Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyển 5 - Chương 86: Bị cắn ngược một cái

Phiên bản Dịch · 2243 chữ

Phi thuyền nhanh chóng đi đến tinh cầu quái thú vô danh, đương nhiên, sau khi đến đây, bọn họ cũng không trực tiếp lái chiến hạm cấp thắng lợi đi vào.

Con quái vật khổng lồ này ở trong vũ trụ thì chẳng là cái gì cả, nhưng nếu để vào trong tinh cầu thì lại vô cùng dọa người. Hơn nữa phi hành trong tầng khí quyển cũng không được thuận tiện, cho nên bọn họ dứt khoát đổi một phi thuyền loại nhỏ, mục tiêu của hai anh em Khoa Tư Mạc chính là quái thú hình cầu kia, bọn họ cũng không có ý càn quét tầng tầng lóp lóp quái thú trên tinh cầu, cứ lái phi thuyền như vậy bay thăng vào trong hang

Thấy được bầu trời ở đây hầu như bị sương mù che khuất, hai người Khoa Tư Mạc chẳng những không chút kinh ngạc, ngược lại còn vô cùng cao hứng.

Bởi vì ở đây luôn luôn là khu vực nguy hiểm, một khi ra khỏi tháp phòng ngự, thì nhất định phải lái cơ giáp. Điểm này ngay cả hai anh em Khoa Tư Mạc cũng phải vui vẻ làm theo, dù sao thì tính mạng cũng là quý giá nhất, không ai lại đem tính mạng ra đùa giỡn cả.

Nghe thấy âm thanh vui sướng của bọn họ qua bộ đàm, Phương Minh Nguy kinh ngạc hỏi: “Hai vị đại nhân, có gì đáng mừng thế?’

Khoa Tư Mạc cất lời giải thích: “Phương tiên sinh cậu thấy độ dày của sương trắng trong hang không?”

Phương Minh Nguy nhìn kỹ lại, nói: “Thấy, rất dày”

“Không sai, căn cứ theo kinh nghiệm của chúng tôi, sương trắng càng dày, thì tỷ lệ xuất hiện quái thú có thú bảo càng lớn”

Phương Minh Nguy giật mình gật đầu, nhưng mà trong lòng lại không cho là đúng. Hai người có kinh nghiệm gì? Trong hai trăm năm thời gian, chạy tới chạy lui vô số chỗ, mà chỉ lấy được năm thú bảo. Nếu như cái này mà gọi là kinh nghiệm, vậy thú bảo cỡ nắm tay của mình không biết nên nói là cái gì cho tốt,

Trên đầu mọi người, không ngừng xuất hiện các chiến hạm nhỏ, đây là kết quả của quốc gia cấp bảy, trang bị bên trong là thứ tốt nhất không thể nghi ngờ nữa, tốt hơn hẳn chiến hạm của Phương Minh Nguy nhiều.

Dưới sự chỉ huy của Khoa Tư Mạc, mọi người lui ra một chút, sau đó, sau đó, trong cơ giáp của Khoa Tư Mạc phát ra một sóng âm quỷ dị.

Tuy sóng âm này không tạo thành bất kỳ ảnh hường nào đối với lổ tai và não bộ của con người, nhưng sóng âm vừa tiến vào sương trắng, lập tức khiến cho mặt đất thay đổi.

Phương Minh Nguy len lén đem lực lượng tinh thần của mình ra dò xét. Không biết vì sao, sương trắng ở đây không hề có bất kỳ tác dụng trở ngại hay che giấu gì với lực lượng tinh thần của hắn. Ngược lại còn mơ hồ cung cấp và bổ sung năng lượng cho hắn, khiến cho lực lượng tinh thần của hắn vinh viễn tràn đầy.

Thông qua sự dò xét của lực lượng tinh thần, Phương Minh Nguy có thể cảm nhận rõ ràng, sương trắng đã nhanh chóng cuồn cuộn, trạng thái này không chỉ riêng sương trắng, hơn nữa đang có xu thế lan tràn trong các huyệt động

Bỗng nhiên, trong huyệt động lao ra vô số quái thú dũng mãnh, dù loại, bay nhảy bơi lượn, không cái nào thiếu.

Những con quái thú này vừa ra khỏi huyệt động, liền liều mạng lao về phía trước, giống như sau lưng chúng nó, có lực lượng thần bí nào thúc giục vậy, khiến cho chúng nó hoàn toàn mất đi lý trí

Phần lớn ý thức của Phương Minh Nguy vẫn tập trung vào một cái huyệt động, nếu như hắn nhó không lầm, thì quái thú hình cầu đi ra từ trong huyệt động này. Thật ra trong lòng hắn còn có chút lo lắng, có trời mới biết trong huyệt động nào, có thêm một con quái thú hình cầu nào nữa hay không.

