Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kỹ thuật bắn súng của Yến Song Ưng? Hay là khứu giác?

Phiên bản Dịch · 1725 chữ

*Mình tìm trên baidu thì chỉ thấy Yến Song Ưng là một ông mafia có tuổi thơ bất hạnh nhưng bắn súng rất giỏi. Chắc ý ở đây là kỹ thuật bắn súng tốt.

“Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ chuyển phát khủng bố thứ ba!”

“Hiện tại đang phát phần thưởng còn lại…”

“Phần thưởng thu được 900 vạn NDT!”

“Bạn có bốn sự lựa chọn cho phần thưởng!”

“1: Lựa chọn kỹ thuật bắn súng của Yến Song Ưng.”

“2: Lựa chọn cấp nhập môn Bát Cực Quyền.”

“3: Lựa chọn năng lực khứu giác mạnh mẽ cùng với năng lực phân tích khứu giác.”

“4: Lựa chọn kỹ thuật đánh nổ cao siêu.”

Nhìn bốn lựa chọn khen thưởng, Lâm Mặc suy nghĩ, phần thưởng của ba nhiệm vụ chuyển phát nhanh, chỉ có phần thưởng của lần một về thi thể cô gái quỷ quái là thẳng thắn nhất, phần thưởng có sức hấp dẫn nhất.

Sau đó hai phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ hai lần sau, cũng không thấy xuất hiện điểm tăng yếu tố thể lực và điểm IQ nữa.

Hơn nữa cũng không xuất hiện mảnh giấy báo thần bí lần trước.

Lâm Mặc thấy mảnh giấy báo thần bí kia và 3 điểm IQ đồng thời làm lựa chọn khen thưởng.

Mảnh giấy báo thần bí kia tuyệt đối không đơn giản, càng đừng nói tới phía trước còn có tiền tố thần bí, vậy phần thần bí của mảnh giấy báo lại càng không đơn giản.

Chỉ là, lựa chọn nhiệm vụ hai lần này không thấy xuất hiện những khen thưởng đó nữa.

Chẳng lẽ là…

Lâm Mặc dùng ngón cái và ngón tay nhẹ nhàng sờ cằm, trong lòng đại khái đã có đáp án.

Phần thưởng hoàn thành xong nhiệm vụ có liên quan tới loại nhiệm vụ chuyển phát sao?

Cũng có thể nói, chuyển phát loại quỷ dị có phần thưởng kiểu tăng trực tiếp vào tố chất thân thể?

Đương nhiên Lâm Mặc biết đây chỉ là suy đoán của anh ta mà thôi.

Muốn chứng minh cũng rất đơn giản.

Chỉ cần khi tới nhiệm vụ chuyển phát về sau, chọn gói hàng chuyển phát loại quỷ dị là được.

Nghĩ tới đây, Lâm Mặc không tiếp tục suy nghĩ nhiều về vấn đề này nữa, mà chuyển sang suy nghĩ làm sao chọn lựa bốn sự lựa chọn trước mắt.

Đầu tiên, lựa chọn khen thưởng kỹ thuật bắn súng của Yến Song Ưng có chút thú vị.

Đương nhiên anh biết Yến Song Ưng là ai, là cái người đã nói câu “Tôi đánh cược trong súng của anh không có đạn!”

Kỹ thuật bắn súng của người này rất tuyệt vời.

Nếu chọn lựa chọn số 1, anh ta sẽ có kỹ thuật bắn súng rất tuyệt.

Nhưng Lâm Mặc không có trực tiếp đưa ra sự lựa chọn, mà nhìn về phía sự lựa chọn thứ 3: Lựa chọn năng lực khứu giác mạnh mẽ cùng với năng lực phân tích khứu giác.

Một cái là vũ lực bên ngoài, một cái là năng lực bên trong.

Chọn thế nào?

Chọn Yến Song Ưng hay là khứu giác?

Lâm Mặc suy nghĩ một chút, cuối cùng lựa chọn một cái.

