Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hết tiền rồi!

Phiên bản Dịch · 1885 chữ

Lần này đến tên cũng rất trực tiếp cùng sắc tình như vậy sao?

Lý Tao vội vàng nhìn về phía cửa một chút xem có cảnh sát nào chạy đến càn quét tệ nạn hay không.

Vừa vặn đúng lúc này chị Xảo đột nhiên chạy tới gõ cửa, gấp gáp gọi.

- Lý Tao! Không xong rồi…

- Mẹ nó! Không phải chứ? Thực sự có cảnh sát tới càn quét tệ nạn sao?

Lý Tao mang theo tâm tình lo lắng đi ra mở cửa phòng liền thấy chị Xảo với vẻ mặt hốt hoảng.

- Sao vậy chị Xảo? Sao lại hốt hoảng như vậy?

Hắn đi ra ngoài nhìn một chút, không thấy có xe cảnh sát mà!

An toàn!

Hủy báo động!

Nhưng mà, chị Xảo vẫn vô cùng khẩn trương hỏi.

- Lý Tao, mười ngàn mà chị bỏ trong ngăn kéo ở trước quầy lễ tân, em… Em có lấy không vậy?

- Mười ngàn? Chị Xảo, ngày hôm nay em đến trường làm bài thi đến giờ mới về nên căn bản không có động tới. Có chuyện gì thế ạ? Mười ngàn kia đã mất rồi sao?

Vào lúc này, Lý Tao mới ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề.

- Đúng vậy, nửa tiếng trước vẫn còn ở đó mà!

Biết không phải là Lý Tao cầm, chị Xảo lại càng luống cuống hơn.

- Nhưng mà, vừa rồi chị mở ra kiểm tra thì mười ngàn đó không còn một tờ nào sót lại cả…

- Chị Xảo, chị thử nghĩ kỹ lại xem trong khoảng thời gian đó chị có rời khỏi quầy hay không? Còn nữa… Có người đến trước quầy hay không?

Lý Tao cũng rất gấp, đây chính là mười ngàn tệ đó.

Cho tới bây giờ hắn chưa được cầm nhiều tiền như vậy. Tao Xá thật vất vả mới kiếm được khoản đó, kết quả đột nhiên lại biến mất không thấy?

Mẹ nó!

Đây chính là mười ngàn đó!

Có thể làm rất lần chăm sóc sức khỏe!

- Toàn bộ buổi chiều chị đều ngồi trước quầy lễ tân! Coi như là đi vệ sinh cũng chỉ là rời đi mấy phút thôi…

Chị Xảo gấp tới mức đầu đầy mồ hôi, sau đó chỉ vào khóa của ngăn kéo trước quầy lễ tân nói.

- Hơn nữa, ổ khóa này không có bất kỳ dấu vết bị cạy phá nào cả…

Khi nói đến đây thì chị Xảo lập tức cắn môi, dùng lời thề son sắt mà đảm bảo với Lý Tao.

- Lý Tao, em phải tin tưởng chị, chị tuyệt đối không lấy số tiền đó.

- Chị Xảo, chị nói gì thế. Em coi như có nghi ngờ chính mình nhưng tuyệt đối sẽ không nghi ngờ chị.

Nói thật, Lý Tao thật sự tin tưởng chị Xảo 100%.

Đừng nói là mười ngàn, cho dù một trăm ngàn, một triệu để ở đó thì chị Xảo cũng sẽ không có ý định lấy trộm.

- Chỉ là chuyện này có chút kỳ quái. Mười ngàn đó là do ai lấy mới được chứ?

Ngẩng đầu nhìn về phía camera giám sát, Lý Tao lập tức ngồi xuống trước máy vi tính.

- Xem camera chẳng phải là sẽ rõ ràng sao?

- Đúng, còn có camera mà! Chị làm sao lại quên mất cái này chứ.

Chị Xảo vỗ đầu một cái, vừa rồi quá gấp nên quên luôn cả việc có camera theo dõi.

Nhưng mà, khi mở video theo dõi, sau đó tua với tốc độ gấp tám lần.

Từ lúc chị Xảo xác nhận tiền vẫn còn ở đó cho tới lúc chị Xảo phát hiện ra tiền không còn.

