Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

STF12/06 - Biệt động ngoại truyện / Độc Xà

Tiểu thuyết gốc · 17463 chữ

Hilda đứng phía dưới vòi nước, để mặc cho dòng nước nóng hổi rửa trôi đi tất cả mồ hôi và sự mệt nhọc trong ngày.

Thân hình hoàn mỹ của cô như một pho tượng ngọc thạch dưới làn nước, da Hilda trắng bóng mịn màng không một chút tì vết. Với bộ ngực săn chắc và bờ mông tròn lẳn, đây quả thật là một cơ thể mê người. Kết hợp với mái tóc màu đỏ bốc lửa của cô cùng khuôn mặt xinh đẹp gợi cảm, không có gì ngạc nhiên khi Hilda được mọi người tôn xưng là “Nữ thần chiến tranh.”

Hilda von Heisenberg, đệ nhất mỹ nữ của quân đội Liên Minh, đồng thời là đội trưởng của đội Xà trong số 12 đội biệt động. Ngoại hiệu – Độc Xà.

Với ngoại hình hấp dẫn cùng khả năng hóa trang và diễn xuất thần sầu được di truyền từ người mẹ xuất thân diễn viên điện ảnh của mình, Hilda sở trường về các loại hoạt động tình báo và nằm vùng, thực hiện nhiệm vụ bên trong lòng địch. Đó cũng là tiêu chuẩn cơ bản để tuyển chọn thành viên của đội Xà.

Cũng vì bản chất công tác đặc biệt của mình nên các thành viên đội Xà cũng thường hoạt động nhiệm vụ riêng lẻ chứ không như những đội biệt động khác. Hiện tại trong Tổng hành dinh của quân đội Liên Minh chỉ có hai thành viên của đội Xà mà thôi, ngoài Hilda ra thì còn một cô bé tân binh mới gia nhập chưa sẵn sàng để tham gia thực hiện nhiệm vụ.

Hilda vừa lấy khăn bông lau khô mình và bước ra khỏi phòng tắm vừa nghĩ đến cô bé tân binh đầy triển vọng này. Thần lực rất khá, lại thông minh lanh lợi. Nếu như không có gì bất trắc thì hẳn sẽ trở thành một trong những thành viên trọng điểm của đội trong tương lai. Ngoại hình cũng bắt mắt, tuy nhiên nếu chịu khó chăm chút cho bản thân hơn nữa thì Hilda tin là cô bé sẽ không thua kém thành viên nào trong đội cả - tất nhiên là trừ cô ra. Gì chứ tự tin vào bản thân mình là thứ Hilda chưa bao giờ thiếu, một phần của sắc đẹp chính là từ tự tin mà ra đấy.

Chọn cho mình một bộ đồ lót vô cùng táo bạo và khiêu khích, Hilda cười thầm. Nhiệm vụ vừa rồi quả thật là quá mệt mỏi, bây giờ cô phải tranh thủ ba ngày nghỉ ngắn ngủi này trước khi thi hành nhiệm vụ tiếp theo để giải tỏa tâm lý. Kinh nghiệm lâu nay của Hilda cho thấy không có cách nào tốt hơn ngoại trừ tình dục cả. Bọn đàn ông vẫn cho rằng bọn chúng thưởng thức phụ nữ, chẳng lẽ chúng không bao giờ nghĩ rằng quan hệ đó vốn là hai chiều sao ? Hilda cũng rất thích thưởng thức đàn ông. Đêm nay cô sẽ cùng bạn trai của mình điên cuồng đến sáng, tất nhiên là sau khi ăn uống no đủ.

Nghĩ đến anh chàng bạn trai đẹp mã của mình, Hilda liếm mép. Phải công nhận con mắt chọn đàn ông của cô chưa từng đánh lừa cô, mặc dù vẻ ngoài nhìn rất công tử yếu đuối lại còn bị nhiều người xem thường nhưng bạn trai của cô về mặt giường chiếu thì tuyệt đối là hạng nhất. Cái gì mà Thiên Khuyển với chả Mãnh Ngưu cô cũng đã từng thử qua, nói thật là xách dép cho anh ta cũng không đủ. Nhất là cái tên Mãnh Ngưu cứ tự hào về sức mạnh thân thể của mình, đúng là đồ đầu óc ngu sibộ não chỉ có cơ bắp mà thôi, người ta mạnh là mạnh ở chỗ khác. Hilda cười khúc khích.

Với một bộ trang phục sườn xám quyến rũ và nóng bỏng màu đỏ - một sự kết hợp hoàn hảo với mái tóc bốc lửa của mình, Hilda tự tin bước ra khỏi phòng. Cô muốn thu hút ánh nhìn ngưỡng mộ của tất cả đàn ông trong căn cứ này, đặc biệt là của anh ta. Cô biết anh ta rất thích trang phục của Đông Phương. Lần sau có lẽ cô sẽ dùng đến áo dài trang nhã, hay một bộ Kimono quý phái cũng được, nhưng đêm nay thì nhất định phải là sườn xám gợi cảm.

Bạn trai cô - đồng thời cũng là đội trưởng một trong 12 đội biệt động với biệt hiệu Ngọa Hổ. Biệt hiệu này cũng hơi bị quá mức thích hợp, Hilda nghĩ thầm, khi đứng thì không biết thế nào nhưng một khi nằm xuống giường thì đích thị là một con hổ hung mãnh đó nghe.

Hilda tiến về nhà hàng Embrasse Moi – điểm hẹn hò truyền thống của căn cứ, nơi Kiba Lanford đang đợi cô.

-----

Hilda vừa vui vẻ thưởng thức con tôm hùm đỏ tươi trước mặt, vừa đánh mắt đưa tình với Kiba đang ngồi đối diện.

Bàn ăn của hai người là nơi thu hút ánh mắt của tất cả khách trong nhà hàng. Mà chuyện đó cũng không phải chỉ đơn giản là do sức cuốn hút của cô. Bạn trai cô cũng là người nổi tiếng không kém trong quân đội Liên Minh.

Kiba Lanford – được bầu chọn là “người đẹp trai nhất trong quân đội” với số phiếu tuyệt đối bởi các nữ binh. Đồng thời còn có thân phận cực kỳ sáng chói, con trai của cố đô đốc hạm đội Thái Dương Hệ Joseph Lanford. Không những vậy, anh ta còn là con trai đỡ đầu của Levin Ingeno – bạn thân của cố đô đốc Joseph, đồng thời là nhà khoa học, nhà phát minh vĩ đại nhất của nhân loại trong hai thập kỷ qua. Với thân phận đó Kiba được hưởng những đãi ngộ tốt nhất cả về phương diện chức vụ quân đội hay là khoa học kỹ thuật của Liên Minh. Nếu không thì làm sao có chuyện một thằng nhóc mới chỉ 15 tuổi với Thần lực cũng khá bình thường mà lại có thể trở thành đội trưởng của một trong ba đội biệt động mạnh nhất Liên Minh – đội Hổ - và ngồi vững trên ghế đội trưởng đó trong suốt 5 năm dù không làm ra được thành tích gì ?

Đúng vậy, đi kèm với khuôn mặt hoàng tử đẹp trai và thân thế hoành tráng đó của Kiba là một thân phận khác cũng nổi tiếng không kém – tên vô dụng nhất đội biệt động. Năm nay 20 tuổi, nhập ngũ từ lúc 15 tuổi. Trong suốt 5 năm liền lãnh đạo đội Hổ thành tích duy nhất của hắn chính là biến đội Hổ từ một trong ba đội mạnh nhất trở thành đội yếu nhất và vô dụng nhất với ngoại hiệu Ngọa Hổ.

Dễ thấy là anh ta không được cánh đàn ông trong quân đội ưa thích chút nào. Tuy nhiên các nữ binh thì lại khác. Đẹp trai và con ông cháu cha,thế là quá đủ rồi, con người làm sao có thể hoàn hảo được. Chính vì vậy trong quân đội lại chia thành hai giới tuyến, và các nữ binh càng yêu thích anh ta thì cánh đàn ông lại càng căm ghét anh ta hơn.

Hilda là một phụ nữ đích thực, vì thế lẽ dĩ nhiên là cô rất ưa thích tên đẹp trai yếu đuối này. Nhất là cô còn biết thêm một mặt mạnh mẽ khác của hắn mà rất nhiều cô gái khác không có cơ hội biết đến. Nghĩ đến đây Hilda cảm thấy hơi nóng và nhộn nhạo, cô lén vươn một chân của mình đang ở dưới khăn trải bàn đến khều nhẹ bộ phận nhạy cảm giữa hai chân của Kiba.

Kiba nhìn cô, cười chế giễu.

“Không thể nhịn được dù chỉ là nửa tiếng đồng hồ nữa hay sao ?”

Hilda trả lời bằng giọng cực kỳ dụ dỗ.

“Nếu thế thì sao ?”

“Phục vụ, làm phiền gói phần ăn của tôi và quý cô này lại đem về nhé.” – Kiba ngay lập tức quay người ngoắc tay với bồi bàn.

