Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2478 chữ

Nam Cung Ti quay về biệt viện của mình, thấy Nam Cung Nặc lại trèo cây.

" Nặc, trèo vậy không sợ ngã à?!"

Nam Cung Nặc lè lưỡi:" Đêm qua ngươi đi đâu!?? Có biết ta đói lắm không?? May mà Thiếu Kiên thương ta, cho ta ăn. Mà ta còn chưa kiểm tra ngươi được đây!!!"

" Ài yo, mau vào đi. Ta làm cho ngươi xem là được chứ gì!"

Trong phòng, Nam Cung Ti tính toán phạm vi hạ một pháp trận, sau đó lần lượt thực hiện hết các bài trận trong phạm vi vạch sẵn. Nam Cung Nặc đứng im nhìn, hai mắt gần như không chớp nhìn chăm chú vào từng cử chỉ của hắn. Sau một canh giờ, Nam Cung Ti cuối cùng cũng thực hiện hết, mồ hôi giờ đã túa ra như tắm. Thật sự thực hiện hết pháp trận là không đơn giản, hắn phải vừa tính toán các phương hướng trong đầu vừa phải thi pháp, yêu cầu độ tập trung thật cao và sức chịu đựng phải tốt.

Nam Cung Nặc khuôn mặt nghiêm túc không có ý cợt nhả hay ranh mãnh như mọi khi, hắn như đang suy tư. Nam Cung Ti không biết tiêu chuẩn của hắn đề ra là gì, có chút lo lắng khi chờ đợi lời nhận xét của hắn.

Lâu sau Nam Cung Nặc mới chớp mắt, vỗ tay ba cái, truyền âm tới:" Không tệ, có thể làm hết trong một canh giờ là không tồi. Ngươi là học trò duy nhất và tốt nhất mà ta có. Quả nhiên rất có thiên phú."

Chỉ nghe hai chữ 'thiên phú' kia thôi đã đủ khiến người khác kiêu ngạo rồi. Nam Cung Ti thỏa mãn thở ra một hơi, Nam Cung Nặc tiếp.

" Nhưng động tác tay lại chậm! Nếu mà ra chiến trường thì sao mà cứu mạng mình được??! Chưa kể đến đồng bạn và những chiến hữu trên chiến trường. Yêu cầu ngươi mỗi ngày hai canh giờ đi theo Mộ Tiệp học hỏi."

Nam Cung Ti cứng người, sao lại là Mộ Tiệp nữa rồi?!!!!

" Học cái gì??" Nhưng hắn vẫn không dám chọc giận tiểu gia hỏa này.

" Nhờ hắn dạy ngươi vẽ tranh và khâu vá."

"....... Cái gì???"

Nam Cung Nặc khăng khăng đòi hắn phải học khâu vá và phác họa, nếu không sẽ đi bụi. Nam Cung Ti đành thuận theo ý hắn, đi nhờ Mộ Tiệp.

".... Sao lại muốn học????" Mộ Tiệp không thể tin vào cái lỗ tai của mình.

Nam Cung Ti ho khan, mặt đỏ bừng:" Ờ thì cũng không có gì.... Rảnh thôi ý mà."

Nam Cung Nặc phi nước đại chạy tới, tay làm dấu:" Hắn muốn học mấy cái đó để luyện sự nhanh tay và tính tập trung tốt hơn."

Mộ Tiệp gật gù:" Hiểu rồi. Vậy ngươi cứ vào buổi tối tới chỗ ta đi. Ta sẽ dạy."

Nam Cung Ti hơi khó chịu, nhưng cũng chỉ giữ trong lòng. Tối đó hắn chậm chạp đi đến biệt viện của Mộ Tiệp.

Trong phòng rất sáng, Mộ Tiệp đang nằm vất vưởng trên giường, tóc xõa dưới sàn, chân trái gác trên tường, chân phải đặt trên giường.

" Tới muộn~!" Mộ Tiệp hai mắt mở to nhìn Nam Cung Ti, ai oán nói:" Mau qua đây, ta bị trật cổ tới nơi rồi nè."

Nam Cung Ti đi tới, kéo y dậy, thở dài nói:" Học vẽ trước đi."

Nam Cung Ti ngồi trước khung tranh, tay cầm cây cọ, mắt đăm đăm nhìn quả nho xinh xắn trên mặt bàn. Mộ Tiệp đang ngồi đối diện quả nho, gật gù muốn ngủ. Nam Cung Ti liếc mắt lén nhìn y, đôi mắt y khép hờ rủ xuống một tầng bóng mờ dưới mắt, trông thật yên tĩnh.