Nhưng mà làm cho hắn vui mừng chính là, từ đầu đến cuối, đều không thấy con quái thú hình cầu thứ hai nào xuất hiện cả.

Rất nhanh, những quái thú này đã chạy ra khỏi sương trắng, liều mạng phóng ra khỏi bốn phương tám hướng. Trong ánh mắt bọn nó tràn đầy vẻ điên cuồng, dùng thái độ gần như tự sát đánh vào tất cả những gì cản đường.

Căn bán là không cần người chỉ huy, vô số tháp phòng ngự tự động nổ súng, chùm tia sáng năng lượng lớn xuyên qua trên không hang, mang đi vô số tính mạng của quái thú.

Mà cơ giáp của bọn người Khoa Tư Mạc thì càng vững vàng như đá, trên cơ giáp do quốc gia cấp bảy chế tạo, có một loại vòng bảo vệ năng lượng không được sử dụng trong tình huống bình thường

Đúng vậy, đây là vòng bảo hộ, chứ không phải là lóp bảo vệ nho nhỏ.

Vòng bảo hộ này thông qua năng lượng cường hóa cường độ kim loại, nếu như trong quốc gia cấp hai, có thể đạt đến trình độ cường hóa gấp đôi, nhưng trinh độ cường hóa của những cơ giáp này đã vượt hơn hẳn gấp đôi rồi.

Hợp kim khác nhau khi cường hóa, sẽ có hiệu quả khác nhau, nhưng nói như vậy, đều có một giới hạn cường hóa, nếu như vượt qua giới hạn này, thì chỉ có thể kéo dài trong một thời gian ngắn, sau đó sẽ báo hỏng vì kim loại tiêu hao quá độ.

Nhưng mà có trời mới biết những cơ giáp kia là do thứ kim loại nào tạo thành, đem cơ giáp cường hóa đến một hiểu quả không thể tưởng tượng nổi, đối mặt với sự xâm nhập của quái thú, chúng nó vẫn vững như đá, không hề bị lay động

Không thể không nói, khi gặp phải sự tấn công mãnh liệt của quái thú, vòng bảo hộ năng lượng đặc biệt này có tác dụng vượt xa hơn so với vòng bảo hộ bình thường nhiều.

Cảm thán sự cao minh từ khoa học kỹ thuật của đối phương, nhưng Phương Minh Ngụy không dám học theo bộ dáng của bọn họ, mà lặng lẽ trở về trong một tháp phòng ngự, trốn xem náo nhiệt.

Dần dần, quái thú ngày càng nhiều, khắp nơi đều là xác quái thú, nhưng Khoa Tư Mạc 

còn chưa có ỳ định dừng lại, nhìn ý của ông ta, nếu không bức quái thú hình cầu đi ra, thì sẽ không bỏ qua.

Khẽ lắc đầu, vương miện nhỏ trên đinh đầu đột nhiên truyền xuống một tin tức vô cùng rõ ràng.

Phương Minh Nguy khẽ giật mình nhìn theo phương hướng mà vương miện chỉ dẫn, vừa nhìn liền thấy một quái thú hình thò nho nhỏ, đầu đã bị gãy, chết thể thảm

Chỉ là, vì sao vương miện nhỏ lại có ý làm cho mình chú ý đến nó? Mang lòng tò mò, Phương Minh Nguy len lén đi đến trước mặt chỗ xác quái thú, cầm xác nó lên.

Động tác của hắn vô cùng cẩn thận, mà trong trường hợp hỗn loạn này, đừng nói là không ai thấy, cho dù có người thấy, thì cũng thoáng quên nhanh.

Đụng đụng vài cái trên người con quái thú nhỏ, Phương Minh Nguy đột nhiên cũng có một cảm giác kỳ dị, tựa hồ như trong cơ thể của quái thú có thứ gì đó.

Suy nghi một giây đồng hồ, Bạch Hạc đã rút kiếm laser ra.

Vô số tia kiếm hiện lên trên không trung, lập tức xẻ con quái thú ra làm tám mảnh. Nhưng mà, nhìn thấy thú bảo bên trong con quái thú, đã làm cho Phương Minh Nguy kinh ngạc không nói nên lời.

Trong cơ thể của quái thú có thú bảo, cái này cũng không có gì kỳ quái, nhưng căn cứ theo kinh nghiệm của Khoa Tư Mặc. nhưng con quái thú có thù bảo đều vô cùng lợi hại. Nhưng mà, Phương Minh Nguy có thể đánh cược rằng, thực lực của con quái thú nhỏ này tuyệt đối không hợp với hai chữ lợi hại.

Do dự một chút, Phương Minh Ngụy đem thú bảo này cẩn thận cất vào. Nếu như có người trong thấy, dĩ nhiên là không thể giấu làm của riêng được, nhưng trong tình huống không ai nhìn thấy, hắn không nhàm chán đến mức đi làm chuyện dở hơi.

