Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trò chơi

Phiên bản Dịch · 1909 chữ

Chương 12 : Trò chơi

---------------

Người dịch: Hạnh Lê

Biên tập: Hà Lê

Nhóm dịch: AHHH

---------------

Tống Duy Đình nhìn nụ cười của Trần Văn, bỗng nhiên nhận ra rằng hình như mình đã để lộ điều gì, không rõ vì sao, hắn cảm thấy có một thứ cảm giác rất lạ… Cái thứ trò chơi giết chóc này, có lẽ không thể hoàn toàn đi theo hướng đi mà mình đã vạch ra được.

Không! Tống Duy Đình lắc đầu một cái thật mạnh, không thể nào…dự tính của hắn không thể có sơ hở gì được, nhất định không thể sai được…thế nhưng người chưa từng biết đến hai từ nhát gan như nó giờ đây lại không làm cách nào có thể trấn tĩnh lại.

Noa không hề biết cái thời khắc mà Trần Văn lựa chọn chấp nhận ấy, mô hình Hoạt Nhân Điện trong suy nghĩ của Trần Văn đột nhiên xuất hiện sự biến đổi kinh thiên động địa, gian hàng nhỏ bé trông có vẻ là bình thường này đột nhiên phô ra vẻ uy nghiêm khó tả.

“Bắt đầu nhiệm vụ ẩn núp.”

“Hãy để cho chúng tôi cùng tội ác chơi một trò chơi, thế nào?”

“Phần thưởng của nhiệm vụ này là:?”

Trần Văn đồng thời phát hiện ra phần thông tin chú thích ở bên cạnh Hoạt Nhân Điện, nội dung đại khái như sau: “Sau mỗi lần giao dịch sẽ đạt được sự giúp đỡ từ Hoạt Nhân Điện. (hạng mục đặc biệt cấp 1)”

Trần Văn biết rằng đây sẽ là phần thưởng cho việc hoàn thành nhiệm vụ lần này, tùy cơ ứng biến, Trần Văn khởi động hạng mục đặc biệt này.

Trần Văn nở một nụ cười rạng rỡ, anh nhìn rồi cười với thằng nhóc, đây là sự giúp đỡ của Hoạt Nhân Điện sao? Mặc dù không nắm bắt được hết nội dung, thế nhưng vậy là đủ để đối phó với thằng nhóc quái quỷ này rồi.

Tống Duy Đình lấy lại bình tĩnh, đồng thời cũng đáp trả lại bằng một nụ cười, tuyệt đối không thể để cho Trần Văn nhìn ra rằng mình đang chột dạ, đạo lý này cậu được học từ những năm tháng ấu thơ bất hạnh của mình, không được để bất kỳ ai nhìn thấy vẻ hèn nhát lo sợ của bản thân.

Triệu Đội vỗ vai Trần Văn: “Đừng kích động, tôi đã phái người đi bảo vệ em gái cậu rồi, cậu yên tâm, hơn nữa thằng nhóc đã đủ 14 tuổi rồi, lần này nếu tiếp tục phạm lỗi thì ngay cả thần tiên cũng hết cách dạy dỗ cậu ta rồi.” Những lời Tống Duy Đình uy hiếp Trần Văn trước đó Triệu Đội cũng đã nghe được, bị một tên ác ma nhằm vào nhất định Trần Văn trong lòng phải rất sốt ruột, nhưng ngay cả Triệu Đội cũng không còn cách nào khác, không lẽ để đối phương chuẩn bị phạm tội lần nữa rồi bắt lại?

Triệu Đội cũng biết, luật pháp tạo cho những đứa trẻ vị thành niên suy nghĩ chưa trưởng thành một cơ hội sửa chữa lỗi lầm, chứ không phải là bảo vệ chúng, có điều luật pháp không có cách nào phán đoán được đứa trẻ đó có xứng đáng nhận được cơ hội này hay không, điều pháp luật bảo vệ không phải là chính nghĩa, mà là trình tự.

Trần Văn cười, tỏ ý không có gì, anh nhìn Tống Duy Đình: “Này anh bạn nhỏ, cháu phải biết rằng, cháu đã đủ 14 tuổi rồi, kể từ ngày cháu tròn 14 tuổi trở đi cháu sẽ không được phép phạm tội nữa.”