Hilda phì cười, xém chút nữa phun luôn ngụm rượu vang trắng đang uống ra ngoài. Hiển nhiên Kiba cũng không thật sự định làm như vậy, anh ta chỉ đùa giỡn với cô mà thôi. Có nhiều thứ Hilda thích ở một người đàn ông, và óc hài hước cũng nằm trong danh sách đó.

“Lần này em ở lại căn cứ được bao lâu ?” – Kiba quan tâm hỏi.

“Ba ngày.”

Kiba hơi nhíu mày khi nghe câu trả lời của cô. Đâu phải ai cũng nhàn rỗi quanh năm suốt tháng được như anh chứ, Hilda nghĩ thầm.

“Sao thế, thất vọng vì quá ngắn à ?” – Cô đá lông nheo với anh.

“Không phải, hình như hơi quá dài là khác. Anh sợ không đủ sức phục vụ em suốt thời gian này mà thôi...” – Kiba lắc đầu, than vãn.

Ngón chân Hilda nhéo mạnh một cái, Kiba nhăn mặt.

“Này này, có chuyện gì thì em mới là người phải hối hận đấy nhé.” – Anh cảnh cáo cô.

“Hừ, anh đừng tưởng bở. Chị đây không thiếu người sẵn sàng phục vụ.” – Hilda hất cằm lên.

Bất quá họ đều không bằng anh mà thôi, cô thầm bổ sung trong đầu. Nhưng hiển nhiên là Kiba cũng biết điều đó, thế nên anh chỉ nhìn cô cười vẻ hiểu biết.

Khi Hilda đang bắt đầu thấy tức giận và chuẩn bị lôi thẳng anh ta về phòng để phát tiết thì một tiếng kêu kinh ngạc vang lên sau lưng cô.

“Đội trưởng, anh Kiba, hai người cũng dùng bữa ở đây à ?”

Không cần quay lại Hilda cũng biết người vừa lên tiếng là ai. Cô tươi cười quay lại nhìn cô gái trẻ tuổi đang đi cùng một thanh niên rồi lên tiếng chào.

“Lina, chị không biết là tối nay em cũng có hẹn đấy !”

Cô gái trẻ hơi có vẻ ngượng ngập trong bộ váy khá là hở hang của mình. Anh chàng đi cùng thì lại dán mắt nhìn chằm chằm vào Hilda, thiếu điều muốn chảy cả nước miếng ra. Quá thất bại, Hilda thở dài. Mặc dù cô biết Lina đang thực hiện theo chương trình rèn luyện do chính Hilda đưa ra, nhưng cũng phải biết lựa chọn đối tượng một chút chứ. Lại thêm, cùng đi với một người đàn ông mà lại để cho hắn ta chú ý vào một phụ nữ khác, đây là tối kị. Xem ra cô nàng vẫn cần phải rèn luyện thêm.

Đối với đội Xà và chuyên môn đặc biệt của họ, các thành viên không thể thiếu được các kỹ năng giao tiếp cơ bản. Đặc biệt quan trọng hơncả là kỹ năng dụ dỗ quyến rũ và thậm chí là kỹ năng trên giường. Chính vì vậy Hilda luôn khuyến khích các đội viên thoải mái trong các mối quan hệ của mình, thậm chí phải chủ động hẹn hò cùng người khác giới để dùng thực chiến mà thành tài.

Nghĩ đến đây, cô đột nhiên có chút tiếc nuối Kiba không phải là thành viên của đội Xà. Với bản mặt đẹp trai và tính cách thản nhiên của mình, cộng thêm năng lực giường chiếu quá mạnh mẽ anh ta nhất định sẽ là một điệp viên lý tưởng, cho dù Thần lực có hơi kém thì đã sao ? Tiếc là chuyện đó không thể nào thành hiện thực, đừng nói Kiba không muốn mà cho dù có đi nữa thì tổng bộ cũng không thể nào để cho đứa con cưng này đi thực hiện những nhiệm vụ vừa nguy hiểm vừa mất mặt như thế được. Hilda hơi có chút cay đắng cười thầm suy nghĩ nhảm nhí của mình.

Kiba chỉ khẽ gật đầu chào hai người, anh ta vốn cũng không thích giao tiếp lắm với người không quen biết. Hilda thở dài, nếu Lina đã chủ động đến chào thì cũng không thể cứ bỏ mặt như vậy được. Dù sao cô cũng còn trách nhiệm đội trưởng cần hướng dẫn thành viên mới. Thế là bốn người chuyển sang khu vực ban công vắng vẻ để dùng trà và nói chuyện.

Nói là bốn người, nhưng thật ra chỉ có Hilda và tên thanh niên kia – Quang Vinh của đội Thiên Khuyển, như hắn tự giới thiệu. Kể từ khi nhìn thấy Hilda hắn đã hoàn toàn bỏ qua Lina mà chỉ chăm chú bắt chuyện với cô. Mặc dù cảm thấy bất nhẫn cho Lina nhưng Hilda vẫn vui vẻ tươi cười nói chuyện với Vinh. Nguyên tắc của cô là không bao giờ thể hiện thái độ từ chối với bất kỳ ai. Đây cũng xem như là một bài học thực tế cho Lina. Còn về Kiba, cô không hề ngại anh ghen. Nếu anh ta thật sự ghen tuông thì hai người đã không thể nào cặp kè được lâu như vậy. Kiba thừa biết tính cách và những hoạt động tình ái trước kia của Hilda.

Lina cắn môi ngồi một bên, hoàn toàn bị Vinh cho ra rìa. Cô cảm thấy thật sự bất lực, cô muốn nói gì đó với hắn ta nhưng khi nhìn thấy Hilda và bộ trang phục gợi cảm cùng sức hút mạnh mẽ của cô toát ra, Lina chùn tay lại. Làm sao mình có thể đấu lại được đội trưởng cơ chứ ?

“Thành viên mới của đội Xà ?” – Kiba bất chợt lên tiếng bắt chuyện với Lina.

Cô gái đỏ mặt gật đầu. Kiba nhìn thái độ ngây thơ lúng túng của cô cũng thấy mắc cười, cô bé chỉ mới 18 tuổi mà đã vào ngay cái đội khó xơi nhất cả Liên Minh, cũng khổ thân. Liếc mắt nhìn sang Vinh đang hào hứng thể hiện với Hilda – bạn gái anh, Kiba nghiêng người tới nói nhỏ với Lina.

“Có muốn tôi đập hắn một trận không ?”

Lina giật mình. Sau đó khi thấy vẻ mặt của Kiba cô nhận ra anh đang trêu mình. Cô lắc đầu rồi hỏi lại.

“Anh muốn đập hắn là để giúp tôi xả giận, hay là tìm cớ để xả giận cho chính mình vậy ?”

Kiba nhíu mày, ra vẻ suy ngẫm.

“Cứ cho là 50-50 đi.” – Anh nháy mắt với Lina.

Lina buột miệng cười thành tiếng, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với vị đội trưởng lừng danh này. Anh ta có vẻ dễ gần và vui tính hơn cô nghĩ, cô vẫn cho là anh ta phải có thái độ rất kiêu ngạo hống hách cơ chứ - theo những lời đồn đãi mà cô nghe được.

Lina cảm thấy tim mình đập mạnh. Nếu nói cho đúng ra, anh ngày xưa còn là mối tình đầu trong tưởng tượng của cô đấy. Năm xưa lúc anh nhập ngũ, quân đội đã dùng hình ảnh của anh để làm poster truyền thông khắp nơi. Thiếu niên 15 tuổi nhập ngũ. Chiến sĩ thiên tài gia nhập đội biệt động. Con trai độc nhất của đại đô đốc Lanford... Đó là những thông tin họ đưa ra và hô hào để quảng bá khuyến khích mọi người nhập ngũ. Lina khi đó mới chỉ là một cô bé 13 tuổi đã ngay lập tức chết mê chết mệt anh chàng đẹp trai bảnh bao hào hùng trong những tấm poster kia. Thật ra đây là lần đầu tiên cô gặp và nói chuyện trực tiếp với anh, chứ hồi xưa thì cô đã gặp anh rất nhiều lần trong những giấc mơ thiếu nữ của mình rồi.

Một phần lý do Lina nhập ngũ cũng là muốn theo đuổi Kiba, chàng hoàng tử trong mơ của mình. Tiếc thay, khi cô cuối cùng cũng đã được tuyển chọn vào đội biệt động nhờ tư chất xuất chúng của mình thì cô mới ngỡ ngàng nhận ra giấc mơ và hiện thực là hoàn toàn khác biệt. Chàng hoàng tử trong mơ của mình chỉ là một hình ảnh đưa ra mê hoặc dân chúng mà thôi, chứ còn thực tế thì chỉ là một tên con ông cháu cha bất tài vô tướng bị mọi người khinh bỉ.

Vì thế khi cô biết được đội trưởng của mình – Nữ thần Hilda, người cô rất ngưỡng mộ - lại đang có quan hệ với Kiba, cô đã rất bất ngờ. Hình ảnh hoàng tử và tên bất tài lại nhập lại khiến cô hoang mang, tại sao đội trưởng vĩ đại của cô lại cặp kè với một tên như vậy. Hay là mọi người đã hiểu nhầm anh ấy ?

