Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh Đã Quên Tôi (1).

Phiên bản Dịch · 2856 chữ

Phần 1: Anh và quả táo đều không thể thay thế được.

Ngoài cửa sổ

Cái đỏ của buổi nắng chiều đã trùm lên cả thế giới một màu cam

Em nhớ anh

Lúc này

Anh ở phương xa đang nghĩ gì

Trên cái dốc trước nhà, có một chiếc xe đen đang dừng ở bên đường.

Một người đi đến chỗ tôi. Mặt trời lặn sau lưng anh, bóng anh được kéo dài trước mặt tôi.

Tôi đeo cặp táp trên lưng, mắt có chút mơ hồ. Cái hình bóng quen thuộc ấy làm đau mắt tôi. HyunSeung! Cuối cùng anh đã trở về rồi! Từ sau khi trở về từ Paris, em đã sống trong nỗi nhung nhớ, suốt ngày suốt đêm… anh không sao rồi chứ? Có sự chăm sóc của JiHyun và Jang gia gia, anh nhất định là không sao…

“HyunAh, em vẫn khỏe chứ?” một âm thanh từ sau truyền đến.

Tôi kinh hãi thụt lùi vài bước. Không đúng, đây không phải là tiếng của HyunSeung!

Cái bóng đen đó đã đứng trước mặt tôi. Khuôn mặt của MinSik thật anh tuấn, nhưng khuôn mặt đó lại có thêm nét lạc lõng và bi thương.

“Mấy ngày này, sao em cứ lẩn tránh anh?”

Câu nói này như một con dao sắc, trong chốc lát đã xẻ lại vết thương vừa lành của tôi.

Tôi như trở về cái buổi sáng gặp MinSik, mọi thứ thản nhiên như gió.

Anh xuất hiện ở đầu kia của đường Lâm Viên, để mặc cho bóng lá cây đung đưa in xuống người anh, áo đen trên người anh mặc cho gió thổi lên.

Giây phút đó, tôi tưởng tôi đã gặp lại HyunSeung.

Nhưng người này kêu là Choi MinSik.

“Xin lỗi…” Tôi nói nhỏ, nhỏ đến nỗi cả tôi cũng không nghe.

“Không cần xin lỗi! HyunAh, anh chỉ muốn ở bên em thôi!” Tiếng nói của anh có chút kích động, tôi cúi đầu, không dám nhìn thẳng mắt anh.

“HyunAh!” Anh kiên trì, như đang khẩn cầu.

“Xin lỗi…” Tôi đã không biết phải nói gì nữa.

“Đáng chết! Cuối cùng em có chịu ngồi xe anh không?”

“Xin lỗi!” tôi bị lời của anh làm cho kinh hãi. Ngước đầu lên nhìn anh, khuôn mặt nho nhã thường ngày của anh tràn đầy sự phiền não và bất an, như rơi vào vòng buồn khổ.

Đột nhiên, như đụng phải cái gì đó, ánh mắt anh tránh khỏi ánh sáng chói mắt của chiếc nhẫn trên tay tôi. Giữa hai chúng tôi, là sự trầm lặng vô hạn.

“Xin lỗi.” Tôi mở miệng nói. Bao ngày nay, đối diện với sự theo đuổi không dứt của anh, tôi chỉ có thể nói câu này, không hề biết nói gì khác.

Anh vẫn cứ im lặng.

Tôi sợ phải nhìn thấy Choi MinSik! Lúc lên lớp, tôi cảm thấy đôi mắt đằng sau vẫn đang nhìn tôi. Lúc nghỉ giữa giờ, khi tôi nói chuyện với các bạn gái khác, đôi mắt ấy vẫn cứ dõi theo tôi. Lúc tan học, ánh mắt ấy vẫn cứ bám theo sau.

Nhưng tôi không dám quay đầu lại nhìn anh. Mỗi lần, khi chiếc xe màu đen xuất hiện ở góc đường về nhà tôi, tôi lại cúi đầu đi nhanh qua.

Vì mỗi khi nhìn thấy anh, hình bóng của một người khác không thể tránh khỏi lại đồng thời hiện ra trước mắt tôi. Tôi không thở được, mất đi thính giác, trong mắt tôi chỉ có hình bóng ấy, cứ dao động qua lại. Tôi đã nhớ HyunSeung như thế, chỉ cần tôi nhìn MinSik, trong đầu tôi sẽ tràn đầy hình bóng của HyunSeung! Tôi biết như thế đối với MinSik là một sự tổn thương. Cho nên, tôi càng phải tránh xa anh!

Từ khi ở Paris về, tay tôi thường lạnh băng. Mà chiếc nhẫn ở ngón giữa mà vì thế cũng lạnh theo.

