Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 14

Phiên bản Dịch · 1563 chữ

- Ê. Dậy mày...

- Cái đm, để tao ngủ thêm tý nữa đi.

- Mày không dậy là bố cho nhịn luôn bữa tối đấy.

- Đây, đây, bố dậy đây.

Đang đói , nó mà bỏ đói mình thì bỏ mẹ.

Xuống nhà thì đã thấy bố mẹ thằng Tuấn ngồi chờ sẵn rồi, ngại quá

- Cháu chào cô chú ạ.

- Lâu lắm rồi mới sang nhà cô chú ăn cơm đấy nhỉ. Ngồi xuống đi T

Gì chứ nó với thằng Tuấn là bạn thân từ bé, lúc nào cũng đi ăn chực ở nhà nhau , đến năm lớp 7 thì nhà thằng Tuấn chuyển sang khu phố khác .

- Sao tao tưởng nhà có mỗi mày mà?

Nó thì thầm vào tai thằng Tuấn :

- Bố mẹ tao vừa về lúc nãy, lúc đấy mày đang ngủ biết cái gì đâu.

- 2 đứa còn nói gì nữa, mau ăn cơm đi, có gì để tý lên phòng " tâm sự " sau.

- Thôi ăn đi, tao đói lắm rồi.

Quả thật là nó chẳng thấy ngại gì cả, cứ cắm đầu vào ăn ( Có lẽ là do quen quá nên nó không thấy ngại )

- Thằng này vẫn háu ăn như lúc nhỏ nhỉ.

- Cháu ăn nhiều mà chẳng thấy béo lên chút nào, chú ạ.

- Ăn thì phải kết hợp thể thao nó mới béo lên được.

- Sáng nào cháu cũng chạy bộ buổi sáng mà.

- Mày thì sao béo lên được, quay tay nhiều quá đấy mà.

- Suỵt. Ơ

- Quay tay là gì hả con?

Bố thằng Tuấn quay sang hỏi , chết mày chưa

- À... ý con là thằng T nó chơi điện tử nhiều quá nên không lớn được ấy mà. Chơi điện tử thì tay hoạt động nhiều nên con gọi là quay tay

Công nhận thằng này lẻo mép thật. Nó làm thêm 2 bát cơm nữa rồi kêu no, xin phép lên phòng nằm trước :

- Cháu no rồi ạ, giờ cháu xin phép lên phòng ạ.

- Ăn thêm đi T. Còn tráng miệng nữa mà.

- Dạ thôi ạ, cháu no lắm rồi ạ.

Phải lẩn nhanh chứ không bị ép ăn thêm nữa chắc bội thực , nó vẫn nhớ lúc nhỏ, sang nhà thằng Tuấn ăn cơm, sau đó tống thêm 2 quả xoài, nửa quả táo vào bụng, về sau thì bị tào tháo rượt, từ vụ đó nó tởn luôn

A. Phòng thằng này cũng ngăn nắp phết nhỉ, quần áo xếp gọn gàng, ngăn nắp. Chờ tý nữa bố phá tung phòng mày lên cho coi

Ớ. Có cả cái máy tính nữa này, online tý nhể, làm tý music cho tâm hồn thảnh thơi

Đang ngồi ngân nga nghe nhạc thì thằng Tuấn đập vai nó một phát giật cả mình :

- Cái đm, bố đang nghe nhạc.

- Tao chưa xử mày cái tội động vào máy của tao mà không xin phép đấy.

- Tao thích thế. Làm gì tao nào.

- Láo là tao đuổi ta ngoài đường đấy

- A a , em biết lỗi rồi anh Tuấn ơi.

- Ngoan thế có phải tốt không. Anh thương, lát nữa anh em mình " giao thông " nhé.

- Cút.

- Haha. Bố đùa tý thôi. Mà mày đã nghĩ cách nào giải quyết việc nhà mày chưa?

- Có khi hỏi thằng anh tao mới được. Vụ này căng đấy, không phải đùa đâu.

- Ừm, tao cũng chẳng giúp gì được . Mà nếu mày cần thì cứ gọi tao, việc nào làm được tao sẵn sàng làm.

- Ok. Đến lúc tao gọi mà không đi là ăn đòn x2 đấy.

- Tao lại sợ mày quá đấy.

- À. Đừng để bố mẹ mày biết nhé.

- Ờ. Mà tao nghĩ chắc không giữ được lâu đâu.

- Kệ, được bằng nào hay bằng đấy, giờ tao nhức đầu lắm rồi . Bố mẹ mày mà biết chắc lại lôi tao ra hỏi .

- Rồi rồi, yên tâm đi.

- Thế nhé, trả máy cho mày này, bố đi ngủ tiếp, lúc nãy đang ngủ ngon thì bị mày dựng dậy.

- Cẩn thận lúc ngủ tao thông mày đấy.

- Hộ tao cái. Đang bị trĩ đây.

Công nhận lúc người đang có nhiều tâm sự thì ngủ nhanh thật ( Cũng có thể là do em khác người nên ngủ nhanh )

Sáng hôm sau, vẫn là thằng Tuấn gọi nó dậy :

- 6h15 rồi, dậy đi mày.

- Để tao ngủ tiếp đi.

