Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiên ngoại 1:Quy hồi kiếp- giấc mơ thứ năm

Tiểu thuyết gốc · 3767 chữ

Trên đồi cỏ xa xa, gió thổi lay động cỏ cây, chim vỗ cánh kêu vang trời. Thất lang buồn bã quệt nước mắt, nó thút thít khóc với thiếu niên bên cạnh.

" Đại lang, đệ tại sao lại bị cha đánh???"

Đại lang ôm nó vào lòng, vỗ về:" Thất lang ngoan lắm, cha đánh đệ là sai rồi."

" Hu hu...." Thất lang ôm đại ca để y bồng lên mang xuống đồi.

Đại lang hôn má nó an ủi:" Thất lang a, huynh mang đệ qua nhà Nặc lang nhé? Hôm nay xin ở nhờ một đêm."

" Ưm." Thất lang dụi mắt ngủ vùi trong lòng y, hai mắt sưng đỏ.

Đến trước một ngôi nhà nhỏ gần sông, Đại lang cúi đầu chào thiếu phụ đang sàng gạo trong sân nhà.

" Mai di."

Mai di đứng lên niềm nở cười gọi:" Đại lang a, mau vào đi."

Mai di nhìn Thất lang đang ngủ, nhíu mày ôm nó vào lòng:" Hôm nay cứ để Thất lang chỗ ta, con cứ an tâm."

" Phiền Mai di rồi. Con cảm tạ." Đại lang cười." Mà Nghiêu thúc đâu ạ?"

" À, đang đi gọi Nặc lang về ăn cơm tối."

Từ ngoài sông có tiếng hài tử khóc, một nam nhân tướng mạo đĩnh đạc vác một nam hài trên vai vào sân nhà.

" Ồ, Đại lang sang à?" Nghiêu thúc mỉm cười đôn hậu chào, tay lại vỗ vào mông nam hài nghiến răng:" Nặc lang hư, sao dám chui vào động rắn?!"

Nam hài gào lên:" U u u oa, không biết đâu, trả lại tiểu xà hoa cho con!!!! Nghiêu Nghiêu hư á!!!!!!"

Mai di đá mông phu quân gầm qua kẽ răng:" Mau dỗ con đi!"

Nghiêu thúc cọ cọ cằm vào mặt khuyển tử lạnh nhạt nói:" Hài tử của ta câm miệng lại."

" A A A A!!!!! NGHIÊU NGHIÊU LẠI CỌ RÂU LÊN MẶT CON RỒI MẸ ƠI!!!!!!!"

Thất lang mơ màng mở mắt nói:" Hồng lang a?"

Hồng lang sụt sịt ôm cổ cha, nhéo nhéo tai ông:" Cha đáng ghét!!"

Đại lang cười xoa đầu Hồng lang:" Nặc lang thật xấu, không được nói cha mình như vậy. Thôi, con về đây."

Nghiêu thúc gật đầu:" Về cẩn thận."

Mai di đon đả vỗ mông y:" Thật căng nha Đại lang!"

Đại lang xấu hổ ôm mặt bỏ chạy, nghe tiếng cười vui vẻ của Mai di ở phía sau.

Thất lang cùng Hồng lang lột sạch y phục, giúp nhau vấn tóc lên nhảy xuống sông lội ngụp. Mãi đến khi nghe tiếng Mai di gọi ăn cơm mới về.

Đó là khi chúng mới sáu tuổi.

Sau mấy năm, bên cạnh hai nam hài có thêm một tiểu nam hài nữa, nó gọi là Cửu lang, là em út của Thất lang.

Một hôm, Thất lang bắt được một con quạ lạ, bởi nó có đôi mắt minh nguyệt rất đẹp. Đại lang nói đó là quạ tinh, hấp thụ ánh sáng mặt trăng tròn vào mắt hết thảy. Thất lang nhớ tới Hồng lang liền tặng hắn, hắn đặt tên cho quạ nhỏ là Thích Tiểu Ô.

" Sao lại gọi thế ạ?" Cửu lang ôm cổ Thất lang ngờ nghệch hỏi.

Hồng lang vừa cho Thích Tiểu Ô ăn vừa nói:" Không cho biết."

Thất lang bĩu môi:" Có phải đặt theo ta hay không? 'Thích' và 'Thất' phát âm cũng giống nhau."

Hồng lang bí hiểm cười:" Còn thiếu."

