Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vượt ngục (trung)

Phiên bản Dịch · 2516 chữ

Vương Chí Đạo giết người vượt ngục rồi, tin tức này chỉ trong một đêm đó đã lan truyền khắp cả Thượng Hải.

Lính Anh, Tuần bộ, lại thêm toàn bộ võ sĩ Nhật Bản "hữu hảo hỗ trợ", gần như toàn bộ xuất động, đem cả Thượng Hải lục soát náo loạn một hồi gà bay chó chạy, lệnh truy nã Vương Chí Đạo được dán khắp nơi trong thành phố.

Ô Tâm Lan, Chu Điệp Hoắc Đình Giác cùng người Tinh Võ Môn, Tống Thế Vinh cùng với Hình Ý Môn môn nhân nghe được tin tức này mọi người đều ngây ngốc.

Bọn họ ý niệm trong đầu theo bản năng đều nghĩ : Âm mưu! Chuyện này nhất định là người Anh quốc cùng người Nhật bản đã hãm hại Vương Chí Đạo.

Cũng khó trách bọn họ lại nghĩ như vậy, biểu hiện cực kỳ đặc sắc của Vương Chí Đạo trên Pháp đình đã đả kích nặng nề sự kiêu căng của người Anh quốc và người Nhật Bản, hơn nữa dùng một chiêu "phóng viên" kia, người Anh quốc vô luận thế nào cũng không thể tùy tiện xử phạt Vương Chí Đạo, treo cổ thì trăm phần trăm là không, cùng lắm chỉ ngồi trong ngục giam mấy ngày mà thôi, đến lúc đó lại để Nông Kính Tôn cùng Tống Thế Vinh dùng quan hệ vì Vương Chí Đạo chạy đi chạy lại một chút, Vương Chí Đạo là có thể được vô tội mà thả ra. Đã ở vào tình huống này, Vương Chí Đạo sao lại có thể thiếu kiên nhẫn giết người vượt ngục? Trừ khi là hắn bị điên rồi!

Cho nên đám người Hoắc Đình Giác đoán chắc rằng nhất định là người Anh quốc cùng người Nhật Bản không cam lòng cứ như vậy mà thả Vương Chí Đạo ra, phái sát thủ đến ngục giam ám sát Vương Chí Đạo, Vương Chí Đạo việc bất đắc dĩ đành phải vượt ngục.

Bọn họ nào có nghĩ ra được, trên thực tế vượt ngục lại hoàn toàn là người khác.

Vương Chí Đạo lúc này đang cùng Lý Thư Văn tiềm nhập vào một nhà biệt thự thoạt nhìn rất xa hoa giống như cung điện vậy.

Vì tránh né lính Anh cùng tuần bộ, trên đường chạy đi Vương Chí Đạo nghe được rất nhiều thông tin về việc truy nã hắn, không khỏi cảm thấy rất buồn bực, không nhịn được liền hỏi Lý Thư Văn:

"Tiền bối, rõ ràng là ông giết người vượt ngục, tại sao bọn chúng lại toàn là nhắc đến tên của ta, đối với tên của ông một chữ cũng không nói đến?"

"Bởi vì bọn chúng căn bản là không biết lão phu tên gọi là gì, chỉ biết được tên của ngươi!"

Lý Thư Văn trả lời làm Vương Chí Đạo thiếu chút nữa té xỉu. Thôi xong hết rồi, cái này chính mình trở thành con dê tế thần rồi, có lý cũng không thể nào giải thích được. Rên rỉ một tiếng, Vương Chí Đạo lại hỏi: "Dương mao tử đem giam ông trong buồng giam thời gian lâu như vậy, cũng không có thẩm vấn lai lịch của ông hay sao?"

"Người thẩm vấn lão phu bị lão phu một chưởng vỗ nát đầu, về sau bọn họ căn bản là không dám trở lại thẩm vấn lão phu. Cũng không dám đem tù phạm khác giam cùng một chỗ với lão phu, bởi vì ngày đầu tiên lão phu ngồi trong đó cũng đã đem tù phạm nhốt cùng một chỗ đập chết rồi. Thế nhưng tiểu tử ngươi lại là ngoại lệ."