Khoảng thời gian này chỉ có nửa tiếng, chị Xảo cũng chỉ rời khỏi quầy tiếp tân khoảng hai phút để đi vệ sinh, thế số tiền kia làm sao lại mất được cơ chứ.

Trong video theo dõi, một bóng người cũng không có xuất hiện.

Quỷ dị!

Thật là quỷ dị!

Lý Tao nghĩ tới rách cả da đầu cũng không nghĩ được gì, đối phương tới cùng là sử dụng phương pháp gì để đánh cắp mười ngàn này chứ.

- Quả thực là không tìm được. Lý Tao, hay chúng ta báo cảnh sát đi!

Trong lòng chị Xảo rất lo lắng.

Một mặt là do nàng rất áy náy, ngay cả việc trông chừng chút tiền đó mà mình cũng không làm được.

Mặt khác, những chứng cớ này đều xác định người duy nhất có khả năng đánh cắp tiền chỉ có thể là mình.

Chị Xảo cũng nghi ngờ là có phải do bản thân đã cầm tiền hay không, cho nên nàng càng thêm lo lắng và sợ hãi.

- Chờ đã! Chuyện không bình thường thì nhất định có yêu…

Trong chiếc đầu đầy cơ bắp của Lý Tao luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng ở chuyện này.

Số tiền này chắc chắn không phải bị người ăn cắp.

Bởi vì nếu thế thì nhất định phải để lại dấu vết gì đó.

Cho dù có sửa đổi hình ảnh của camera thì… Cũng không thể nào làm nhanh đến vậy.

Nếu như không phải là người lấy đi số tiền này, như vậy thì…

- Mẹ nó, hệ thống mày ra đây cho tao… Nói! Có phải là mày trộm tiền của tao hay không…

Cuối cùng nghĩ tới thứ có khả năng im hơi lặng tiếng đem tiền này lấy đi, không phải là người thì vô cùng có khả năng là cái hệ thống tao này của mình.

Hệ thống.

- Lần đầu tiên Ký chủ nâng cấp căn phòng thì sẽ được ưu đãi miễn phí. Bắt đầu từ lần thứ hai, mỗi lần nâng cấp một căn phòng thì chi phí sẽ tăng gấp đôi. Lần đầu tiên là mười ngàn nhân dân tệ, lần thứ hai là hai mươi ngàn nhân dân tệ…

Ặc!

Quả nhiên là hệ thống giở trò quỷ!

Trực tiếp lấy tiền trong ngăn kéo để nâng cấp “Phòng âm dương” này rồi.

- Lấy mười ngàn để thăng cấp căn phòng này, giá cả cũng cũng coi như hợp lý. Nhưng mà … Sau này mỗi lần thăng cấp thì giá cả lại tăng gấp đôi, đây là muốn đoạt tiền sao?

Tính toán món nợ này một chút Lý Tao liền hít sâu một hơi, căn phòng thứ mười cần tới những năm trăm mười hai ngàn sao!

Hệ thống.

- Tao Thần chân chính thì tuyệt đối sẽ không quan tâm đến chút vật ngoài thân như vậy. Tiền là thứ sống không màng đến, chết không mang theo. Ký chủ phải nhớ, không thể trở thành một người nghèo đến mức chỉ còn lại tiền.

- Còn có chuyện nghèo tới mức chỉ còn tiền thôi sao? Tao thật vất vả mới chữa được cho các ông chú bị liệt dương, kiếm được mười ngàn thì lại bị mày nuốt hết. Còn hại chị Xảo phải lo lắng sợ hãi nữa…

Hệ thống.

- Đang trong thời gian thăng cấp nên tạm thời không có cách nào kiểm tra! Chờ sau khi thăng cấp xong, ký chủ hoàn toàn có thể tự kiểm tra.

Vẫn còn đang trong thời gian thăng cấp?

Lý Tao mở hình ảnh ra, quả nhiên phát hiện tại hình vẽ của gian phòng 210 là một cái gian phòng “Đang thi công”.

- Lý Tao, em làm sao vậy? Chúng ta… Hay là chúng ta báo cảnh sát đi? Đây là mười ngàn đó!

