Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đấu trí với Long Chi Hưng

Phiên bản Dịch · 6326 chữ

Long Chi Hưng nắm chặt nắm tay, phát ra tiếng vang răng rắc, mắt đẹp vằn máu phát ra ánh sáng ma mỵ… Khuôn mặt nhỏ nhắn anh tuấn của Long Tại Thiên cũng đã bắt đầu biến hình…

Điêu Điêu Tiểu Cửu đâu biết chim công này trân quý cỡ nào, so với vàng nặng bằng nó còn trân quý hơn nhiều. Hơn nữa giá trị của nó cũng chỉ là thứ yếu, dù sao bạc là thứ khi chết không thể mang theo, Long Tại Thiên cũng không quý trọng lắm. Vấn đề nó là trân bảo trần thế, có tiền cũng chưa chắc đã mua được. Long Tại Thiên này cũng không rõ lắm, nhưng tác dụng của nó cực kỳ lớn, lớn đến mức lúc ca ca tu hành phải dùng đến nó, Long phủ coi trọng một đôi chim công này, giống như chúng là một đôi hài tử. Nó rớt một cọng lông, cũng có người kịp thời bẩm báo.

Hiện tại, lại bị Điêu Điêu Tiểu Cửu làm thịt ăn?!

Hết sức căng thẳng, đáng tiếc nghi can phạm tội vẫn chuyện ta ta làm, căn bản không biết chữ ‘sợ’ viết ra sao!

“Chín rồi, tiểu thư!” Cơm Cái Xẻng một tiếng hoan hô xách chim công chạy vọt lại. Thật là chủ nào tớ nấy, hai người không sợ chết.

Cơm Cái Xẻng đem thịt nướng đưa đến trước mặt Điêu Điêu Tiểu Cửu, mổ xẻ con chim công đã bị nhổ lông bẻ cánh mà vẫn kiêu ngạo ngông cuồng tự cao tự đại.

Điêu Điêu Tiểu Cửu vô cùng vui vẻ chìa tay qua, bẻ móng vuốt đưa cho Lê Nho Nhỏ, lại nhổ đầu vặt cổ xuống đưa cho Cơm Cái Xẻng. Lập tức dùng đầu lưỡi hồng nhạt liếm liếm ngón tay, hắc hắc… Nàng thích ăn thịt nhất.

Điêu Điêu Tiểu Cửu liếc nhìn, lấy lòng cười một tiếng với Long Tại Thiên đang tức giận, dùng gót chân nàng cũng hiểu được chim công này là thứ quý báu cỡ nào, nhưng giết cũng giết rồi, nướng cũng nướng rồi, không bằng ăn thì cùng ăn đi! Nàng nhịn đau bỏ những thứ yêu thích bẻ miếng cánh thật to, đây chính là bộ phận nàng thích nhất nha. Sau đó chìa tay đưa cho Long Tại Thiên, dùng ánh mắt vừa sáng ngời vừa đáng yêu chăm chú nhìn Long Tại Thiên, ân, thật hy vọng hắn tiếp tục tức giận cự tuyệt nàng.

Đáng tiếc Long Tại Thiên không làm như ý nguyện của nàng, chim công này hắn chắc chắn sẽ ăn rồi. Ai, cũng muốn nếm thử mùi vị, hắn không nghĩ tới bản thân cũng có một ngày tiêu tiền như rác. Nhưng, nói đi cũng phải nói lại, chim công này thật sự là đi tìm đường chết, nó sao lại từ vườn chim mà bay đến bên này, hơn nữa lại vừa vặn rơi vào tay Điêu Điêu Tiểu Cửu. Cũng là do kiếp số của nó cả thôi! Không muốn nghĩ nhiều như vậy, ăn đi ăn đi, một con chim một trăm lượng hoàng kim hắn còn chưa hưởng qua đây.

Long Tại Thiên tư văn nhã nhặn cắn một miếng, mùi vị thật sự không tệ, trong nước thịt béo ngọt còn hoà lẫn mùi da thơm giòn, hơn nữa còn có một loại cảm xúc đặc biệt cực ngon cực sung sướng, Long Tại Thiên phát hiện, chim công giá trị liên thành là có đạo lý của nó, chẳng những có nhiều tác dụng như vậy, nói đến giá trị dùng để ăn cũng không thể chê vào đâu! Ai, quá mắc!

Long Chi Hưng ghét bỏ liếc mắt nhìn Điêu Điêu Tiểu Cửu, nghĩ thầm nàng nếu dám dùng đôi tay… không rửa qua lại dính đầy nước miếng kia xẻ thịt cho hắn, hắn nhất định sẽ không chút lưu tình ném sạch! Hắn mới mặc kệ con chim công này trân quý thế nào, dù sao chuyện bồi thường đệ đệ phải có trách nhiệm!

Nhưng, hắn nghĩ sai rồi.

Điêu Điêu Tiểu Cửu không có một chút ít ý định nào muốn chia thịt cho hắn, bản thân xé bắp đùi chim, đầu tiên là thanh tú cắn một miếng nho nhỏ, sau đó ánh mắt đột nhiên mở thật to, nhìn mọi người xung quanh, cuối cùng là hung hăng cắn, một miếng, hai miếng, ba miếng, liên tiếp cắn đến lúc cái miệng nhỏ nhắn đầy thịt, sau đó đôi mắt hết nheo lại nheo thật cố gắng hết sức cố gắng bĩu môi, cắn, cười, ngọt ngào đến tận tâm, hình như nơi này là thiên đường, nhân sinh không còn mong muốn gì nữa!

