Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh Đã Quên Tôi (4).

Phiên bản Dịch · 2384 chữ

Phần 4: Chán ghét càng làm người khác đau lòng hơn là lãng quên.

Rốt cuộc thì anh là màu gì

Em thích cái màu đỏ

Nhưng anh cũng thích hợp với xanh lá và xanh lam

Cũng có thể là màu đen

Nhưng em trong mắt anh

Có thể chỉ có hai màu đen trắng đơn giản

Một ngày… hai ngày… ba ngày… năm ngày…

Tôi đã không gặp anh lâu thế rồi sao!

Tôi đã tháo chiếc nhẫn trong tay xuống, đặt bên cạnh quả táo thủy tinh. Nhìn thấy những thứ này, chỉ làm tôi thêm đau lòng. Có lẽ vật chứng này không thể chứng minh điều gì nữa, những lời thề non hẹn biển đã tan theo mây khói. Huống chi, anh chưa từng nói qua câu yêu tôi! Lòng đau lắm… đau lắm… nỗi đau không có tận cùng…

Những ngày này, MinSik vẫn ở bên tôi như hình với bóng. Anh đã quá lo cho tôi, đích thân đút tôi ăn cơm. Đối mặt với sự uy hiếp của anh, tôi chỉ có thể ngoan ngoãn mà đi ăn cơm, cho dù hình như tôi đã mất đi vị giác đối với tất cả các loại thức ăn. Có khi tôi cũng không dám tin, trước đó tôi từng là một cô gái có tâm hồn ăn uống như thế nào!

Những ngày này, mọi chuyện đều rất bình thường. Cho đến chiều hôm ấy, một tiếng sấm lớn, dự báo một trận mưa to. Những trận mưa hè, nói đến là đến.

“Ầm ầm ầm…!” lại là một tiếng sét lớn. Đáng chết! Tại sao hôm nay lại đúng ngay ngày trực nhật của tôi chứ! Tôi thơ thẩn nhìn lên cái bảng đen. Các bạn đều thu dọn tập sách lần lượt đi ra khỏi lớp, mà tôi thì chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại quét lớp, lau lớp thôi.

“Thật không cần tớ giúp sao?” trước khi ChaeRin ra về, đã từng hỏi tôi.

“Không cần mà!”

“Đài khí tượng hôm nay đã dự báo là sẽ có bão đó! Dự báo thời tiết nói có thể 15 phút nữa sẽ có mưa bão đó! Cậu thật sự không cần tớ giúp ư?” ChaeRin lo lắng hỏi. Thật ra không cần dự báo thời tiết, chỉ cần nhìn những đám mây âm u kéo đầy trời là biết sẽ có chuyện gì xảy ra.

“Không sao đâu, tớ có đem dù.” Tôi cười để ChaeRin yên tâm, “Cậu mau đi đi, LeeJoon nhất định là đang đợi cậu đấy!” thật hy vọng ChaeRin có thể về nhà trước khi trận mưa bão giáng xuống.

“Lỡ như mưa lớn quá không về được, cậu có thể gọi di động của MinSik… Ý, hay trực tiếp gọi cho tớ đi, tớ sẽ nhờ LeeJoon đến đón cậu.” Hình như ChaeRin nhớ ra mình không tin tưởng MinSik lắm, nên mới nói thêm một câu. Những ngày này, sự chăm sóc của MinSik đối với tôi, cậu ấy đều thấy cả.

Tôi gật đầu.

“Đúng rồi, lúc sấm sét đừng gọi bằng điện thoại di động.” Cậu ấy vừa đi ra, đã quay đầu lại dặn tôi.

“Biết rồi!” cuối cùng tôi đã lĩnh giáo được sự dài hơi của ChaeRin.

Gió mạnh thổi qua, tôi bất chợt rung người. ChaeRin đã đi ra ngoài cửa, đóng cửa lại. Đột nhiên, một luồng gió thổi qua, lại làm cửa mở ra, cửa lớp bị gió thổi đập vào tường.