“Em không đợi được anh ta đâu.” Như đã hạ một quyết tâm lớn, cuối cùng anh đã nói ra câu này.

“Sao anh biết?”

Thật đáng chết! Anh lại im lặng nữa rồi!

“Sao anh biết? Anh đang nguyền rủa tôi, có đúng không? Anh đừng có hù tôi…” Tôi bắt đầu nói năng lung tung. Tôi biết, sự im lặng kỳ quái này, sẽ ép tôi phát điên.

“HyunAh, em bình tĩnh chút! Bác sĩ nói anh ta đã thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, sẽ không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa. Anh ta đã tỉnh lại, nhưng ký ức thì dừng lại ở hai năm trước. Anh ta đã hoàn toàn mất đi ký ức của hai năm này! HyunAh, anh ta đã không còn nhớ em nữa!”

Tim tôi như phải chịu sự đau đớn tột cùng. Hai năm trước, hình dáng của HyunSeung như thế nào? Lúc đó, anh vẫn chưa gặp tôi. Lúc đó, tối nào anh ấy cũng ôm hôn những cô gái khác nhau, với những ly rượu và những chai rượu khác nhau… tôi đau khổ nhắm mắt lại.

“Sao anh biết…” Tôi vẫn còn cảnh giác để lặp lại câu hỏi. Tôi không chịu tin đây là thật. Tôi rất hy vọng anh nói với tôi rằng, đây chỉ là lời nói dối dùng để lừa tôi!

“JiHyun vừa gọi điện thoại cho anh.”

Tại sao? Tại sao một ca phẫu thuật có thể làm cho anh quên tôi? Ký ức của con người lại yếu ớt đến thế sao, có thể dễ dàng tan biến như thế sao… tất cả những câu thề non hẹn biển đều có thể vứt bỏ hết sao… tôi cười một cách cay đắng.

Ngồi trong xe của MinSik, tôi trống rỗng nhìn đèn xanh đèn đỏ trong kính chiếu hậu đến ngây người ra.

Lúc nãy, tôi nói với MinSik, tôi không muốn về nhà. Vì về tới nhà, tôi sẽ lại nhìn mãi quả táo thủy tinh đó, tự mình thưởng thức những giọt nước mắt cay đắng của chính mình. Nếu như quá nhớ một người, sẽ xảy ra phản ứng hóa học gì không? Sẽ xảy ra kỳ tích gì không? Chẳng hạn như làm ột người bị tổn thương não hồi phục trí nhớ? Tôi cố sức tháo chiếc nhẫn trong tay, những cạnh nhỏ của viên kim cương đâm vào da thịt tôi, làm tôi cảm thấy hơi đau.

Tôi bắt đầu sợ mình sẽ la hét, khóc lóc.

“HyunAh, chúng ta xuống xe thôi!” tiếng của MinSik gọi tôi tỉnh lại. Tôi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, đèn đường Cube sáng trưng, người đi qua đi lại, náo nhiệt như ban ngày.

Con đường náo nhiệt này rất thích hợp để tản bộ, thích hợp với bệnh nhân đang chìm trong chứng bệnh trầm cảm. Bây giờ tôi xem mình như kẻ mắc phải bệnh tâm lý trầm trọng. Vì từ từ tôi đã không cười, rồi từ từ, tôi cũng lười khóc. Sự ngủ say của HyunSeung, làm tôi quên rằng mình vẫn còn tỉnh.

Tôi cố gắng cười với MinSik, nhưng chính tôi cũng cảm thấy, nụ cười của tôi rất khó coi!

MinSik mở cửa xe ra.

Một luồng gió nóng từ ngoài lùa vào.

Những ngọn đèn chớp tắt trên con đường chật chội này liên tục thay đổi màu sắc và hình dạng. Trên một tòa lầu không xa, hình ảnh trên bảng quảng cáo điện tử đang chuyển động. Cả bầu trời như sáng lên. Mắt tôi bị nhức. Như một con quỷ hút máu, tôi quen với đêm tối, không quen với ánh sáng. Trên đường, những đôi chân dài của các cô thiếu nữ đang chuyển động, những con người thời thượng đang nhiệt tình thưởng thức cái đêm tối náo nhiệt của đường Cube. Tôi vô ý chỉnh lại tóc mình. Bản chất tóc của tôi vốn là loại tóc mềm nhẹ, chỉ cần một cơn gió thổi qua, hay không chú ý chỉnh chu, nó sẽ rối như tổ quạ.

Lúc trước, HyunSeung thường nhân lúc tôi không chú ý, cố tình làm cho nó rối lên, tôi thì vừa trách móc vừa chỉnh lại tóc tai.

Đủ rồi! Kim HyunAh, đừng có nghĩ nữa! Tôi khịt mũi. Gió nóng kèm theo hương thơm của điểm tâm thổi vào mặt tôi.