Long Chi Hưng một mực cho là bản thân là một người trưởng thành, mục tiêu thành công hắn theo đuổi thật xa, hơn nữa động lực mười phần! Mỗi ngày hắn đều cùng vô số gia hỏa âm mưu đầy bụng, quỷ kế đa đoan tiếp xúc, hắn trong việc quan hệ xã giao mặc dù không nhiệt tình kiểu đệ đệ như cá gặp nước, nhưng xử lý công việc cụ thể trong triều đều thành thạo.

Long Chi Hưng cho tới bây giờ đều cho rằng đệ đệ chẳng qua là hài tử bị làm hư, không được thành thục, nhưng rất đáng yêu. Hắn rất thích đệ đệ Long Tại Thiên này, chưa từng giống như lúc này, sinh ra hâm mộ trong lòng.

Long Tại Thiên cùng Điêu Điêu Tiểu Cửu cướp đồ ăn…

Long Tại Thiên cướp được một miếng ngực nhô ra, Điêu Điêu Tiểu Cửu tức giận bĩu môi, hai gia hỏa trí lực mà như trẻ con 12 tuổi đột nhiên khó hiểu cùng nhau cười lớn…

Long Tại Thiên và Điêu Điêu Tiểu Cửu cùng nhau ăn đồ ăn…

Cùng nhau nhìn…

Cùng nhau cười…

Cùng nhau híp mắt hạnh phúc…

Đáng yêu…

Hạnh phúc a…

Tràn đầy…

Bốn phía…

Long Chi Hưng tin tưởng nếu bản thân không có ở đây, hai vị này sẽ thân thiết hơn nữa đi! Dù sao dục vọng trong mắt đệ đệ đã rất rõ ràng!

Đây là hạnh phúc mà mọi người nỗ lực, cố gắng theo đuổi sao?

Tại sao đối với hai gia hỏa lớn đầu này, đơn giản mà nói, hạnh phúc lại dễ dàng như thế?

Thật khiến người ta muốn phá nát vẻ kích động của bọn họ!

Không, không, thân là đại ca mà bọn họ sùng bái sao lại có ý nghĩ đáng xấu hổ như thế đây?

Hắn cần phải bảo vệ mong muốn của bọn họ mới phải!

Long Chi Hưng vừa nhìn vừa suy nghĩ miên man, cảm giác trong khoang miệng cao quý của bản thân đương nhiên không thể khống chế mà chảy ra một thứ gọi là nước miếng!

…………………

Hoạt động đánh chén thịt còn đang tiếp tục…

Không ai liếc mắt nhìn Vương gia Long Chi Hưng cao quý tiêu sái, Lê Nho Nhỏ lại được một cái móng vuốt. Mà Cơm Cái Xẻng ăn miếng cổ đến sạch sẽ, đầu khớp xương cũng nhai thành bã.

Long Tại Thiên ăn hết rồi lại muốn cướp, Điêu Điêu Tiểu Cửu không chịu, Long Tại Thiên ở bên tai nàng nói một câu, nhĩ lực Long Chi Hưng thật tốt, nghe được Long Tại Thiên nói: ngươi để ta ăn thịt chim, hay muốn ta ăn thịt của ngươi đây?

Điêu Điêu Tiểu Cửu mị thái lan tràn đưa mắt trắng dã lườm Long Tại Thiên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng lên, hung hăng xé một miếng thịt nhỏ cho hắn, Long Tại Thiên tiếp nhận rồi ăn vạn phần… Dâm đãng!

Long Chi Hưng nuốt một miếng nước miếng, sau đó rất ngoài ý muốn hắn nghe được một thanh âm phát ra: “Ta cũng muốn ăn”

Điêu Điêu Tiểu Cửu thất kinh, lập tức đem số thịt còn lại ôm vào lòng, Long Tại Thiên, Lê Nho Nhỏ, Cơm Cái Xẻng đều trợn to mắt nhìn Long Chi Hưng.

Long Chi Hưng đột nhiên phát hiện, kẻ mới vừa rồi lên tiếng đòi ăn thịt hóa ra là hắn – nam tử kiêu ngạo nhất Đại Tề – Long Chi Hưng đại nhân.

Thật mất mặt!

Ách…

Tại sao một khi gặp phải Điêu Điêu Tiểu Cửu, trí lực tất cả mọi người bị giảm mạnh còn hơn cả lúc đột nhiên bị đói khát? Đại khái bộ dáng Điêu Điêu Tiểu Cửu ăn cái gì cũng thật sự là biết hưởng thụ, làm cho người ta cảm thấy đồ nàng ăn chắc chắn không phải ăn ngon bình thường. Nhịn không được đi nuốt nước miếng theo nàng, chảy nước miếng ròng ròng.

Mất mặt thì mất mặt, nếu đã mất, nếu không đến ăn thịt, không phải chịu thiệt sao? Mặt Long Chi Hưng bình tĩnh, khẩu khí lại cứng rắn ra lệnh: “Đưa cho ta!” Bộ dạng này của hắn hình như giống Long Tại Thiên nha, có chút vô lại có chút đáng yêu, cũng là hai huynh đệ, mị lực nam tính ở tình huống không tự nhiên đều biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn như vậy. Nếu như là nữ hài tử khác sợ đã sớm vui sướng đến hôn mê, mặc kệ là cái thịt gì cũng đều cho hắn đi.

Đáng tiếc, người Long Chi Hưng gặp phải chính là Điêu Điêu Tiểu Cửu! Hắn cưỡng đoạt tóc của Điêu Điêu Tiểu Cửu, Điêu Điêu Tiểu Cửu sao có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn?!