Chính vì vậy nên đêm nay khi nhìn thấy Hilda và Kiba cô mới đánh bạo tiến lên bắt chuyện. Không ngờ lại dẫn đến cơ hội làm quen với Kiba. Lina không thể không cảm thấy hồi hộp, cô bé mơ mộng năm xưa trong cô đang thức tỉnh.

“Anh đánh nổi hắn không ?” – Lina hỏi nhỏ Kiba, cô cũng tò mò không biết thực lực của anh như thế nào. Đã là thành viên đội biệt động, lại là đội trưởng thì ít nhất cũng phải có chút bản lĩnh chứ.

“Chuyện đó không quan trọng !” – Kiba lắc đầu.

“Tại sao ?”

“Vì nếu tôi đánh hắn, cho vàng hắn cũng không dám đánh trả. Trừ khi hắn muốn vào phòng biệt giam nằm chơi vài tháng.” – Kiba tỉnh bơ trả lời.

Lina muốn tạt ly trà trên tay mình vào cái bản mặt thản nhiên của Kiba. Đã từng thấy mặt dày, nhưng chưa bao giờ cô lại thấy dày đến mức này. Dựa vào sức ảnh hưởng quyền lực sau lưng đi ép người thì thôi đi, lại còn vô cùng tự nhiên nói ra như là chuyện thiên kinh địa nghĩa nữa chứ. Đây chẳng phải là loại hình con ông cháu cha ỷ thế ức hiếp người kinh điển sao, Lina méo mặt.

Nhưng mà, khi Lina liếc nhìn sang Vinh lúc này như đã quên mất sự tồn tại của cô và Kiba thì cô đột nhiên lại có cảm giác khoái chí. Nếu như tên này bị ức hiếp như vậy... kể ra cũng hay đấy chứ.

“Thích rồi chứ gì ?” – Kiba nhìn biểu cảm trên mặt cô, cười hề hề.

Lina giật mình, vội ra vẻ nghiêm trang. Có chết cô cũng không thể thừa nhận suy nghĩ vừa rồi của mình.

“Không phải lỗi của hắn. Là do tôi không đủ sức hấp dẫn.” – Lina thở dài.

Kiba trố mắt lên như thể được nghe một câu chuyện vô cùng khó tin. Anh lấy tay day day trán.

“Này cô em, trên phương diện một người đàn ông cho phép anh được phát biểu cảm nghĩ của mình...”

Lina khó hiểu nhìn Kiba.

“Cô là một cô gái vô cùng hấp dẫn. Chẳng qua là cô không biết cách phát huy nó ra mà thôi.” – Kiba đưa tay lên lắc lắc phủ định.

Lina không nói gì, vì cô không hiểu ý của Kiba. Cô ? Hấp dẫn ? Không thể nào.

“Cô đang nghĩ là không thể nào đúng không ?” – Kiba hấp háy mắt.

Lina đỏ mặt, anh ta đọc được suy nghĩ sao. Hình như đâu có kỹ năng Thần lực nào làm được điều đó ?

Kiba tiếp tục nói.

“Chính suy nghĩ không thể của mình đã làm giảm đi sự quyến rũ của cô đó, cô bé. Nhìn Hilda đi.” – Kiba vừa nói vừa nghiêng đầu về phía đội trưởng của cô.

Hilda đang ngồi gác chân lên đùi, đôi chân trắng bóc và thon dài được nhấn mạnh bởi đường xẻ tà của bộ sườn xám đỏ rực trên người cô. Toàn thân cô phát ra một cảm giác tự tin và hấp dẫn không thể nào diễn tả bằng lời.

“Thấy không ? Cô ấy luôn tin rằng mình là người phụ nữ đẹp nhất, hấp dẫn nhất. Chính vì vậy cô ấy quả thật là người phụ nữ quyến rũ nhất.”

Lina ngớ người, như hiểu ra gì đó.

“Món trang sức quan trọng nhất của một người phụ nữ chính là, sự tự tin.” – Kiba kết luận.

Lina trầm ngâm không nói gì. Trong khi đó Kiba lại ngồi khoanh tay nhìn ngắm thân hình cô. Phần cứng vô cùng ổn, anh gật gù. Điện nước đầy đủ, thân hình cũng hoàn mỹ, chân dài không kém gì Hilda. Nếu như tắt đèn đi thì chưa biết ai hơn ai kém đâu. Khuôn mặt rất có nét, nhưng thiếu đi ít nhiều khí chất và trang điểm chưa hợp cách.

Lina chợt nhìn vào mắt Kiba. Cô nhìn thấy rõ sự thưởng thức trần trụi không che giấu trong đôi mắt anh. Anh ấy đang nhìn mình như một người đàn ông nhìn một người phụ nữ. Tim Lina lại càng đập mạnh hơn. Cô rụt rè hỏi.

“Vậy em thật sự có thể trở nên hấp dẫn giống như đội trưởng Hilda sao ?”

Kiba lắc đầu.

Lina cảm thấy mình như rơi xuống hố sâu vì thất vọng. Vậy những gì anh ta nói nãy giờ chỉ là để đùa giỡn với cô hay sao ?

“Tôi tin rằng, nếu cô có lòng tin vàochính mình thì vào một ngày không xa danh hiệu người đẹp số một của Liên Minh e là phải đổi chủ rồi.” – Kiba nháy mắt tinh nghịch với Lina.

Niềm vui chợt trào dâng bên trong Lina, cô nhìn thấy được bên dưới ánh mắt trêu ghẹo kia là sự chân thành. Anh ấy thật sự tin rằng mình có thể làm được điều đó, Lina kiêu ngạo tự nói thầm. Người tình trong mộng đầu đời của cô đã nói với cô rằng, cô sẽ là người con gái đẹp nhất. Đây chẳng phải là giấc mơ của tất cả mọi cô gái hay sao ?

Lina run rẩy lấy hết can đảm hỏi Kiba, giọng cô líu ríu như muỗi kêu, mặt đỏ như gấc.

“Nếu vậy... khi đó, anh... sẽ... n..ngủ với em chứ ?”

Kiba ngớ người vài giây trước khi cười lớn. Anh chồm người tới thì thầm bên tai Lina khiến cô co rúm người lại như một con mèo nhỏ khi cảm nhận được hơi thở của anh.

“Hình như em nhìn nhận vấn đề hơi ngược rồi đó, cô nàng xinh đẹp à. Khi em đã là người con gái đẹp nhất quân đội Liên Minh, liệu em có bằng lòng cho anh vinh hạnh được ngủ với em hay không ?”

Lina đỏ mặt, cô gật đầu không do dự.

Kiba gật gù đầy thỏa mãn. Anh sờ cằm rồi lẩm bẩm.

“Ngủ với hai đời đệ nhất mỹ nữ của Liên Minh, quả là một thành tích cần phải được tuyên dương. Không biết bộ tư lệnh có cấp huân chương cho vụ này không nhỉ...”

Xoạt.

Ly nước trà trên tay Lina cuối cùng cũng đã chuyển hộ khẩu lên mặt của Kiba.

-----

Hilda thở hồng hộc rồi nằm gục mặt vào ngực Kiba. Hai tấm thân trần không một mảnh vải quấn chặt lấy nhau. Người cả hai đều đầy mồ hôi, như là bằng chứng cho cuộc “chiến đấu kịch liệt” vừa rồi của họ.

Cô thỏa mãn rên nhẹ một tiếng, sau đó duỗi người thả lỏng. Cánh tay săn chắc của Kiba ôm lấy cô, nhè nhẹ vuốt ve từ trên xuống dưới khiến cô vô cùng khoan khoái.Đây cũng là một điểm cô rất thích ở Kiba, không chỉ mạnh mẽ trong khi hành sự, anh lại còn rất nhẹ nhàng và quan tâm sau khi ân ái. Mặc dù một người phụ nữ như cô rất thích mạnh bạo điên cuồng, nhưng cũng không có nghĩa là cô không thích tận hưởng sự chăm sóc dịu dàng.

“Anh đã tán tỉnh lừa gạt gì cô bé mới của em thế ?” – Hilda tinh nghịch hỏi.

“Không hề, anh rất là thành thật. Anh chỉ bắt chuyện cho cô bé cảm giác bớt ngượng ngập, sau đó chia sẻ suy nghĩ chân thành của mình mà thôi.” – Kiba cười đáp.

“Phải vậy không ? Sao em nghe loáng thoáng anh đòi đánh tên nhóc của đội Thiên Khuyển kia nữa cơ mà... Muốn ghi điểm với cô bé à, chứ anh thì đâu có ghen tuông gì đâu.” – Hilda cười khúc khích.

Kiba bật cười.

“Đùa chút thôi, thật ra anh chỉ thấy thương hại cho hắn ta. Nếu bị anh đánh có khi lại là may mắn của hắn nữa cơ. Bị đánh một trận so với bị một con rắn độc cắn thì rõ ràng là nhẹ hơn rất nhiều, có phải không ?” – Kiba liếc nhìn Hilda, tay anh trở nên không được ngoan ngoãn như trước nữa và bắt đầu mò dần đến khu vực nhạy cảm.