Và Thất lang cũng chẳng muốn hỏi thêm.

Một năm kia, Đại lang khi đang đi học ở ngoại quốc đột nhiên phát bệnh, được trường học gửi về nhà. Y là một nhân tài hiếm có ngàn năm, được nhận những đãi ngộ tốt nhất. Bên cạnh sự chăm sóc tốt nhất của y sĩ, hãy còn Cửu lang hết lòng túc trực ngày đêm với y. Trong lúc đó, Thất lang đang vạn dặm đi tìm thuốc chữa cho đại ca mà không hay biết Đại lang qua đời và Cửu lang đã bị lây nhiễm bệnh. Hồng lang vì không xác định được vị trí của bạn nên chẳng biết báo tin kiểu gì.

Nửa năm qua đi, Cửu lang ngày một suy kiệt, cả người gầy tóp teo chỉ còn da bọc xương. Ở cái tuổi mười ba mười bốn, hắn đã ra đi trong khi hỏi Hồng lang.

" Thất.... lang, huynh ấy........ khi nào mới về?"

Hồng lang đau khổ ôm chặt cơ thể Cửu lang, tay siết chặt cây sáo bạc tinh mĩ treo trên cổ hắn.

Mấy ngày sau, Thất lang quay về, thương tích đầy mình, y phục rách nát, y mang về một loại thuốc quý hiếm có thể trị khỏi bệnh cho Đại lang.

Hồng lang đánh vai y gào khóc:" Sao ngươi bây giờ mới về???? Đại lang, Cửu lang chết rồi!!!!! Thất lang ngươi đã ở đâu???? Ngươi đã làm gì!!!??"

Thất lang chưa từng nghĩ hai người mình yêu thương nhất sẽ đột ngột mà đi như vậy, y không cách nào tiếp nhận điều ấy.

" A a a a a a a a!!!!!!!!!!!!!!!"


Mai di khóc nấc lên ôm chầm lấy con mình:" Con ơi, Nặc lang ơi!!! Sao con lại ra nông nỗi này????"

Hồng lang toàn thân bê bết máu tanh cùng vết thương, hắn chỉ nhàn nhạt cười với nàng:" Mẹ ơi, con trai bất hiếu, chẳng thể báo đáp ân dưỡng dục của đấng sinh thành."

Nghiêu thúc ôm chầm lấy hắn, xoa mạnh mái tóc hắn như hồi còn nhỏ:" Nặc lang, con à. Đi đi, hãy đi đi. Cha mẹ sẽ không cản bước con đâu."

" Cha ơi, sau này có ai hỏi thì cứ bảo hai người không có đứa con là Nặc lang." Hồng lang ôm chặt cha mẹ, nước mắt khó giữ nơi vành mi." Con đi rồi, hai người đừng nhớ làm gì."

Hồng lang trong bộ hồng y rực rỡ do chính tay mẹ may, sải bước đi thật xa về phía trước, vĩnh viễn không ngoảnh mặt lại nhìn. Hắn sợ, sợ mình sẽ không kìm được mà hối hận về lựa chọn của mình. Giết chết một người cũng là giết, giết chết trăm người cũng là giết, đều sẽ gặp báo ứng về sau. Chỉ lo là người thân bị liên lụy. Thôi ghì cứ phất áo mà đi.

Thất lang tự xưng Sinh Cơ quân, đóng chiếm một phương, đối nghịch hoàng đế hủ bại và triều địch mục ruỗng. Bên cạnh y luôn có một trợ thủ đắc lực, bày binh bố trận giúp y đánh đâu thắng đó, người chắn giết người, thần cản chém thần. Chỉ trong vòng ba năm, thế lục cục Sinh Cơ quân đã là mối đe dọa ám ảnh nhất với triều đình phong kiến bại nát. Và cũng có lời đồn rằng Sinh Cơ quân tu luyện tà ma ngoại đạo, chỉ cần nhác thấy bóng dây tơ hồng bay tới, tất cả đều run sợ gào thét, bởi lẽ đó chính là lúc họ phải chết không nghi ngờ. Lời đồn cũng thành thật, Sinh Cơ quân trở nên ác liệt, thị huyết, trên chiến trường y chính là quỷ dữ thật sự.

" A!!!"

Trong căn phòng lớn vang tiếng kêu đau đớn của một người cùng tiếng xé rách.