Điêu Điêu Tiểu Cửu ra sức lắc đầu, mái tóc nhẹ nhàng tung bay trong gió, lông mi thật dài chớp chớp, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng cũng chu ra, thân thể lui vào trong lòng Long Tại Thiên, bộ dáng quyết một trận sống mái với Long Chi Hưng để bảo vệ… số thịt này.

Long Chi Hưng cực khó chịu, hắn chưa từng bị cự tuyệt như thế, lập tức hừ lạnh nói: “Đây là chim của ta, ta đương nhiên là có quyền ăn nó!”

Long Tại Thiên cười trong lòng, vốn dĩ một khi gặp phải Điêu Điêu Tiểu Cửu, lý trí của tất cả nam nhân đều như đàn đứt dây, trí lực đều giảm mạnh… Thấy ca ca bị Điêu Điêu Tiểu Cửu làm cho tức giận bừng bừng, thú vị dạt dào, khiến cho hắn gần như là cảm thấy hoang đường, chắc do Long Tại Thiên quen nhìn sắc mặt lãnh khốc vô tình của ca ca.

Nói thật ra, Long Tại Thiên từ lần đầu tiên xem trọng Điêu Điêu Tiểu Cửu đến bây giờ, tâm ý đều rất kiên định, một chút cũng chưa từng thay đổi. Cho dù gặp phải chuyện gì, hắn đại khái cũng sẽ không thay đổi đi?! Cho nên, hắn cũng sẽ đặc biệt cẩn thận bảo vệ nàng.

Điêu Điêu Tiểu Cửu lo lắng hồi lâu, mới nhúc nhích đôi môi, nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, là của ngươi. Ai!” Nàng nghiêm trọng thở dài một hơi, đôi mắt sáng mông lung một tầng hơi nước, thoạt nhìn kỹ hình như rất xót ruột xót gan.

5555555555… Thật không nỡ nha, nếu như có Đại bá ở đây, có thể khiến nàng giữ vững nguyên tắc hay không, thà chết chứ không chịu khuất phục?!

Điêu Điêu Tiểu Cửu nhẹ nhàng xé một miếng thịt, so đo, quá lớn, bèn đưa vào miệng cắn một miếng, nhìn nhìn lại, vẫn còn lớn, lại cắn một miếng, hình như lại trở nên quá nhỏ thì phải, Điêu Điêu Tiểu Cửu cầm miếng thịt, quay sang Long Chi Hưng cười khúc khích một hồi…

Long Tại Thiên đồng thời cầm tay Điêu Điêu Tiểu Cửu, nhét miếng thịt nhỏ đến không thể nhỏ hơn trên tay nàng vào miệng, nhỏ đến mức sắp nhìn không rõ thịt ở chỗ nào. Thịt này dính nước miếng của Điêu Điêu Tiểu Cửu, cho dù đại ca không chê, hắn cũng không muốn cho đây.

Long Chi Hưng không biết nên tức hay nên cười!

Dù sao người ở đây trí lực không vượt qua trẻ 10 tuổi.

Điêu Điêu Tiểu Cửu lập tức xé một miếng thịt thật lớn cho Long Chi Hưng, nói: “Cho ngươi.”

Long Chi Hưng đưa tay nhận, mới xé một chút bỏ vào miệng, còn chưa biết mùi vị ra làm sao…

Điêu Điêu Tiểu Cửu nói: “Long đại ca, thịt chim này ngươi cũng ăn nhiều như vậy, dù chết rồi cũng không thể bắt chúng ta bồi thường nha!”

Long Tại Thiên “Phụt” một tiếng cười… bản tính Điêu Điêu Tiểu Cửu thật quá tính toán chi li, ân, xứng làm một người vợ hiền!

Long Chi Hưng không dám tin nói: “Ngươi giết chim công của ta, chỉ cho một miếng thịt như vậy coi như bồi thường sao?” Thiên hạ lại có người còn không phân rõ phải trái hơn cả hắn, hôm nay thật sự là được mở rộng tầm mắt.

Điêu Điêu Tiểu Cửu nặng nề gật đầu: “Chẳng lẽ ta bắt chim, rửa sạch a nướng thịt a cũng không cần tốn sức sao? Những… sức lực này không đáng bạc sao? Nói gì đi nữa ta cũng không muốn cho ngươi ăn a, là tự bản thân ngươi muốn. Nếu ngươi không ăn, không phải ta đây sẽ bồi thường cho ngươi một con chim hay sao. Long đại ca, ngươi hiện tại đã ăn rồi, còn dám so đo cái này… với Tiểu Cửu, cũng đã quá muộn rồi!”

Long Chi Hưng tức giận đến phát cười, giỏi lắm, không trách được đệ đệ gọi nàng là tiểu yêu, cũng biết nói nhảm mê hoặc người khác, nói đạo lý đâu ra đó. Còn đặc biệt gọi Long đại ca, nếu so đo với nàng, ngược lại khiến cho người ta cảm thấy không có bộ dáng đại ca.

Long Tại Thiên bất công nói: “Đại ca sao lại so đo với ngươi chứ, tiểu yêu, ngươi thật không hiểu chuyện. Đại ca nói còn có đồ gì muốn đưa ngươi đây. Mẫu phi cũng nói có cái gì muốn đưa ngươi đây!”

Điêu Điêu Tiểu Cửu ngọt ngào cười một tiếng, lấy lòng nói với Long Chi Hưng: “Long đại ca, ngươi muốn đưa ta cái gì a?”