“Đó là lời trăn trối cuối cùng của anh phải không, hỡi nạn nhân bị rắn độc cắn ?” – Hilda ưỡn người lên khiêu khích, không tránh né mà còn chào đón bàn tay của anh.

“Lấy độc trị độc !” – Kiba nói ngắn gọn.

Sau đó thì cả hai không còn nói gì nữa, họ bận làm chuyện khác kích thích hơn nhiều. Thêm một lần nữa.

...

...

...

Sau rất nhiều lần nữa.

Chuông đồng hồ reo lên báo hiệu 07:00 sáng.

Kiba mặc quân phục lên người trong khi Hilda vẫn còn lõa thể nằm trong chăn. Cô nói giọng bực bội.

“Ngày nào anh đi diễn tập chẳng được, tại sao lại đúng vào một trong những ngày hiếm hoi em trở về lại đi ?”

Kiba vừa chỉnh lại huy hiệu đầu hổ bằng bạc trên ngực trái vừa cười khổ.

“Còn không phải là do em trở về quá thất thường hay sao. Em thông cảm, đội anh cả năm chỉ diễn tập một lần, quả thật là không trốn được. Thôi em cứ ngủ lấy sức đi, đồ ăn buổi trưa sẽ có người đem vào.”

Nói xong anh bước ra cửa, trước khi đi còn ngoái đầu lại dặn.

“Nhớ là ngủ lấy sức đấy nhé, tối nay em cũng không có thời gian ngủ đâu.”

Hilda bật cười khi cửa đóng lại. Cô cũng cảm thấy lời anh nói có điểm hợp lý, thế nên cô ngã người xuống giường và nhắm mắt lại.

Khi Hilda mở mắt ra lần nữa thì đồng hồ đã hiện 11:23, vẫn còn là buổi sáng. Cô ngáp một tiếng rồi đứng dậy bước vào nhà vệ sinh. Mặc dù chỉ ngủ được hơn 4 tiếng nhưng cô cảm thấy trong người tràn trề sinh lực. Hình như có người từng nói tình dục cũng là một bài thuốc dưỡng sinh rất tốt. Lúc này cô thật sự tin vào điều đó. Mặc dù người đó có nói rõ là tình dục “điều độ”, nhưng mà thôi kệ đâu cần phải nghiên cứu kỹ chi tiết làm gì. Cô là lính đặc chủng chứ đâu phải nhà khoa học. Mà cô cũng đã từng ngủ với một têntiến sĩ vật lý học rồi, kết quả thì xin miễn bình luận. Hèn gì hắn ta chuyên về các hạt vật chất siêu nhỏ, đúng là chuyện gì trên đời cũng có lý do cả.

Chỉnh sửa lại đầu tóc một chút, Hilda quyết định thay đồ ra ngoài ăn trưa. Cô thích được có mặt nơi đông người để cho mọi người có thể nhìn ngắm cô. Nhà ăn của quân đội là một nơi vô cùng lý tưởng cho những hoạt động như vậy.

“Hôm nay em vui vẻ quá nhỉ ?”

Hilda đặt chiếc khay đựng đầy đồ ăn của mình lên bàn và ngồi xuống bên cạnh Lina. Cô gái đang ngồi đó thong dong ăn với một cảm giác vô cùng nhàn nhã, có cảm giác như đã hoàn toàn lột xác khi Hilda nhớ lại cô gái ngượng ngập yếu đuối hôm qua.

Lina hơi giật mình nhìn qua rồi kêu nhỏ.

“Đội trưởng.”

Hilda ngồi xuống bên cạnh cô, không để ý đến rất nhiều ánh mắt nóng bỏng của mọi người đang gắn chặt lên người mình. Lina cảm thấy vô cùng hâm mộ. Đội trưởng dù đi đâu cũng luôn là tâm điểm của mọi sự chú ý. Nhất là hôm nay không hiểu sao trông chị ấy lại còn quyến rũ hơn cả mọi ngày, ngay cả cô là phụ nữ mà cũng nhìn say mê không chớp mắt.

Phải chăng là... Lina đỏ mặt nhưng khẳng định vào suy đoán của mình. Cô nghe nói khi người phụ nữ được thỏa mãn về mặt nhu cầu sinh lý sẽ trở nên xinh đẹp hơn, ngay cả làn da cũng sẽ trở nên mịn màng sáng bóng. Nhìn đội trưởng đang ngồi bên cạnh cô, Lina lại càng tin vào những điều đó.

“Em thích Kiba ?”

Hilda đột nhiên hỏi làm cho Lina giật bắn người, thiếu chút nữa làm rơi chiếc muỗng trên tay xuống.

Cô đang định chối, nhưng khi nhìn vào đôi mắt lấp lánh có thần của Hilda cô lại nói không nên lời. Đôi mắt của Hilda như biết thôi miên, có thể nhìn vào tận sâu trong nội tâm của Lina, như một con rắn hổ mang đang nhìn chằm chằm vào con mồi của mình.

Lina cuối cùng quyết định nói thật, vì cô biết không thể nào lừa gạt được đội trưởng của mình. Cô gật đầu, mặt hơi tái đi.

“Đừng sợ, chuyện đó là tốt không có gì phải ngại.” – Trái với suy nghĩ của cô, Hilda mỉm cười vô cùng thân thiện với cô.

“Một người con gái sẽ trở nên đặc biệt xinh đẹp và quyến rũ khi họ muốn tạo ấn tượng với người đàn ông mình thích.” – Hilda nháy mắt. “Thế nên đội chúng ta không ngăn cấm chuyện tình cảm, còn yêu thích ai thì lại là quyền tự do của mỗi người.”

Lina thở nhẹ ra. Đội trưởng quả thật chính là đội trưởng, cách nhìn về quan hệ tình cảm vô cùng trưởng thành của Hilda làm cho Lina hơi xấu hổ, cô cảm giác mình quá ấu trĩ. Đây đâu phải là trường trung học và cô cùng đội trưởng cũng có phải là hai cô nữ sinh thẹn thùng giành nhau một cậu nam sinh đâu chứ ?

“Tuy nhiên, trên phương diện cá nhân thì tôi không khuyến khích chuyện em thích anh ta.” – Hilda tiếp lời.

Lina gật đầu thấu hiểu, làm gì có ai cảm thấy thoải mái khi biết có người khác yêu thích bạn trai của mình đâu chứ.

“Không phải như em đang nghĩ.” – Hilda lắc đầu. “Tôi không đồng ý, bởi vì anh ta là một tên phế vật vô dụng không xứng đáng với tình cảm của em.”

Những lời này như sét đánh ngang tai khiến cho Lina xém chút nữa là đứng bật dậy. Mặc dù kiềm chế được nhưng cô vẫn trừng mắt lên nhìn Hilda như không tin được những gì đội trưởng cô vừa nói. Sao một người lại có thể nói như thế về bạn trai của mình cơ chứ ?

Nhìn thấy biểu hiện của Lina, Hilda chỉ cười và giải thích.

“Ngạc nhiên lắm đúng không ? Đó là vì em không hiểu rõ sự khác biệt về bản chất giữa tình cảm của tôi và em đối với anh ta.”

Hilda đưa một miếng thịt lên miệng mình, cắn nhẹ rồi tiếp tục.

“Tôi thích anh ta vì anh ta là một người vui tính, biết cách chăm sóc cho phụ nữ và hơn hết là một người tình tuyệt vời trên giường.”

Lina đỏ mặt trước miêu tả trực tiếp của Hilda.

“Còn em thích anh ta theo kiểu một người con gái đang yêu, đầy hy vọng và ảo tưởng. Đó hoàn toàn là vớ vẩn. Anh ta nói cho cùng cũng chỉ là một tên vô dụng yếu đuối, con ông cháu cha, lãnh đạo một đội rác rưởi đã bị Liên Minh vứt bỏ và tập hợp bên mình một đám người cũng vô dụng như chính bản thân anh ta.” – Hilda nhìn cô và nói vô cùng lạnh lùng.

Lina không nói được gì, cô còn đang quá ngỡ ngàng trước giọng nói bình thản và vô cảm của đội trưởng mình.

Hilda thở dài, cô cảm khái khi nghĩ về thời huy hoàng của đội Hổ năm xưa. Khi đó cô cũng chỉ là một tân binh của đội biệt động. Nhìn Lina vẻ mặt ngơ ngác, cô biết cô gái này chưa hiểu rõ lắm về lịch sử đội biệt động và các vết nhơ của nó.