“Kim HyunAh! Bắt đầu làm việc thôi!” tôi cổ vũ cho chính mình.

Mệt thiệt! Tô đứng thẳng lưng lên quan sát thành quả nửa tiếng qua của tôi- trần nhà lớp học đã được lau sạch sẽ, bảng đen tuyền phát sáng, bàn ghế được sắp xếp ngăn nắp!

Lúc này, bên ngoài cửa sổ đã là một màn đen, mây đen đã che hết cả bầu trời, không để lộ một tia sáng nào. Vô số những giọt nước rơi xuống, bên tai chỉ nghe tiếng va chạm của nước mưa và đất. Đây là trận mưa lớn đầu tiên của hè năm nay!

Hơi nước bao phủ lấy lớp học, những giọt mưa lớn đánh vào cửa sổ, trên người tôi và mặt tôi đều là những giọt nước nhỏ. Bên ngoài cửa sổ, những người cầm dù đang nhanh chóng bước đi, để thoát khỏi trận mưa này.

Trong lòng tôi, xuất hiện một ý nghĩ.

Anh đang làm gì?

Đột nhiên tôi có một cảm giác rất lạ. Trong cái thế giới vô tận này, tôi cảm nhận được sự cô độc chưa từng có. Lúc này, người trong lòng HyunSeung, lại là ai đây? Tôi mơ hồ nghĩ, đẩy cửa ra, nước mưa tạt vào mặt tôi.

Trên hành lang, không một bóng người. Nước mưa đã làm ướt áo tôi, bất giác, tôi phát hiện mình dừng lại ở trước cửa một lớp học. Trên cửa phòng học có viết một chữ “Cao (tam) A”. Nhìn những chữ này, tôi như đột nhiên tỉnh lại- tôi cứ như đang mộng du, đi đến lớp học của HyunSeung!

Chỗ của anh, vẫn quen thuộc như thế. Mở đèn lên, tôi đi qua những chiếc bàn khác, đi đến chỗ ngồi đó. Lớp học trống rỗng, không một bóng người. Những hạt mưa lớn đánh vào cửa sổ.

“Seungie… em nhớ anh…” tôi ngồi ở chỗ của HyunSeung mà tự nói. Những lời này, tôi không dám nói với ChaeRin, sợ cậu sẽ lo lắng. Tôi cũng không thể nói với HyunSeung, vì tôi đã không còn cơ hội.

Không còn cơ hội… điều này thật làm người khác đau lòng, tuyệt vọng.

“Seungie…”tôi nhè nhẹ gọi tên anh. Trong phòng trống không, chỉ có tiếng vọng của chính tôi.

“Seungie~, anh còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không? Không, nhất định là anh đã quên. Hôm đó, em đến quét dọn cho căn hộ của anh. Việc này là dì Jung nhờ em, em đã nhận lời. Nơi anh ở thật là bẩn! Khắp nơi đều là quần áo dơ và bình rượu, rác cũng không đổ. Vì em quá thích phòng tắm hào hoa của anh, nên đã nhất thời xúc động, tự tiện vào tắm. Đột ngột xông vào, làm em hết cả hồn. Anh còn ói đầy vào người em! Lúc đó, em cứ tưởng là anh uống say lắm! Nên em đã cứu anh, nào ngờ, anh lại ngủ thiếp đi… hình dáng lúc anh ngủ thật đẹp. Cái mũi cao cao, lông mi dài dài! Lần đầu tiên em gặp được người đẹp trai như thế. Anh ngủ rất say, em không nhẫn tâm quấy rầy anh…” tôi như trở về cái thời gian, cái địa điểm lần đầu chúng tôi gặp nhau, tất cả mọi việc như vừa mới xảy ra.