Bỏ qua kỹ thuật bắn súng của Yến Song Ưng, mà lựa chọn năng lực khứu giác mạnh mẽ cùng với năng lực phân tích khứu giác.

Phương thức tự vệ, giết người có rất nhiều loại, có thể làm thần không biết quỷ không hay, có rất nhiều phương pháp và thủ đoạn có thể thay thế kỹ thuật bắn súng, nhưng năng lực khứu giác mạnh mẽ, không có bất cứ cái gì có thể thay thế được.

Cho nên, đối với Lâm Mặc mà nói thì lựa chọn rất rõ ràng, anh ta trực tiếp cầm điện thoại Nokia lên, nhập vào một dòng tin nhắn…

“Tôi chọn lựa chọn thứ 3…”

Trong nháy mắt vừa gửi lựa chọn đi, dãy ký tự lỗi kia lập tức trả lời lại…

“Bạn chọn lựa chọn thứ 3: : Lựa chọn năng lực khứu giác mạnh mẽ cùng với năng lực phân tích khứu giác.”

“Đang nâng cao năng lực khứu giác cùng với năng lực phân tích khứu giác của bạn…”

Dường như ngay tức khắc khi tin nhắn hiện lên, Lâm Mặc có thể cảm t hấy mũi mình có vẻ như trở nên không giống nữa.

Anh ta có thể ngửi thấy những mùi trong không khí mà trước nay không ngửi thấy.

Thận chí có thể phân tích ra những mùi này là gì!

“Xì…”

Ký túc giáo sư cách vách truyền đến mùi rau xào rất thơm.

Lâm Mặc đi ra ban công, dùng lực co mũi lại một chút, sau đó tự mình lẩm bẩm…

“Mùi thịt bò xào, còn có mùi phở, cả mùi giá đỗ… nếu đoán không sai, chắc là phở xào bò.”

Câu nói vừa buông xuống, hành động xào xáo bên phòng cách vách liền dừng lại, sau đó là giọng nam vang lên: “Vợ ơi, phở xào bò xong rồi này, mau ăn đi, muộn thêm chút nó nguội thì mất ngon.”

Nghe thấy vậy, góc miệng Lâm Mặc nhếch lên tạo thành nét cười nhẹ.

Sau đó anh ta đi vào phòng mình nhắm mắt lại ngửi một chút.

Mùi của mỗi một đồ vật đều không giống nhau.

Lúc bình thường, trừ khi là đưa mũi đến gàn ngủi cẩn thận tỉ mỉ thì mới có thể ngửi được mùi, nhưng Lâm Mặc chỉ đứng ở trong phòng là có thể ngửi được mùi của những đồ vật này, và biết được đó là đồ vật gì.

Cho dù là đang nhắm mắt lại, anh ta cũng có thể tìm được vật mà mình muốn tìm.

Cảm giác này thật sự khác biệt.

Đúng lúc này…

“Ding dong!”

Chuông cửa có người ấn vang lên.

Lâm Mặc mở mắt ra, từ từ đi tới bên cạnh cửa, vừa tới gần cửa, anh ta lập tức ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, lập tức nhận ra là ai tới.

Trên mặt anh mang theo ý cười, mở cửa ra, liền nhìn thấy Thái Minh Đức đang đứng trước cửa nhà.

“Giáo sư Thái tìm tôi có việc gì vậy?”

Lâm Mặc cười mời Thái Minh Đức vào trong phòng.

Thái Minh Đức tiến vào trong phòng nhìn một chút, phát hiện ra trong phòng được bày trí thêm vài thứ, thêm chiếc ghế sô pha mới và bàn trà, thêm một vài đồ vật mới.

Mấy cái này là khi Lâm Mặc kết thúc vụ cướp, tiện thể cho người đưa đồ tới sắp xếp một chút, suy cho cùng thì anh cũng xin nghỉ một ngày, cũng phải có lý do xin nghỉ.

Thái Minh Đức mới cười nói: “Sang đây xem cậu sắp xếp như nào, thế nào, ở ký túc giảng viên có quen không?”