“Đội Hổ kể từ khi Baran – đội trưởng tiền nhiệm - phản bội đã không còn là đội Hổ trước đó nữa rồi. Gần như tất cả các đội viên tinh anh đều đã làm phản và đi theo Baran. Còn ở lại chỉ là những thành viên bị Baran vứt bỏ. Sau đó Liên Minh cũng không còn dám trọng dụng đội Hổ nữa mà thay vào đó quyết định biến nó thành một đội ngũ rác rưởi chuyên tập trung những đội viên có vấn đề của các đội khác. Những đội viên vì nhiều vấn đề không còn thích hợp với đội của mình, hoặc những đội viên không thể khai trừ vì lý do chính trị... đều sẽ được nhét vào trong đội Hổ. Còn đội trưởng đội Hổ thì chỉ là một tên công tử bột đẹp mã được đưa lên làm hình tượng cho công chúng. Em nghĩ một con người như vậy, một đội ngũ như vậy sẽ có tương lai sao ?”

Hilda nhìn Lina đầy quan tâm, cô tiếp tục nói.

“Nếu em chỉ là một đứa con gái muốn tìm nơi tốt đẹp để gửi thân thì ngược lại, Kiba là một lựa chọn hoàn hảo. Tôi tin chắc anh ta sẽ là một người chồng tuyệt vời và em sẽ có điều kiện sống rất tốt cho đến hết đời, miễn là em có thể chịu đựng những ánh mắt coi thường của mọi người. Tuy nhiên tôi không nghĩ em là người như vậy, em là một cô gái rất có tiềm năng, một đội viên nòng cốt tương lai của đội Xà. Chính vì vậy tôi không khuyến khích em tiếp tục có tình cảm với anh ta.”

Nói xong Hilda tiếp tục ăn như chưa từng có gì xảy ra.

“Đội Hổ... thật sự tệ hại như vậy sao ?” – Lina không thể tin được, cô gặng hỏi Hilda. Dù gì đi nữa cũng là một trong 12 đội biệt động danh giá, tại sao lại có thể xuống cấp đến như vậy.

Hilda lắc đầu, cô nàng này vẫn chưa tin hẳn vào những lời cô nói.

“Để tôi liệt kê cho em nghe thử một vài thành viên của đội Hổ nhé. Đội phó Jaffar, chính là đội phó của đội Hổ năm xưa bị bỏ lại, không một ai dám tin dùng. Hoàng Linh, một con nhóc hỉ mũi chưa sạch ngoại trừ thân phận em gái của Linh Miêu ra thì cái gì cũng không làm được, đến ngay cả Katherine – Linh Miêu – cũng không muốn giữ lại trong đội của mình. Felix, tên ngu xuẩn cứng đầu dám chống đối với Mãnh Ngưu, kết quả là bị đập cho một trận nhừ tử phải nằm bệnh viện nửa năm sau đó được chuyển thẳng vào đội Hổ...”

Đến đây thì Hilda chợt ngừng lại không nói tiếp được nữa. Lina thì tái mặt như muốn nín thở.

Bởi vì Kiba hiện tại đang bưng một mâm thức ăn đứng ngay trước mặt bọn họ, mặt anh vẫn bình thường nhưng cả hai đều để ý thấy cái mâm trên tay anh hơi run.

Hilda im lặng rồi nhìn anh cười quyến rũ, không giải thích gì. Còn Lina thì giờ phút này đã như một người bị hóa đá, cô không biết phải dùng từ ngữ gì dễ miêu tả tâm trạng của mình hiện tại. Xấu hổ, sợ hãi, hoang mang... ?

Kiba nhẹ nhàng đặt chiếc mâm lên bàn. Anh không quên mỉm cười hỏi hai cô gái một tiếng trước khi ngồi xuống.

“Tôi ngồi đây có được không ?”

-----

“Em dạo này hơi mất cảnh giác đấy !”

Kiba bình thản ăn uống, vừa nói với Hilda.

“Quả thật như vậy. Nếu vừa rồi đang thi hành nhiệm vụ thì có thể em đã không xong rồi...” – Hilda thở dài. Để cho người khác đến gần mình như vậy mà vẫn không phát hiện. Có lẽ tâm trạng của cô cũng hơi bị thả lỏng quá mức sau những màn hoan ái cuồng nhiệt đêm qua mất rồi.

Lina im lặng giả vờ ăn uống trong khi hai người nói chuyện. Cô thật sự không dám chen vào, mà cô cũng không biết chen vào như thế nào.

“Anh đến từ khi nào ?” – Hilda hỏi.

“Hừm...” – Kiba ngừng tay suy nghĩ một chút. “Chắc là khúc em nói rằng anh là một tên vô dụng yếu đuối, con ông cháu cha thì phải.”

Lina hoảng loạn. Thế thì không phải là đã nghe hết tất cả những thứ không nên nghe rồi hay sao ?

“Em có nói gì sai không ?” – Hilda lè lưỡi ra tinh nghịch nhìn Kiba.

“Hoàn toàn chính xác, không thể nào bắt bẻ !” – Kiba cười đáp.

Lina trố mắt ra không tin được vào những gì cô đang nghe. Rốt cuộc là chuyện quái quỉ gì đang diễn ra ở đây vậy. Đây là quan hệ như thế nào ?

Nhưng hơn hết, cô cảm thấy vô cùng thất vọng và chán nản cùng cực đối với Kiba. Tại sao mình lại có thể mờ mịt đi yêu thích một tên hèn yếu như thế này cơ chứ ? Yếu đuối hay con ông cháu cha gì đấy không phải là cái tội. Nhưng nghe người khác, nhất là người tình của mình, nhận xét về mình một cách đầy xúc phạm như vậy mà vẫn tươi cười như không có chuyện gì. Đây còn là một người đàn ông hay sao ?

Một cơn tức giận không tên đang từ từ dâng lên trong lòng Lina. Cô đã định trao lần đầu tiên quý giá của mình cho một thứ như thế này ? Miệng cô đắng chát, nếu không phải vì đội trưởng còn ngồi đây thì cô đã đứng dậy rời bàn ngay lập tức.

“Sao anh về sớm vậy, em tưởng còn phải diễn tập đến chiều ?” – Hilda tò mò hỏi Kiba.

“Anh thò mặt lên điểm danh xong len lén trốn về tìm em. Thấy em không có trong phòng anh nghĩ em sẽ ra nhà ăn nên tìm đến.” – Kiba giải thích.

Hilda cười khúc khích, cô liếm mép khiêu khích.

“Vậy thì chúng ta nhanh chóng xử lý bữa ăn này rồi về phòng thôi ?”

Lỗ tai Lina lùng bùng, cô thật sự không thể nào chịu đựng thêm những lời đối thoại như thế này nữa rồi.

Trước lời mời gọi đầy hấp dẫn đó, Kiba không trả lời. Anh vẫn chậm rãi ăn, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Hilda rồi từ tốn nói.

“Anh nghĩ chúng ta nên chia tay !”

Câu nói này cũng có hiệu quả không kém những lời nói của Hilda khi nãy. Cả Hilda và Lina cùng giật mình nhìn Kiba. Nét mặt anh vẫn thản nhiên như mọi khi, nhưng ánh mắt vô cùng nghiêm túc không hề có vẻ cườt cợt. Anh ta thật sự không đùa.

“Tại sao ? Vì những lời nói khi nãy của em ?” – Hilda nhíu mày.

Kiba gật đầu.

Lina cảm thấy nhẹ người đi một chút, cuối cùng thì tên này cũng có một chút lòng tự trọng. Mặc dù cô đã không còn cảm giác gì với hắn nữa, nhưng không hiểu sao điều này cũng giúp cho cô cảm thấy dễ chịu hơn.

“Em không hiểu ? Đừng nói là bao lâu nay anh không hề biết em nghĩ gì về anh chứ...” – Hilda chất vấn.

“Anh biết.” – Kiba lại gật đầu. “Anh biết tất cả những gì em nghĩ về anh, nhưng em vẫn quyết định quan hệ với anh, anh rất thích điều đó ở em.”

Hilda không nói gì, cô để yên cho Kiba nói tiếp.

“Thật ra không chỉ em, tất cả mọi người đều nghĩ về anh như vậy. Anh cũng biết điều đó và cũng quen với nó rồi nên nói thật lòng anh không hề có cảm giác gì là bị xúc phạm cả. Tuy nhiên em không giống mọi người. Những người khác mặc dù coi thường anh nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ chào đón tôn trọng. Còn em thì không. Em đối xử với anh đúng như những gì em nghĩ trong đầu. Em coi thường anh, nhưng em thích anh và đến với anh để tìm nguồn vui. Anh cũng vô cùng hạnh phúc với chuyện đó.” – Kiba tươi cười nói.

“Vậy thì tại sao ?” – Hilda không kiềm được hỏi lại. Những gì Kiba vừa nói cô cũng hiểu, chính vì có sự ăn ý không hề giả tạo này cho nên mối quan hệ của hai người mới có thể phát triển đến mức hiện tại.

Đó cũng là thắc mắc trong đầu Lina lúc này.

“Chỉ có một điều duy nhất anh tuyệt đối không thể bỏ qua !” – Kiba chợt gằn giọng.

Lina nín thở, không khí xung quanh Kiba như chìm xuống, cô cảm giác vô cùng nặng nề.

“Em có thể coi thường anh, thậm chí hạ nhục anh với người khác, anh không quan tâm. Quan hệ chúng ta vốn là như thế...”