" Thất lang!! Mau buông ta ra!!!!" Hồng lang hãi hùng đẩy đối phương ra, cảm nhận khí lạnh thấu xương ngấm qua da thịt.

Thất lang như bị điếc, y chẳng nghe được cái gì khác, chỉ nhất mực cắn xé cơ thể người dưới thân, đồng tử biến đỏ như máu nhiễm, âm trầm và khát máu.

" A!!!!!!"

Lại một phát cắn ở bên cổ, máu tanh úa ra chảy đỏ sàn hoa cương. Hồng lang không có sức chống cự, hai tay bị bẻ khớp không thể nhúc nhích, đau đớn xé da xé thịt vẫn khiến hắn chưa chìm vào hôn mê ngay.

Thất lang hôn lộng khắp người hắn, tham lam và mất trí liếm đi máu tươi của đối phương, càng sảng khoái hơn. Y tách hai chân của hắn ra, liếm lên đùi hắn, càng lúc càng xuống dần. Hồng lang run hết cả người, đau đớn cùng tê dại khiến hắn sợ hãi.

Thất lang này đã mất trí rồi. Y đã không kiểm soát được ma tính nữa rồi. Lời hắn khuyên đã thành công cốc rồi.

Sáng ngày hôm sau, Thất lang tỉnh lại, nhìn máu tanh dính trên mình và miệng, lại nhìn người đang nằm bên cạnh không một mảnh vải che thân bị gió đông thổi tới buốt da. Y nhớ lại mọi chuyện, chẳng thể nào tin được hành vi ăn tươi nuốt sống kia lại bị y hành hạ trên thân Hồng lang.

Sau đó Hồng lang bị bệnh một tuần, và cũng không gặp mặt Thất lang. Cả hai chẳng ai dám đối mặt nhau, cứ thế xa cách, cứ thế gạt đi những tình cảm chân thực và kín đáo nhất đời mình.

Càng ngày Thất lang càng trở nên điên cuồng, khát máu, giết chóc quân địch chẳng thể nào đủ thỏa mãn tính thị huyết của y. Sự khao khát ấy bị dồn hết lên cơ thể của người mà y yêu nhất, chà đạp hắn, nhục mạ hắn, ép buộc hắn, cắn xé hắn,.... cho đến khi hắn không còn sức chống cự, cho đến khi hắn ghét bỏ y tới phát hận.

" Cút!! Cút ra cho ta!!!!"

Mọi đồ đạc bị ném vỡ, đập nát, đạp đổ khiến căn phòng trang nhã năm nào nay đã trở nên hỗn độn, bừa bãi cùng kinh hoàng. Hồng lang uể oải ngồi bệt trên đống mành che bị xé rách tả tơi, đờ đẫn nhìn ra ngoài sân nơi có một thanh trì xinh đẹp. Thanh trì kia năm năm trước được Thất lang tạo ra dành riêng cho hắn, đó là món quà sinh thần tuyệt nhất hắn từng nhận. Giờ đây đó cũng chính là thứ duy nhất giữ chút lý trí của hắn lại để hắn không bị phát điên.

Thất lang chậm bước đi trên hành lang dài và vắng, mái tóc bạc buộc hờ sau lưng, trường bào lết trên sàn gỗ, khuôn mặt y nhuốm một màu cô tịch cùng lạnh lẽo. Y dừng trước cửa phòng Hồng lang, nhìn thân ảnh tiều tụy ngồi trong phòng, đôi mắt vô hồn thoáng hiện lên nét cay đắng cùng tránh né.

Như cảm nhận được có người đến, Hồng lang chỉ hơi nhích vai một chút, trầm khàn nói.

" Cút đi, ta chẳng muốn nhìn cái mặt chó chết của ngươi đâu, Sinh Cơ."

Thất lang quay đi, nhắc nhở hạ nhân dọn dẹp phòng Hồng lang. Y quay về lầu của mình, mở một cái mật thất ra rồi đi vào, cửa mật thất tự động đóng lại. Bên trong bài trí gọn gàng và thoáng đãng, có một giá sách nhỏ đựng vài quyển trục và hơn chục quyển sách vô đề. Y gom hết tất cả đống sách ấy lại bỏ vào hòm, viết một bức thư rồi bỏ vào đó. Y ngắc ngứ hạ một pháp trận lên hòm, đây chính là những bài trận sơ khai của Trí tuệ lực. Hòm kia biến mất, Thất lang nhẹ cười rồi cầm một quyển trục lên mở ra, đó là hình vẽ một nam tử hồng y, khuôn mặt nhu hòa, nét cười ấm áp, ánh nhìn mềm mại, chính là Hồng lang. Y hôn nhẹ lên đó, nhắm mắt cảm nhận sự giày xéo nát ruột nát gan.