“Có gì mà không quen, ở rất dễ chịu.” Lâm Mặc trả lời, Lâm Mặc ở bên cạnh Thái Minh Đức ngửi được mùi tanh của đất cát.

“Ở quen là được, có chỗ nào không quen thì cứ nói với tôi, dù sao thì Tiểu Lâm cậu đến cùng là do tôi đưa tới.” Thái Minh Đức nói được một nửa mới nhiệt tình hỏi: “Tiểu Lâm vẫn chưa ăn cơm đúng không?”

“Chưa.” Lâm Mặc đáp lại.

Thái Minh Đức nói thẳng: “Chưa ăn thì tốt, hôm nay tôi có thu hoạch rất lớn, nấu một mâm to luôn, qua chỗ tôi ăn cơm đi.”

Ông tới là để mới người mới tới Lâm Bối mà ông coi trọng tới ăn một bữa cơm, giao lưu tình cảm một chút, tiện thể trao đổi với anh ta một chút kinh nghiệm giảng dạy ở trường cảnh sát Quảng Châu.

Lâm Mặc cười nói: “Không phải toàn bộ là cá chứ?”

“…” Thái Minh Đức nghe xong khuôn mặt ngạc nhiên nhìn Lâm Mặc, “Sao cậu biết? Cũng không hẳn toàn bộ là cá, nhưng hầu hết là cá.”

Câu lúc nãy của Lâm Mặc cũng chỉ để thử nghiệm năng lực phân tích khứu giác của mình mà thôi.

Suy cho cùng thì anh ta cũng vừa nhận được năng lực này.

Nhưng nhìn phản ứng của Thái Minh Đức là biết anh phân tích đúng rồi, cười nhẹ: “Chân chú có mùi hôi của bùn đất, trên người còn có mùi nước biển, lại thêm lúc nãy chú nói có thu hoạch rất lớn nữa.”

“Cho nên rất dễ đoán ra chú hôm nay đi câu cá.”

“Đã có thu hoạch lớn như thế, vậy tối nay khẳng định là ăn cá rồi, thế nào? Chú câu được mấy con cá?”

Lâm Mặc nói xong câu cuối nhìn về phía Thái Minh Đức.

“Được, được, rất tốt.”

Nghe thấy lời phân tích của Lâm Mặc, Thái Minh Đức cười, chỉ vào Lâm Mặc nói: “Trình độ của cậu quả nhiên không bình thường, mấy chi tiết ngắn ngủ rời rạc mà có thể phân tích ra mục đích tôi tới đây, không hổ là người tài của điều tra trinh sát, còn cả cái mũi của cậu nữa, cũng thính thật đấy nhỉ?”

“Thành thực thì tất cả các nhân viên trinh sát đến nằm mơ cũng muốn có một khứu giác hữu dụng.”

“Cậu không ra phía trước làm việc thật sự rất đáng tiếc.”

“Có cần tôi viết cho cậu một bức thư giới thiệu không?”

Nói rồi Thái Minh Đức đột nhiên cảm thấy Lâm Mặc đến trường cảnh sát Quảng Châu làm giảng viên, thật sự có chút lãng phí trình độ của anh, anh ta nên đi ra tuyến trên làm trinh sát rồi phát ra hào quang rạng rỡ!

Lâm Mặc cười haha, “Mong ước của mỗi người đều không giống nhau.”

“Cũng đúng.” Thái Minh Đức cũng không cưỡng cầu, quay lại lôi kéo Lâm Mặc nói: “Tối nay đến chỗ tôi ăn cơm trao đổi, từ lần trao đổi với cậu lần trước xong, tôi đã không có được cảm giác tự mình nghiệm thấy loại sự việc mới mẻ này nữa, cứ như được trẻ lại mấy tuổi vậy.”

Bạn đang đọc Tôi Có Trò Chơi Chuyển Phát Nhanh Điên Cuồng của Huệ Dân Dưỡng Kê Vương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RUANYUMEI
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.