Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đám tang.

Phiên bản Dịch · 960 chữ

“Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức...”

Khi nghe thấy câu nói đó, mẹ tôi cơ hồ đã ngất đi, Thế Anh suýt nữa thì đánh cả bác sĩ, còn tôi thì không biết từ lúc nào đã nước mắt đầy mặt...

Con người là thế...Nói sống là sống, nói chết là chết...

Có những người vừa hôm qua còn nói chuyện, cười đùa với ta, vậy mà hôm nay đã...

Tôi vẫn còn nhớ, ngày xưa, cậu tôi rất nghiêm khắc, còn mợ tôi thì ngược lại, cực kì hiền và dễ tính. Những lần Thế Anh quá nghịch ngợm bị cậu tôi phạt, mợ tôi đều đứng ra can ngăn.

Mợ cũng rất thương chúng tôi, thường cho chúng tôi đồ ăn vặt, vào mùa đông vẫn hay đan khăn hoặc găng tay len cho cúng tôi. Mợ đan rất khéo, còn tôi dù có học thế nào cũng chỉ làm được những mảnh khăn vụng về...

Bởi bố tôi là con một, mẹ tôi lại chỉ có cậu tôi là em trai duy nhất, nên gia đình chúng tôi trở nên thân thiết hơn. Cứ khi nào có dịp đặc biệt, cả hai nhà sẽ quây quần bên nhau. Mỗi lần tết đến, chúng tôi lại cùng gói bánh chưng, cùng đón giao thừa, cùng đi chúc tết... Chẳng ai có thể ngờ, tất cả lại thay đổi nhanh đến thế...

Đám tang không lớn, chỉ có hàng xóm cùng bạn bè thân thích đến dự. Nhật Minh cũng đến giúp chúng tôi, nhờ anh an ủi mà mẹ tôi mới bớt khóc hơn. Bố tôi với Kì Phong thì hốc mắt đỏ hoe...Nhưng tôi lo nhất là Thế Anh. Từ lúc ở bệnh viện về, cậu ấy không nói, cũng không chịu ăn gì cả. Cứ đứng như pho tượng, gật đầu đáp lễ như cái máy. Chỉ qua một ngày mà trông cậu ấy hốc hác hẳn đi, mắt thì quầng thâm, sâu trũng xuống. Cậu ấy như vậy, càng khiến tôi đau lòng hơn...

*

_Thu, con gọi Thế Anh sang ăn cơm đi, cả ngày hôm qua nó không ăn gì rồi.

_Vâng.

Nhưng khi tôi vừa đứng trước cửa nhà cậu ấy, tiếng nói chuyện bỗng truyền ra làm tôi đứng khựng lại, mà giọng nói này...rất quen thuộc.

_Em mới biết tin về bố mẹ anh...Em rất tiếc.

_Cám ơn em.

...

_Anh...vẫn ổn chứ?

_Ừ. - Không, nói dối, tôi biết cậu ấy không ổn chút nào.

_Anh...em...

_Em muốn nói gì?

_Chúng ta có thể quay trở lại như lúc trước được không?

Thịch. Tim tôi...Nhanh quá.

_Nghĩa là sao?

_Ý em là...trước kia em sai rồi...Em nên hiểu anh hơn, không nên chỉ nghĩ đến mình...Em muốn nói là...Nếu anh vẫn muốn đi du học, em sẽ chờ...

Đau!

_Anh sẽ không đi nữa.

Tôi ngỡ mình đang nghe lầm. Cậu ấy không đi nữa? Thế thì tốt rồi, họ sẽ không chia tay...Nhưng lồng ngực tôi như bị ai hung hăng đạp lên...Đau quá...

_Thật ư? Vậy...

_Xin lỗi, Phượng Ngân, không thể đâu...Em nói đúng, anh không yêu em.

Từ chối!? Không, chắc là cậu ấy tự ái, có thể cậu ấy không muốn cô ta vì đồng cảm mà quay lại. Nhưng mà...Thế Anh...Cậu ấy quá tội nghiệp rồi...

_Không, đó là do em nóng nảy nhất thời thôi, anh vẫn giận em nên mới nói vậy đúng không?...Đừng giận nữa mà, em sẽ không nghi ngờ tình cảm của anh nữa đâu...

Một người như Phượng Ngân mà lại có thể hạ mình đến mức ấy...Hẳn là phải có dũng khí rất lớn. Còn cậu ấy thì sao? Nếu như...Nếu điều đó có thể giảm bớt mất mát của cậu ấy...

_Không phải, em hiểu lầm, anh không...

_Thế Anh! Mẹ chị bảo gọi em qua ăn cơm. A, Phượng Ngân cũng ở đây à?

_Vâng, em...- Cô ta thoáng bối rối, còn tôi thì ra vẻ tự nhiên như chưa có gì xảy ra.

_Chị cứ về trước đi, lát nữa em sang.

_Sao không sang luôn? Phượng Ngân nữa, cũng cùng qua luôn nhé.

_Chị, chắc gì cô ấy đã có thời gian!

_Em có! Nhưng...có phiền không chị?

_Không đâu, đừng ngại, có cả Nhật Minh nữa mà.

Nét mặt cậu ấy khi nghe đến cái tên đó bỗng sa sầm lại, nhưng tôi cũng không để ý lắm, bình thường họ cũng không ưa gì nhau.

...

Có lẽ đây là việc ngu ngốc nhất mà tôi đã làm. Vun đắp tình cảm cho người mình yêu, nhìn họ thân mật với nhau, rồi cố tỏ ra tình cảm với một người khác. Trong bữa cơm tôi thấy mình như con ngố, cười cười nói nói...Chỉ có tôi biết gắng cười là chua chát như thế nào. Nhưng hối hận ư? Không. Cậu ấy hạnh phúc, thế là đủ rồi...

Thế Anh bắt đầu đi sớm về muộn. Cậu ấy từ chối đi Nhật nhưng lại lao đầu vào học bất kể ngày đêm. Thậm chí nghe nói cậu ấy còn nộp đơn xin tốt nghiệp sớm...Tôi biết cậu ấy cố làm cho mình bận rộn để tạm thời quên đi. Bố mẹ tôi cũng từng đề nghị cậu ấy sống cùng chúng tôi, nhưng cậu ấy không muốn. Hiện giờ, việc tôi có thể làm chỉ là nhắc nhở cậu ấy ăn uống đúng giờ, không thức quá khuya, không được làm việc quá sức...

Thỉnh thoảng vô tình tôi sẽ thấy Phượng Ngân xuất hiện ở nhà cậu ấy. Có vẻ như quan hệ của họ đã trở lại bình thường.

Tôi rất vui nhớ! Thấy không, tôi đang cười đây này!...Nhưng còn vị mằn mặn này là sao nhỉ!?...

Bạn đang đọc Tình Yêu Tội Lỗi của Linh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.