" Khi nào ngươi vẽ xong quả nho kia ta sẽ cho ngươi vẽ ta."

Nam Cung Ti cũng không xấu hổ khi bị phát hiện, tay hạ bút vẽ.

" Khỏi đi, ta không biết vẽ người, chỉ biết vẽ sơ đồ."

" Ha ha, có gì mà phải xấu hổ?!!" Mộ Tiệp lăn ra cười, mặt trêu tức.

Nam Cung Ti vẫn là khó chịu từ sáng tới giờ, đang muốn nộ hỏa thì lại bị mấy vết hồng hồng trên cổ y làm cho cứng họng.

Mộ Tiệp vờ như không có gì, kéo chỉnh cổ áo mình, đứng dậy đi vòng sau lưng hắn. Y nói.

" Ngươi có phải đang học Trí tuệ lực?"

".... Ừ."

" Có biết tại sao lệnh đệ muốn ngươi học vẽ không?"

".... Để rèn tốc độ tay và sự tập trung."

" Ừ. Vậy tại sao lại phải nhanh? Vì sao lại phải tập trung??"

Nam Cung Ti hạ cọ vẽ xuống:" Phải nhanh vì khi gặp tình huống nguy kịch thì sẽ lập trận bảo vệ, phải tập trung để tạo ra trận pháp tốt nhất, rèn luyện trí lực."

Mộ Tiệp hạ người nắm tay hắn, nâng cọ lên chấm vào nghiên mực, nhấc cao tay phác họa lên giấy trắng tinh, dần thành hình quả nho trên bàn, cười nói.

" Thông minh. Ngươi có biết người sáng lập bộ ba môn pháp Tinh- Khí- Trí lực là ai không?"

Nam Cung Ti chăm chú so sánh hai quả nho, nói:" Sinh Cơ quân."

Mộ Tiệp lại cầm tay hắn vẽ ở một góc khác, nhưng lần này vẽ người:" Sinh Cơ quân, quân chủ cứu khổ vạn chúng, đưa cả thế giới bước vào thời kì huy hoàng nhất, phồn thịnh và phát triển đến hào nhoáng, phi thường hoa lệ. Tuy giờ đây đã qua trăm nghìn năm, vẻ uy lệ năm xưa đã giảm nhưng những gì người để lại là vô giá, kéo mở giới hạn cực đại của nhân loại, khám phá ra những điều phi phàm. Nhưng không ai biết người là ai, tên họ gì, quê quán ở đâu, chỉ biết người có để lại một đại pháp ma trận và một món quà cho kẻ có thể giải mã câu đố của người: kho báu sâu trăm trượng."

Nam Cung Ti nghiêng đầu nhìn lông mi của y:" Ta muốn giải mã câu đố kia."

Mộ Tiệp nhìn sâu vào mắt hắn, cười khẽ một tiếng:" Tâm ta tại ta bất tại người, ý ta vì ta bất vì ngươi."

Nam Cung Ti phụt cười:" Nói nhảm gì vậy??"

" Câu đố người để lại trên vách tường đá trong lòng đất."

Nam Cung Ti:".... Thật thâm sâu. Nhưng cũng thú vị đó!"

Mộ Tiệp ngửi tóc hắn:" Chà, Lục Mao Thối. Hoài niệm ghê!"

"...." Ta còn tưởng ngươi sẽ hôn ta chứ!! Sát phong cảnh quá!!!!!

Mộ Tiệp bỏ tay Nam Cung Ti ra, lăn về giường, vắt chân lên tường nói:" Mai theo ta leo núi đi!"

Hắn chăm chú vẽ cẩn thận quả nho:" Để làm gì??"

" Để A Uyên và A Nặc có thời gian bên nhau."

Nam Cung Ti khẽ run tay, hắn suýt nữa đã quên cái chuyện này.

" Ta kì thật không hề ghét bỏ hay đố kỵ lệnh huynh. Nhưng mà vẫn không cam lòng đưa tay gia đệ cho y."

" Cam tâm đi. Gia huynh rất tốt, sẽ trân trọng hắn. Mộ gia chúng ta luôn chung tình, chính là sống chết chỉ cố chấp yêu thương một người."

