Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tình Yêu Lạ Kỳ - Chương 17

Phiên bản Dịch · 2776 chữ

“Em cuộc sống hiện tại rất vui vẻ, … Vâng, đúng vậy. Không cần lo lắng, đúng…”

“…”

“Vợ của em tốt lắm a, chẳng qua là thỉnh thoảng có chút khuynh hướng bạo lực mà thôi, không có chuyện gì, da em rất dầy.”

“…”

“Tốt, em đã biết, em sẽ xem xét xem…. Đúng…”

“…”

“Có nên đi không, em…”

Trên bãi cỏ, bọn nhỏ cười đùa dưới ánh mặt trời đặc biệt chói mắt, Du Duyên mang theo tươi cười nhìn thấy chúng thường thường ở bên cạnh cậu chạy vòng quanh, Lưu Ly là hai đứa trẻ ngoan ngoãn, công phu làm nũng so với ai khác đều lợi hại, nhưng cậu luôn cảm giác dường như thiếu cái gì đó, vài ngày vừa rồi, cậu rốt cuộc hiểu rõ, tiếng cười như chuông bạc kia chưa bao giờ giống như hiện tại cười đến tùy tiện mà không hề che giấu.

Quần áo bấn thỉu kia, khuôn mặt mèo hoa kia, ngay cả những ngón tay dính đầy bùn đất kia cậu đều cảm thấy hết sức xinh đẹp. Vũ Y đến, quả nhiên làm cho chúng thay đổi không ít, cũng hoạt bát không ít. Nghe nói những đứa trẻ được sinh ra từ cùng một bào thai nếu bị tách ra, sự biến đổi trong cuộc sống đối sự hình thành tính cách của chúng có ảnh hưởng rất lớn, xem ra là còn có chút căn cứ.

Lưu Ly không giống với các em trai, chúng luôn sẽ tỏ ra dễ thương hoặc chu cái miệng nhỏ nhắn với bạn như một cách khách sáo, Lưu tương đối trưởng thành sớm, tuy rằng không thoát được tính trẻ con, nhưng so với những đứa trẻ cho cùng tuổi mà nói, trừ bỏ hình dáng bề ngoài, bé căn bản không giống đứa trẻ ba tuổi. Nhưng thật ra Ly còn đỡ, bất quá sự hồn nhiên giống như ngu ngốc của bé cũng chỉ là khi bé ở trước mặt trước Lưu mới bày ra, lúc khác cùng anh trai bé cũng không kém là bao nhiêu. Chúng thậm chí có đôi khi lúc còn nhỏ đã làm cho cậu cảm động, tưởng IQ quá cao mà làm cho chúng sớm thành thục, không nghĩ tới khi Vũ Y đến lại làm cho chúng càng giống trẻ con một ít, nếu như trước kia, chúng tuyệt đối sẽ không trên mặt đất lăn đùa, bởi vì chúng luôn quan tâm tới cậu còn đặt ra một ít quy củ không để cho quần áo bị dơ bẩn, để cho khi tắm công việc của cậu cũng tương đối nhẹ nhàng.

Nhưng thật ra Vũ Y tương đối nghịch ngợm, ở nhà chạy toán loạn lên chạy toán loạn xuống muốn dừng cũng không được, làm cho chúng quy củ ngồi một chỗ so với làm việc đều khó khăn. Nhưng kỳ thật chúng so với Lưu Ly còn có thể làm nũng, còn hiểu phải xem mặt người sắc, ngay cả ông chủ bọn họ đều cảm thấy Vũ Y linh lợi không thể tưởng tượng nổi. Chúng luôn biết khi nào thì thích hợp nên làm nũng, khi nào thì nên im lặng, đặc biệt lúc bạn mệt mỏi còn sẽ chủ động đứng lên đến mềm nhẹ cùng bạn nói chuyện, dùng đôi tay nhỏ bé đấm đấm lưng xoa bóp huyệt thái dương cho bạn. Doãn Lam nói chúng được di truyền gen hồ ly tương đối nhiều, thật đúng là không sai, đôi mắt to cô lỗ lỗ xoay tròn, mỗi lần nhíu lại mắt tổng hội có thể cho bạn sự bất ngờ xuất hiện trong lời nói, dụ bạn tâm tình phá lệ thật là tốt.

Bốn đứa bé không có cùng tính cách, nhưng giống nhau nhất vẫn là Vũ Y, bất kể là tính cách hay là các loại thói quen chúng đều tương tự giống nhau như đúc, như nếu không phải có tóc và ánh mắt khác nhau, khi chúng ở trước mặt cậu ngây ngốc một ngày, Du Duyên cũng hoài nghi mình sẽ nhận không ra ai với ai.