Cục lục cục lục… bụng tôi phản ứng lại.

“Em đói rồi!” MinSik vui như phát hiện ra tin gì hay ho lắm, tôi thì mắc cỡ xoa xoa cái bụng của mình.

Cuối cùng tình yêu là dâng hiến hay nhận được? Có khi em muốn nuốt anh vào bụng, không bao giờ chia lìa, có khi em lại muốn nhả anh ra, trả lại tự do cho anh.

Em yêu anh, không phải vì anh là người như thế nào, mà vì em thích cái cảm giác khi ở bên anh. Không có ai đáng để anh phải rơi nước mắt, người đáng để anh làm như thế sẽ không làm cho anh khóc.

Đừng có gấp, điều tốt nhất thường hay xuất hiện lúc ta không để ý nhất.

Nếu anh ấy không yêu bạn theo phương thức mà bạn mong muốn, việc đó không thể hiện anh không toàn tâm toàn ý yêu bạn.

Ở đầu đường lại là hình bóng của anh. Đèn đường của buổi hoàng hôn, chiếu không hết bước chân của chúng ta. Hoa bồ công anh bên đường, dẫn dắt em mở ra một đoạn đường mới.

Trong tiệm bánh tây tinh tế này, một bên là tủ kiếng để đầy những loại bánh kem và điểm tâm, còn một bên thì đặt vài chỗ ngồi. Ghế ngồi được thiết kế như một chiếc ghế đu dây màu trắng có các loại dây thừng quấn lấy như công viên thiên sứ trong mơ.

Nơi này nhất định rất được các cô gái ủng hộ. Vì con gái sẽ rất thích hóa thân thành những nàng tiên trong vườn thiên sứ này.

“HyunAh, em chờ anh một lát, anh sẽ quay lại ngay!” tiếng nói dịu dàng của MinSik xuất hiện bên tai tôi. Anh nói chuyện với tôi vẫn nhỏ nhẹ như thế, cứ như tôi là bong bóng xà phòng, chỉ cần đụng nhẹ một cái, sẽ nổ “Bụp” và tan biến đi trong không khí, không để lại dấu vết gì.

Đây gọi là yếu đuối sao? Tôi đã từng là một cô gái kiên cường biết bao, tự mình làm cơm, tự mình đi học, cho dù ba đã ra đi, nhưng tôi vẫn có thể an ủi người mẹ thích khóc của tôi…

Trên bàn đang đặt những cái bánh kem MinSik vừa đem tới, trên hình được làm bằng kem có rắc vài miếng sôcôla, và một trái dâu đỏ được đặt vào giữa. Màu đỏ… lại là màu đỏ tuyệt đẹp đó, màu đỏ chói mắt đó…

Cái màu đỏ đó lại khơi dậy ký ức của tôi! Thật đáng chết! Tôi đau khổ đặt xuống cái nĩa trong tay.

Bên cạnh chiếc bánh kem, trong cái ly đựng cây nến, một giọt nến đỏ từ từ chảy xuống.

Đêm đó, những người đang trong quán bánh tây trên đường Cube đều thấy một cô gái mặc bộ đầm màu đỏ ngồi ngẩn người ra. Ruy băng màu trắng nhẹ nhàng giữ lấy mái tóc lỏng lẻo của cô, một ít tóc đã rơi xuống vai cô, xem ra, cô thật là yếu ớt.

Khuôn mặt cô trắng bệch, trên khuôn mặt trắng bệch ấy, tại sao lại có dáng vẻ bi ai như thế?

Khi người bạn vô cùng đẹp trai đem đến cho cô những miếng bánh kem ngon, nhưng tại sao dáng vẻ của cô vẫn cứ ảm đạm như thế?

“HyunAh, xem anh đã đem gì đến cho em này?” MinSik đi những bước chân nhẹ nhàng trở lại bên tôi, ánh mắt anh có gì đó rất vui. Tại sao? Tôi không thể không kinh ngạc mà nhìn người con trai đã lo lắng cho tôi. Tại sao anh lại vui thế?

Ánh mắt tôi hướng vào chiếc hộp đựng quà trong tay anh. Sợi dây màu hồng cột lấy cái hộp nhỏ màu xanh đậm, trên hộp là hình một con thiên nga trắng đang cất cánh bay cao!

Đối với hình ảnh này, tôi đương nhiên không cảm thấy xa lạ!

Cái hộp được MinSik mở ra, cái vật trước mắt như đánh mạnh vào trái tim cứng đơ của tôi, gõ nát sự kiên trì của tôi – cuối cùng tôi đã rơi nước mắt.

