Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 47

Phiên bản Dịch · 2194 chữ

Vệ Đằng ăn cơm tối xong trở về ký túc xá, nhận được tin nhắn của Tiêu Phàm.

“Ăn tối xong rồi à?”

“Ừm, các anh trò chuyện xong rồi sao?”

“Phải, nói rõ với cậu ta rồi, em có thể yên tâm.”

Vệ Đằng cất di động, thở ra một hơi thật dài, nói thật, vừa nãy vẫn lo lắng Diệp Kính Văn sẽ cướp Tiêu Phàm đi, may là hai người bọn họ không quá trớn.

Mấy ngày tiếp theo, Vệ Đằng cũng không gặp mặt Tiêu Phàm, dường như hắn rất bận, Vệ Đằng vốn muốn thương lượng với hắn chuyện về trường và bảo nghiên, cũng không tìm được thời cơ thích hợp.

20 tháng 9, Vệ Đằng gọi điện cho Tiêu Phàm mời hắn ra ăn cơm, bị hắn lấy cớ có việc từ chối.

Trước khi cúp điện thoại, mơ hồ nghe có tiếng Diệp Kính Văn bên kia đầu dây.

Trong lòng Vệ Đằng rất không thoải mái, nhưng cũng không tìm được lý do gì để trách hắn, nếu hắn đã nói bọn họ là bạn, mình lại chất vấn quan hệ bọn họ nữa thì có vẻ bản thân bụng dạ nhỏ nhen.

Nhưng mà, thích Tiêu Phàm như vậy dĩ nhiên sẽ có ý muốn độc chiếm, dĩ nhiên hy vọng địa vị mình trong lòng hắn mới là nặng nhất.

Còn bây giờ, thời gian Tiêu Phàm dành cho Diệp Kính Văn phải chăng là quá nhiều? Cả ngày ăn cơm với hắn, thậm chí cùng đi tự học…

Các người một kẻ học y một tên học luật, có đến mức tự học cũng dính với nhau không?

Vệ Đằng ghen mãi rồi thành quen, cũng không chủ động đi tìm Tiêu Phàm, mà điều khiến hắn càng buồn bực là Tiêu Phàm đến bây giờ cũng chưa chủ động tìm hắn.

Ngày 25 là sinh nhật Vệ Đằng, vốn định nói với Tiêu Phàm, nhưng đột nhiên nghĩ, nói ngày sinh nhật mình, chẳng phải ẩn ý là muốn đòi quà sao?

Dù sao, từ lúc lên đại học đến nay cũng không mừng sinh nhật gì, trước kia đi uống rượu cùng bọn Châu Vũ nhưng giờ cũng không có tâm tư đó.

Song không nghĩ tới, Vệ Nam lại tổ chức sinh nhật cho anh hai.

Mời Tiêu Tinh, Châu Ngư, lại thêm hai anh em, cũng đặt trước 5 chỗ ngồi.

“A, anh em không đến sao? Em nhắn tin cho anh ấy nha…” Tiêu Tinh vô tâm thăm hỏi, đâm thẳng vào chỗ đau của Vệ Đằng, ngoài mặt lại tỏ vẻ như không có chuyện gì: “Chắc anh ấy có chuyện gì đó bận thôi, đừng để ý anh ấy, chúng ta ăn trước.”

Nhận ra vẻ mặt Vệ Đằng có gì đó không đúng, Tiêu Tinh liền ngậm miệng lại.

Vệ Đằng bề ngoài cười đùa vui vẻ, hào phóng cắt, chia bánh ga tô, gọi thức ăn, gắp thức ăn cho mọi người, ăn được nửa bụng lại bắt đầu uống bia.

Vừa uống vừa nghĩ đến lần trước cùng đi uống với Tiêu Phàm, 12h sáng, Tiêu Phàm gọi điện đến Mỹ chúc mừng sinh nhật Diệp Kính Văn.