Long Chi Hưng âm trầm cười một tiếng, lộ ra một cái răng trắng dày đặc… Vẻ mặt trở nên âm lãnh mà vô tình, trong thanh âm tà mị mang theo ác độc: “Ngươi muốn cái gì?”

Điêu Điêu Tiểu Cửu đưa mắt suy nghĩ một chút, vẻ mặt vẫn thoải mái mà cười.

Long Chi Hưng có chút kinh ngạc, hắn trở mặt so với người ta lật sách còn nhanh hơn, người bình thường thấy hắn thay đổi như vậy, đã sớm sợ đến không biết làm sao, đâu có ai như Điêu Điêu Tiểu Cửu, không biết gì, vẫn còn tính toán lấy đồ của hắn sao, xem ra, hắn không cho em dâu tương lai một chút lễ vật khiến nàng không thể quên được là không được.

Long Tại Thiên nhìn mặt đại ca đã bắt đầu cứng lại, Điêu Điêu Tiểu Cửu một chút cũng không phát hiện ra. Thầm than nữ nhân đều vậy, làm việc gì cũng không biết mềm nắn rắn buông. Bản tính đại ca chỉ muốn thắng chứ không chịu thua. Mỗi lần chịu một chút thiệt thòi, đều có những ngày sống không yên, trằn trọc, mãi cho đến khi đạt được mới thôi. Điêu Điêu Tiểu Cửu như vậy không phải sẽ bị thiệt thòi lớn hay sao.

Điêu Điêu Tiểu Cửu còn chưa nghĩ ra, Long Chi Hưng đã nói trước: “Nhìn ngươi cũng có học đạo thuật, vậy tặng ngươi một kỳ trân đạo giáo đi!” Hắn từ túi gấm gỡ xuống một chiếc nhẫn màu đen. Trên mặt là một khối không biết làm từ chất liệu gì, nhưng hình như là đồ đá màu đen, hình bất quy tắc, tương tự tinh thể nào đó. Đại khái to như mắt người lúc mở lớn vậy.

Long Chi Hưng nói: “Nhẫn này mặc dù đối vời người bình thường mà nói thì cũng không có ích gì, nhưng nó có thể tăng pháp lực của ngươi đạt mức cao nhất, hơn nữa đối với việc ngưng tụ pháp lực cũng có ích rất lớn. Cho ngươi, hy vọng ngươi ít bị người ta bắt nạt. Dù sao ta và Tại Thiên thường xuyên có việc phải ra ngoài, không thể lúc nào cũng ở nhà chiếu cố ngươi, một mình ngươi phải cẩn thận.” Vừa nói, mặt mũi còn có chút cứng ngắc, hình như còn kèm theo một chút ngượng ngùng, hình như không quen nói những lời dịu dàng tương tự như vậy.

Điêu Điêu Tiểu Cửu cười loan mắt, lập tức nhận lấy, chỉ kịp nói một tiếng cám ơn, đã khoa tay múa chân sung sướng. Điêu Điêu Tiểu Cửu đeo nó trên ngón trỏ tay trái chơi, nhẫn thật to, hơi rộng.

Tay Điêu Điêu Tiểu Cửu lại trắng, đeo cái nhẫn thật to tạo hình tục tằng như vậy, lại có một loại mị lực kỳ dị khác.

Tham lam, vốn là cái tội của nhân loại!

Cũng không nhìn thấy Long Chi Hưng niệm chú ngữ gì bùa gì, chiếc nhẫn kia lập tức nhỏ lại, xiết chặt ngón trỏ Điêu Điêu Tiểu Cửu.

Điêu Điêu Tiểu Cửu mặt mày biến sắc, kêu lên: “Không cần, không cần, ngươi tháo… nó ra!”

Long Chi Hưng âm hiểm cười một tiếng, cái loại… cảm giác ngượng ngùng không được tự nhiên mới vừa rồi toàn không thấy đâu, đôi mắt ma mỵ lóe ra một chút ánh sáng u tối, “Xin lỗi, ta chỉ biết niệm chú xiết vòng, lại không biết mở rộng vòng. Ha ha…”

Ngẩng đầu cười lớn, tỏ vẻ cực sung sướng…

Đúng là làm người không thể có lòng tham! 555555555… Điêu Điêu Tiểu Cửu khóc không ra nước mắt! Trên cổ nàng đeo vòng cổ cho chó của Long Tại Thiên đã rất không thích rồi, hiện giờ trên ngón trỏ lại đeo cái nhẫn quỷ quái này của Long Chi Hưng! Hai huynh đệ này thích chọc người như vậy sao!

Trời ạ, gần đây, nàng thật xui xẻo! Nàng nhất định phải về nhà để Nhạn đại xem cho nàng, nghĩ biện pháp giải hạn cho nàng!

Long Tại Thiên nắm tay Điêu Điêu Tiểu Cửu xem chiếc nhẫn kia là cái thứ gì, nghe Long Chi Hưng nói đột nhiên thấy căng thẳng, hiển nhiên trong lòng hắn không phải không quan tâm việc này.

Điêu Điêu Tiểu Cửu lập tức đưa mắt mị hoặc Long Tại Thiên, nói nũng nịu: “Làm sao bây giờ? Ngươi van cầu đại ca cho ta a!”

Long Tại Thiên còn chưa nói gì, Long Chi Hưng đã nói: “Thật ra chiếc nhẫn kia thật sự là tăng cường lực đạo của pháp sư, Điêu Điêu tiểu thư sử dụng pháp thuật một lần sẽ biết, bảo đảm so với trước kia mạnh hơn nhiều. Nhưng bên trong nó có huyền cơ, ta sẽ nói cho ngươi, đệ đệ, bảo đảm sau khi ngươi biết, sẽ rất vui vẻ.”