Lý Thư Văn trả lời làm cho Vương Chí Đạo rùng mình một cái, không tự chủ được nghĩ đến tại sao đám dương mao tử kia lại đem hắn giam cùng một chỗ với Lý Thư Văn? Phải chăng là muốn mượn tay lão điên Lý Thư Văn này để giết hắn?

Lý Thư Văn không chú ý tới vẻ mặt của Vương Chí Đạo, hắn đang tập trung tinh thần quan sát khắp cảnh vật xung quanh ngôi biệt thự kia, trong miệng thấp giọng nói: "Tiểu tử, nhìn xem kìa, nơi này xa hoa giống như là cung điện, khắp nơi đều có lính Anh hộ vệ, nhất định là nơi ở của một đại nhân vật Anh quốc."

Vương Chí Đạo phục hồi tinh thần lại, hỏi: "Tiền bối, ông dẫn ta đến chỗ này làm cái gì?"

"Dương mao tử đem tất cả các con đường rời khỏi Thượng Hải đều chặn lại hết, bọn họ mỗi người đều mang súng trên tay, chúng ta nếu muốn cậy sức xông ra, cũng không có chút khả năng, cho nên ý định lão phu là bắt cóc một tên dương mao tử có chút thân phận, để làm con tin, bắt hắn đưa chúng ta rời khỏi Thượng Hải!"

"Bắt cóc con tin? Như vậy có khác gì bọn lưu manh côn đồ?"

"Tiểu tử ngu đần, bắt cóc một dương mao tử sao lại tính là lưu manh côn đồ! Huống chi đại thương vật bất ly thân của lão phu vẫn còn đang trong tay đám dương mao tử, lão phu phải lấy trở về. Lão phu mang danh hiệu 'Thần thương', trong tay lại không có đại thương, vậy thì còn gọi gì là 'Thần thương' nữa!"

"Tiền bối, ta cảm giác được đây không phải là một chủ ý hay..., tiền bối..., chờ một chút..."

Không đợi Vương Chí Đạo nói xong, Lý Thư Văn đã ẩn thân luồn đến sau lưng một tên lính Anh hộ vệ, một chưởng chuẩn xác bổ xuống gáy, đem tên lính Anh hộ vệ này đánh chết ngay tại chỗ.

"Tiền bối, ông đánh bất tỉnh hắn là được, tại sao cứ nhất định phải giết hắn như vậy!" Vương Chí Đạo thấy thế trong lòng rất khẩn trương, thầm nghĩ cứ theo lão quái kia như thế thấy một người giết một người, còn chưa ra khỏi Thượng Hải, trên tay đã lấy mạng cả trăm người, đến lúc đó chỉ sợ là chọc giận lính Anh, làm chúng ồ ạt tấn công Thượng Hải, đó không phải là chuyện nói chơi nữa.

Lý Thư Văn trừng mắt nói: "Tiểu tử ngươi thật là nhiều chuyện, đám dương mao tử này đều là bọn xâm lược, trên tay cũng không biết đã có bao nhiêu mạng người Trung Quốc, ngay cả Vườn Viên Minh cũng bị chúng nó đốt, lão phu giết bọn chúng, chính là vì người Trung Quốc xả giận!"

"Nhưng mà ông cứ như vậy giết người tiếp, chọc giận người Anh quốc, sẽ để cho bọn họ tìm được lý do để khai chiến với Trung Quốc!"

"Tiểu tử ngươi có phải ý tứ là, nếu lão phu không giết những lính Anh này, dương mao tử sẽ không khai chiến với Trung Quốc nữa, có đúng không?"

"Việc này..."

"Không nói lại được phải không! Dương mao tử vốn chính là bọn xâm lược, bọn chúng đã vào đồn trú ở Thượng Hải rồi, tại sao lại còn chịu bỏ qua. Cho dù lão phu không giết đám lính Anh quốc này, bọn chúng sớm muộn cũng khai chiến với Trung Quốc, dã tâm hổ lang của bọn chúng vĩnh viễn sẽ không có khả năng chịu buông tha bỏ qua khối thịt lớn béo bở Trung Quốc này. Nếu đã là như thế, thì lão phu giết hay không giết bọn chúng còn có gì phân biệt. Nếu phải chờ bọn chúng tới giết người Trung Quốc, không bằng để lão phu giết bọn chúng trước, giết một tên lãi một tên, giết hai người lãi gấp đôi!"

