Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hàn Phi cảm thấy có gì đó không đúng!

Phiên bản Dịch · 1496 chữ

Bên còn lại.

Trên đường cái, một chiếc Audi đang lái với tốc độ điên cuồng trong thành phố Quảng Châu, tốc độ nhanh đến mức dọa người, vừa vặn đạt tới 155km/h.

Hai chiếc xe đi bên cạnh đều bị tốc độ này dọa cho bán sống bán chết.

Không chịu nổi mở miệng chửi.

“Đm, lái nhanh như thế là để đi đầu thai à!”

“Đcm, đi nhanh lại còn sát gần như thế, chiếc Audi A6 kia muốn đâm nhau à!”

“Thằng này chắc muốn chết lắm rồi!”

Tài xế xe bên cạnh suýt chút nữa bị dọa đái ra quần, lúc này bọn họ lại phát hiện ra hai chiếc xe cảnh sát cũng phóng với tốc độ kinh khủng từ bên cạnh bọn họ vượt lên, sống chết đuổi theo chiếc Audi A6 kia.

Lúc này bọn họ mới hiểu chuyện gì xảy ra, hóa ra là cảnh sát bắt tội phạm, bảo sao chiếc Audi A6 kia lại phóng nhanh thế.

Trong xe cảnh sát.

Hàn Phi cau chặt mày.

Kỹ thuật lái xe của chiếc Audi A6 kia rất tốt, giống như là đã được huấn luyện nghiệp vụ, đến ngay cả ông ta đuổi theo cũng rất tốn sức.

Hàn Phi lái xe cảnh sát đuổi theo chiếc Audi A6 đến ngã tư đèn xanh đèn đỏ, đúng lúc này lại gặp đèn đỏ.

Nhưng chiếc Audi A6 lại bất chấp trực tiếp vượt đèn đỏ luôn.

Hàn Phi cũng không quan tâm, cố thêm một chút, xe cảnh sát lập tức vượt qua đuổi theo…

Lúc này…

Khi mà chiếc Audi A6 đang vượt đèn đỏ, âm thanh chói tai, một tiếng còi với cường độ âm thanh lên tới khoảng 053 decibel vang lên…

“Kíttt!”

Hàn Phi nhìn về phía bên phải, vô cùng sợ hãi, mạnh mẽ đạp phanh chân, lực quán tính cực lớn khiến cả người Chu Hy Á ngồi hàng ghế sau đổ rạp về phía trước.

Trên đường cái bánh xe cảnh sát bị kéo lại bởi hai vết bánh xe màu đen, đành phải dừng xe lại.

Chỉ thấy một chiếc xe tải lớn xuất hiện trước xe cảnh sát, dừng trước tầm mắt trước cửa sổ xe, đợi tới khi chiếc xe tải đi qua, tầm mắt trước cửa sổ xe trở nên rõ ràng trở lại.

Nhưng lúc này đã sớm không thấy dấu vết của chiếc Audi A6 nữa rồi.

“Đm, để mất dấu rồi.”

Hiếm khi thấy Hàn Phi nói tục một câu, đồng thời giao việc cho Chu Hy Á, “Tiểu Chu, liên lạc với đại đội một chút, nói với bọn họ chiếc xe Audi biển số Việt 356XX có súng, yêu cầu bọn họ giúp đỡ truy tìm một chút.”

“Vâng, đội trưởng Hàn.” Chu Hy Á nghe lời lấy điện thoại ra liên lạc với cảnh sát đại đội.

Còn bên Hàn Phi thì lái xe cảnh sát rời khỏi ngã tư đèn xanh đèn đỏ, cau mày suy nghĩ.

Rốt cuộc lai lịch của đối phương là gì?

Sao lại có súng?

Tại sao lại xuất hiện trong tang lễ của Chu Ngọc Mai?

Lại thêm việc Chu Ngọc Mai bị giết và việc Lâm An An bất chấp nguy hiểm quay trở về, tất cả những điều này đều khiến ông ta đánh hơi được mùi bất bình thường.

Hung án giết người này chỉ sợ là không đơn giản như vậy!

Nếu không nhờ nhân viên nhà tang lễ đó, ông ta còn không biết có hai người đem theo súng trà trộn vào tang lễ của Chu Ngọc Mai.

Đợi chút…

Nghĩ tới đây đột nhiên Hàn Phi cảm thấy có vẻ như mình đã bỏ qua một thứ gì đó.

Đó chính là nhân viên nhà tang lễ kia!

Lúc đó sự chú ý hoàn toàn bị hai người có súng kia kéo hết đi rồi, không suy nghĩ kỹ, giờ suy nghĩ kỹ lại liền cảm thấy có gì đó không đúng.

Cái tên kia có vẻ có vấn đề, cứ như anh ta biết hai người kia có súng vậy, cho nên mới nhất quyết cởi áo khoác của người đàn ông kia xuống.

Nói cách khác, ngay cả việc hất cà phê lên người người khác cũng là anh ta cố ý?

Tất cả những hành động đó chẳng qua chỉ là để dẫn đến sự chú ý của bọn họ?

Nhưng tại sao anh ta phải làm như vậy?

Chẳng qua chỉ là một nhân viên nhà tang lễ, có cần phải làm vậy hay không?