Long Tại Thiên hỏi: “Có huyền cơ gì?” Hắn nhất định phải biết rõ ràng, pháp thuật ca ca rất mạnh hắn lại không biết sao? Hay có cái gì thương tổn Điêu Điêu Tiểu Cửu.

Long Chi Hưng cười nói: “Cam đoan huyền diệu khó giải thích, có nó, so với tình chú của ngươi càng có thể khiến Điêu Điêu tiểu thư nghe lời ngươi hơn. Từ đó về sau trái lại chỉ có nhu thuận.” Thấy đôi mắt sầu lo khẩn trương của Điêu Điêu Tiểu Cửu, Long Chi Hưng liền cảm thấy vui sướng mãnh liệt! Đã lâu không có cảm giác thích thú như vậy!

Long Tại Thiên biết ca ca nhất thời sẽ không nói, Long Tại Thiên không có hứng thú với việc Điêu Điêu Tiểu Cửu sẽ rất nghe lời hắn hay không, hắn chỉ muốn bộ dạng Điêu Điêu Tiểu Cửu cứ như thế này, mỗi một giây phút đều khiến hắn yêu. Hắn không cảm thấy Điêu Điêu Tiểu Cửu vì pháp thuật mà mất tự nhiên thay đổi cá tính trở nên ngoan hiền dịu dàng sẽ có lực hấp dẫn gì với hắn. Nhưng hắn thông minh biết hiện tại không phải lúc nói cái này với ca ca. Hắn nhất định sẽ mau chóng tìm cơ hội hỏi cho rõ ràng.

Hic, đại ca với Điêu Điêu Tiểu Cửu như con rết thấy gà trống, vừa thấy mặt thì đều cắn nhau gà chó không yên! Thật sự là rất ít thấy đại ca nghiêm túc so đo với nữ hài tử như vậy! Hắn thông thường đều coi nữ hài tử như không khí trong suốt. Trong lòng hắn chỉ có một vị Tề công chúa, nhưng nói cho cùng Long Chi Hưng thích Tề công chúa, không bằng nói Long Chi Hưng thích đế vị Đại Tề Quốc thì đúng hơn!

Điêu Điêu Tiểu Cửu đưa tay trước xiêm áo, làm bộ như đang thưởng thức nhẫn, sau đó nói với Cơm Cái Xẻng: “Thật ra cũng khá đẹp mắt”

Cái nhẫn này mặc dù lớn, nhưng rất nổi bật, nhẫn màu đen phối trên tay nhỏ bé thon trắng của Điêu Điêu Tiểu Cửu, thật sự là cực kỳ đẹp!

Điêu Điêu Tiểu Cửu quay đầu cười nói: “Chắc chắn đeo sai ngón tay rồi, Long đại ca, ngươi giúp ta đeo nhẫn sang ngón áp út được không?”

Long Chi Hưng lắc đầu, ngập trong đôi mắt lạnh băng hẹp dài đều là nụ cười vui sướng, cảm giác thắng lợi thật tốt.

“Tại sao?” Điêu Điêu Tiểu Cửu giả vờ không hiểu sao mà hỏi.

Long Chi Hưng thoải mái trả lời: “Bởi vì ta cởi ra cho ngươi, ngươi sẽ không chịu đeo lại đâu.”

Long Tại Thiên rất muốn cười ngất, một đôi khắc tinh!

Điêu Điêu Tiểu Cửu bĩu môi, tận lực giả bộ đáng yêu, nói: “Long đại ca pháp thuật cao minh như vậy, ta cho dù không muốn đeo cũng không được a.”

Long Chi Hưng nói đường hoàng: “Ta sao có thể làm trái ý muốn của mỹ nhân, làm cái chuyện ngang ngạnh bắt người ta đeo nhẫn đây?”

Điêu Điêu Tiểu Cửu tức giận trợn trừng mắt, Long Tại Thiên vỗ tay cười to, trận này đại ca cũng thắng thật đẹp, Long Chi Hưng cùng Điêu Điêu Tiểu Cửu trận thứ nhất, trận chiến đầu giữa hai người mở màn – ngang tay!

…………………

Đã gần đến hoàng hôn

Dưới sự dẫn đường của Long Tại Thiên, Điêu Điêu Tiểu Cửu rốt cục cũng về tới Hàn Thanh Lâu.

Vù vù…

Nhìn giữa ban ngày, nhưng, giá trị tuyệt đối rất lớn!

Điêu Điêu Tiểu Cửu cho là Hàn Thanh Lâu là tên một tòa lâu, đến ra mới phát hiện đây không phải một tòa lâu, đây là một tòa cung điện! Mặc dù thể tích so với chánh điện bên kia của Long vương phi kém hơn một chút, nhưng lại càng tinh sảo, càng đáng yêu hơn!

Tường màu đỏ đỡ nóc nhà lưu ly màu vàng, diễm lệ mà không tầm thường, kết sắc dưới trời chiều lóe ra ánh sáng rực rỡ chỉ có trong thần thoại mới xuất hiện…

A… Cung điện phát sáng đến nỗi người khác khó có thể tin nổi, đến xung quanh cũng đều bị nhiễm ánh sáng phản xạ của cung điện này, khiến cho người ta có cảm giác như bước vào câu chuyện thần thoại.