Sinh nhật Diệp Kính Văn anh nhớ rõ như vậy, đích thân cắt bánh ga tô cho người ta, canh đúng giờ gọi đến chúc mừng người ta, sinh nhật của tôi, anh biết nhưng không thèm tới?

Ý nghĩ như vậy xuất hiện trong đầu càng lúc càng lớn, hơi giấm của Vệ Đằng ngưng tụ biến thành giận dữ, hóa bi phẫn thành sức ăn, bia một chai lại một chai, uống đến trời đất mù mịt.

Trong lòng lại bắt đầu đau khổ.

Tiêu Phàm, không phải tôi bụng dạ nhỏ nhen, tôi cũng không dám mơ trong lòng anh chỉ có mình tôi, không dám mơ anh có thể thu dọn sạch sẽ hình ảnh của Diệp Kính Văn và Lâm Vi ở lòng anh trong thời gian ngắn như vậy.

Tôi chỉ hy vọng anh có thể quan tâm tôi hơn một chút, nhiều hơn Diệp Kính Văn một chút, một chút xíu thôi cũng được rồi…

Nhưng anh chẳng quan tâm tôi chút nào, sinh nhật không nói, ngay cả chuyện tôi là trao đổi sinh, anh cũng chẳng biết nữa, đúng không? Anh luôn miệng nói yêu tôi, nhưng đến giờ anh cũng chưa từng nghĩ đến dung nhập vào cuộc sống của tôi, chưa từng nghĩ đến tương lai của chúng ta đúng không?

Nếu ngày nào đó tôi đột nhiên biến mất, anh cũng chẳng biết đến nơi nào tìm tôi nhỉ.

Nghĩ tới nghĩ lui, Vệ Đằng liền nở nụ cười, vừa cười vừa uống rượu, càng về sau, bao tử càng sôi trào, nôn đến mặt mũi trắng bệch, bị Vệ Nam và Châu Ngư đỡ về ký túc xá.

Thân thể rất khó chịu, trong bụng phiên giang đảo hải, Vệ Đằng lại kiên trì không ngủ, tay nắm di động không chịu buông.

Lúc 12h, tiếng chuông bên ngoài vang lên, bấy giờ Vệ Đằng mới nhắm mắt lại.

Lời chúc mừng sinh nhật mong muốn nhất, cuối cùng, vẫn không đợi được.

Chiều ngày hôm sau, chuông di động đột nhiên vang lên dồn dập, Vệ Đằng dụi mắt ngồi dậy, sau cơn say rượu, toàn thân đều thấy đau nhức.

“Vệ Đằng, em ăn tối chưa?”

Nghe được giọng nói của hắn, lúc này Vệ Đằng mới tỉnh táo lại, nhảy xuống khỏi giường, vừa mặc đồ vừa trả lời: “A, em vừa tỉnh dậy.”

“Vậy anh mời em ăn cơm, em thay đồ xong hãy xuống lầu.”

“Nga.”

Đã quen với kiểu tự quyết định và nói chuyện như ra lệnh của hắn, Vệ Đằng cũng không thèm để ý, tự đến phòng vệ sinh rửa tay rửa mặt, tùy tiện thay một bộ đồ rồi xoay người xuống lầu.

Tiêu Phàm đã sớm chờ ở đó, sau khi thấy Vệ Đằng liền bước lên đón.

Vệ Đằng theo hắn đến lầu nghiên cứu sinh, “Tự anh nấu cơm à?”

“Ừm, lâu rồi không nấu cho em ăn.” Nụ cười của Tiêu Phàm có hơi mất tự nhiên, Vệ Đằng nhìn, cũng không nói năng gì.

Hai người đến ký túc của Tiêu Phàm, vừa vào cửa liền ngửi thấy mùi thơm, Vệ Đằng hít mũi một cái, đến bàn ngồi xuống, cầm lấy đũa liền bắt đầu ăn không khách sáo.

Vẫn là theo trường phái hào phóng ăn uống ngốn nghiến.