“Sau đó em gặp lại anh, em tưởng anh sẽ bắt em bồi thường, vì em đã dùng lén phòng tắm của anh. Không ngờ, anh dùng việc này để uy hiếp em! Từ đó về sau, em đã trở thành nô bộc của anh. Thật đáng ghét, lúc đó em cảm thấy anh là một tên cực kỳ xấu xa! Đương nhiên mỗi khi thấy anh là em quay đầu bỏ chạy, nhưng em đâu có biết anh lại là đứa cháu mà Jang gia gia nhờ em tìm kiếm khắp nơi! Lúc đó, mắt em đã không thể rời khỏi anh, anh đẹp trai như thế, bất kỳ ai cũng sẽ bị anh mê hoặc. ChaeRin nói em là nữ sinh cuối cùng của trường Cube yêu mến Jang HyunSeung…” tôi từ từ hồi tưởng lại tôi và HyunSeung ngày càng tiếp cận nhau như thế nào, cứ như là sự an bài của vận mệnh.

“Sau đó nữa, anh bắt đầu ăn hiếp em, trêu chọc em, có khi anh lại bảo vệ em không để người khác tổn thương. Mỗi ngày ở bên anh, tuy rất mệt, có khi cũng rất nguy hiểm, nhưng thật sự em rất vui. Em cho rằng cứ tiếp tục như thế thì em đã mãn nguyện rồi, nhưng em bắt đầu trở nên không biết thỏa mãn. Em rất muốn biết suy nghĩ của anh, muốn biết anh có yêu em không. Tiếc là, lúc đó em không hề hiểu được tấm lòng của anh, cho đến khi phát hiện ra những chữ anh để lại trong quả táo thủy tinh. Lúc đó, anh đã bỏ đi…”

“Nên em phải trở nên kiên cường hơn, đúng không? Sự hiểu lầm nghiêm trọng đã không thể vãn hồi được. Sự hiểu lầm ngu ngốc đó của em, anh cũng có thể tha thứ, còn có chuyện gì có thể chia cắt đôi ta nữa chứ?” nói đến đây, ngực tôi đột nhiên rất đau rất đau. Lỗi lầm có thể vãn hồi, thế thì trí nhớ có thể vãn hồi không? HyunSeung đã mất đi trí nhớ! Anh đã hoàn toàn quên hết tất cả những gì tôi nói hồi nãy!

Trí nhớ mất đi có thể vãn hồi không?

Anh đã không còn là Jang HyunSeung mà tôi quen biết rồi! Ký ức của anh chỉ là một màu trắng, anh đã bắt đầu ghét tôi rồi.

“Xẹt-xẹt!”

Một tia chớp làm sáng cả bầu trời.

“Đúng rồi! Những chuyện này anh cũng đã quên hết rồi… Seungie, anh hãy dạy em làm sao mới có thể quên hết những chuyện này đi! Em đau khổ lắm! Nếu anh đã quên em rồi, thì em còn nhớ để làm gì nữa? Seungie…nhớ anh…chỉ làm em càng thêm đau khổ…” Tôi dụi dụi con mắt đang đau.

“Jang HyunSeung, nếu anh đã ghét em, thì em cũng sẽ học cách ghét anh! Dạy em đi, làm sao để có thể ghét anh…”

Lúc từ bàn HyunSeung đứng dậy, không biết tôi đã khóc bao lâu.

Tôi quên mất mình đã đi ra lớp Cao (tam) A như thế nào.

Đừng chết! Mưa lớn như thế, xe của anh lại bị chết máy! Chiếc xe chết tiệt!

Anh thất vọng muốn đi bộ về nhà. Đi được mấy bước, những giọt mưa đã rơi xuống như muốn làm đau đầu người ta. Anh chán ghét, nguyền rủa cái thời tiết quỷ quái này. Đang do dự, đột nhiên một trận mưa ập xuống, làm anh ướt như chuột lột. Anh không tránh kịp, chỉ có thể chạy vào khu lớp học ở cách anh không xa.

Nếu biết trước xe sẽ hư, thì anh đã mang dù theo rồi!