Chị Xảo không biết Lý Tao đang nói chuyện với hệ thống, nàng chỉ thấy Lý Tao đứng đó há hốc mồm rồi lầm bầm gì đó nên càng thêm lo lắng.

Nàng thật sự lo lắng Lý Tao chịu không nổi đả kích này, nhưng mà sau đó Lý Tao lại rất bình tĩnh an ủi chị Xảo.

- Không cần lo lắng đâu ạ! Chị Xảo, chị không cần phải bận tâm về mười ngàn này nữa, em biết ở chỗ nào rồi. Nó không phải bị trộm nên chị cứ yên tâm đi! Bây giờ nên làm gì thì làm cái đó thôi…

- Không phải chứ! Lý Tao, thực sự là số tiền này không còn nữa mà! Thật ra em không cần phải …

Chị Xảo nghe Lý Tao nói như vậy thì trong lòng lại càng thấy chua xót.

- Không cần phải vì chị mà…

- Thật sự là không có gì mà. Chị Xảo, chị cứ yên tâm đi!

Nói xong lời này, Lý Tao liền trở về phòng của mình.

…..

Bên kia, trong nhà họ Tiêu.

Hôm nay tâm trạng Tiêu Tác Thu vô cùng tốt, mặc dù bị trật chân nhưng thu hoạch lại rất phong phú.

Không nói về việc lừa được tên tiểu tử Lý Tao kia cam kết. Hôm nay, nàng lại lần nữa gặp Mộ Tử online, sau đó lại còn được cùng nàng trò chuyện về tư tưởng, đây mới là thu hoạch lớn nhất.

Mở cửa nhà ra!

Vừa mới đi vào, Tiêu Tác Thu phát hiện vẻ mặt của cha mẹ của mình cũng hết sức vui vẻ.

Một nam một nữ, phối hợp nấu cơm thật ăn ý ở trong phòng bếp rồi hát lên câu “Ta yêu chân trời bao la”!

- Ồ, con gái về rồi sao?

- Vợ à, con gái của chúng ta thật là xinh đẹp, bà xem kìa…

- Đó là đương nhiên, cũng may là lúc đầu tránh được gene của ông. Giống tôi mới xinh đẹp được như vậy…

Hài hòa!

Vừa mở cánh cửa bước vào.

Không có cãi vã!

Không có đập đồ, đập nồi!

Hình ảnh hài hòa như thế, không biết bao nhiêu năm rồi Tiêu Tác Thu chưa thấy xuất hiện ở trong cái nhà này.

Ngày trước, lúc còn chưa bước vào nhà đã có thể nghe được tiếng cãi nhau ầm ầm của cha mẹ ở bên trong.

Trên căn bản đều là vì một chút chuyện nhỏ nhặt không đáng kể là có thể làm ầm lên không bao giờ kết thúc.

Mấy chục năm làm vợ chồng với nhau, bắt đầu cãi nhau một chuyện đáng ghét nhất rồi.

Tại sao lại vậy chứ?

Bởi vì khi cãi nhau họ nhất định sẽ lôi chuyện cũ ra để nói.

Cái gì mà đêm nào đó của hai mươi ba năm trước, lúc ông uống coca cola không để dành cho tôi lấy một ngụm.

Hoặc là, lúc đang xem phim hồi chín năm trước, ông lại có thể nhìn chằm chằm vào bắp đùi của con mụ ngồi bên cạnh…

Những món nợ cũ này, đều được từng người nhớ kỹ giống như đã ghi lại ở một cuốn vở nhỏ nào đó. Thậm chí, có lẽ nó đã được đánh dấu lại bằng bút đỏ để phân loại thành trọng điểm rồi!

Nhưng mà, hôm nay Tiêu Tác Thu đang ôm tâm tình phơi phới như mùa xuân về đến nhà, lại phát hiện ra ở đây cũng có một cơn gió mùa xuân của sự hòa thuận.

Loại cảm giác này thật sự rất tốt!

------------------

Dịch: Trúc Nguyễn

Beta: B

Team: MBMH Translate

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com

Bạn đang đọc Thao Tác Tao Mạnh Nhất (Dịch - Free) của Ngô Đồng Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi OverLordKing
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.