Một đêm không trăng, thật hiếm thấy có một trận mưa rơi xuống tại vùng đất cằn cỗi này. Tiếng mưa rơi rả rích đầu hiên, tiếng chuông gió thanh thúy khi gió thổi, cả tiếng sáo thổi cũng trở nên buồn bã.

Hồng lang hạ cây sáo xuống, đứng dậy quay lại nhìn Thất lang đang đứng sau mình khoảng một trượng, hắn lạnh nhạt nhếch môi cười mỉa mai.

" Sao vậy, ngươi lại phát điên hử?"

Thất lang ngước lên nhìn trực diện vào đôi mắt đối phương, hơi cười nhẹ một tiếng. Hồng lang bước tới đứng đối diện y, cho rằng y lại như những lần trước nổi cơn điên khát máu, hắn cũng quá quen rồi, liền tháo dây buộc, cởi ngoại y. Thất lang đưa tay ra sau gáy hắn, chậm rãi hôn lên môi hắn. Hồng lang cảm thấy lạ kì, bình thường không phải luôn lao đến mà cắn cổ hắn muốn máu hay sao???? Hắn hơi ngơ ngẩn, muốn đẩy y ra để hỏi thì bị giữ chặt gáy kéo lại. Thất lang nghiêng đầu liếm nhẹ môi hắn, xin ngươi đừng hỏi đừng nói cái gì hết.

Hồng lang ngửa đầu lên, Thất lang liền cúi xuống hôn cổ hắn, kéo mở cổ áo hắn xuống.

" Này, mỏi." Hồng lang đẩy nhẹ vai đồi phương một chút, y liền mạnh bạo hôn quyện lấy hắn, ôm hông hắn lên hướng về phía giường.

Một tia lo lắng kéo tới, Hồng lang biết người này chắc chắn đang trong trạng thái thanh tỉnh tuyệt đối, nhưng hắn lại thích cảm giác chậm rãi mà cẩn thận lúc này. Không phải là cuồng dã, không phải là thô bạo, mà là ôn nhu cùng vuốt ve trấn an. Lúc này đây hắn mới cảm giác được sự thân thuộc vốn dĩ của ngày xưa.

Đặt nhẹ người hắn xuống, y ngồi lên cởi y phục, Hồng lang liền ngồi dậy cởi cho y. Y phục vừa cởi xong, hắn liền chủ động ôm cổ y, hôn lên trán, lên mi, lên má, lên cả chóp mũi cao cao của y nữa. Thất lang ôm siết thắt lưng hắn, quỳ lùi lại hôn chậm rãi xuống, tay phất nhẹ một cái thổi tắt nến trong phòng, chỉ còn lại ánh sáng nhè nhẹ ngoài hiên hắt vào.

Có lẽ vì chưa bao giờ được âu yếm như vậy nên Hồng lang cảm thấy tê khắp cơ thể, run run kêu nhẹ một tiếng. Thất lang xoa má trấn an hắn, nhẹ nhàng thủ thỉ.

" Thả lỏng. Hơi đau chút."

" Ừm....." Hắn khẽ hừ một tiếng, cả người nóng đến choáng váng.

Hắn quả thật rất đau, nhưng lại thích hơn nhiều so với bị cắn xé như bị ăn thịt. Tiếng kêu ngày càng lớn, hắn run rẩy ôm chặt cổ đối phương, mơ hồ nhìn thấy nước mắt y đang chảy. Hắn hôn lên mắt y, cắn răng rên lên khàn khàn, tay túm chặt lưng y, cào ra mấy dấu xước trên da.

" Thất...." Hồng lang nửa tỉnh nửa mê gọi đối phương, mê man chẳng biết nói gì." Mệt quá....... Thất lang, ngươi suốt ngày đi thôi.... Thích Tiểu Ô còn biết quấn....... lấy ta......... Hừ hừ..... Thích, Thất........ Ta lại nhớ ngươi....."