“Nhưngcô không được phép coi thường đồng đội của tôi !” – Kiba dứt lời, anh nhìn thẳng vào mắt Hilda.

Hilda chợt có cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng, ánh mắt của Kiba vô cùng đáng sợ. Cô chưa bao giờ thấy anh như thế này, ngay cả với kinh nghiệm hoạt động của mình Hilda vẫn không kiềm chế được bản thân run nhẹ.

“Nực cười !!!” – Cuối cùng Hilda cũng lấy lại bình tĩnh, cô cười phá lên. “Đừng có nói với tôi anh lại là con người vĩ đại như thế đấy nhé, biết phẫn nộ vì đồng đội nữa cơ ! Bọn rác rưởi đó đáng cho anh lấy lòng như vậy sao, anh thật sự vứt bỏ tôi chỉ vì tôi xúc phạm chúng nó ?”

Giọng Hilda trở nên nguy hiểm, cô thật sự vô cùng giận dữ. Cô vẫn biết quan hệ của mình với Kiba sẽ đến lúc kết thúc, nhưng không phải như thế này. Không phải là cô bị anh ta bỏ rơi, và nhất là vì lý do ngu xuẩn như vậy. Lòng tự tôn của cô bị đánh vào nghiêm trọng.

Lina có thể nhìn thấy cơ mặt Hilda đang bắt đầu vặn vẹo, cô biết đội trưởng mình đã thật sự tức giận, không những vậy còn gần như là điên cuồng. Nhưng hiện tại cô cũng đang ngây người ra trước những gì Kiba vừa nói. Là đạo đức giả, mua chuộc nhân tâm ? Không, anh ta đâu có lý do gì để làm những việc vô nghĩa như vậy, nhất là với danh tiếng thảm hại của mình. Chẳng lẽ là sự thật ? Lina chợt có cảm giác hơi hâm mộ những thành viên phế vật của đội Hổ kia.

Kiba vẫn bình thản nhìn Hilda, lúc này anh đã trở lại khuôn mặt mỉm cười nhếch miệng quen thuộc mọi khi. Anh đứng dậy cầm theo cái mâm đồ ăn giờ đã trống rỗng của mình.

“Cảm ơn cô vì thời gian vui vẻ vừa qua. Hy vọng chúng ta vẫn có thể là bạn tốt. Tôi bây giờ phải quay lại với buổi diễn tập đây !”

Giọng của anh cực kỳ thân thiện, nhưng hai cô gái cảm nhận được một tấm màn ngăn cách vô hình trong thái độ của Kiba. Hilda, và cả Lina đều biết từ giờ phút này đối với Kiba cả hai đã trở thành người xa lạ, như bao người khác.

“Tất cả mọi người đều coi thường và nói xấu đồng đội của anh, tại sao tôi chưa từng thấy anh phản ứng mạnh mẽ với bọn họ ?” – Hilda không cam lòng, cô lớn tiếng nói với theo Kiba, ánh mắt cay độc.

Kiba dừng lại, anh thở dài rồi quay đầu trả lời cô.

“Vì tôi không ngủ với bọn chúng !”

-----

Căn cứbí mật sao Hỏa, ba tháng sau.

Chiếc phi thuyền dân dụng nhỏ được đưa xuống bãi đáp ngầm dưới lòng đất sao Hỏa. Sau khi ổn định, một toán người trang bị vũ khí đầy mình nhanh chóng tiếp cận cửa ra của phi thuyền.

Bên trong phi thuyền, một người đàn ông bấm nút điều khiển vô hiệu hóa hệ thống khống chế đối với hai người hành khách đang ngồi. Sau đó ông ta vui vẻ lên tiếng.

“Xin thứ lỗi cho những bất tiện trong quá trình di chuyển và chào mừng hai vị đến với căn cứ Gomorra.”

Hai nữ hành khách được giải thoát khỏi chiếc mũ khống chế nặng nề trên đầu thở ra một hơi thoải mái. Ngay sau đó, cô gái trẻ tuổi hơn có vẻ như là trợ lý của người phụ nữ kia tức giận nói.

“Đây là cách các người tiếp đãi khách quý ? Nếu biết sớm như vậy thì đừng hòng chúng tôi bước chân lên chiếc phi thuyền này, chẳng phải chính các người chủ động muốn mời chúng tôi đến hay sao ?!”

Người đàn ông có vẻ như đã quá quen với phản ứng này của hành khách, ông ta vẫn giữ nụ cười lịch sự sáo rỗng và cúi đầu.

“Vô cùng xin lỗi, nhưng đây là nguyên tắc của tổ chức.”

Cô gái trẻ còn định lên tiếng thì người phụ nữ đã đưa tay ra ngăn lại.

“Đủ rồi, Rosetta !”

Nói xong người phụ nữ đứng dậy, vô cùng tự nhiên và bình thản như chưa có gì xảy ra. Rosettađành phải nín nhịn, cô hừ một tiếng để thể hiện bất mãn sau đó nhanh chóng đi theo sau lưng người phụ nữ.

Người đàn ông đi trước dẫn bọn họ ra cửa phi thuyền. Ngay khi cánh cửa mở ra, đón tiếp họ là những họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào. Người phụ nữ hơi ngạc nhiên nhưng không có phản ứng gì, trong khi Rosetta thì hoảng sợ núp sau lưng người phụ nữ.

Người đàn ông bước tới đưa một tay ra, người lãnh đạo của toán lính ngay lập tức dùng một thiết bị cầm tay quét qua bàn tay ông ta. Khi thấy thiết bị báo hiệu đèn xanh, người lãnh đạo gật đầu và toán lính lại nhanh chóng lùi ra thu lại vũ khí như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Người đàn ông lúc này mới quay lại nói.

“Tôi chỉ tiễn hai vị đến đây thôi, tiếp theo xin hãy đi theo đội trưởng đội bảo vệ này.”

Người phụ nữ bước tới, khi đi ngang qua người đàn ông cô dừng lại, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt hắn ta rồi nói nhẹ nhàng.

“Tôi rất không thích cung cách tiếp đãi của tổ chức các vị, và điều này sẽ được thể hiện rất rõ trong bảng giá của đơn hàng lần này. Cảm ơn vì đã dẫn đường.”

Nói xong người phụ nữ đi thẳng không hề nhìn lại, Rosetta vui vẻ đi theo phía sau. Khi đi ngang người đàn ông cô còn hất hàm với hắn ta đầy đắc ý. Người đàn ông chỉ biết cười khổ, hắn ta có thể đoán trước kết quả này rồi. Dù sao thì tính cách mạnh bạo không bao giờ chịu thua thiệt của người phụ nữ đó thế giới ngầm có ai mà không rõ cơ chứ. Nhưng cho dù có đắc tội cũng chịu thôi, an toàn bí mật của tổ chức là trên hết.

Toán lính bảo vệ dẫn hai người đi vào sâu bên trong căn cứ. Sau khi trải qua nhiều thiết bị kiểm tra an toàn khác để bảo đảm không mang theo người bất cứ vũ khí hay món đồ gì đáng ngờ, cuối cùng hai người được dẫn đến một căn phòng to lớn, bên ngoài có sẵn một đoàn người đang đứng chờ.

Người đứng đầu là một thanh niên trẻ tuổi ăn mặc gọn gàng lịch sự, với vẻ tự tin và nụ cười nửa miệng trên mặt. Anh ta dang hai tay ra đầy kiểu cách.

“Rất hân hạnh được gặp cô, chủ tịch Elise của tập đoàn Hoa Hồng Đen. Xin tự giới thiệu…” – Thanh niên đưa tay ra về phía Elise.

Người phụ nữ - Elise lạnh lùng nhìn bàn tay đang đưa ra và khuôn mặt niềm nở của thanh niên trước mặt, không hiểu sao nó làm cô nhớ đến một người khác. Một sự tức giận nhẹ xuất hiện trong lòng Elise, cô hừ lạnh cắt đứt lời thanh niên.

“Chúng tôi muốn đi tắm rửa và nghỉ ngơi, có chuyện gì mai hãy nói !”

Khuôn mặt tươi cười của thanh niên cứng đơ lại trong giây lát, nhưng chỉ thoáng qua mà thôi. Hắn ta vui vẻ trả lời.

“Phải rồi, xin lỗi tôi vô ý quá. Người đâu, dẫn hai quý cô đây đến khu vực nghỉ ngợi của mình !”

Phản ứng của thanh niên làm cho Elise hơi nhíu mày, khả năng kiềm chế cũng không tệ. Nó lại càng làm cho cô nhớ lại tên đàn ông cô không muốn nhớ đến kia. Không nói thêm một lời Elise cùng Rosetta quay đi.

Thanh niên vẫn đứng đó nhìn theo bóng hai người, đám người đứng sau lưng nhìn hắn với vẻ dò hỏi. Hắn lắc đầu.

“Có cá tính, như vậy mới thú vị !” – Hắn gật gù.

-----

Elise thoải mái bước ra ngoài sau khi tắm, một chiếc khăn lông quấn quanh thân hình mê người của cô.

“Bọn mọi rợ chết tiệt, nếu không phải chuyến hàng này quá quan trọng thì…” - Elise lẩm bẩm.

