Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyển 4 - Chương 13: Đoạt quyền

Phiên bản Dịch · 2230 chữ

Phương Minh Nguy bước vào trong phòng khống chế chủ, liếc mắt một cái đã thấy thuyền trưởng râu quai nón đang ngồi trên ghế của thuyền trưởng. Mà trên màn hình ở đối diện y có thể nhìn thấy hai chiếc phi thuyền cỡ lớn, phần đinh của phi thuyền lộ ra chủ pháo dữ tợn đáng sợ.

"Bọn họ là ai vậy?" Phương Minh Nguy vội hỏi.

Thuyền trưởng râu quai nói nhìn thấy Phương Minh Nguy, đang định quát hỏi hắn vì sao lại xâm vào phòng điều khiển chủ, song lúc này vừa nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng của hắn, khí thế lập tức bớt đi ba phần,vô thức nói: "Bọn chúng là thuyền hải tặc, nhìn hình dáng và kỹ thuật,chắc là của quốc gia cấp ba nào đó. Bọn chúng lệnh cho chúng ta trong vòng mười phút phải dừng thuyền đầu hàng."

"Hải tặc?" Đám người Cơ Nặc lập tức có cảm giác dở khóc dở cười.

Vào thời khắc bị công kích, bọn họ còn cho rằng là truy binh phía Bội Tác Thác, chẳng biết thế nào lại gặp phải hải tặc mà thường ngày hiếm thấy.

"Hải tặc làm sao có thể xuất hiện ở đây được?" Béo hậm hực nói: "Nơi này không phải là đường hàng không hoàng kim, hải tắc đánh cướp ở đây, chẳng lẽ muốn trống gió tây bắc à?"

Phương Minh Nguy bình tĩnh nhìn hai chiếc phi thuyền ở đối diện, hỏi: "Phát pháo vừa rồi đã gây tổn thất thế nào cho chúng ta rồi?"

Thuyền trưởng râu quai nón bị đôi mắt Phương Minh Nguy nhìn chằm chằm, lập tức nổi da gà, vội vàng nói: "Tổn thất không quá lớn, nhưng khoảng sau bị phá hủy, chủ pháo ở phía trước cũng bị bắn trúng, lồng năng lượng phòng hộ giảm xuống còn ba mươi phần trăm."

Trong mắt Phương Minh Nguy lóe tinh quang, hỏi: "Hiện tại giao thủ với hai chiếc phi thuyền đó thì xác suất thắng bại thế nào?"

"Không được." Thuyền trưởng nghiến răng nghiến lợi nói: "Đây dẫu sao cũng không phải là phi thuyền mà chúng ta quen thuộc. Không thể dùng con thuyền này để giao chiến với họ được, chúng ta cho dù thắng thì cũng là thắng thảm.

Đám người Cơ Nặc biến sắc, bọn họ đều biết rằng, nếu lấy tính năng của phi thuyền mà luận, chiếc phi thuyền của tộc nhân Thiên Dực này khẳng định là hơn xa đối phương, nhưng bởi vì vấn đề thao tác của các thuyền viên, lại thêm bị đối phương tập kích bất ngờ phá hỏng chu pháo của phi thuyền, cho nên xác suất chiến thắng đã khổng lồ.

Phương Minh Nguy không trả lời, mà đi tới một trước một khoang kín lớn nhất trong phòng điều khiển chủ, hắn chui vào, nói: "Thuyền trưởng tiên sinh, nếu như ông còn muốn sống, vậy thì chuyển giao quyền điều khiển phi thuyền cho tôi đi."

Nhìn khoang kín dang từ từ đóng lại, trên mặt thuyền trưởng râu quan nói biến đổi vô số lần, giao phi thuyền cho một người mà mình không biết,đó tuyệt đối là điều không thể.

Đúng vào lúc y đang định dùng lời lẽ uyển chuyển để cự tuyệt thì cổ tay cứng lại, đã bị người ta nắm chặt lấy.

Cơ Nặc hạ thấp giọng, nói: "Thuyền trưởng tiên sinh, ông đã không thể bảo chứng được sự an nguy của chúng tôi, vậy thì giao quyền khống chế ra đi."

"Không được, tôi phải chịu trách nhiệm về tất cả những người ở trên thuyền." Sắc mặt của thuyền trưởng lạnh lẽo, đột nhiên vung một cái, từ trên cổ tay truyền tới một cỗ nội kình cường đại không thể tưởng tượng được, trong nháy mắt đã truyền vào trong cơ thể y.

Cơ Nặc cười lạnh nói: "Thuyền trưởng tiên sinh, ngài đi quá xa rồi đó."

"Ngươi, không ngờ là một cao thủ thể thuật cấp mười lăm." Thuyền

trưởng nói với vẻ không dám tin.

"Không sai, ta là thể thuật hệ cấp mười lăm, nhưng đồng bạn của ta thì là chuẩn đại sư tinh thần hệ cấp mười lăm, sao hả, hiện tại ngươi còn kiên quyết để mình điều khiển phi thuyền nữa không?"