Trong truyền thuyết Lý Thư Văn trầm mặc ít nói hoặc là không giỏi nói năng, nhưng bây giờ Vương Chí Đạo lại phát hiện, Lý Thư Văn này tựa hồ còn nói năng tốt hơn so với chính mình. Hơn nữa kẻ khác còn nhút nhát e dè, lão lại vừa nói vừa động, trong thời gian nói mấy câu, lại có hai tên lính Anh hộ vệ bị lão thiết chưởng đánh chết.

Những lính Anh hộ vệ kia cho dù có chậm chạp trì trệ, lúc này rốt cục cũng đã phát hiện ra có người chết, lập tức lớn tiếng hô ầm lên. Rất nhanh, vô số lính Anh đã chạy vọt tới khu biệt thự này. Nhưng lúc này Lý Thư Văn cùng Vương Chí Đạo đã xông vào bên trong biệt thự.

Bên trong biệt thự trang trí theo kiểu Hy Lạp lại có chút cảm giác nghệ thuật, đáng tiếc chính là bên trong lại không có người nào.

"Con mẹ nó, không thể nào! Nơi này rộng lớn như vậy mà rõ ràng lại không có người nào hay sao?" Lý Thư Văn thấy vậy không nhịn được mắng ầm lên.

Bên ngoài đã bị mấy trăm lính Anh vây quanh, nếu không tìm được một đại nhân vật làm con tin, chỉ sợ bọn họ chỉ còn một con đường chết. Nghĩ đến đó, Vương Chí Đạo cũng không khỏi cảm thấy kinh hãi.

"Uy Nhĩ Sĩ (Wales), anh đã trở về rồi sao?"

Một giọng nữ mềm mại êm tai từ gian phòng trong vang lên, nói chính là tiếng Anh, Lý Thư Văn nghe không hiểu. Bất quá khi lão nhìn thấy một nàng mỹ nữ tóc vàng mắt xanh mặc váy dài trắng tinh từ phòng trong chạy ra, lão không khỏi mỉm cười.

"Con dương nha đầu kia lại ăn mặc đẹp như vậy, lại ở một nơi như thế này, nhất định là con gái của một đại quan dương mao tử rồi. Tiểu tử, mau đi bắt nó lại, chúng ta muốn thoát vây phải nhờ nó đó!"

"Bắt nàng, tiền bối, điều này không hay lắm đâu, ta lại cũng chưa từng có bắt qua một người nữ hài tử nào!"

"Bớt nhiều chuyện đi, tiểu tử ngươi muốn bị bên ngoài bắn loạn cho chết hay sao?"

Vương Chí Đạo thở dài một hơi, hướng mỹ nữ tóc vàng mắt xanh kia đi tới, cố gắng hết sức ôn nhu dùng tiếng Anh nói: "Tiểu thư xinh đẹp, rất xin lỗi, vì sự an toàn của chúng ta, không thể không tạm thời bắt cô làm con tin. Nhưng mà cô yên tâm, sau khi chúng ta thoát vây sẽ thả cô ra!"

Mỹ nữ tóc vàng mắt xanh còn đang cảm thấy kinh ngạc vì hai người xông tới không phải là Uy Nhĩ Sĩ nàng đang tưởng tượng mà là hai người Trung Quốc xa lạ, nghe được lời Vương Chí Đạo nói, nàng mới phản ứng trở lại, bỗng nhiên phát ra một tiếng thét chói tai: "Cứu tôi với!"

Không ngờ là lại hô lên bằng tiếng Pháp, Vương Chí Đạo cảm thấy ngạc nhiên, bước lên phía trước bóp chặt lấy bả vai phải của nàng, quát lên: "Không được kêu loạn, nếu không ta một chưởng đánh chết ngươi!"

Trong lúc mất bình tĩnh, không cẩn thận lại mượn đúng câu đe dọa cửa miệng của Lý Thư Văn!

Mỹ nữ tóc vàng mắt xanh bị chỉ lực mạnh mẽ của Vương Chí Đạo bóp chặt vào bả vai rất đau, không tự chủ được mà rơi nước mắt, nhưng lại thông minh nên không kêu loạn lên nữa.

