Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mức độ chuyên nghiệp của lưu manh thăng cấp rồi

Phiên bản Dịch · 1885 chữ

Trong ngân hàng Công Thương.

Trên thực tế, trước khi đội cảnh sát đặc vụ nhanh chóng tới đây, mấy tên lưu manh bịt mặt bên trong đã cảm thấy có gì đó không đúng.

Đầu tiên sau khi tên lưu mang bịt mặt kia đưa quản lý ngân hàng xong liền nghe thấy một tên lưu manh bịt mặt khác báo cáo tình hình bên ngoài vừa có người gõ cửa, trong lòng lập tức trùng xuống, trực tiếp chửi: “Đm, xảy ra chuyện lớn rồi!”

“Xảy ra chuyện lớn gì, đại ca?” Tên lưu manh bịt mặt giọng nói có chút ngây thơ lơ mơ.

Tên lưu manh bịt mặt được gọi là đại ca trừng mắt nhìn mấy người một cái, “Khi gõ cửa, chúng mày phải kéo nó lại bắt giữ, gõ vài cái mà người lập tức dừng hành động lại khẳng định là đã ý thức được tình hình không ổn, rất có khả năng đã báo cảnh sát rồi!”

Đại ca nghiêm giọng nói: “Trông coi con tin thật kỹ!”

Nói rồi đi tới bên cạnh cửa sổ, dùng ngón kéo rèm ra thành một khe hở nhỏ, nhìn ra bê ngoài, liền nhìn thấy cảnh sát đặc vụ đã đến rồi, nhanh chóng phong tỏa hiện trường.

Không giấu nổi khuôn mặt xanh mét, “Cảnh sát đặc vụ tới rồi!”

Nghe thấy lời của hắn ta, ba tên lưu manh bịt mặt khác trong ngân hàng đều bị dọa giật nảy người.

Nhanh như vậy cảnh sát đặc vụ đã tới rồi!

“Phải làm sao bây giờ?” Tên lưu manh bịt mặt giọng ngây thơ âm thanh có chút run rẩy.

Bọn họ đã lên kế hoạch lấy hết tiền rồi rời đi, giờ cảnh sát đặc vụ tới rồi khiến sự việc trở nên vô cùng phiền phức.

“Đm, còn thế nào nữa, còn không phải do chúng mày não lợn, nếu chúng mày bắt giữ cái đứa gõ cửa lúc nãy, tình hình sẽ không thành như này.” Đại cai âm trầm nói.

Bốn tên lưu manh bịt mặt không hẹn mà cùng trở nên lo lắng.

Đám con tin bị khống chế nghe thấy lời đối thoại của bọn họ, trong lòng đều cảm thấy rất kích động.

Bọn họ không ngờ tới vậy mà cảnh sát đến nhanh như thế!

Trong đám con tin, chỉ có Lâm Mặc đã sớm dự liệu được chuyện này, tâm trí của bọn họ không đặt ở đó, mà đặt trên người bốn tên lưu manh bịt mặt, quan sát cẩn thận.

Trước mặt anh, có một tên lưu manh bịt mặt vẫn tiếp tục chĩa họng súng vào đúng chuẩn bọn họ.

Chỉ cần bọn họ hành động thiếu suy nghĩ.

Thân thể trên hiện trường rất có khả năng có thêm vài cái lỗ.

Không gian trong ngân hàng, nhịp thở của cả hai bên đều trở nên căng thẳng và nghẹt thở.

Lúc này…

Phía bên ngoài vang lên một giọng nói qua loa phát thanh.

“Người ở bên trong chú ý nghe, tôi là người phát ngôn đại diện cho phía cảnh sát, trong vòng một phút mấy người ở bên trong ngân hàng tiếp điện thoại, nhận điện thoại để chúng ta nói chuyện.”

Phía bên ngoài ngân hàng.

Hạ Tĩnh Nhàn cầm chiếc loa xe cảnh sát nói xong một câu, đặt loa xuống nói với đội trưởng Kim: “Tình hình bên trong không rõ ràng, chúng ta phải liên lạc được với máy bàn trong ngân hàng để liên lạc với bọn lưu manh.”