"Tinh thần hệ cấp mười lăm, trời ạ." Thuyền trưởng thở dài một tiếng,ánh mắt nhìn về phía khoang kín tràn ngập vẻ kính ngưỡng, y vội vàng nói: "Không cần, ta giao quyền chỉ huy."

Rời khỏi ghế thuyền trưởng, y đi tới trước màn hình, sau khi nhập mấy dòng lệnh, lập tức cả người trở nên thoát lực.

Nhìn Cơ Nặc mặt mày bình tĩnh rồi lại nhìn Phương Minh Nguy đã tiếp nhận quyền điều khiển phi thuyền ở trong khoang, thầm nghĩ chẳng trách mình không thể nào chống lại được ánh mắt của hắn, thì ra hắn không ngờ lại là một chuẩn đại sư tinh thần hệ cấp mười lăm.

Thi Nại Đức len lén kéo Cơ Nặc, dùng giọng nói mà chỉ có hai người có thể nghe thấy: "Lực lượng tình thần của Minh Nguy tăng lên cấp mười lăm từ bao giờ vậy?"

Cơ Nặc cũng hạ thấp giọng, nói: "Tôi lừa hắn đấy."

Một giọt mồ hôi to bằng hạt đậu rơi xuống mặt Thi Nại Đức, gã giơ ngón tay cái lên: "Được, anh lợi hại."

Lúc này, Béo tiến vào, hắn hỏi nhỏ: "Hai vị, Phương huynh đệ thật sự biết điều khiển loại phi thuyền này à?"

Cơ Nặc và Thi Nại Đức đồng thời trợn mắt lên, nói: "Tôi làm sao mà biết được?"

"Anh sao thế, há miệng to như vậy trông mất hình tượng quá đi mất."

Béo ngậm miệng lại, mặt hơi tuy vẫn đang mỉm cười, nhưng nụ cười đó nhìn thế nào cũng giống như mang theo vị đạo dữ tợn: "Các người không ngờ lại không biết?"

"Chúng tôi đương nhiên là không biết rồi."

"Các người đã không biết, vì sao bắt thuyền trưởng giao quyền điều khiển phi thuyền cho hắn."

Thi Nại Đức và Cơ Nặc đều bật cười, nói: "Rất đơn giản, vì chúng tôi tin hắn."

Béo đột nhiên nhớ tới ánh mắt lăng lệ vô song của Phương Minh Nguy lúc mới vào, lập tức nghẹn họng không nói gì được nữa. Hắn lui ra sau một bước, đột nhiên nói: "Áo Đặc Mạn, cậu có phát hiện ra không, ánh mắt của Phương Minh Nguy vừa rồi rất giống một người."

"Ai?" Áo Đặc Mạn nhíu mày, nói: "sếp, vừa rồi tôi không chú ý."

Béo lắc đầu, nói: "Ai Khắc, ánh mắt và khí thế của hắn không ngờ lại khiến tôi nhớ tới Ai Khắc..."

Trong khoang kín, Phương Minh Nguy không biết gì về những chuyện ở bên ngoài, khi hắn quyết định tới phòng điều khiển chủ thì đã gọi linh hồn của Ai Khắc và tộc nhân Thiên Dực ra.

Đồng thời gọi ra hai lúc linh hồn trở nên đối với hắn lúc này mà nói không phải là một chuyện khó khăn. Dựa vào sát khí mà Ai Khắc lúc sinh tiền bồi dường được, hắn áp dụng biện pháp trực tiếp nhất để xông vào phòng điều khiển, hơn nữa thuận lợi giành được quyền khống chế phi thuyền.

Kỳ thực, cho dù là thuyền trưởng không giao quyền hạn cho hắn,

Phương Minh Nguy cũng có biện pháp cường hành lấy được.

Nơi này dẫu sao cũng là phi thuyền của tộc người Thiên Dực, trước khi thuyền trưởng còn chưa hoàn toàn nắm được toàn bộ tính năng của phi thuyền, hắn ít nhất có năm loại phương pháp có thể giành được thứ mà mình muốn.

Đương nhiên, bắt thuyền trưởng chủ động ngoan ngoãn giao ra cũng tốt, bằng không sau khi đoạt quyền khống chế của phi thuyền, sẽ khó mà giải thích được tại sao hắn có thể làm được vậy.

Tuy thủ đoạn mà Ai Khắc quen dùng không phù hợp với giá trị quan của Phương Minh Nguy, nhưng hắn không thể không thừa nhận, vào lúc này áp dụng thủ đoạn lôi đình không nghi ngờ gì nữa chính là lựa chọn chính xác nhất.

Điều khiến Phương Minh Nguy vui mừng bất ngờ là truyền cảm khí đặt trong khoang kín không ngờ là một truyền cảm khí phân lưu, hơn nữa còn là đồ khá cao cấp.

Cho nên sau khi giành được quyền khống chế phi thuyền, hắn lập tức truyền mấy trăm linh hồn vào trong truyền cảm khí.

Một lát sau, cả phi thuyền đều nằm dưới sự khống chế của hắn.