Như vậy cũng tốt, ít nhất nhà giống cái nhà, con trai cũng giống như đứa trẻ khác. Du Duyên nhẹ nhàng cười, Ly trên mặt đất té ngã ma sát quần, anh trai cùng các em trai vây quanh bé quay tròn không ngừng, nhưng dời đến ánh mắt xin lỗi cũng chỉ có Lưu Ly.

Nhóm người ông chủ nói Vũ y nhu thuận làm cho người từ trong tư tưởng cũng yêu thương, nhưng Du Duyên vẫn là biết,chúng vẫn là so với Vũ Y càng lúc còn nhỏ, càng thân thiết. Trước mặt người ngoài Lưu Ly càng ít nói hơn một chút, không bằng Vũ Y như vậy không sợ sinh ra cười đùa không ngừng.

Doãn Lam cúp điện thoại, xoay người liền nhìn thấy Du Duyên mỉm cười nhìn bọn trẻ, mỗi khi câu đắm chìm ở suy nghĩ của mình luôn đặc biệt khiến cho người ta chú ý, anh cười nhún vai, đi đến bên cạnh cậu ngồi xuống, một tay ôm lấy cậu để cậu dựa vào trong lòng ngực của mình.

“Đang suy nghĩ gì?”

Tuy rằng đã thành thói quen Doãn Lam đột nhiên xuất hiện, nhưng hành động của anh vẫn làm cậu thấy kinh động. Du Duyên bất mãn nghiêng đầu qua liếc mắt anh một cái, biết trước tiếp tục giãy dụa cũng chỉ là làm cho bọn nhỏ chế giễu, cậu cũng đành phải ngoan ngoãn ngồi trên đầu gối của anh chấp nhận để anh ôm.

“Tôi vừa mới cùng anh cả nói chuyện qua điện thoại, anh ấy hỏi chúng ta muốn hay không đi Canada định cư.”

“Tôi không đi.” Du Duyên thực rõ ràng từ chối. Nói đùa gì vậy, bạn bè của cậu toand bộ đều ở đây, cậu mới không cần đi Canada, “Chẳng qua nếu như là nói đi du lịch, tôi có thể suy nghĩ xem.”

“Vợ thân mến, em với tôi suy nghĩ giống nhau như đúc nha.” Quả thật là vợ chồng a, ý tưởng đều giống nhau a, Doãn Lam nhắm ngay môi Du Duyên liền hung hăng hạ xuống một nụ hôn nóng bỏng, “Hai ngày nữa chúng ta phải đi du lịch tuần trăng mật ở Canada, Yeah yeah ~~~~ ”

Bị hôn đến đầu óc choáng váng nhưng Du Duyên còn chưa quên một chuyện, cậu nhanh chóng mở miệng hỏi: “Mấy cục cưng cùng đi? phí du lịch ai chi? Phí ăn ở, tiền vé máy bay, tiền đi chơi, … Vân vân, ai trả?”

“Đương nhiên là anh cả, anh hai anh ba cũng sẽ trợ giúp, Yên tâm!”

chuyện này còn không sai biệt lắm. Du Duyên vừa lòng gật đầu, trong lòng quyết định, đã có người nguyện ý coi tiền như rác, cậu nhất định sẽ không phụ sự mong đợi của mọi người, đem Canada dọn sạch mang về nhà!

“Sẽ đi du lịch sao? Thật tuyệt Yeah, thật tuyệt yeah!!!”

Bọn trẻ đột nhiên lẻn đến bên người họ hoan hô, ở trên bãi cỏ chạy toán loạn càng vui thích, cười càng thêm lợi hại.

Doãn Lam đau lòng vỗ vỗ Du Duyên đã bị hù dọa, đồng cảm thở dài: “Không có biện pháp, bọn nhỏ lỗ tai rất thính, sau này em có cái bí mật gì tốt nhất nói nhỏ thôi.” Nói tới đây anh đột nhiên nghĩ tới, sau này khi anh được làm chủ phòng ngủ phải làm tường cách âm cho yên tĩnh, bằng không gặp phải bốn đôi lỗ tai thính dị thường của mấy tiểu tử kia, bọn họ làm chuyện gì chẳng phải là bị nghe thấy hết sao?! Không nên không nên, cái này không thể được, anh phải lập tức hành động.

Mặt trời chậm rãi chìm về phía tây, màn đêm rất nhanh đã tới. Người một nhà đang vây quanh bên bàn cơm nóng hôi hổi, Du Duyên cảm thấy đặc biệt ấm áp.