“Còn nữa, để phía bên tổng cục nghe trộm phân tích giọng nói, nếu như bọn lưu manh nhận điện thoại, có thể thông qua giọng nói kiểm tra xem bọn họ có tiền án không, là loại người như thế nào.”

Hạ Tĩnh Nhàn biết máy bàn hoạt động điện tín được cung cấp nguồn điện riêng, cho nên dù ngân hàng có ngắt điện vẫn có thể gọi được.

“Ừ.” Đội trưởng Kim trả lời: “Tôi lập tức sắp xếp.”

Ở phương diện đàm phán anh ta không am hiểu, chỉ có thể giao cho người hiểu biết làm.

Do sự xuất hiện của cảnh sát đặc vụ, và hiện trạng phong tỏa cả con đường, không ít người ở gần đó vây lại xem có chuyện gì.

“Chuyện gì vậy?”

“Sao lại có nhiều cảnh sát đặc vụ thế?”

“Hình như là ngân hàng Công Thương xảy ra chuyện rồi!”

Ngay cả cửa sổ mấy tầng lầu vùng xung quanh cũng đầy những người tò mò ngó xem.

Trong ngân hàng.

Nghe thấy lời của bên đại diện phía cảnh sát, phản ứng của con tin và mấy tên lưu manh bịt mặt hiển nhiên là không hề giống nhau.

Nhóm con tin có vẻ như là có hy vọng rồi.

Nhưng nhóm lưu manh bịt mặt lại gặp nguy rồi.

“Sao đây? Có nhận điện thoại không?” Tên lưu manh bịt mặt bên cạnh hỏi đại ca.

Đại ca không nói gì, mà đang suy nghĩ phải phản ứng thế nào.

Mà bên phía Lâm Mặc, trong đầu đang tìm kiếm giọng nói vừa rồi.

Giọng nói này rất quen thuộc.

Mấy ngày trước Lâm Mặc còn giao lưu trao đổi với chủ nhân giọng nói này, với trình độ đầu óc của anh ta bây giờ, rất nhanh liền nhận ra giọng nói đó là Hạ Tĩnh Nhàn.

Sao cô ta lại tới đây?

Lâm Mặc có chút kỳ lạ, cũng không suy nghĩ nhiều, suy nghĩ của anh ta bây giwof đặt hết trên người mấy tên lưu manh bịt mặt này.

Đột nhiên…

“Reng reng reng…”

Trong ngân hàng tĩnh lặng không tiếng động vang lên một âm thanh.

Lúc này, thần kinh của mọi người ở đây đều căng hết lên, bất cứ âm thanh nào vang lên đều sẽ bị phóng đại vô số lần, tất cả mọi người đều bị dọa một trận, bao gồm cả bốn tên lưu manh bịt mặt.

“Cảnh sát gọi điện tới?”

Mấy tên lưu manh bịt mặt quay đầu nhìn về phía máy bàn bên ô cửa sổ, máy bàn không có tiếng động mà chính là âm thanh phát ra từ điện thoại di động.

“Là điện thoại của ai?” Giọng nói có chút thô của tên lưu manh cầm súng, họng đúng đưa qua một vòng quanh các con tin, căng thẳng chửi bới.

“Của…tôi…” một cô gái đeo kính gọi dạ bảo vâng nói.

“Đm.” Tên lưu manh giọng nói thô chửi bới bước tới.

Lúc này Lâm Mặc mở miệng: “Bây giờ là giờ cơm trưa, nếu như mấy người không muốn nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, tốt nhất là tắt hết điện thoại di động đi, như vậy đối với các anh và đối với chúng tôi đều tốt, cũng dễ bình tĩnh hơn.

“Đm mày là đứa nào?” Tên lưu manh bịt mặt giọng nói thô thiển cầm súng đi về phía Lâm Mặc nói: “Đứng lên!”

Lâm Mặc lạnh nhạt đứng dậy, “Tôi chỉ là một người giao đồ ăn tới thôi.”

Tên lưu manh bịt mặt giọng thô kia đang tức giận không có chỗ xả, đang định ra tay thì nghe thấy lời đại ca nói: “Nghe lời anh ta, tắt hết tất cả điện thoại đi.”

“Coi như mày số may.” Tên lưu manh giọng thô lùi lại vài bước, tắt tất cả điện thoại đi.