" Thật..." Hắn muốn nói là cổ hủ, nhưng nghĩ lại thôi." Tình cảm sao mà vẹn toàn cho được? Thật khó để yêu thích một ai lâu dài."

Trước kia hắn có vài mối quan hệ với mấy cô gái xinh đẹp, thậm chí là cả đàn ông, nhưng không lần nào kéo dài quá ba tháng, mở đầu nhanh chóng và kết thúc chóng vánh.... Hắn nghĩ có vẻ mình sẽ thật lâu sau mới có thể yêu thật sự.

Mộ Tiệp nhún vai không thừa nhận cũng không phủ nhận, y nhanh chóng thả lỏng chìm vào giấc ngủ. Nam Cung Ti trước khi rời đi đã nhẹ tay kéo chăn đắp ngang người y rồi ra về.

Sáng sớm, Thích Thiếu Kiên dậy đi luyện võ, không ngờ mới tới trường thao luyện đã thấy Nam Cung Nặc đang ngồi trên vai hình nhân, tóc tai rối loạn như chưa chải.

" Tiểu Nặc, sớm!!"

Nam Cung Nặc vui vẻ vẫy tay chào hỏi, dang tay ý muốn được ôm. Thích Thiếu Kiên cười cười, hài tử thật đúng là kháu khỉnh, liền ôm hắn vào lòng mang xuống. Mộ Uyên đứng sau cổng nhìn thấy toàn bộ, y sâu kín nổi giận, cơn ghen tức bùng phát.

Nam Cung Nặc vừa được ôm liền xụi lơ cả người, mặt mũi trắng bệch, hắn ôm chặt cổ Thích Thiếu Kiên, gã tưởng hắn lại nổi bệnh dính người nên cũng chỉ để vậy, ôm đi vòng quanh sân coi như tập thể dục. Đi lâu lâu mới thấy lạ, tại sao Nam Cung Nặc hôm nay ngoan ngoãn dị thường, chỉ nằm im mà không quậy phá mình.

" Tiểu Nặc, mệt hả, hay đói rồi???"

Nam Cung Nặc mím chặt môi, vô tình nhìn thấy Mộ Tiệp đang sải bước nhanh tới đây. Hắn giãy giụa một chút nhưng sau đó liền gục lại vai Thích Thiếu Kiên.

" Thiếu Kiên." Mộ Uyên dừng bước, yên lặng nhìn khuôn mặt rúc sâu trong hõm vai của Thích Thiếu Kiên.

" Chủ thượng. Sớm!" Thích Thiếu Kiên vẫn là một tên đầu gỗ, chẳng bao giờ biết nguy hiểm đang cận kề trước mắt.

Mộ Uyên hít sâu, trấn định giọng nói của mình:" Hai ngươi... đang làm gì với nhau ở đây??"

" A, Tiểu Nặc dậy sớm, muốn ôm ôm." Gã cười hiền hậu như với một tiểu đệ cần ca ca che chở cho. Đáng tiếc, Mộ Uyên chỉ thấy tình ý dạt dào trong mắt gã, y càng giận dữ hơn.

Đột nhiên Nam Cung Nặc ngoi đầu dậy, hướng Mộ Uyên dang hai tay, Thích Thiếu Kiên xấu hổ nói:" Chủ thượng... Ặc hắn muốn...... ngài ôm......." Chủ thượng cao quý lãnh diễm không thích đụng chạm với người lạ.

Mộ Uyên không chần chừ, ôm chầm lấy Nam Cung Nặc, kéo vào lòng mình ghì chặt. Thích Thiếu Kiên cảm động nhìn y, chủ thượng quả nhiên hiền lành, thương dân như con, không ngại hắn có bệnh!!!

Mộ Uyên kinh hỉ khi được ôm Nam Cung Nặc, y chẳng thèm quan tâm đến Thích Thiếu Kiên đang xúc động dạt dào nhìn mình mà quay lưng bỏ đi. Nam Cung Nặc viết lên tay y.

" Đưa ta quay về viện."

Mộ Uyên rất nhanh đã mang hắn về biệt viện của mình. Nam Cung Nặc lườm lại, đẩy y ra, hơi chao đảo chạy về hướng biệt viện của mình. Y liền kéo giữ.

" Ngươi bị bệnh? Sao sắc mặt trắng như vậy???"

" NAM CUNG TI!!!!! NAM CUNG TI, MAU CỨU TA!!!!" Nam Cung Nặc hốt hoảng truyền âm sang bên kia, hắn không thể truyền đi xa hơn được nữa. Nếu như Nam Cung Ti đã đi làm vậy thì hắn nguy to!!!!