Tống Duy Đình mặc dù chột dạ nhưng lại không để lộ chút sợ hãi nào trên khuôn mặt: “Tội cưỡng hiếp bị phạt tù từ 3 năm trở lên, hành pháp quy định rõ người phạm tội từ 14 đến 16 tuổi sẽ bị trừng phạt nhẹ hơn, cháu chỉ cần chịu một chút trừng phạt nho nhỏ là đã có thể khiến cho một con người cả đời phải sống trong u tối!”

Ánh mắt Trần Văn sắc lại : “Vậy thì hãy thử cảm giác trong tù xem sao, xem xem có bị dày vò cho tới chết hay không.”

“Người từ 14 đến 16 tuổi không phải chịu trách nhiệm hình sự cho tội danh gây thương tích ở mức độ nhẹ, hơn nữa hủy hoại dung nhan người khác, cũng chỉ là gây thương tích mức độ nhẹ mà thôi.”

“Rất tốt.” Trần Văn cười lạnh lùng, vốn dĩ chỉ là muốn bảo vệ cho chính nghĩa, bây giờ xem ra, tên ác ma này không còn thuốc cứu chữa nữa rồi! Sự uy hiếp trơ trẽn này của thằng nhóc khiến cho Trần Văn hận nỗi không thể xé xác tên ác ma này thành trăm mảnh!

Thằng nhóc này vẫn còn rất nhiều lời lẽ bỉ ổi chưa nói hết, xét về tội cưỡng bức, trẻ vị thành niên tuổi từ 14 đến 16 cũng vẫn chưa phải chịu trách nhiệm hình sự, còn về ranh giới giữa cưỡng bức và cưỡng hiếp, đại khái nhờ vào tính chất. Nếu là đã có quan hệ, thì mới được coi là cưỡng hiếp, còn nếu mới cưỡng hôn, thì chỉ được tính là tội cưỡng bức mà thôi.

Tống Duy Đình rất nhiều lần cho rằng tuổi tác là một thứ rất hữu ích, cậu ta thô bạo phân chia người ra làm ba nhóm, hoàn toàn không cần quan tâm đến những thứ khác, không quan tâm người ta thật sự có những suy nghi đúng với lứa tuổi hay không, không quan tâm sự phát triển của xã hội đã khiến cho vấn đề tuổi tác trở nên lỗi thời ra sao.

Trong khoảng thời gian thơ ấu không mấy tốt đẹp của mình, mỗi ngày Tống Duy Đình đều trông chờ đến ngày mình trưởng thành không biết sẽ như thế nào, thế nhưng giờ đây cậu sẽ chẳng bao giờ có thể trưởng thành được nữa, mười bốn tuổi, cái tuổi thật đẹp, haha... .Đáng tiếc có quá nhiều đứa trẻ hoàn toàn không biết đến sự tươi đẹp của lứa tuổi này, còn bản thân cậu cũng chỉ nhận ra điều này không lâu trước đây, nghĩ đến đây cậu thậm chí còn có chút ân hận, nếu như nhận ra sớm hơn chút thì tốt biết bao!

Cậu vừa nghĩ, khóe miệng cũng vừa nở một nụ cười vừa biến thái vừa quái dị.

Tống Duy Đình vẫn còn rất nhiều thời gian để chơi đùa. Cưỡng bức, một việc hay ho như vậy, nếu như vị cảnh sát trước mặt biết được em gái của chú ta bị cưỡng bước, bị cưỡng hôn một cách thô lỗ, bị chà đạp, liệu có tức đến phát điên không? Tống Duy Đình thật sự rất háo hức.

......

Buổi chiều ngày hôm đó, Nhậm Tây khai báo về những sự việc xảy ra trước và sau vụ án, có điều chủ mưu vụ án lần này đương nhiên là chính hắn, còn Tống Duy Đình chỉ là kẻ giúp hắn thu dọn tàn cuộc, Trần Văn đương nhiên không tin, thế nhưng anh cũng biết Nhậm Tây đang sợ hãi điều gì.

Sau khi Nhậm Tây bị quy án, vụ án Đặc Đại hung thủ số 125 sau một năm cuối cùng cũng khép lại vào ngày thứ hai Trần Văn gia nhập đội cảnh sát.

