Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 04

Phiên bản Dịch · 483 chữ

4. IV. Con người buồn bã nhất mà tôi từng gặp

IV. Con người buồn bã nhất mà tôi từng gặp

Mùa đông, ở Paris, có những nơi lạnh hơn các nơi khác. Dù cho có uống nhiều rượu mạnh đến đâu thì vẫn như thể có một cơn gió buốt giá thổi tận vào sâu bên trong các quán bar. Kỷ nguyên băng giá đến sớm hơn dự kiến. Ngay cả đám đông cũng làm người ta rùng mình.

Tôi đã làm những việc đúng như cần phải thế: sinh ra trong môi trường khá giả, tôi đi học ở trường trung học Montaigne rồi Louis-le-Grand, tôi học đại học ở các nơi tôi gặp được những con người thông minh, tôi mời họ đi nhảy và một số thậm chí còn mang công việc đến cho tôi, tôi cưới cô gái xinh đẹp nhất mà mình quen. Tại sao ở đây lạnh thế này? Tôi bắt đầu lầm đường từ thời điểm nào? Tôi thì tôi chẳng đòi hỏi gì hơn là làm bạn vui; lúc nào cũng cư xử đúng như cần phải thế cũng không làm tôi thấy khó chịu lắm đâu. Tại sao tôi, cả tôi nữa, lại không có quyền làm vậy? Tại sao, thay vì hạnh phúc giản đơn mà người ta từng làm tôi lóa mắt, tôi lại chỉ tìm được một nỗi rời rã phức tạp?

Tôi là một thằng cha đã chết. Mỗi buổi sang tôi thức dậy với một nỗi ham muốn không thể chịu nổi là được ngủ. Tôi mặc đồ đen bởi vì tôi để tang chính mình. Tôi để tang người đàn ông lẽ ra tôi đã trở thành. Tôi đi lang thang với những bước đi chắc chắn, trên phố Beaux-Arts - phố nơi Oscar Wilde đã chế, giống như tôi. Tôi đến quán để rồi không ăn gì cả. Mấy tay quản lý phật ý vì tôi chẳng buồn sờ vào mấy cái đĩa. Nhưng các người có biết gì không, những kẻ đã chết ăn đến hết món chính và liếm mép thèm thuồng? Tất cả những gì tôi uống, đều là uống suông. Lợi thế: say nhanh lắm. Bất lợi: loét dạ dày.

Tôi không còn mỉm cười nữa. Chuyện ấy quá sức tôi. Tôi đã chết và đã được chôn. Tôi sẽ không sinh con. Bọn đã chết không tái tạo nữa. Tôi là một kẻ đã chết bắt tay người ta trong các quán cà phê. Tôi là một kẻ đã chết khá thân thiện, và vô cùng sợ rét. Tôi tin mình là kẻ buồn bã nhất mà tôi từng gặp.

Mùa đông, ở Paris, khi phong vũ biểu xuống dưới mức không, con người ta cần đến các phòng quán bar sáng đèn ban đêm. Ở đó, trốn vào giữa đám người, cuối cùng thì cũng có thể bắt đầu run rẩy.

Bạn đang đọc Tình Yêu Kéo Dài 3 Năm của Frédéric Beigbeder
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.