Tất cả hình ảnh và âm thanh trong phòng Elise đều được bí mật truyền đến một chiếc màn hình theo dõi lớn trên tường, tên thanh niên lúc nãy hiện tại đang ngồi dựa người ra sau thưởng thức khung cảnh quyến rũ phía trước.

Elise thả chiếc khăn ra để lộ ra thân hình tuyệt mỹ không chút tì vết của cô, da thịt trắng hồng sau khi tắm rửa bằng nước nóng sáng bóng như ngọc. Thanh niên huýt sáo một tiếng khoái chí.

“Wufei, công cụ theo dõi của tổ chức không phải là để dùng cho những mục đích như thế này.”

Một giọng nói nghiêm khắc từ đằng sau vang lên, thanh niên Wufei vẫn không phản ứng gì. Hắn chỉ phẩy tay.

“Mục đích gì cơ ? Tôi đang theo dõi xem đối tượng có điểm gì khả nghi, có thích hợp để chúng ta hợp tác hay không. Chuyện này có gì là sai sao ?”

Người đàn ông da trắng đứng sau lắc đầu, ông thừa biết Wufei đang nghĩ một đằng nói một nẻo nhưng cũng không biết làm thế nào. Ai bảo hắn ta là con trai của lãnh đạo tổ chức chứ, ông cũng chỉ có thể góp ý thôi.

“Đừng quá cứng nhắc như vậy John, nhìn xem này… chà, cô này này tỉa tót cũng rất kỹ, đúng là điển hình phụ nữ mạnh mẽ chủ tịch tập đoàn có khác.” – Wufei cười nói.

John thở dài. Ông nhắc nhở Wufei.

“Đối tượng còn lại ?”

“Đã kiểm tra rồi, hàng họ cũng ngon lành không thua kém gì chủ tịch của ả. Tập đoàn Hoa Hồng Đen đúng là một chỗ tốt, nếu không phải tôi bận theo ông già làm phản có khi tôi cũng sẽ gia nhập tập đoàn này.” – Wufie chặc lưỡi.

Tuy nhiên, hắn không có hứng thú với cô nàng Rosetta kia. Quá non nớt và tầm thường, rất có nhan sắc nhưng hoàn toàn không tạo cho Wufei cảm giác hứng thú gì cả. Hắn thích thể loại lạnh lùng mạnh mẽ như Elise cơ, chỉ có loại phụ nữ đó mới có thể cho hắn khoái cảm khi chinh phục.

“Ý tôi không phải là thế !” – John lại thở dài ngao ngán.

“À ờ, nhìn sơ qua thì không có vấn đề gì cả.” – Wufei trả lời, hắn tiếc nuối nhìn Elise lúc này đã khoác chiếc áo ngủ lên người. Thằng ngu nào chuẩn bị áo ngủ vừa dày vừa kín đáo vậy, ông phải chuyển công tác nó ngay mới được, Wufei lẩm bẩm.

Phụp. Màn hình lớn theo dõi ngay lập tức tối đen. Wufei đứng dậy khỏi ghế.

“Phân công người theo dõi bọn họ thật kỹ, 24/7. Mặc dù tôi nghĩ không có vấn đề gì, nhưng cứ theo nguyên tắc mà làm.” – Hắn ra lệnh cho John.

John gật đầu, ít ra Wufei vẫn là một người làm việc rất ổn thỏa. Chính vì vậy mà hắn được lãnh đạo tin tưởng giao cho những công việc quan trọng.

John cũng bước ra ngoài, trước khi đi hắn nhìn lại một lần cuối hai màn hình theo dõi nhỏ bên dưới. Elise đang nằm trên giường, bộ dáng như sắp ngủ còn Rosetta thì đang bận rộn xem xét kiểm tra giấy tờ đúng với vai trò một trợ lý tốt.

Kể ra Wufei cũng nói không sai, John nghĩ thầm, đều là hàng ngon cả.

Elise nằm trên giường, hơi thở nhẹ và đều đặn như đã ngủ say.

“Hilda von Heisenberg. Kích hoạt quyền hạn hệ thống Biocom N03-MINERVA. Lamia, khởi động !” – Cô lên tiếng trong đầu mình.

“Lamia đã vận hành, sẵn sàng đợi lệnh.” – Một âm thanh máy móc vang lên trong đầu đáp lời Hilda.

-----

“Sao Hỏa ?”

“Xác nhận. Phân tích dựa trên số liệu dịch chuyển qua không gian siêu tốc, chênh lệch trong phạm vi 5km vuông – có 99.72% khả năng địa điểm hiện tại là sao Hỏa.” – Lamia trả lời.

Hilda kinh ngạc, bọn phản loạn này quá to gan. Căn cứ bí mật của chúng mà Liên Minh Thái Dương Hệ bao lâu nay tìm kiếm khắp nơi không ra được không ngờ lại, trớ trêu thay, nằm ngay trong Thái Dương Hệ, gần như ngay bên cạnh hành tinh mẹ rồi còn gì nữa. Nghĩ đến gã Thiên Khuyển năm xưa từng thề thốt quả quyết rằng theo hắn căn cứ này nhất định nằm ở trong dải thiên thạch Tử Thần, Hilda không khỏi cười thầm. Giờ thì hay rồi, kẻ địch bao lâu nay nằm ngay cạnh Tổng hành dinh căn cứ Mặt Trăng, có thể xem như là hàng xóm thân thiết là khác.

Đúng là nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất, Hilda than thầm. Nhưng cô lại có chút đắc ý nhỏ, bí mật thì sao, an toàn thì sao. Không phải vẫn bị một con Độc Xà chui vào bên trong rồi hay sao ?

Bây giờ vấn đề quan trọng là làm sao truyền được tin tức này về cho tổng hành dinh, Hilda suy nghĩ. Chắc chắn trong căn cứ phải có một bộ phận liên lạc với bên ngoài, tuy nhiên khả năng cao là nó sẽ được bảo vệ cực kỳ nghiêm ngặt. Và làm sao để bảo đảm an toàn cho chính bản thân trong khi chờ viện binh.

Điều may mắn là nó lại nằm ngay bên cạnh tổng hành dinh. Chuyện này có nghĩa là với tốc độ phản ứng nhanh, chỉ cần nửa giờ sau khi nhận được tín hiệu của cô sẽ có ngay một đội biệt động được đưa đến. Mà không, một đội e rằng không đủ, với quy mô căn cứ này cô nghĩ phải có ít nhất hai đội, trong đó nhất định phải có Thần Long hoặc Mãnh Ngưu.

Căn phòng này chắc chắn đã bị theo dõi, Hilda nghĩ thầm. Hừ, cho các ngươi thưởng thức cơ thể ta đã đời đi. Con mắt của các ngươi ta tạm gửi trên mặt thôi, mai mốt sẽ lấy về đủ không thiếu tên nào.

Một điều may mắn là trong quá trình đến đây cô đã theo dõi và nhận thấy căn cứ này có rất ít phụ nữ, cũng như những ánh mắt ham muốn của bọn đàn ông khi nhìn thấy cô và Lina. Làm phản loạn có vẻ cũng không phải là một hoạt động cánh phụ nữ yêu thích cho lắm, nhất là khi so với đi dạo phố và mua sắm. Đó là chuyện rất tốt cho cô, vì nó có nghĩa là đám đàn ông trong căn cứ này sẽ khó mà từ chối khi cô sử dụng mỹ nhân kế. Người ta nói gì nhỉ, con đường ngắn nhất để thu phục đàn ông là thông qua dạ dày. Hilda cảm thấy câu nói đó gần đúng, nếu chệch xuống dưới khoảng một gang tay thì mới hoàn toàn chính xác.

Tiếng gõ cửa vang lên, hẳn là Lina – Rosetta đã đến. Cũng đến lúc nên thức dậy rồi. Hilda vươn vai uốn éo thân hình, sau đó ngồi dậy dụi mắt.

Nhiệm vụ của cô và Lina chỉ mới bắt đầu mà thôi.

-----

“Mười hai triệu điểm tín dụng ?!”

Wufei hỏi lớn với vẻ khó tin, khuôn mặt hắn đã mất đi vẻ tươi cười bình thản mọi khi.

Hilda không trả lời, cô quan sát phản ứng của những người khác trong phòng họp. Không chỉ Wufei mà tất cả những thành viên của tổ chức phản loạn có mặt trong phòng họp này đều hiện ra biểu cảm khó tin. Nói đâu cho xa, ngay cả Lina đằng sau lưng cô cũng há hốc mồm kinh ngạc.

Wufei đột nhiên phá ra cười lớn.

“Cô xém nữa lừa được tôi rồi, chủ tịch Elise. Không ngờ nữ hoàng băng giá của thế giới ngầm cũng có óc khôi hài cơ đấy...”

Hilda vẫn giữ nguyên khuôn mặt vô cảm và lạnh lùng nhìn Wufei.

“Không thể nào ? Chẳng lẽ cô thật sự muốn ra giá như vậy ?” – Wufei không còn bình tĩnh được nữa khi thấy Hilda không có vẻ gì muốn đính chính lại.