Thất lang ôm hắn nằm xuống, dụi nước mắt qua loa ậm ờ đáp:" Ta cũng nhớ ngươi lắm......"

Hồng lang ôm y thật chặt, mệt mỏi hỏi y:" Ngươi sao vậy?"

" Hồng lang, ngươi đi về chốn của ngươi đi." Thất lang nhắm mắt nói, cả hai cùng chìm sâu vào giấc ngủ.

Trong cơn mê, Thất lang chợt nghĩ: Nếu đã ích kỷ đến vậy rồi, hay là ích kỷ một lần cuối cùng đi. Y hạ một ma trận lên xương quai xanh của Hồng lang, đặt một vết xăm vào vùng hõm giữa xương, che đi dấu hôn ở đó, vĩnh viễn không biến mất.

Cứ như thế, Hồng lang quay trở lại quê nhà, về lại căn nhà bên sông ngày xưa, cha mẹ hắn đã già đi bao nhiêu. Mỗi ngày bên gia đình, chăm sóc cha mẹ, nấu nướng, giặt giũ, cày cuốc, ngày qua ngày.

Mỗi ngày Hồng lang đều đắn đo: Có nên đi gặp y không? Liệu y có lại đuổi ta đi nữa không??? Y có nhớ ta không?? Hôm nay có lại nổi cơn hay không????..... Rồi hắn lại lo âu không dám đi, sợ hãi và mệt mỏi vô cùng.

Một năm qua đi, cha mẹ hắn cũng qua đời, hắn một mình lầm lũi lo ma chay cho họ, quyết định lên đường đi tới gặp Thất lang. Trên đường đi, hắn nghe được tin Sinh Cơ quân bị thất thủ dưới tay triều đình. Hắn sợ hãi nhanh chóng chạy đến, nhưng chỉ còn lại một mảnh hoang tàn và máu tanh. Lầu cao đã cháy đen hãy còn bốc khói, quân lính bị chết la liệt, cờ xí rách nát bám mãi trên cột........ Hắn điên cuồng tìm kiếm rồi lại tìm kiếm, cuối cùng tìm được trong phòng cũ của mình có một bãi thịt đỏ và máu tanh văng tung tóe khắp sàn và vách tường, mẩu vải vụn quá quen mắt.

" A A A A A A A A A A!!!!!!!!!!!!!!!" Hồng lang hét trong kinh hoảng và đau đớn, tim đau tới nỗi thắt lại, ngực như bị nghẹn chặt, quá khó thở, quá kinh khiếp, quá khó tin. Hắn muốn điên lên, muốn sẽ rách trái tim này, muốn tắt thở ngay tại chỗ.

Hắn chưa kịp gặp y, chưa kịp xem y có khỏe không, chưa kịp nói với y một lời, chưa kịp cảm nhận sự ấm áp như đêm mưa ấy, tất cả đều chưa kịp.......

" Thất lang!!!!!!!!!"

Bóng hình y đã vụt tắt khỏi cuộc đời hắn, vĩnh viễn chỉ là những hồi ức. Trong kiếp nhân sinh ngắn ngủi chỉ vài chục năm này, hắn và y đi qua nhau như thế đấy.

Thích Tiểu Ô thoát khỏi cấm chú của chủ, biến về chân thân mà kêu tang nức nở nhiều ngày liền, đậu mãi bên phần mộ của y. Hồng lang ôm một cái hòm tìm được trong mật thất, mở ra cầm một bức thư lên đọc.

" Hồng lang, ta cả đời này ân hận nhất ba điều. Sinh ra trong thời đại nhiễu nhương rồi chết đi trong khi chưa kịp hưởng thái bình an nhạc; không ở bên Đại lang cùng Cửu lang khi họ chết và không nói được lời thích ngươi. Ta có lỗi với ngươi, thật tâm xin ngươi tha thứ. Mấy quyển sách ta để lại chính là tâm huyết sau cùng của ta, cũng là quà sinh nhật thứ ba bảy của ngươi, chưa hoàn thiện lắm nhưng chắc ngươi sẽ thích. Đừng khóc, xin ngươi. Ta chết chính là đền tội cho thiên hạ, đáng. Nhưng ngươi khóc cho ta chỉ tổ phí hoài, không đáng đâu. Đừng khóc cho kẻ đã làm ngươi khổ sở, cứ quên đi đi.