Nhất là một câu nói của Long Tại Thiên lại càng làm cho Điêu Điêu Tiểu Cửu trố mắt đứng nhìn. “Tiểu yêu, ngươi thích không? Sau này, đây sẽ là nhà của ngươi!”

Oa, nhà của nàng, nơi thuộc về nàng. Điêu Điêu Tiểu Cửu – Tâm hồn tám phần tham tiền đang hoa mắt thần mê kia – chỉ lo mở to cặp… mắt nhỏ tí hin… trơ mắt nhìn tòa cung điện tinh xảo mỹ lệ!

Điêu Điêu Tiểu Cửu đột nhiên thả tay Long Tại Thiên ra, chạy về phía trước…

Cửa cung điện có mấy vị nữ hài tử đứng đó, cầm đầu là Lăng nhi: “Điêu Điêu tiểu thư, đi vào phải cởi giày nha!”

Điêu Điêu Tiểu Cửu liên tục gật đầu, tung giày ra, lộ ra tất trắng ôm lấy đôi chân bó xinh đẹp nho nhã, nàng kéo váy, như con vật nhỏ mới sinh, mang theo vẻ tò mò cùng cảm động chạy ào vào cung điện!

Bên trong trống rỗng, nơi nơi treo bích họa hoa lệ đáng yêu!

Chẳng những có đài sen lục bích mà còn cả đồng cỏ và nguồn nước càng làm tôn thêm, cái bệ hình đám mây. Nơi nơi đều đẹp!

Có rồng bay vút lên, có muôn thú phẫn nộ, có Chu Tước nhẹ nhàng, có phượng hoàng giương cánh, có rắn hổ mang xoay tròn, có tuần lộc trắng thân đầy đốm, có con thỏ nhỏ nằm ở đó, có bầy khỉ truyền qua truyền lại truy đuổi lẫn nhau, còn có một con gấu đen, lưng đeo một cái vồ, ngồi xổm nơi đó, thè lưỡi.

Thật đáng yêu làm sao! Oa chà chà, Điêu Điêu Tiểu Cửu vui vẻ chạy tới chạy lui khắp phòng, tiếng cười khanh khách, thực là vui!

Tất cả thị nữ đều bật cười, bé con thật ngây thơ!

Long Tại Thiên ôm ngực, đứng ở cửa nhìn bộ dáng vui vẻ của Điêu Điêu Tiểu Cửu, nàng hình như đang phát sáng, thân thể tản ra một thứ gọi là vui vẻ.

Quá vui vẻ! Đây mới chân chính là một sinh mệnh có sức sống! Trong thế giới của hắn chưa bao giờ thấy qua người nào như vậy. Thật sự là khiến hắn không thích cũng khó.

Điêu Điêu Tiểu Cửu phát hiện trên tranh vẽ chẳng những có động vật, còn có người: một đám đạo sĩ, bộ dáng sầu khổ, ánh mắt tiều tụy, mặt đối mặt quỳ gối dưới sàn nhà như bị uy hiếp. Mặt bọn họ như thần tiên, ngọc nữ, thân thể mỗi người đều đầy đặn, dung nhan mỹ lệ, có một loại thánh khiết cùng cao ngạo xa không thể gần!

Tranh vẽ thật kỳ quái, hình như có hàm nghĩa thần bí gì đó. Nói đến đạo giáo nguyên sơ, ẩn hàm sự sùng bái đối với pháp lực mạnh mẽ! Điêu Điêu Tiểu Cửu nhìn chăm chú một hồi, cảm thấy không hiểu. Vẫn đang tiếp tục chạy về phía trước, mặc kệ mấy thứ này.

Thật vất vả chạy loạn đủ rồi, Điêu Điêu Tiểu Cửu mới dừng lại, quay đầu nhìn Long Tại Thiên. Long Tại Thiên bắt gặp ngay lúc nàng đang cười! Điêu Điêu Tiểu Cửu chạy tới, vọt tới trước mặt Long Tại Thiên rồi ngừng lại, nói với Long Tại Thiên: “Chỗ này đẹp quá, ta thật thích, cám ơn ngươi!”

Long Tại Thiên cười cười: “Còn có nơi đẹp hơn nữa cơ, ta dẫn ngươi đi xem!” Vươn tay kéo bàn tay trắng nõn của Điêu Điêu Tiểu Cửu, giống như hài tử không kiềm chế được tâm tình hưng phấn, đưa nàng đi tham quan một nơi cực đẹp khác của Hàn Thanh Lâu!

Ra chính sảnh, rẽ phải, vách tường trở nên trắng trong thuần khiết! Nhưng nhiều cửa sổ hơn. Ngoài cửa sổ khóm trúc, hồ cảnh hoặc núi xanh, từ ô cửa sổ nhìn ra, như một bức họa.

Mỗi cửa sổ cũng như một bức họa nhỏ, chính là ý “Cửa đón phúc, họa không vô”, hơn nữa cửa sổ giống nhau, nhưng từ góc độ khác nhau nhìn ra, cảnh sắc cũng không giống nhau. Bởi vậy, cảnh trong tranh càng đẹp vô hạn. Điêu Điêu Tiểu Cửu một hồi nhảy đến bên cửa sổ này, một hồi lại nhảy đến bên cửa sổ kia, quả thực là nhất thời không thể khiến nàng hết vui vẻ mà kêu to: “Trời ạ, nơi này thật đẹp a!”

Long Tại Thiên dẫn Điêu Điêu Tiểu Cửu đi dạo một gian rồi lại một gian, mỗi gian cảnh trí đều không giống nhau.