Nhưng mà nhìn thấy quái thú không ngừng tăng lên, lông mày của Phương Minh Nguy chăm chú nhíu lại, bọn người Khoa Tư Mặc chẳng lẽ muốn phá hủy chỗ này hoàn toàn sao?

Tâm niệm vừa động, quái thú hình cầu trong chiến hạm cấp Thắng Lợi đã nhanh chóng truyền tống đến trong sương trắng, hơn nữa còn nhanh chóng lớn lên.

Sau một khắc, trong sương trắng hiện ra một con quái thú hình cầu khổng lồ, nó có bản lĩnh có thể hóa lớn nhỏ tùy ý, Phương Minh Nguy đương nhiên là muốn lợi dụng một tí.

Thấy được thứ này đi ra, Khải Lực thốt lên: “Mạc Cách, quả nhiên là Mạc Cách”

Trong lòng Phương Minh Nguy khẽ động, xem ra Khoa Tư Mạc vẫn có chuyện giấu mình thì ra quái thú này tên là Mạc Cách!

Vẻ mặt của Khoa Tư Mạc có chút hưng phấn, ông lập tức dừng phát ra sóng âm, mà vung tay lên.

Trong chốc lát, từ phi thuyền trên đình đầu bắn xuống vô số tia sáng, những tia sáng này giống như thiểm điện bắn tán loạn xung quanh hang, từng đạo điện quang này nhìn giống như là có người chỉ dẫn vậy, mỗi một đạo điện quang khi đánh xuống, khăng định đều đánh trúng đầu con quái thú.

Mấy phút đồng hồ sau, quái thủ ở đây đã chết rất thảm, tám chín phần là không đứng dậy

nổi.

Phương Minh Nguy kinh hãi, và cũng bội phục thực lực của người ta.

Nhưng mà, những tia chộp này rõ ràng không gây hại cho quái thú hình cầu, giờ phút này quái thú hình cầu đang lao đến chỗ đám người Khải Lực rất khí thế.

Mặc dù trên người bọn họ có vòng bảo hộ cường hóa đặc biệt, nhưng mà khi đối mặt với quái thú Mạc Cách, bọn họ vẫn lựa chọn rút lui.

Chỉ là, phía sau việc rút lui kia có mùi vị của cạm bẫy. Nhưng Phương Minh Nguy không hề sợ hãi, dù sao thì Mạc Cách cũng có năng lực truyền tống, chỉ cần mình ra lệnh một tiếng, thì cho dù có kiên có cũng không cách nào vây khốn nó.

Một ý niệm trong lòng lóe lên. giằng có như vậy cũng không phải là biện pháp, thế là hắn để cho Mạc Cách chăm chú đuôi theo, xem bọn họ đang làm trò quỷ gì.

Khi bọn người Khoa Tư Mạc lui đến một cái bẫy chuẩn bị ti mì, thì đột nhiên vung tay lên, một cái lưới từ trên trời chụp xuống.

Không ai biết cái lưới này do cái gì làm thành, nhưng mà độ chắc chắn của nó có thể nghĩ. Phương Minh Nguy để cho Mạc Cách thừ giãy dụa một chút, nhưng căn bân là không phá được. Nhưng mà nhìn thấy khe hở của lớn khá lớn, Phương Minh Nguy cũng không lo lắng, xem ra những người này có kiến thức nửa vời về Mạc Cách rồi, cũng không biết là Mạc Cách có năng lực biến lớn nhỏ.

Quá nhiên, khi Mạc Cách không còn giãy dụa nữa, mà quái thú xung quanh cũng đã dẹp loạn, thì Khải Lực đích thân đi ra khỏi cơ giáp, lấy một cái máy ra, và bắt đầu đi tới đi lui dọc người Mạc Cách.

Phương Minh Nguy lập tức rõ ràng, cái dụng cụ này giống với thứ của Mạch Tạp Kì, tựa hồ như có thể xác định vị trí của thú bảo. Nhưng mà chỉ là mơ hồ mà thôi, muốn tìm được, phải cẩn thận tìm kiếm một phen.

Sắc mặt của Khải Lực đột nhiên thay đồi, giống như là phát hiện ra thú bảo trong người Mạc Cách, ông mừng rỡ, quay đầu lại vẫy gọi, nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng kêu lớn của Khoa Tư Mạc: “Cẩn thận”

Trong lòng ông biết không ổn, vừa xoay người lại, liền thấy Mạc Cách đã thu nhỏ lại cỡ nắm tay, thoải mái chui ra khỏi lưới, hơn nữa còn há miệng ra, cắn lấy cánh tay của Khải Lực.

Khải Lực giãy mạnh một cái, nhưng Mạc Cách chỉ tiếp xúc một cái, rồi lập tức phun tay của ông ra, nhanh chóng ẩn vào trong sương mù, giống như chưa từng đi ra vậy.

Bạn đang đọc Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc của Thương Thiên Bạch Hạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kummo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.