Tiêu Phàm ngồi đối diện nhẹ nhàng mỉm cười, “Hôm qua sinh nhật em à?”

Trong miệng Vệ Đằng đang ngậm miếng thịt gà, chẳng thèm ngẩng đầu ừ một tiếng, tiếp tục gắp thức ăn vào chén.

“Xin lỗi, di động anh hết pin, hôm nay mới thấy tin nhắn.”

Vệ Đằng nuốt miếng thịt gà, uống vài ngụm nước, “Không sao, chẳng phải anh rất bận sao, sinh nhật chẳng quan trọng, lớn vậy rồi còn ăn mừng cái gì.”

“Nghĩ muốn quà gì?”

Vệ Đằng ngừng lại, trong lòng lại thấy đau xót, thật ra cũng chẳng quan tâm có quà hay không, cần quà làm cái quái gì, quan trọng chính là tấm lòng. Sinh nhật cũng qua rồi, anh còn hỏi tôi muốn thứ gì, thật khiến người ta tức giận.

Vệ Đằng ngẩng đầu nhìn Tiêu Phàm, suy nghĩ một chút, đột nhiên nhếch miệng cười: “Muốn anh được không?”

Tiêu Phàm khẽ nở nụ cười: “Muốn anh? Được thôi.”

Vệ Đằng ngược lại ngây ngẩn cả người, không ngờ hắn đồng ý thoải mái như vậy, nhất định là có gian trá?

Nhưng nhìn nụ cười của hắn lại là dịu dàng không thấy kẽ hở, Vệ Đằng cảm thấy sau lưng bốc lên khí lạnh.

Ăn xong, tự nhiên theo lẽ thường ở chỗ hắn tắm rửa, hai người ôm hôn đến tận giường.

“Lần này em ở phía trên. . .” Vệ Đằng cỡi trên người Tiêu Phàm, cười rất rực rỡ.

Tiêu Phàm nhún vai chẳng để tâm, “Theo ý em.”

Vệ Đằng vui vẻ tấn công, học theo dáng vẻ Tiêu Phàm, gặm xương quai xanh của hắn, gặm đến Tiêu Phàm không nhịn được cười ra tiếng, “Em chưa ăn no sao?”

Vệ Đằng buồn bực trợn mắt liếc hắn một cái, quát: “Câm miệng!”

Đè trên người Tiêu Phàm cắn lung tung, vẫn chưa cắn đến vị trí then chốt, đợt nhiên cảm thấy hậu huyệt chợt lạnh…

Toàn thân Vệ Đằng cứng ngắc, liều mạng cắn môi, chỉ thấy Tiêu Phàm đang nhàn nhã dùng tay khuếch trương chỗ đó, ngón tay nhẹ nhàng kích thích bên trong cơ thể, khiến Vệ Đằng run rẩy…

“Anh… anh…” Vệ Đằng giận đến nói không ra lời, không ngờ đối phương vẫn nở nụ cười tao nhã như cũ.

“Giống em vậy không được, loại chuyện này cần phải có kỹ xảo mới thoải mái được, anh từ từ dạy em.” Vừa nói, vừa rút ngón tay ra, thay bằng đỉnh dục vọng, từ dưới đâm dần lên.

“A…” Vệ Đằng ngước cổ rên rỉ, Tiêu Phàm mỉm cười đỡ hông hắn, liền bắt đầu thâm nhập tiến xuất.

Trong lòng Vệ Đằng giận dữ bất bình, tên này lại đùa bỡn mình!

Ngồi trên người hắn cố ý giãy giụa vài cái, chỉ nghe thấy hô hấp Tiêu Phàm lập tức rối loạn, hai tay Vệ Đằng đặt hai bên, xoay eo muốn đoạt quyền chủ động.

Không ngờ, cuối cùng lại bị thế công mãnh liệt của Tiêu Phàm trấn áp, Vệ Đằng chỉ lo nắm chặt ra giường chống đỡ cho bản thân, không cam lòng mới rồi đã sớm bị ném ra chín tầng mây.

