nhau, nói những lời nói tình tứ, nhẹ nhàng ấm áp. Bọn tôi lúc nào cũng tình cảm dạt dào, ánh mắt luôn chất chứa yêu thương. Những chữ trong thư tình đều là một chữ yêu….

- Nhưng không biết từ lúc nào, bà ấy lại trở nên như vậy. Động một chút là đánh, động một chút là mắng. Tôi thật sự chịu không nổi nữa. Ông chủ nhỏ, cậu thử nghĩ xem, có người đàn ông nào mà không có lòng tự ái? Ai mà lại hy vọng ở nhà suốt ngày bị vợ gọi là tên vô dụng, bị vợ gọi đến tát một cái, gọi đi tát một cái?

Thở dài một hơi, nhớ tới quá khứ cùng hiện tại, ông chú Chung không kìm được chảy ra hai hàng nước mắt.

- Con gái mười tám liền thay đổi! Chú à, chú bớt đau buồn đi. Nhưng mà, chú sao không nghĩ biện pháp nói chuyện với dì ấy. Ít ra cũng để dì ấy sửa lại cái khuyết điểm động chút là đánh người này chứ.

Nhìn vết thương mới trên mặt ông chú, Lý Tao cũng không đành lòng nên mở lời khuyên.

- Có mà. Tại sao lại không có chứ!

Khóc thút thít, ông chú Chung nói,

- Tôi nghe người ta khuyên nên học Karate, Taekwondo gì đó, Chúng có thể làm cho người ta kiềm chế bạo lực, có thể bồi dưỡng võ đức cho họ. Sau khi học sẽ không tùy tiện ra tay đánh người, cho nên tôi mới đăng ký cho bà ấy học một lớp Karate…

- Ồ? Biện pháp này không tệ, xem như là một cách lấy bạo chế bạo. Thế sau đó dì ấy có thay đổi hay không?

Lý Tao hỏi,

- Đổi cái gì mà đổi? Bộ dạng của tôi như thế này, cậu cảm thấy bà ấy thay đổi sao?

Ông chú cười khổ một tiếng rồi lắc đầu nói,

- Vậy không phải là đăng ký uổng phí sao?

- Không, không, không…

Ông chú khoát tay một cái rồi nói,

- Như thế cũng không uổng phí một chút nào. Ít nhất bây giờ lúc bà ấy đánh tôi thì sẽ báo trước một tiếng.

Lý Tao:

- …

Ông Chung lại nói,

- Không nói đến những chuyện đau lòng này nữa. Ông chủ nhỏ, đưa tôi tiền đi. Nể mặt cậu là một người hiền lành nên tôi cũng không tố cáo cậu tới “Hội Liệt Dương”. Chỉ cần cậu trả cho tôi gấp đôi tiền phòng là được. Thế nào hả?

- Chú à! Tiền thì con không có khả năng trả cho chú, nhưng cháu còn có một biện pháp khác, chú có muốn thử một chút không?

Lý Tao nhìn đồng hồ, bây giờ còn chưa tới sáu giờ sáng, cách lúc trả phòng còn tới hơn sáu tiếng.

Làm sao để cho ông chú này có một trải nghiệm khác biệt trong vòng sáu tiếng đây?

- Ồ? Thật sao?

Ông Chung hiển nhiên là vẫn còn ôm hy vọng nhất định.

- Đó là đương nhiên. Chú à, chú phải tin tưởng vào khả năng của Tao Xá chúng cháu chứ.

Khóe miệng Lý Tao hơi cong lên một chút rồi nói:

- Cháu có một cái ý tưởng rất hay đấy.

- Ông chủ nhỏ. Cậu có ý kiến gì cứ việc nói…

Ông Chung thấy nụ cười tự tin của Lý Tao thì cảm thấy hơi tò mò,

- Chuyện này sao, chú nhất định sẽ biết ngay thôi.

-------------------------

Dịch: Xuân Trung

Beta: T

Team: MBMH Translate

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com

Bạn đang đọc Thao Tác Tao Mạnh Nhất (Dịch - Free) của Ngô Đồng Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi OverLordKing
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.