Đó là một quả táo thủy tinh màu đỏ. Quả táo thủy tinh lớn như nắm đấm của trẻ sơ sinh, trên những mặt cắt phát ra ánh sáng màu đỏ chói mắt. Nó im lặng nằm trong hộp, tôi như nhớ lại cảnh lần đầu tôi trông thấy nó trong hộp tủ kính. Tôi đã thích nó từ cái nhìn đầu tiên, và từ đó về sau, vận mệnh của tôi và nó quấn lấy nhau không rời.

“HyunAh, em sao vậy? Có phải là anh đã làm sai điều gì không?” giọng nói của MinSik có chút gì đó hoang mang, như đứa trẻ bướng bỉnh làm bể đồ trong nhà, đang đợi sự trừng phạt. Màu đỏ của quả táo thủy tinh chói mắt như thế, mà mặt tôi lại chẳng có chút màu máu nào cả.

Tôi im lặng lắc đầu.

“Anh biết là em rất thích quả táo thủy tinh này. Nghe nói lần trước HyunSeung đã bỏ nó đi, anh nghĩ em nhất định là rất buồn… Cho nên, anh lập tức đặt một cái với đại lý của Swarovski. Thật may là quả táo thủy tinh này anh đã đặt mua được rồi. HyunAh, em đừng quá buồn, quả táo thủy tinh chẳng phải đã trở về rồi sao? Em xem nó có phải giống hệt cái của em không?”

Nước mắt làm ướt cả áo tôi. Không đúng, căn bản là không giống nhau! Hoàn toàn không giống nhau! Quả táo thủy tinh đó có ẩn chứa trái tim của HyunSeung, còn quả này cái gì cũng không có!

Tôi kích động cầm lấy quả táo thủy tinh đó, như muốn chứng thực mối hoài nghi trong lòng. Không sai! Bên dưới quả táo thủy tinh không hề khắc chữ gì cả. Tay đang cầm quả táo thủy tinh đột nhiên rung lên, nó rớt từ tay tôi xuống đất.

Tôi nhìn quả táo thủy tinh trên đất, không biết phải làm sao cho tốt. Cơ thể tôi vẫn không ngừng rung.

MinSik bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi.

“Nói anh nghe! Phải làm thế nào thì em mới vui? Nói anh nghe đi!” MinSik nắm lấy đôi vai tôi, mười ngón tay ấn vào thịt tôi, sự đau nhói từ đôi vai truyền trực tiếp đến não tôi. Cơ thể tôi rung theo ngữ điệu kích động của MinSik. Anh lắc tôi mạnh đến nỗi tôi muốn ngất đi.

Khuôn mặt của HyunSeung và quả táo thủy tinh làm đau mắt tôi.

Jang HyunSeung đã không còn là Jang HyunSeung trước kia, mà quả táo thủy tinh cũng không phải là quả táo thủy tinh trước kia. Cho dù là giống nhau như thế, nhưng cũng không thể đưa tôi trở về cái đêm mà HyunSeung tặng nó cho tôi vào nửa năm về trước.

Trừ phi thời gian chảy ngược, tôi mới có thể gặp lại HyunSeung thật sự… Trừ phi thời gian chảy ngược, anh mới nhớ ra tôi…

“Em rất vui! Bây giờ em rất vui…” tôi cố gắng ép ra một nụ cười.

Nhưng nước mắt tôi vẫn cứ rơi xuống.

“Em nghĩ anh làm sao tin em được?” anh nói, tiếng của anh đau khổ như tan nát hết cõi lòng.

Anh lấy khăn ra lau nước mắt cho tôi, hương thơm của hoa cúc lan tỏa trong không khí. MinSik thích hoa cúc, vật dụng của anh cũng mang theo mùi hương của hoa cúc. Loại hương thơm này có thể xoa dịu nỗi đau của con người, tạo cảm giác an bình.

Tôi run rẩy cất quả táo thủy tinh vào trong hộp, đóng nắp lại. Sau đó đẩy cái hộp đến trước mặt MinSik

“Anh hãy đặt nó trên kệ, hãy để chung với những quả táo thủy tinh khác, em sẽ rất vui, thật đó.” Tôi cười và nói với MinSik

“Nhưng mà… HyunAh!” Vân Trác ngồi thẫn thờ nhìn tôi, không biết phải phản ứng như thế nào.

“Anh cứ thay em bảo quản nó, em thật sự là rất vui. Bây giờ em đang rất vui…”


TT^TT Có ai giống Cá hôq??? Tội cho MinSik quá TT^TT cắn khăn

Cp 2Hyun chắc chắn là hạnh phúc rồi nên không nói làm gì nhưng mà còn MinSik thì tội quá TT^TT Cá edit mà cũng thương thay cho MinSik TT^TT

Bạn đang đọc Tình Lặng của Hà Thiện Thuyên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.