- Đm, mày không đi học à

- Sách vở đâu mà đi.

- Thằng bất trị này, hết nói rồi.

- Nghỉ một hôm không sao đâu, mày lên lớp xin bọn nó hộ tao, bảo là tao bị đau bụng không đi được.

- Đến ngày hay sao mà đau bụng giống bọn con gái thế.

- Mày chỉ được cái nói lung tung. Nhớ tý lên lớp xin hộ đấy. Thôi đi học đi, đừng quấy rầy tao ngủ.

- Ờ. Bố biết rồi, tý đói thì tự mà lo đấy, bố không lo cho đâu.

- Tao không phải trẻ con , thôi đi đi rách việc quá.

Nó quấn thêm cái chăn chặt hơn nữa, trời mùa đông ngủ nướng thì khoái phải biết .

Tiếp tục giấc ngủ lúc nãy đang dở, nó làm một mạch đến 9h rồi dậy đi ăn sáng. Chạy ra quán bánh cuốn đầu ngõ, làm ngay 5 cái bánh với 2 cái giò, no căng bụng.

- Hôm nay không đi học à cháu?

Bá bán bánh cuốn hỏi nó .

- Dạ, cháu hôm nay hơi mệt nên xin nghỉ ạ.

- Ừ. Mệt thì nên nghỉ, không nên cố làm gì.

Trả tiền bánh xong, nó quay về phòng, bật máy tính lên chơi. Cũng tính đi du học tý nhưng sợ thằng Tuấn bị đòn oan của bố mẹ nên lại thôi , làm vài trận DotA thì cũng 11h30 rồi.

Thằng Tuấn về đúng lúc nó đang combat nảy lửa :

- Bem, bem nó cho tao. Đm, ngu thế, Stun, slow, mana, mekans....

Cuối cùng, vì team work quá chán nên hero nó cầm lăn ra chết. Tức quá nó chửi một câu : " Đmm, đánh như cc ", kèm theo đó là văng ra một câu : " Đ*t mẹ " khá là to.

- Này này, văng tục thế là không hay đâu nhé.

Hả. Giọng nói này nghe quen quen, nó quay lưng lại nhìn, trời ạ, là Nhi, Nhi đang đứng ở đó, đằng sau là thằng Tuấn, mặt nó đang cười nhăn nhở. Đm thằng cờ hó này chơi mình rồi, đã bảo không nói cho Nhi biết mà

- Sao Nhi biết mà tìm đến đây?

Không nói không rằng, Nhi đến véo tai nó một cái rồi nói :

- Liều thế, dám bỏ học hả.

- Á. Đau tớ. Tại tớ mệt nên mới nghỉ mà

- Hứ, toàn lí do linh tinh à. Thế đã ăn sáng gì chưa?

- Hehe. Ăn rồi, không ăn chờ Nhi mang đến thì tớ chết đói luôn à.

- Ghét. Nhớ lần sau không được bỏ học nữa, rõ chưa.

Nãy giờ thấy 2 đứa nói chuyện tình cảm như vậy, chợt thấy thằng Tuấn tủi thân quá.

- Thôi, tôi đi chỗ khác cho 2 người tâm sự, chứ đứng ở đây thêm tý nữa chắc không kiềm được cảm xúc quá.

- Nhi sắp về rồi, qua xem T như nào thôi mà. Tuấn ở cùng nhớ bảo T nhé, chứ không T hay làm bậy lắm à.

- Cái thằng đó bất trị rồi, tớ không bảo được nó đâu . Nhi bảo thì may ra nó nghe lời.

Đm lại nói xấu mình rồi, nó tức quá mà không làm gì được

Chờ Nhi về, nó lôi thằng Tuấn vào phòng, lấy chai Neptune ra đổ hết vào @ss nó, sau đó là màn " giao thông " cực kì mạnh bạo , phải nói là bao nhiêu sức lực nó dồn hết vào đó, tức quá, quả này không nở hoa thì nó quyết từ bỏ nghề thông cống này

- Đm thằng chó, tao đã bảo đừng để Nhi biết tao ở đây mà.

- Mày không biết nó lo cho mày thế nào đâu. Không thấy mày đi học nó cứ liên tục hỏi tao xem biết mày ở đâu không.

- Trời ạ.

- Lúc nào cũng bám lấy tao, hỏi sao không phiền chứ, thành ra tao đưa nó về đây gặp mày luôn.

- Hay là tao ở đây thêm mấy ngày nữa nhỉ? Đang khoái.

- Đm, có ở bố cũng đéo cho đâu. Vừa tốn tiền, vừa tốn cơm lại còn bị làm phiền nữa chứ

- Tao nói thế thôi, giờ tao phải về nhà đã, có lẽ giờ ở nhà mọi việc nó rối tung hết lên rồi cũng nên.

- Cút nhanh nhanh cho tao nhờ.

Buổi chiều , trước khi về nhà, nó ghé qua quán trà sữa, mua 2 ly trà nóng đem sang nhà Nhi. Hehe, ít ra cũng phải chuộc lỗi vì đã làm Nhi lo lắng chứ

Bạn đang đọc Tớ Sẽ Khiến Cậu Yêu Tớ của T...Devil
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.