"Mã Lỵ (Mary) em yêu, em làm sao vậy!"

Một nam nhân Anh quốc lớn tiếng kêu to. Tiếp theo, cánh cửa bị đạp tung ra, một người đàn ông xông vào, hắn chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mặc quần áo theo kiểu Hoàng thất nước Anh. Người đàn ông Anh quốc này tay phải đang cầm một cây súng ngắn ổ quay màu bạc (1), hắn chứng kiến thấy tình huống trong phòng, không khỏi giật mình kinh ngạc, theo bản năng giơ súng chĩa ngay vào Lý Thư Văn.

"Uy Nhĩ Sĩ, cứu em với!"

Nhìn thấy thanh niên Anh quốc kia, mỹ nữ tóc vàng mắt xanh tên gọi Mã Lỵ lại một lần nữa kêu to lên. Vương Chí Đạo tâm trạng tức giận, ngón tay liền phát thêm chút lực. Mã Lỵ lập tức đau đến chảy nước mắt lần nữa, vội ngoan ngoãn ngậm chặt miệng lại.

Vừa nhìn thấy thanh niên Anh quốc tên gọi Uy Nhĩ Sĩ kia, Lý Thư Văn trên mặt bỗng hiện lên lửa giận đùng đùng, đột nhiên quát lên: "Hóa ra là tiểu tử nhà ngươi! Tiểu tử, ngươi dám đem lão phu nhốt vào ngục giam, bây giờ ngươi lại rơi vào trong tay lão phu, lão phu sẽ làm cho ngươi hối hận khi đã tới Trung Quốc!"

Thanh niên Uy Nhĩ Sĩ này nguyên lai chính là dương mao tử đã đem Lý Thư Văn nhốt vào ngục giam, hắn chứng kiến Lý Thư Văn, cũng là sững sờ sửng sốt, bất quá hắn cũng rất nhanh phản ứng lại kịp, liền dùng tiếng Trung quát: "Không được cử động, ta có súng trong tay. Lão già Trung Quốc, cho dù công phu của ngươi có lợi hại, cũng không thể lợi hại hơn đạn đồng!"

Lý Thư Văn nghe thế cười ha hả, nói: "Súng của dương mao tử các ngươi có lẽ là rất lợi hại, đáng tiếc chính là, trong vòng ba mươi bước, cho dù ngươi có súng cũng không làm tổn thương được lão phu, bây giờ khoảng cách giữa hai chúng ta chỉ có hai mươi thước, tiểu tử ngươi chết chắc rồi!"

Lý Thư Văn thân hình như quỷ mị né phải tránh trái liền vọt tới trước, Uy Nhĩ Sĩ bắn liền hai phát, cũng không trúng được Lý Thư Văn. Khi hắn còn đang muốn bắn phát súng thứ ba, Lý Thư Văn đã đến gần hắn chỉ còn cách khoảng ba bước, không thấy rõ lão dùng động tác gì, đã thấy súng lục ổ quay trong tay Uy Nhĩ Sĩ bị đánh bay ra, rơi xuống ngay trước mặt Vương Chí Đạo.

"Dương mao tử thật đáng ghét, mau chết đi!"

Lý Thư Văn một chưởng hướng trên trán Uy Nhĩ Sĩ bổ tới. Lấy chưởng lực khủng khiếp của Lý Thư Văn, nếu như bổ trúng, Uy Nhĩ Sĩ trăm phần trăm bị vỡ vụn xương trán mà chết!

Tại khoảnh khắc nguy hiểm vạn phần này, một bóng người bỗng từ sau lưng Uy Nhĩ Sĩ nhảy vọt tới, lăng không bay lên một cước đá ra nhằm vào Lý Thư Văn thiết chưởng.

---------------------

Chú thích:

(1) - Súng ngắn ổ quay: loại súng colt hay revolver hay thấy trong các phim cao bồi xưa, so với súng pạc-hoọc phổ biến ở Trung Quốc lúc đó thì chất lượng, độ chuẩn xác và lực phá hoại đều mạnh hơn nhiều.

Bạn đang đọc Tinh Võ Môn của Đấu Gia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.