Kỹ thuật của hắn thật quá cao siêu, sau khi quen rồi, rất thoải mái…

Lúc Vệ Đằng bị khoái cảm bao phủ đã nghĩ như vậy.

Sáng sớm hôm sau, lúc rời giường, eo bủn rủn, Vệ Đằng nằm lì trên giường không muốn cử động, dù sao bây giờ không có tiết, cũng thi xong rồi, mấy ngày nữa làm xong thủ tục là có thể về trường.

Trong phòng tắm có tiếng nước chảy, Tiêu Phàm đang tắm, Vệ Đằng rút vào trong chăn, thân thể rất nhẹ nhàng khoan khoái, ra giường cũng sạch sẽ, khóe miệng nở nụ cười, lần nào Tiêu Phàm cũng giúp Vệ Đằng xử lý, khiến Vệ Đằng cảm thấy rất an tâm ngọt ngào.

Mấy chuyện phản công các loại vẫn là không nghĩ nhiều, dù sao được hắn hầu hạ rất thoải mái.

Nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm thật lớn, Vệ Đằng duỗi eo, lại lười bò dậy, liền nằm trên giường cầm lấy chiếc điện thoại di động của Tiêu Phàm để trên đầu giường cầm chơi.

Vệ Đằng vừa mở điện thoại ra liền chú tâm vào mục trò chơi, hệ thống trò chơi trong di động của Tiêu Phàm thật nhiều, cái gì rắn tham ăn, bolling, còn có bài tây các loại, mỗi một loại đều chơi thử, muốn phá vỡ kỷ lục của hắn, ai ngờ sau khi chơi xong, mở danh sách thì bản thân lại là người thứ nhất.

Thật chẳng thú vị gì cả, cái tên Tiêu Phàm cũng chẳng đụng tới mấy trò chơi đó.

Tiếng chuông tin nhắn vang lên, Vệ Đằng vừa thấy người gửi tin là Diệp Kính Văn, trong lòng giật mình, ngón tay run rẩy chọn mở hộp thư đến, bên trong có mười mấy tin nhắn nằm ngay ngắn, đều là của Diệp Kính Văn gửi đến.

Cửa mở ra, Tiêu Phàm đứng ngay cửa nhìn thấy Vệ Đằng đang cầm di động trong tay, trên mặt có chút cứng ngắt.

“Em làm gì đó?”

Vệ Đằng trả di động trở về, cười nói: “Lấy di động của anh chơi game một chút.”

Tiêu Phàm cầm di động, chuyển tới hộp thư đến, nhíu mày: “Em đã xem rồi?”

Nụ cười Vệ Đằng cứng đờ: “Xem cái gì?”

“Vệ Đằng, cho dù chúng ta là người yêu, nhưng cần thiết giữ lại chút không gian riêng, hiểu không? Em kiểm tra tin nhắn của anh như vậy, rất không hay.” Sắc mặt Tiêu Phàm thật không dễ nhìn, trong lòng Vệ Đằng đau xót, quát lên: “Em không xem!”

“Tin mới tới cũng mở ra rồi, em giải thích thế nào?” Sắc mặt Tiêu Phàm lại càng âm trầm.

Mắt Vệ Đằng đỏ lên, âm thanh run rẩy rống lên: “Anh nếu chẳng phải là lòng không trong sáng, sẽ để ý chuyện em xem tin nhắn của anh sao?”

“Vệ Đằng!”

Vệ Đằng không để ý tới hắn, trùm chăn lại, đầu cũng rúc vào.

Đâu phải cố tình xem, chờ anh tắm đến thấy chán, lấy di động của anh thật sự chỉ để chơi game.

Không có phức tạp như anh nghĩ vậy, chuyện ở sau lưng lén lút xem tin nhắn, nắm sơ hở của anh như thế, lão tử còn xem thường!

Bạn đang đọc Tình Yêu Đau Dạ Dày của Đào Tĩnh Văn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.