Lực lượng tinh thần của hắn phân thành vô số tia nhỏ, chia ra liên hệ với mấy trăm linh hồn, tất cả phản ứng của linh hồn đều phản ảnh lại rõ ràng ở trong đầu hắn.

Kết cấu của phi thuyền xuất hiện rõ ràng trong đầu hắn, lại thêm giành được quyền khống chế phi thuyền, khiến hắn nắm chắc có thể phát huy được một trăm phần trăm thực lực của phi thuyền.

Phần đuôi thuyền bị hao tổn, phần đầu cũng vậy.

Xem xong một loạt các số liệu, Phương Minh Nguy thở phào. Hai con thuyền hải tặc đó chắc có ý định bắt sống, cho nên hai phát pháo bắn lén không bắn vào chỗ yếu hại. Nghĩ lại cũng đúng, nếu như thật sự phá hủy thuyền, vậy thì chúng còn cướp cái rắm.

Máy truyền tin phát ra ánh sáng vàng, Phương Minh Nguy mở ra, từ bên trong truyền tên một giọng nói cực kỳ khó nghe: "Nghĩ xong chưa, chúng ta chỉ cần một phần ba hàng hóa của các ngươi, nếu không đáp ứng,với thì sẽ đánh các ngươi thành rác."

Khóe miệng Phương Minh Nguy vạch ra một nụ cười lạnh, song giọng nói của hắn vẫn giống như là đang run rẩy: "Nghĩ xong rồi, chúng tôi đầu hàng."

Đầu hàng? Đám người của thuyền trưởng ngơ ngác nhìn nhau, nếu như đầu hàng thì chúng ta đầu hàng cũng được, cần gì các ngươi phải tiếp tay?

Thuyền hải tặc nhanh chóng phân ra, trong đó có một chiếc đi tới bên cạnh phi thuyền cỡ nhỏ, mở thông đạo nối thuyền ra. Một cái khoang rộng hai mét từ bên cạnh phi thuyền từ từ mở ra.

Chiếc phi thuyền cỡ nhỏ đứng yên bất động trong vũ trụ, song, đúng vào lúc thông đạo của đối phương sắp tiếp cận mình, nó đột nhiên biến mất.

Đúng vậy, là biến mất, dưới tình huống bị pháo năng lượng của đối phương tỏa định không ngờ lại biến mất.

Máy ẩn thân, loại máy móc cao cấp kỳ diệu mà cấp gia cấp bốn mới có thể chế tạo, quốc gia cấp năm mới có thể vận dụng cuối cùng vào lúc khẩn yếu quan đầu đã phát huy được tác dụng cứu mạng.

Phương Minh Nguy than thầm trong lòng, may mà đây là phi thuyền của tộc nhân Thiên Dực, nếu không bằng vào vũ lực của một chiếc phi thuyền dân dụng, hắn thật sự là không dám dưới tình huống đã bị thương mà chống đỡ được hai thuyền hải tặc của quốc gia cấp ba.

Trong phi thuyền của đối phương trở nên hoảng loạn, có điều bọn chúng dẫu sao cũng là hải tặc của quốc gia cấp ba, đối với kỹ thuật ẩn hình cũng biết được đại khái, liền mở máy dò tìm hết công suất, muốn tìm thấy tên tiểu gia hỏa đang lần trốn này.

Song vào lúc vừa mở máy dò xét, một luống ánh sáng chói lói không gì sánh được rạch phá không gian của vũ trụ tối tăm.

Con thuyền hải tặc vừa mới thu hồi khoang nối ở trong không trung tựa hồ như dừng lại một chút, sau đó một tiếng ầm ầm vang lên, triệt để hóa thành bụi bặm trong vũ trụ.

Phi thuyền cỡ nhỏ của Phương Minh Nguy cuối cùng cũng khai hỏa rồi.

Tuy chiếc phi thuyền này là phi thuyền dân dụng, nhưng đi lại trong vũ trụ rộng lớn, nguy hiểm thực sự quá lớn, cho nên phần đầu phi thuyền vẫn được trang bị một cây pháo chủ.

Cây pháo chủ này dưới sự đánh lén của đối phương có một điểm bị hỏng, nhưng trải qua sự kiểm tra của Phương Minh Nguy, miễn cưỡng vẫn có thể sử dụng được. Cho nên sau khi lợi dụng máy ẩn thân để chạy thoát,hắn lập tức bổ sung năng lượng cho pháo chủ, hơn nữa nhắm chuẩn thời cơ, dưới tình huống đối phương mở máy dò xét, hơn nữa năng lượng của lồng phòng hộ xuống thấp nhất, phát ra một kích trí mạng.

Một kích giống như là sấm sét này vừa hắn bắn trúng khoang năng lượng trên phi thuyền, lồng phòng hộ đã hạ thấp năng lượng thể cản được,bị cột sáng năng lượng cường đại bắn trúng khoang nguồn năng lượng, sau cùng tạo thành cả con thuyền nổ tung.

Bạn đang đọc Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc của Thương Thiên Bạch Hạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kummo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.