Hai người đi vào phòng đàn, phòng tiệc chay, phòng tuyết… trắng nõn, ngoài cửa sổ thúy trúc tương tư, gió nhẹ ngày yên.

Long Tại Thiên nhẹ nhàng ngâm nga: “Một phong cầm nhàn hạ, ngoài cửa khóm trúc xanh. Rèm buông không một bóng, gió xuân tự bước vào.”

Điêu Điêu Tiểu Cửu không ở một bên trầm trồ khen ngợi hắn, nàng rất cháng váng đầu! Ca công tụng đức nàng biết một chút, thi từ ca phú nàng lại hoàn toàn không hiểu. Tuy nói Điêu môn có mấy thi sĩ uyên bác, nhưng Điêu môn cũng không lấy vinh quang nhờ tài nghệ văn học, tất cả đều nhờ pháp lực, nói nữa là mưu kế! Điêu Điêu Tiểu Cửu nhắc tới thơ ca, sẽ thành một người mà nhìn ra hai cái đầu.

Điêu Điêu Tiểu Cửu ngó trái phải rồi hỏi: “Phòng ngủ của ta ở đâu?” Trong tâm tư nho nhỏ của nàng, chỉ có phòng ngủ là hoàn toàn thuộc về một mình nàng. Nàng nhất định phải có một gian… phòng xa xỉ hoa lệ nhất làm phòng ngủ. Tốt nhất ngủ trên giường vàng, gối lên gối ngọc, trân châu tứ phía, đó mới là ngủ biết hưởng thụ!

(ngươi cũng không sợ chói mắt sao?!)

Nhìn thấy Điêu Điêu Tiểu Cửu không giây không phút nào không bị vây trong trạng thái động dục, Long Tại Thiên đương nhiên lại hiểu trật lất! Phòng ngủ nha, tiểu yêu muốn cùng ta đi xem phòng ngủ của nàng nha!

Long Tại Thiên cười híp mắt kéo Điêu Điêu Tiểu Cửu, dùng khinh công bay tới một gian phòng khác.

Điêu Điêu Tiểu Cửu đứng ở cửa, do dự.

Long Tại Thiên thấy vẻ mặt Điêu Điêu Tiểu Cửu, kỳ quái hỏi: “Không đẹp sao?” Nếu như Điêu Điêu Tiểu Cửu đến nơi này cũng chê, hắn thật không biết bản thân còn có thể tìm được nơi nào khiến nàng vừa lòng! Tiểu Cửu Cư thật sự quá tinh sảo, mặc dù nghĩ đến cái trang bị có thể trực tiếp phơi nắng kia có chút buồn bực, nhưng Long Tại Thiên cũng phải khen Tiểu Cửu Cư tự nhiên thanh nhã, có một loại phù dung ra khỏi nước, cảm giác như làm hoa văn trang sức giữa thiên nhiên.

Điêu Điêu Tiểu Cửu lắc đầu, nói bằng thừa, mọi người không ai có thể nói phòng này không đẹp. Nhưng mà, nó không hợp ý thích của nàng.

Nơi này quá sạch sẽ, không giống cái loại… đá bóng loáng, dễ dàng tẩy rửa sạch sẽ ở bên ngoài, mà là loại mềm mại rất dễ dính bẩn. Mỗi một thứ không phải màu trắng xanh, thì là lam sáng. Mỗi một thứ đều cực kỳ sạch, rất dễ khiến cho người ta cảm thấy xấu hổ, cảm thấy không xứng trở thành chủ nhân vào ở phòng này.

Thảm lông rậm mượt mà sạch sẽ đến nỗi mỗi một sợi lông đều là bông tuyết, cái giường rất khác biệt, nho nhỏ mềm mại đáng yêu tới cực điểm, tất cả gối đều dễ dàng dính bẩn, Điêu Điêu Tiểu Cửu thậm chí cảm thấy bản thân gọi lớn một hơi, cũng có nguy cơ làm bẩn nơi thánh tịnh này!

Tóm lại, nơi này đẹp thế đẹp nữa, nhưng mà người không ở được, nhất là nữ hài tử không quá thích sạch sẽ như Điêu Điêu Tiểu Cửu càng không ở được!

Chỗ ở, Điêu Điêu Tiểu Cửu cũng hy vọng có thể lấy tiêu chí thoải mái tự nhiên là hàng đầu. Tốt nhất giống như Điêu môn Tiểu Cửu cư, chẳng những thanh nhã mỹ lệ, mà lại còn xếp đặt rất nhiều phương tiện tinh xảo, có thể thỏa mãn rất nhiều yêu cầu đặc biệt của nàng.

Điêu Điêu Tiểu Cửu lắc đầu, quay lại nhẹ nhàng nói với Long Tại Thiên: “Ta không muốn ngủ ở đây, ta có thể đổi gian phòng ngủ với ngươi không?”

Long Tại Thiên nhẹ nhàng cười một tiếng, trực tiếp đến phòng ngủ của hắn cũng không hay lắm! Nhưng, đấy cũng chỉ là… trước khi cử hành hôn lễ đi! Dù sao Điêu gia Đại bá cũng đâu có ở đây, trực tiếp cử hành hôn lễ luôn là được. Hơn nữa mới vừa rồi lúc Điêu Điêu Tiểu Cửu cùng Lê Nho Nhỏ lạc đường, hắn cũng cùng mẫu phi, đại ca thương lượng tốt rồi, chọn thời gian tốt cử hành nghi thức nhỏ là có thể động phòng. Dù sao thân phận Điêu Điêu Tiểu Cửu cũng chỉ có thể là sườn phi mà thôi.