Lãnh đạo của cục đương nhiên rất vui mừng, vụ án đã khiến cho toàn bộ cảnh sát tỉnh phải để tâm đến, thậm chí phải thành lập tổ chuyên án, nhưng vì nhiều nguyên nhân mà không thu được kết quả như mong đợi, lần này cục cảnh sát thành phố chỉ cần dựa vào lực lượng nội bộ đã thuận lợi phá được án khiến cho anh được nở mày nở mặt, hơn nữa vụ án cũng được phá rất hay! Thế nên việc Triệu Đội làm trái quy định để cho người ngoài nhúng tay vào vụ trọng án cũng không còn ai truy cứu nữa.

“đồng chí Tiểu Trần có hứng thú ở lại cục cảnh sát giúp sức chúng tôi chứ?” phó cục trưởng Trương vẻ mặt ôn tồn hòa nhã, lời nói có chút khách khí, sớm đã nghe kể về năng lực của Trần Văn từ chỗ Triệu Đội, ông hoàn toàn yên tâm về mắt nhìn người của Triệu Đội, “chúng tôi từng phê chuẩn cho việc thiết lập một vị trí cho chuyên gia cố vấn, chuyên phụ trách những vụ án hóc búa nan giải, hợp đồng cũng như thời gian làm việc đều rất thoải mái, không biết cậu có hứng thú không.”

Hợp đồng cho công chức, thế nhưng lại vô cùng linh hoạt, chỉ cần thông qua phê chuẩn của quản lý bộ phận ở cấp tỉnh trở lên là được, tiền lương không hề chịu giới hạn định mức lương của công chức, có thể nói đây là đặc quyền của người có quan hệ với lãnh đạo, việc làm thì ổn định, hưởng thụ mọi đãi ngộ của công chức nhà nước, thời gian làm việc và nghỉ ngơi giống như công chức, thế nhưng lương lại cao hơn lương công chức rất nhiều.

Một việc tốt như thế Trần Văn không thể nào bỏ qua được, trước đây vì nghĩ sắp chết rồi nên mới thôi việc, thế nên bây giờ vẫn là kẻ thất nghiệp, còn đang vì việc này mà buồn rầu nữa đây.

“Oa! Cậu giỏi thật đấy!” Tề Tiểu Ngạn sau khi nghe được tin này thì việc đầu tiên cô nghĩ đến là sau này có thể cùng là việc với Trần Văn rồi, vừa nghĩ đến đây cô lại bỗng nhiên đỏ ửng mặt.

“Do may mắn cả thôi.” Trần Văn cười lớn, anh khá hài lòng với công việc hiện tại, bố mẹ anh lúc còn sống luôn hi vọng anh thi được vào công chức nhà nước, cũng coi như đã hoàn thành di nguyện của họ rồi!

Trước kia chỉ cần có chút khó chịu với Trần Văn là nét mặt của Triệu Đội đã khó coi như nuốt sống hẳn một con ruồi, thì giờ đây Triệu Đội không thể không phục Trần Văn, vụ án lưu tại cục cảnh sát một năm trời không ai phá nổi, kết quả Trần Văn vừa tới đã ngay lập tức tìm ra mấu chốt vấn đề, thậm chí đã tìm được cậu nhóc cấp hai kia, khiến cho Nhậm Tây trong lúc tuyệt vọng đã từ bỏ việc kháng cự mà nhận mọi tội lỗi.

“Cậu khiêm tốn cái gì chứ!” Triệu Đội cười lớn, hắn trước kia còn lo lắng Trần Văn sẽ không thích chức vụ này nữa chứ, “Bữa tối nay tôi mời, tất cả mọi người ở đây đều có phần!”

Vừa dứt lời, tiếng vỗ tay hoan hô vang khắp cả văn phòng.

“Người keo kiệt như Triệu Đội cũng có ngày mời chúng ta đi ăn cơm sao!”

“Không chịu nổi nữa rồi, mặt trời sắp mọc ở đằng tây rồi sao!”

“Trời ơi, tôi không nghe nhầm đấy chứ?” Mọi người hùa nhau cười ồ lên.

Bạn đang đọc Ta Có Cửa Tiệm Ở Âm Phủ của Cục Gạch Xào Cay
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhubinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 8
Lượt đọc 128

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.