Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mê hoặc

Tiểu thuyết gốc · 1529 chữ

Chương 44: Mê hoặc

Công ty của Mộc Linh có thể nói là tương đối lớn, nàng đối với sản nghiệp tự tay gây dựng cũng coi nó như là con mình vậy, vô cùng chân trọng và dồn hết tâm huyết vào công ty.

Nhưng như Hoàng Long đã nói với nàng, sản nghiệp của nàng trong thời gian sắp tới sẽ trở thành một thứ không ai cần vì vũ trụ sắp loạn, nếu bán được có thể bán trong thời gian sớm nhất khi vẫn còn người mua.

Dù Hoàng Long không có giải thích quá sâu nhưng Mộc Linh đoán được hắn sẽ không lừa nàng, vì bán đi công ty, tiền cũng là của nàng chứ hắn không giữ, mà tiền của Hoàng Long so với nàng còn nhiều hơn gấp mấy chục lần, chẳng cần phải đi cướp.

Sắp xếp những văn kiện quan trọng trên bàn, Mộc Linh thờ dài một tiếng. “Muốn bán công ty trong thời gian sớm nhất là không thể, ít nhất là cần xử lý trong một tháng.”

Nàng tự nói một mình, ánh mắt mỹ lệ không khỏi liếc nhìn Hoàng Long đang ngồi phía ghế tiếp khách đối diện, nàng không khỏi xoa mắt nhìn, vì nàng thấy rõ, Hoàng Long không phải đang ngồi, mà chỉ là đang khoanh chân, cả người hắn lúc này đang lơ lửng giữa không trung.

Thấy thời gian đã sắp tới trưa, bụng cũng đã đói, nàng liền gọi điện cho Mộc Anh mang mấy người Liên Mị lên đây ăn.

Bữa ăn trưa luôn được chuẩn bị sẵn từ nhà, vốn lúc trước nàng thường xuyên sẽ trở về dinh thự dùng bữa nhưng hiện nay cực kỳ nhiều sát thủ nhằm vào nàng và con gái, nàng không thể về nhà như trước.

Ba người Mộc Anh rất nhanh đi lên, chẳng biết có phải do đã thân quen hay không? Mà Liên Mị trò chuyện với ba cô nàng này ríu rít không ngừng.

Vào trong phòng, hai người Mộc Anh trừng mắt nhìn Hoàng Long đang lơ lửng trên không, Liên Mị thì không quá lạ, nàng chỉ nói. “Mọi người nói nhỏ một chút, anh Long đang tu luyện.”

Mộc Anh cùng Hỏa Nhi gật đầu song ánh mắt không rời khỏi Hoàng Long, trông hắn lúc này chẳng khác nào thần tiên, nhất là Hỏa Nhi, cô là tinh linh luôn coi trọng sức mạnh, mà Hoàng Long lúc này như đang cho nàng thấy được sức mạnh của cường giả mà nàng đang ngưỡng mộ.

Với những người vẫn đang ở cấp đấu binh như nàng thường chỉ là vẫn dùng sức mạnh thuần túy từ cơ bắp để chiến đấu.

Còn cấp bậc đấu tướng như Hoàng Long chính là đang sử dụng sức mạnh tinh quang để rèn luyện bản thân, sức mạnh tinh quang xa vời cỡ nào với nàng.

Bốn người ăn uống trong không gian im lặng, không ai nói với ai điều gì, vì mắt của mọi người đều hướng mắt về Hoàng Long, trên người hắn vậy mà lại tỏa ra tinh quang soi sáng khắp phòng, ánh sáng tinh quang có phần giống lôi điện lại cảm giác có chút sắc bén như gió ở bên trong.

Chính Hoàng Long lúc này cũng chẳng rõ vì sao quanh cơ thể mình ngưng tụ ra tinh quang quanh thân, hắn chỉ muốn thử vận hành theo Long Tinh Pháp để rèn luyện tinh quang trong cơ thể.

Bốn viên ngọc màu đỏ bên trong cơ thể hắn cứ nuốt tinh quang vào rồi lại nhả ra toàn bộ cơ thể như một chu kỳ định sẵn, viên ngọc màu đỏ thứ tư của hắn như một con rồng khát nước, nó tham lam hấp thu toàn bộ sức mạnh tinh quang.

Hoàng Long cảm nhận được, nếu không phải hắn dùng tinh thần điều khiển thì viên ngọc thứ tư này sẽ vì ăn no quá mà nổ mất, hắn tưởng Long Tinh Pháp tưởng chừng chỉ là đơn giản điều hòa dòng chảy tinh quang trong cơ thể.

Nhưng càng vận hành, hắn mới càng hiểu rõ bộ công pháp tối thượng của tộc long nhân này, mỗi chu kỳ vận chuyển sức mạnh tinh quang ra ra vào vào bốn viên ngọc, hắn thấy rõ được sức mạnh tinh quang bên trong cơ thể mỗi lúc một lớn hơn, cảm giác này cực kỳ rõ ràng.

Sức mạnh tinh quang của lôi điện cùng gió chạy ngang dọc cơ thể hắn, như chu rèn một lần nữa, thứ mà ở cấp bậc đấu tướng hắn chưa từng được thấy.