Chuyển vào nơi này sống cũng đã được năm ngày, nơi này đối với Du Duyên mà nói cũng không quá xa lạ, năm đó cậu đã từng nhiều lần ghé qua qua nơi này, bọn nhỏ cũng chính là ở trong này sinh ra.

Ba năm trước đây Doãn Lam cùng Quý Bạch mất tích, để lại cho cậu trừ bỏ người con trai, còn có căn nhà lớn cùng vườn hoa này. Chiếc chìa khóa để cùng với chỗ với bọn nhỏ, Du Duyên cũng đại khái đoán được ý tứ của Doãn Lam.

Cậu cũng từng nghĩ đến đây là Doãn Lam bồi thường cho cậu, nhưng mối hận khi mất đi hai con trai để cho cậu ba năm qua cũng chưa từng bước chân vào nơi này một bước, không dự đoán được, nơi này thì vẫn xinh đẹp giống như trước kia, những bông hoa nở rộ, cỏ xanh nhạt giống như mới vừa được tưới qua nước, mà ngay cả cái bàn cũng sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, tuyệt đối không như là không có người ở suốt ba năm.

Doãn Lam nói, kỳ thật nơi này cuối tuần nào cũng đều có cố người tới quét dọn, trong vườn hoa cũng trang bị hệ thống tự động tưới nước, cho nên mới có thể bảo trì vẻ xinh đẹp và yên tĩnh như trước.

“Ăn cơm đi, như thế nào tôi vừa về đến em liền ngẩn người như ông già, Lưu Ly tại sao không có nói em có thói quen xấu này.” Thấy Du Duyên chậm chạp không hề động đũa, Doãn Lam có chút không đồng ý cau lại mày. Trước kia chỉ biết cậu có này tật xấu, còn tưởng rằng cậu đã sửa đổi, không nghĩ tới anh vừa về đến cậu lại tái phát, chẳng lẽ cùng anh một chỗ, cậu cứ như vậy thích ngẩn người sao?

Nhìn thấy trong bát đồ ăn từ từ chồng chất thành núi, Du Duyên nhanh chóng lấy tay che bát ngăn cản anh lại tiến công: “Tật xấu của anh a, gắp nhiều như vậy, bọn nhỏ ăn cái gì.”

“Tôi là quan tâm em thôi.” Doãn Lam lặng lẽ than thở, thấy Du Duyên từng đũa từng đũa đem toàn bộ quan tâm của anh chuyển hết sang bát mấy tiểu tử kia, liền trong lòng liền khó chịu tới cực điểm.

“Còn có của tôi đâu?” Anh cầm bát đưa đến trước mặt cậu, nhắc nhở cậu, cậu còn chưa có gắp cho anh đâu.

Du Duyên buồn cười trừng mắt liếc anh một cái, gắp một miếng thịt gà lớn đặt vào trong bát của anh nói.”Cùng các con của mình tranh thủ tình cảm, anh có phải hay không không biết mình đã bao nhiêu tuổi.”

“Ba đang ăn dấm chua, ha ha ha ha ~~~~” Du Ly miệng đầy cơm có điểm nói không rõ từ cười, ba ghen bộ dạng rất buồn cười nha.

“Ai da, heo con là đồ đần à, thật bẩn nha!” Du Lưu lau lau khuôn mặt tròn bị văng cơm lên, ghê tởm nhìn lên tên em trai đang che miệng lại cười trộm, như thế nào thời gian em trai vờ ngớ ngẩn bị hại luôn là bé.

“Bé ngoan, đem cơm ăn hết rồi nói, biết không?”

“Đã hiểu, đã hiểu.”

Hiểu cái gì a, nhìn em trai ăn như cướp giật, căn bản cái gì cũng không biết. Bất mãn nhìn em trai, bé thật sự thực không rõ, rõ ràng nhà mình không phải là nghèo khổ, nhưng mỗi lần ăn cơm,em trai cùng dân đói giống nhau giống như là đã đói bụng thật lâu mà chưa được ăn cơm.

“Món ăn này ngon, anh hai từ từ ăn xem, chậm rãi ăn sẽ cảm thấy có hương vị kỳ lạ nha.” Doãn Y gắp miếng đậu hũ thối cấp cho Du Ly, cười từ từ ăn cho bé xem.

Du Ly kỳ quái nhìn miếng đậu hũ thối trong bát thật lâu, không rõ ăn thứ gì đó chậm rãi như trong lời nói sẽ có hương vị kỳ lạ gì. Nhưng thấy bộ dạng em trai ăn rất thỏa mãn, liền cũng thử bỏ vào trong miệng từ từ ăn, bất quá cũng chỉ là động tác từ tốn không đến ba cái, liền nhanh chóng nuốt vào bụng.