Về ngày tốt nào hiện tại chỉ có thể xem ý tứ của đại ca! Nhưng, đại ca cũng khá thích Điêu Điêu Tiểu Cửu, đại ca còn nhìn nàng đến mức hăng say đây.

“Ngươi trước tiên cũng ở bên này đi, nếu thật sự là không quen, ta sẽ dốc sức tìm biện pháp để ngươi sớm chuyển đến phòng ta” Long Tại Thiên vừa an ủi Điêu Điêu Tiểu Cửu vừa nghĩ: Hàn Thanh Lâu này giá trị chế tạo ngàn vạn lượng vàng, cũng chưa bao giờ đón khách nữ, một lần duy nhất, lại còn khiến người ta không hài lòng! Hic ~~~~

Điêu Điêu Tiểu Cửu gật gật đầu, nếu muốn nàng ở cũng chẳng sao, cũng đừng trách nàng làm dơ gian phòng nha! Nàng mệt mỏi quá rồi, muốn ngủ. Buông… Long Tại Thiên ra, nàng chạy vào bên trong phòng, xốc chăn, liền chuẩn bị leo lên giường ngủ.

Long Tại Thiên chớp mi, nha đầu kia cũng quá lười biếng, phất tay với Lăng nhi theo ở phía sau, rồi tự im lặng lui ra.

………………

Hàn Thanh Lâu.

Điêu Điêu Tiểu Cửu là loại người… dễ ngủ, hiện tại đã ngủ rất say.

Nàng chui chăn vào ấm áp mềm mại, lập tức ngủ cho dù trời sập cũng không sợ.

Đáng tiếc, nơi này là Hàn Thanh Lâu, cũng không phải là Tiểu Cửu Cư, không cần biết nàng là ai.

Lăng nhi nhẹ nhàng gọi: “Điêu Điêu tiểu thư, mời… tắm rửa thay quần áo trước.”

Điêu Điêu Tiểu Cửu cũng không nhúc nhích, mặc kệ.

Lăng nhi thanh âm lớn hơn một chút: “Điêu Điêu tiểu thư, rời – giường!”

Điêu Điêu Tiểu Cửu như trước, ngoảnh mặt làm ngơ!

Lăng nhi bắt đầu đẩy, kéo, xách…

Điêu Điêu Tiểu Cửu nhắm mắt lại, thân thể trườn qua, nhất định không dậy, lông mi thật dài hơi hơi lay động, đáng ghét nha!

Lê Nho Nhỏ đi theo Lăng nhi phía sau nhẹ nhàng nói: “Điêu Điêu tiểu thư mệt mỏi, không bằng…”

Lăng nhi ngoái đầu nhìn lại, mắt trắng dã lườm Lê Nho Nhỏ, Lê Nho Nhỏ lập tức tắt tiếng! Lăng nhi cái gì cũng tốt, chỉ là quá sạch sẽ, ở Hàn Thanh cung, muốn không tắm rửa đã ngủ, chắc chắn không có khả năng. Lăng nhi dịu dàng sẽ phát điên.

Lăng nhi quay đầu lại nói với mấy thị nữ: “Chúng ta cùng nhau khiêng Điêu Điêu tiểu thư đến bồn tắm.”

Bọn họ đều hi hi ha ha, đưa tay đưa tay, Điêu Điêu Tiểu Cửu vốn cực khinh, bốn thị nữ không uổng nhiều khí lực đã bắt được nàng, nâng nàng lên, Điêu Điêu Tiểu Cửu nửa mê nửa tỉnh, cảm thấy có chút chút phiền phức.

Nhưng đạo hạnh của các nàng không thể so với người Điêu môn, đương nhiên cũng không có khả năng khiến Điêu Điêu Tiểu Cửu tỉnh lại.

Một đám người đem Điêu Điêu Tiểu Cửu lột sạch ném vào nước nóng để tắm, trái phải trên dưới tất cả đều là tay, sờ tới sờ lui, Điêu Điêu Tiểu Cửu rốt cục không chịu nổi sự quấy nhiễu…

Tắm rửa tắm rửa, trên mặt nước đột nhiên vươn ra một cánh tay nhỏ nhỏ trắng trắng, tất cả mọi người không chú ý, đang khoái tắm rửa sạch sẽ cho Điêu Điêu Tiểu Cửu đây.

Trên tay nhỏ bé đột nhiên biến ra một lá bùa màu vàng nho nhỏ…

Lăng nhi dừng tay, bọn người ban ngày tận mắt thấy Điêu Điêu Tiểu Cửu ném người lên trên cây đều ngừng tay, chỉ có một sắc nữ đang len lén đưa tay từ từ bò lên trên tuyết trắng nhỏ nhắn đầy đặn của Điêu Điêu Tiểu Cửu, cũng dám háo sắc, thật sự không sợ chết a!

Lá bùa cháy, Điêu Điêu Tiểu Cửu nhẹ nhàng đồng thời đưa tay lên, trong miệng nhẹ nhàng nói: “Lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, tại, trước,… Biến!”

“A…” Một tiếng kêu thảm thiết nữ tính phá cả không trung! Tiếp theo là tiếng một đám nữ nhân thét chói tai…

Điêu Điêu Tiểu Cửu nửa nằm trong nước, nửa vẫn đang ngủ, chỉ là bên môi lộ ra một tia mỉm cười ngọt ngào hihi.

Muốn chơi nàng, thật sự là tìm đường chết!

Hắc hắc ~~

Bạn đang đọc Tình Phi Đắc Ý của Hạ Quảng Hàn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.