Trong lúc này, họng súng những tên lưu manh bịt mặt khác cũng không có dời đi, liên tục hướng đúng về phía nhóm con tin.

Cô gái đeo kính quay đầu nở nụ cười khó coi với Lâm Mặc, ý là rất cảm kích hành động giải vây của anh ta.

Nhưng Lâm Mặc vốn không phải vì giải vây cho cô, anh ta còn có mục đích khác.

Bởi vì lúc này, máy bàn trên ô cửa giao dịch số 1 đã vang lên.

Là phía cảnh sát gọi điện thoại tới!

Nghe thấy tiếng chuông máy bàn, bốn tên lưu manh bịt mặt đều có chút do dự.

“Đại ca, làm thế nào? Nhận hay không nhận?”

Đại ca chần chừ một chút, mới đi một bước về phía máy bàn, Lâm Mặc lại một lần nữa lên tiếng, “Nếu tôi là anh, tôi sẽ không trực tiếp tự mình nghe điện thoại.”

Câu nói này khiến cho một bước chân của đại dừng lại trong nháy mắt.

Cũng khiến ba tên lưu manh bịt mặt khác nhìn về phía Lâm Mặc.

“Đm mày nói cái gì!” Tên lưu manh bịt mặt giọng nói thô thiển chửi một câu, hừng hực khí thế đi tới, “Đm ai cho mày mở mồm?”

Ngay cả các nhân viên ngân hàng còn có khách hàng đến ngân hàng giao dịch cùng là con tin cũng quay đầu nhìn về phía Lâm Mặc.

Người này điên rồi sao?

Lại không muốn mấy tên lưu manh bịt mặt này nhận điện thoại của phía bên cảnh sát?

Rốt cuộc anh ta còn muốn sống không?

Nhìn thấy tên lưu manh bịt mặt hừng hực lao tới, Lâm Mặc nhẹ giọng nói: “Bây giờ phương pháp điều tra đều rất tiên tiến, nếu như mấy anh anh nghe điện thoại, giọng nói sẽ bị ghi lại, sau đó giọng sẽ bị chuyển tới chỗ tổng cục cảnh sát làm phân tích.”

“Nếu như lúc trước các anh có tiền án chỉ cần nhận điện thoại, cảnh sát ở phía ngoài có thể lập tức điều tra ra danh tính của các anh, đến lúc đó các anh có đâu cũng chẳng có tác dụng gì.”

Lời của anh ta làm khí thế hừng hực của tên lưu manh bịt mặt giọng thô lập tức dừng lại, không thể hiểu nổi nhìn về phía Lâm Mặc: “Đm mày thực sự là người giao đồ ăn à? Nghe lời của mày, đm sao tao cảm thấy trình độ chuyên nghiệp của bọn tao cần phải được nâng cao? Sao đm mày còn chuyên nghiệp hơn cả bọn tao thế?”

“Có chút thú vị.” Đại ca ở bên cạnh sau khi nghe thấy lời của Lâm Mặc cười: “Mày đang dạy bọn tao phạm tội đấy à?”

“Anh cho là vậy cũng được.” Lâm Mặc lạnh nhạt nói.

“Vậy sau đó bọn tao phải làm gì?” Ánh mắt đại ca nhìn về phía Lâm mặc có chút đùa cợt, không hiểu tại sao anh ta cảm thấy trên người tên này có chút mùi của đồng loại.

“Tôi tới giúp các anh nghe điện thoại!”

Lời của Lâm Mặc vừa đưa ra, ánh mắt nhóm con tin liên tiếp lườm anh, cảm thấy điên rồi, người này thực sự điên rồi!

Trong bốn tên lưu manh bịt mặt ngoài trừ đại ca, ba tên lưu manh khác cũng cảm thấy có chút bất ngờ.

Chỉ có đại ca từ đó mà suy nghĩ.

Lâm Mặc muốn làm gì?

Anh ta muốn chơi một trò chơi, trò chơi đến từ ba phía, tham gia vào trò chơi này chỉ có 3 phe, một là phe cảnh sát, một phe của bọn lưu manh bịt mặt.

Và anh ta!

Bạn đang đọc Tôi Có Trò Chơi Chuyển Phát Nhanh Điên Cuồng của Huệ Dân Dưỡng Kê Vương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RUANYUMEI
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 116

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.