Mong ngươi vui vẻ, Hồng lang. Nhớ ngươi."

Hồng lang ôm chặt bức thư cùng Thích Tiểu Ô, nức nở quỳ thụp xuống, run rẩy gào lên.

" Ba mươi năm yêu ngươi nhất..... Ta dành cả ba mươi năm yêu ngươi nhất!!!! Ngươi bảo ta quên đi, ta làm không được!!!!! Thất lang, Thất lang, quay về với ta!!! Ngươi là đồ khốn nạn, đáng hận!! Ngươi chết như vậy...... Thất lang, ta không cam!!!!!"

Ba mươi năm yêu ngươi nhất, chính là quên không được, hận không đành, bỏ không nỡ.


Khi Mộ Uyên tỉnh dậy, y chỉ biết nằm đờ đẫn trên giường, những hình ảnh vừa rồi vẫn như đang hiện rõ trước mắt, quá sức chân thực. Y xoa mặt thật mạnh, nghiến chặt hàm răng lại.

Bên ngoài trời vẫn tối đen như mực, tiếng gió lùa qua trướng lều như rít, chản đèn treo ngoài kia lập lòe sáng tối như chính tâm trạng y lúc này. Mộ Uyên gục mặt vào giữa cánh tay, run rẩy gọi tên Nam Cung Nặc, nước mắt lăn dài trên má làm ướt một mảng chăn gối.

Nam Cung Nặc đã thần hồn câu diệt, lời xin lỗi đã quá muộn màng, tất cả đều là vô dụng và thừa thãi.

Cho đến khi lại nhìn thấy hắn một lần nữa trên chiến trường, y cầu xin thần rủ lòng thương hại, cho y một cơ hội nữa để bù đắp lại cho con người kia. Và giả như thần không chấp nhận, vậy thì chí ít hãy để y nói được một lời xin lỗi với người kia.

Tay Mộ Uyên nắm chặt dây buộc đỏ tươi, nửa cười nửa mừng nghĩ, thần đã cho y một cơ hội nữa rồi. Dẫu rằng hắn có bị mất sạch kí ức, vậy cũng chẳng sao hết. Chuyện gì tới sẽ tới thôi.

Phải đến một năm kia, khi Mộ Uyên chợt nổi hứng, cầm cây sáo bạc lên thổi khúc nhạc y từng thổi trong lòng đất năm xưa. Nam Cung Nặc dựa vào lưng y mà ngủ thật say thật lâu. Đêm đêm, Mộ Uyên vẫn chưa ngủ ngay mà đang xếp y phục vào hành lý, hai người dự định đi Phú Thịnh thành thăm Nam Cung Ti cùng Mộ Tiệp. Lần trước gửi thư về Mộ Tiệp cứ cằn nhằn muốn ăn đặc sản Tầm Ly đảo, tiện thể đi một lượt luôn. Trong giường có tiếng vang lên, đoán chắc Nam Cung Nặc đã tỉnh nên y vào xem thử, hắn đang đờ đẫn nhìn y, mặt xanh mét lộ rõ sự hoang mang và lo sợ.

" Hồng lang? Ngươi sao vậy??" Mộ Uyên tới bên cạnh vuốt tóc hắn ra sau ráy tai.

" Mộ Uyên?" Nam Cung Nặc túm chặt tay y hỏi.

" Ừ?"

" Thất lang?"

" Ta đây." Mộ Uyên cười vỗ vỗ tay hắn.

" Sinh Cơ???"

Mộ Uyên ngạc nhiên nhìn Nam Cung Nặc đang đỏ hoe hai mắt nhìn chằm chằm mình, y dịu dàng xoa xoa lưng hắn ôm vào lòng, gác cằm lên vai hắn vỗ về.

" Không sao không sao. Đừng khóc."

Nam Cung Nặc ôm hông đối phương gật gật, khịt mũi nói:" Ngươi thật tàn nhẫn!"

" Ừ."

" Nhưng......" Nam Cung Nặc không nói nữa, nhưng Mộ Uyên biết hắn muốn nói gì, tâm chạnh lại.

Mộ Uyên cười nhẹ nhàng, hôn tai hắn, xoa má hắn, thủ thỉ bên tai:" Ta xin lỗi. Ta biết sai rồi. Đừng bỏ ta."

Bạn đang đọc Tơ Hồng sáng tác bởi Ủliễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ủliễu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.