Mộ Uyên ôm hắn mang về phòng của mình rồi đặt lên giường. Y sờ trán hắn rồi hỏi:" Sao lại sốt vậy? Bị cảm rồi hả??"

Nam Cung Nặc hít sâu một hơi, khó khăn làm thủ ngữ:" Muốn tắm."

" Hả???"

Nam Cung Nặc sốt ruột tới đỏ bừng con mắt:" Muốn tắm nước nóng!! Nhanh giùm a!!!!!"

Mộ Uyên tuy khó hiểu nhưng vẫn ôm hắn vào phòng tắm của mình, ở đây có ôn tuyền rất ấm áp, luôn tỏa hơi nghi ngút phòng. Nam Cung Nặc vội cởi hết y phục ra, nhanh nhẹn chìm sâu xuống đáy. Mộ Uyên vỗ vỗ mặt, hai má nóng phừng phừng. Vừa rồi sao lại nhắm mắt chứ!!??? Chưa kịp nhìn cho đã a!!! Ai mượn ngươi giả bộ quân tử???

Nam Cung Nặc chỉ ngoi nửa cái đầu lên để hít thở, tay hắn phía dưới nước đang túm chặt những lọn tóc đang bốc cháy của mình, hai mắt nhắm nghiền.

Mộ Uyên ngồi gần bờ, nhìn hàng lông mày đang cau có của hắn, làn hơi mờ mờ che đi ánh lửa nhỏ đang cháy dưới nước.

" Ngươi khiến ta thật khó xử." Mộ Uyên nói." Nhưng ta rất thích ở cùng ngươi. Chơi với ngươi thật vui!!"

Nam Cung Nặc quay lưng đi, hai mắt đỏ như máu đang trừng trừng nhìn vào khoảng không, môi trắng bệch khi bị cắn mạnh.

" Lần ta mang ngươi về chỗ này, ngươi rất vui vẻ. Tuy bề ngoài ngốc nghếch nhưng ta biết ngươi thông minh vô cùng. Ngươi hiểu tất cả mọi người đang nghĩ gì, ngươi biết họ có ý đồ hay không, ngươi chỉ vờ như không hay không biết, vui vẻ sống qua ngày mà không lo phải nhìn sắc mặt người mà sống."

Nam Cung Nặc cúi đầu, mấp máy môi như đang nói nhưng lại không hề có tiếng động gì phát ra, màu đỏ trong mắt đang nhạt dần thành màu trắng, rồi chuyển sang đen thâm thúy.

" Ngươi có yêu ai bao giờ chưa?? Ta mới phát hiện ra rằng ta rất yêu ngươi." Mộ Uyên chăm chú nhìn bóng lưng bất động trước mắt, cảm giác quen thuộc tới run người." Ta ôm ngươi được không??"

Nam Cung Nặc xoay người về bờ, hắn bước từng bậc cao lên, thân thể dần lộ ra khỏi nước, hai vai cân xứng, xương quai xanh lộ rõ, eo thon thon tôn lên dáng vẻ khỏe mạnh của thanh niên trẻ tuổi. Hóa ra hắn không yếu nhược, mảnh khảnh như bình thường vẫn hay thấy. Hắn không lên nữa, chỉ đứng im nhìn vào mắt Mộ Uyên, vết xăm giữa hõm xương quai xanh khẽ ánh lên một tia sáng nhỏ. Mộ Uyên nghiêng về phía trước, muốn hôn lên môi đối phương nhưng lại bị hắn từ chối. Hắn quay đầu đi, y chỉ hôn được sườn mặt hắn.

Nam Cung Nặc nhấc tay làm thủ ngữ.

" Tình cảm như mây trôi, hai ta chỉ như bình thủy tương phùng, ngươi chỉ là tạm thời hứng thú, tốt nhất hãy từ bỏ. Ta không muốn yêu ngươi."

Mộ Uyên kéo tóc hắn ra sau, nói:" Ta sợ nhất chính là ý này của ngươi." Y hôn lên tóc hắn rồi lưu luyến rời đi, tâm đau thắt.

Mộ Uyên chua chát cười:" Tâm ta ý ta muốn gửi người, lòng ta chỉ ước được người để tâm......"

Bạn đang đọc Tơ Hồng sáng tác bởi Ủliễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ủliễu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.