Trừ khi anh ta vốn chẳng phải là nhân viên nhà tang lễ nào cả, mà là người đàn ông luôn luôn ở bên cạnh Lâm An An.

Trong nháy mắt có vẻ như Hàn Phi đã giả thích được rõ ràng mọi nghi ngờ.

Không phải Lâm An An không xuất hiện, mà là cô ta vốn không cần xuất hiện, bởi vì mục tiêu của cô ta quá lớn, một khi xuất hiện tại nhà tang lễ chắc chắn sẽ bị phát hiện.

Người đàn ông thì sẽ không.

Chỉ là không ngờ người đàn ông kia lại có thể hóa trang thành nhân viên nhà tang lễ, hơn nữa xem ra có vẻ giống một ông trung niên 40 tuổi.

Tất cả những chi tiết này lần lượt xuất hiện trong đầu Hàn Phi, đột nhiên ông ta lộ ra một nét cười nhẹ.

Nếu người đàn ông này là Lâm Mặc, tất cả những chuyện này đều có thể giải thích được.

Trong những tội phạm ông ta biết, cũng chỉ có mình Lâm Mặc có kỹ thuật hóa trang.

Chung quy lại là phải tìm được cái tên này!

Nghĩ tới đây, Hàn Phi lập tức cầm điện thoại lên gọi cho Tiểu Vương.

Điện thoại rất nhanh chóng được bắt máy, giọng Tiểu Vương truyền ra từ loa điện thoại: “Đội trưởng Hàn, đến bây giờ Lâm An An vẫn chưa xuất hiện, người nhà Chu Ngọc Mai đã ra về rồi, phía bên anh bắt được người chưa?”

“Đã quay về rồi!” Hàn Phi nghe xong lời này, lập tức thông báo với Tiểu Vương: “Cậu nhanh chóng đi tìm Lâm Mặc, xem anh ta còn ở nhà tang lễ không?”

“Lâm Mặc?” Tiểu Vương có chút hoang mang nói trong điện thoại: “Đội trưởng Hàn, ý anh là Lâm Mặc xuất hiện ở nhà tang lễ? Không thể nào, mấy ngày hôm nay tôi ngày nào cũng phải nhìn ảnh anh ta, cho dù anh ta có hóa thành tro tôi cũng nhận ra, căn bản là tôi không nhìn thấy bóng dáng Lâm Mặc.”

“Có cái loz cậu nhận ra!” Hàn Phi trực tiếp mắng: “Lâm Mặc chính là người hất cà phê vào hai người đàn ông có súng đấy, bây giờ anh ta hóa trang thành nhân viên nhà tang lễ, có râu quai nón ấy!”

“Anh ta là Lâm Mặc?” Tiểu Vương kinh ngạc, “Không thể, cái tên đó nhìn có vẻ đã hơn 40 tuổi rồi, sao có thể là Lâm Mặc?”

“Tôi bảo cậu tìm thì cậu đi tìm.” Hàn Phi nghiêm khắc nói: “Tôi lập tức đi qua.”

“Được.” Lúc này Tiểu Vương mới đồng ý.

Trên hàng ghế sau, nghe được đối thoại của Hàn Phi và Tiểu Vương, Chu Hy Á cũng kinh ngạc vô cùng, cô hoàn toàn không ngờ tới Lâm Mặc lại một lần nữa xuất hiện trước mắt bọn họ, còn lừa bọn họ một cách hoàn hảo.

Cái thằng này!

Chu Hy Á nắm chặt tay lại.

……

Cùng lúc đó.

Sau khi tiểu Vương cúp điện thoại, lập tức chạy tới văn phòng nhà tang lễ, cái tên râu quai nón lúc nãy ở trong này cùng với chồng của Chu Ngọc Mai.

Anh ta mở cửa liền phát hiện không còn thấy dấu vết người đàn ông râu quai nón đâu nữa rồi, chỉ có hai cô gái ở đây.

Tiểu Vương hỏi: “Người đàn ông râu quai nón đâu?”

Hai cô gái nghe xong quay đầu nhìn về phía anh ta, trong số đó là cô gái trẻ tuổi trang điểm cho thi thể Tiểu Trần trả lời: “Anh tìm thầy Hứa?”

“Thầy Hứa?”

Tiểu Vương hoang mang một chút, sau đó liền nghĩ ra nếu Lâm Mặc đã hóa trang thành thân phận khác khẳng định sẽ không dùng tên thật, lại tiếp tục hỏi: “Ừ, anh ta đi đâu rồi?”

“Thầy Hứa tan làm về từ lâu rồi.” Cô gái trẻ Tiểu Trần trả lời.

……

Một chỗ khác, ở một góc khuất đầu đường, một bộ râu quai nón và một chút chất kéo được vứt phía trên chỗ cao nhất ở thùng rác bên cạnh đường, một bóng người đi trên đường đổ xuống dưới một cái bóng dài, từ từ đi về phía công viên Thiên Hà.

Bạn đang đọc Tôi Có Trò Chơi Chuyển Phát Nhanh Điên Cuồng của Huệ Dân Dưỡng Kê Vương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RUANYUMEI
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 117

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.