“Quả thật là heo cục cưng.” Còn tưởng rằng sẽ có kỳ tích xuất hiện, không nghĩ tới chỉ là như thế.

Lần này Du Ly rốt cục ra tiếng kháng nghị, bé giơ cao tay nhỏ bé kêu: “Ly là heo con mà, anh trai mới là heo cục cưng, anh trai là đồ ngốc, ngay cả tên mình cũng không nhớ rõ.”

“A ~~~~” Du Lưu bị đánh bại che mặt ai thán một tiếng, đồ ngốc quả nhiên là đồ ngốc, ngay cả bị người ta khinh bỉ cũng không biết, còn tưởng là người ta trí nhớ kém, ai!

Một mực ở một bên xem cuộc vui Vũ Y hai người đưa cho nhau một ánh mắt, cười hì hì đứng lên mỗi người kéo qua một người thay đổi vị trí, Y chen vào giữa Lưu, đem hai người bọn họ tách ra ra.

Ly trước hết kịp phản ứng, bé trợn to mắt nhìn tiểu đệ bên cạnh đang hì hì cười, kỳ quái hỏi: “Làm sao em chạy đến ngồi bên người heo con? Ngồi sai chỗ rồi vậy, đổi vị trí đổi vị trí.” Bé nói chuyện luôn luôn là êm ái còn ngọt ngào giống như kẹo, nghe giống như là ở đối Y làm nũng, bất quá cũng không thể trách bé, tóm lại là quen làm em trai rồi, bé nhất thời không quen việc bé xếp hàng thứ hai trong số các anh em.

Doãn Y dùng muỗng nhỏ tử gõ gõ chén của bé, cười híp mắt nói: “Ăn cơm đi, nguội rồi không thể ăn nữa.” Nói xong liền cúi đầu từng miếng từng miếng ăn cơm.

Ly cùng anh trai do dự thật lâu, cuối cùng đem ánh mắt hướng về phía Lưu, ô ~~~ ăn cơm thâtj ngon, người ta cũng muốn ăn nhanh lên.

Du Lưu cũng rất bất mãn khi bị bọn em trai đổi vị trí, nhưng vừa nghĩ tới bé là anh cả, hẳn là tối lúc còn nhỏ, do dự nửa ngày nao lên miệng nửa ngày cũng không nói ra lời. Nhìn thấy ánh mắt ai oán của Ly, bé trong lòng liều mạng đấu tranh muốn hay không tranh thủ quay về vị trí của mình.

Làm cái gì cũng không biết Vũ Y trộm nhìn nhau một cái, mải miết ăn cơm của chính mình, thật sự là vui a, không ai cùng bọn họ cướp đồ ăn.

Ngưu Lang Chức Nữ lưỡng tương vọng đã lâu, rốt cục có một người nhịn không được, bé chu cái miệng nhỏ nhắn thở phì phì đá lên chân, không thuận theo la hét: “Người ta cần anh trai, người ta cần anh trai cơ, ô ~~~~ người ta cần anh trai cơ ~~~ anh trai anh trai anh trai ~~~ ”

Nghe được Chức Nữ yêu dấu bắt đầu khóc rống, rốt cục lại có một người nhịn không được. Nhảy xuống từ ghế dựa cao cao, chạy đến bên cạnh bé, một tay ôm lấy bé nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt trắng nõn của bé, cuối cùng dừng lại ở cái miệng hồng hồng trơn bóng nhỏ nhắn của bé, này mới ngừng được tiếng khóc rống của Du Ly.

Doãn Lam cùng Du Duyên luôn luôn là những người đứng xem không nói, trẻ con cãi nhau người lớn không nên can thiệp vừa ăn vừa quan sát, nhìn đến một màn cuối cùng này, rốt cục có một người nhịn không được.”… Này… Này… Ha ha, chúng giống như là hôn môi nha.”

“Nói thừa, chúng đương nhiên là hôn môi.” Du Duyên phất phất tay, “chúng từ nhỏ đã như vậy, Yên tâm! Tốt lắm, ăn cơm ăn cơm!”

Nhìn mấy tiểu tử kia sau khi hôn nhẹ lại vui vẻ ăn, Doãn Lam khó hiểu gãi gãi đầu, từ nhỏ đã như vậy?! Như thế nào? Hôn môi sao? … Chúng là anh em, như vậy giống như là không tốt ~~~~~

Bạn đang đọc Tình Yêu Lạ Kỳ của Khốc Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.