Anh thất vọng đi tới hành lang, vắt nước trong áo. Định lấy điện thoại di động ra thì phát hiện điện thoại đã bị ướt. Thật đáng chết! Anh vốn muốn gọi người đến đón anh!

Anh buồn bã đi trên hành lang. Lúc này, anh đột nhiên thấy một bóng người, trên người toàn là nước mưa, khuôn mặt trắng bệch cũng chỉ toàn những giọt nước. Anh nhìn kỹ- sao lại là cô? Lại là cô gái tên Kim HyunAh kì lạ đó!

Anh cố tình tránh cô, núp ở một góc- anh thật không muốn trong lúc xui xẻo này lại gặp cô gái xúi quẩy đó.

Anh trông thấy cô đi vào lớp anh- cô muốn làm gì chứ?

Lòng hiếu kì đã thôi thúc anh đi tới gần phòng học đó.

Nghe xong từng đoạn, từng lời nói của cô, anh kinh ngạc tới há hốc miệng-

Chẳng lẽ, thật như cô đã nói, cô thích anh như thế, mà anh cũng từng thích cô như thế? Nhưng tại sao anh chẳng có chút ấn tượng gì cả? Rốt cuộc cô là người như thế nào? Tại sao cô cứ cố tình tiếp cận anh, mà căn bản thì anh không hề quen biết cô!

Cô đã từng là bạn gái của anh? Trò đùa gì thế này, cô vốn không phải mẫu con gái mà anh thích! Đối tượng hẹn hò của anh chưa từng xuất hiện những cô gái mặt mày bình thường như thế.

JiHyun nói với anh rằng, cô là một người đáng ghét, cô là một kẻ lừa đảo. Nhưng bạn gái của LeeJoon lại nói, cô là một người bạn đáng thương?

Đau đầu quá! Không khí ẩm thấp này thật làm người khác khó chịu!

Đột nhiên anh nhìn thấy trên chỗ anh có một chiếc dù. Đây là dù của cô sao? Mưa lớn như thế, cô lại bỏ quên dù ở đây, cô sẽ về như thế nào?

Tôi đi xuống cầu thang, lúc nhìn bầu trời âm u, mới phát hiện ra mình đã bỏ quên cây dù ở chỗ ngồi của HyunSeung! Tôi sao lại sơ ý như thê chứ?

Tôi đang muốn quay lên lầu, đột nhiên trong mưa xuất hiện một bóng người màu đen, anh đang cầm một cây dù, đi về phía tôi.

“MinSik, sao anh lại ở đây?” tôi nhìn rõ người trước mắt tôi, không thể không mở to mắt ra nhìn.

Giây phút đó, tôi nhìn thấy cây dù trong tay anh, phát hiện ra mình hỏi chỉ là nhiều lời. Anh đã cố tình đưa dù đến cho tôi. Cổ tôi như bị ngẹn phải, không nói được lời nào, là ChaeRin gọi điện cho anh để anh đến đón tôi sao?

“Anh vừa gọi điện đến nhà em, bác gái nói em vẫn chưa về, nên anh đã đến trường tìm em. Anh không biết hôm nay em phải trực nhật, nếu không thì anh sẽ không để một mình em ở lại.” MinSik rất buồn, như việc tôi bị nhốt ở đây toàn là lỗi của anh.

“Ừm”

Tôi do dự một lát, nhưng cũng tiếp nhận yêu cầu của anh.Trong trận mưa như trút nước này, tôi chỉ cảm thấy một sự cô độc đang tấn công tôi. Trong cái thế giới mênh mông nước này, nếu thật phải về một mình, chắc tôi sẽ cảm thấy cô đơn vô cùng.

Trong trận mưa lạnh giá này, có một trận gió ấm áp thổi qua.

Đó chính là nhiệt độ cơ thể của MinSik.

END CHƯƠNG 5.

Bạn đang đọc Tình Lặng của Hà Thiện Thuyên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.