Cơ bắp trên cơ thể hắn sau khi được rèn luyện bởi tinh quang không hề có bành trướng như tưởng tượng mà cơ bắp hoàn mỹ trên cơ thể hắn vẫn giữ như cũ, điều khác biệt duy nhất là nó đang dần trở lên cứng rắn hơn trước.

Chẳng rõ bao lâu thời gian, hắn ngừng vận chuyển Long Tinh Pháp, những hạt nhỏ tinh quang quanh thân cũng tán đi, thở ra một ngụm nặng nề như chút bỏ được một phần tạp chất trên cơ thể.

Hoàng Long tinh thần sảng khoái cảm nhận tinh quang trong người vẫn đang tuân theo chu kỳ của Long Tinh Pháp mà di chuyển dù hắn đã ngừng vận chuyển Long Tinh Pháp, công pháp này quá thần kỳ.

Mộc Linh ngồi trên bàn làm việc thấy Hoàng Long vươn vai tỉnh dậy thì mới tới ngồi đối diện hắn hỏi. “Cậu nếu không thức dậy, tôi chỉ sợ cậu bị làm sao, cậu đã ngồi không như thế bảy tiếng đồng hồ rồi.”

Hoàng Long nhìn ra ngoài trời thấy được ánh mặt trời đang dần chiếu xuống ngang phía các tòa nhà, đại bộ phận đều đã có bóng râm che phủ, hắn không khỏi trầm ngâm nói. “Lần sau tôi sẽ chú ý, mọi việc ổn chứ?”

“Ý cậu là gì, đám sát thủ hay là công việc bán công ty?” Mộc Linh hỏi.

“Cả hai.” Hoàng Long nói.

“Ngoại trừ sáng nay, hôm nay chúng ta không có tên sát thủ nào tới cả, còn việc bán công ty rườm rà hơn tôi nghĩ, thật sự là mệt muốn chết.” Mộc Linh bóp bóp cánh tay thon gọn của mình nói.

“Qua đây.” Hoàng Long nhìn Mộc Linh, ánh mắt của hắn như ra lệnh cho cô.

Mộc Linh chần chờ một chút xong vẫn đứng dậy đi qua.

“Ngồi lên.” Hoàng Long vỗ vỗ lên đùi minh, ra hiệu cho Mộc Linh ngồi lên.

Lại một chút thoáng do dự, song Mộc Linh vẫn ngồi lên đùi hắn, ánh mắt nàng có chút mê mang khó hiểu.

Hoàng Long nhẹ nhàng bóp hai cánh tay của nàng, từng ngón tay thon dài như phụ nữ của hắn bóp đúng từng huyệt vị trên cánh tay.

Mộc Linh cảm giác hai cánh tay như mềm nhũn, những cánh tay của Hoàng Long như có ma thuật khiến nàng thả lỏng toàn bộ cơ thể, mà dường như toàn bộ tinh thần của nàng dường như lơ lửng trên không, chẳng muốn đáp xuống.

Hoàng Long đưa miệng dí sát vào vành tai Mộc Linh, hát nhẹ nhàng dùng lưỡi liếm lên cái tai dài trắng muốt của nàng, giọng hắn mê hoặc nói nhỏ vào tai nàng. “Em biết không? Trong người em đang chứa dòng máu cao quý của tinh linh nhưng lại là một con khốn tinh linh thích nghe lệnh của chủ nhân, em có vui để tôi ra lệnh cho em, biến em thành một con nô lệ cho tôi hay không?”

Mộc Linh nghe Hoàng Long nói thì tỉnh táo một nửa, trong đầu nàng miên man suy nghĩ chẳng lẽ nàng chính thích nghe lệnh sao? Nàng tự hỏi bản thân liệu mình có thật như vậy không?

Hoàng Long thấy nàng chần chừ cũng không vội vàng, vì hắn đã hiểu rõ được Mộc Linh, thiếu phụ xinh đẹp này bề ngoài kiên cường đoan trang nhưng bên trong lại là một người yếu đuối.

Mà sự yếu đuối bên trong bản thân nàng có phần nhu nhược, nàng giống như một cái cây mong manh đứng trước gió cần dựa vào một cây đại thụ để tiếp tục đứng vững, sự nhu nhược bên trong nàng khiến nàng thích nghe được mệnh lệnh từ cây đại thụ đứng chắn trước nàng.

Mỗi mệnh lệnh từ cây đại thụ sẽ khiến cho nàng được cảm giác an toàn và hưởng thụ điều đó như một khoái của cảm tự hào của bản thân.

Không giống với loại máu nô lệ tình dục thích ngược đãi, Mộc Linh chỉ có thể gọi là đơn thuần thích nghe những mệnh lệnh từ người nàng dựa dẫm, tin tưởng.

Sau một hồi mê man suy nghĩ, Mộc Linh đỏ mặt hỏi. “Anh có thể ra lệnh cho em được không?”

*Cầu đóng góp ý kiến của các bạn để truyện được phát triển hơn!

Bạn đang đọc Tinh Không Bạo Loạn sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.