“Tôi không bao giờ nói đùa khi làm ăn !” – Hilda đáp.

“Chủ tịch Elise, nếu tôi nhớ không lầm thì đây không phải là giá cả chúng ta thương lượng trước thì phải. Nói chính xác hơn, nó gấp đôi cái giá mà lúc đầu tôi và cô thảo luận...”

“Bởi vì khi đó tôi chưa bị các người trói gô lại và khống chế như một tên nô lệ vũ trụ mạt hạng rồi đưa đến đây dưới sự kiểm tra gắt gao còn hơn cả trại giam Liên Minh.” – Hilda lạnh lùng nói, mắt cô lóe lên. “Và với tư cách một người đã từng ở trong trại giam Liên Minh xin được phép nhận xét thêm, nơi này còn tệ hơn thế nhiều lần.”

Rầm. Wufei đập tay xuống bàn đầy phẫn nộ. Tuy nhiên Hilda đã nhận ra tất cả chỉ là giả vờ mà thôi, gã đàn ông trước mặt này nếu như dễ kích động như vậy thì đã không thể đại diện cho quân nổi loạn ngồi đây thương lượng với cô một vụ trao đổi quan trọng như thế này.

“Đó không phải là lý do để cô tăng giá một cách vô lý như vậy !” – Wufei gầm gừ.

“Với tôi, lý do vậy là quá đủ rồi. Không mua thì thôi, vui lòng cho người tiễn chúng tôi ra về.”

Hilda tỉnh bơ trả lời, Lina đằng sau lưng cô đóng sổ tay lại ra vẻ sẵn sàng rời khỏi bất cứ lúc nào.

Wufei đột nhiên mỉm cười đầy thâm ý.

“Chẳng lẽ cô cho rằng mình có thể dễ dàng rời khỏi nơi đây như vậy ư ? Cô coi tổ chức của chúng tôi là gì, một bọn trẻ con xây lâu đài cát ?”

“Tôi không quan tâm tổ chức của các người làm cái gì. Nổi loạn hay là buôn bán văn hóa phẩm đồi trụy, đối với tôi cũng chả khác gì nhau cả.” - Hilda nhún vai. “Mua hàng của tôi thì là khách hàng, không mua thì là người qua đường, thế thôi !”

Hilda nhìn một vòng, đối mặt với những ánh mắt đầy thù địch của người xung quanh rồi nói tiếp.

“Tuy nhiên tôi nghĩ thay vì chơi trò phỏng đoán, trợ lý của tôi có thể nói cho các người biết CHÍNH XÁC chuyện gì sẽ xảy ra nếu như tôi không quay về - hoặc ít nhất là liên lạc – trong vòng ba ngày tới.”

Lina vô cùng chuyên nghiệp bước tới, mở sổ tay ra và bắt đầu vừa lật vừa nói.

“Tập đoàn Hoa Hồng Đen sẽ xếp tổ chức của các người vào danh sách đen, đồng thời cắt đứt tất cả mọi đường dây buôn bán và thông báo cho toàn bộ thế giới ngầm biết. Tổ chức của các người sẽ không còn mua bán được bất cứ thứ gì trong chợ đen nữa. Ngoài ra thông tin về những người liên lạc bí mật của tổ chức sẽ được chuyển thẳng đến tổng hành dinh quân đội Liên Minh...”

“CÔ DÁM ?!” – Wufei đứng dậy hét lớn. Lần này thì Hilda có thể xác nhận hắn ta đã thật sự mất bình tĩnh. Ánh mắt hắn long lên sòng sọc. Hừ, sao không giỏi tiếp tục giả vờ vui vẻ cười cợt nữa đi, Hilda âm thầm khinh bỉ hắn.

“Anh hiểu sai vấn đề rồi. Không phải là tôi dám hay không, mà là các người có dám hay không ?” – Hilda nhìn Wufei đầy thách thức.

Wufei nhắm mắt hít thở vài cái để lấy lại bình tĩnh. Hilda và Lina vẫn thản nhiên như không trước những cái nhìn đe dọa của người xung quanh. Lina cố gắng chảy một chút mồ hôi, dù sao cô cũng chỉ đóng vai trợ lý thôi, nếu như mạnh mẽ không thua gì chủ tịch của mình thì làm sao coi được chứ.

Cuối cùng, Wufei ngồi xuống và mở mắt ra nhìn Hilda. Sau đó hắn ta cười thật tươi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

“Vậy thì mười hai triệu điểm tín dụng. Cô có bảo đảm số lượng hàng không ?”

“Tôi nghĩ uy tín của tập đoàn Hoa Hồng Đen đã đủ trả lời cho câu hỏi đấy của anh rồi.”

Wufei gật đầu, hắn xác nhận lại một lần cuối.

“100kg thủy tinh năng lượng loại tốt nhất, được đào lên trực tiếp từ khu mỏ thiên thạch Tận Thế. Chúng tôi sẽ trả tiền sau khi nhận và kiểm tra chất lượng hàng hóa.”

“Trả trước một nửa !” – Hilda nói với giọng điệu không cho người khác tranh cãi. Cô đứng dậy và ra dấu cho Lina đi theo mình. Cuộc thương lượng đã chấm dứt hoàn toàn nghiêng về một phía. Cũng phải thôi, cô biết hiện tại bọn nổi loạn này cần thủy tinh năng lượng đến mức nào. Không có thủy tinh năng lượng thì lực lượng quân sự của bọn chúng căn bản chỉ là trò hề trước quân đôi Liên Minh mà thôi.

Wufei bỗng nhiên gọi với theo Hilda khi cô đã đi ra gần đến cửa phòng. Cô tò mò quay người lại nhìn hắn.

“Bỏ qua những chuyện không vui trong khi làm ăn vừa rồi, có thể cho tôi vinh hạnh được mời chủ tịch một bữa ăn tối lãng mạn không ?” – Wufei cười với cô đầy lịch thiệp.

Nụ cười của hắn làm cho Hilda nghĩ đến Kiba, cô liếm mép rồi gật đầu. Đôi mắt lạnh lùng của cô bỗng ánh lên một tia cuồng nhiệt.

Lina không nói gì, cô đang cố gắng quên đi khuôn mặt của Kiba khi anh cắt đứt với đội trưởng. Và với cô.

Có vẻ như đội trưởng đêm nay đã tìm được thú vui thay thế tạm thời rồi, Lina nghĩ thầm.

-----

Sáng sớm hôm sau, Wufei thức dậy và đắc ý nhìn qua thân hình quyến rũ không một mảnh vải của Elise đang nằm cạnh hắn.

Đêm hôm qua, hắn đã sử dụng tất cả kỹ thuật đối phó với phụ nữ với kinh nghiệm phong phú của mình để từ từ tấn công và đột phá khuôn mặt băng giá lạnh lùng kia. Cuối cùng rõ ràng là hắn đã thành công, và Elise đã thật sự làm hắn bất ngờ khi biến thành một cô gái cuồng nhiệt bốc lửa trên giường. Đúng là người ta nói không sai, phụ nữ càng lạnh lùng thì khi lên giường lại càng phóng túng.

Hắn chưa bao giờ được thưởng thức một người phụ nữ tuyệt vời như thế này. Trong khi Wufei còn đang nhớ lại cảm giác mê hồn đêm qua thì Elise cũng đã tỉnh dậy. Cô nhìn hắn với vẻ mặt tự nhiên như không có gì sau đó đứng dậy mặc lại quần áo của mình.

“Tôi đang nghĩ rằng chúng ta cứ như thế này ăn sáng trong phòng không hay hơn sao ?” – Wufei lên tiếng, rõ ràng vô cùng luyến tiếc khi thấy Elise mặc quần áo.

Elise – Hilda lạnh lùng nhìn hắn sau đó nhếch mép cười.

“Xin lỗi, tôi không có thói quen để cho sinh hoạt và giải trí trộn lẫn vào nhau.”

Cô đi ra cửa trước ánh mắt thất lạc của Wufei.

“À quên, căn cứ này có phương tiện liên lạc với bên ngoài chứ ? Tôi cũng phải thông báo về cho tập đoàn kết quả thương lượng và bắt đầu chuyển hàng. Hẳn anh cũng không muốn chuyến hàng quan trọng này bị chậm trễ đâu nhỉ ?” – Hilda như sực nhớ ra, cô hỏi lại Wufei.

“Tất nhiên là không rồi, trưa nay tôi sẽ tự mình đưa cô đến nơi cần thiết.” – Wufei cười cầu tài.

Nhìn theo bóng lưng của Hilda, hắn nghiến răng. Hừ, không ngờ ta đây mà lại bị cô nàng này giở trò chơi xong rồi bỏ à. Wufei bỗng bật cười, tốt, còn thú vị hơn cả những gì ta đã nghĩ. Nhớ lại đêm điên cuồng vừa qua, hắn liếm mép. Không thể nào bỏ qua cô nàng này được, hắn đã nhận định rồi. Cô ta phải trờ thành người phụ nữ của Wufei ta đây.

Hắn không biết rằng Hilda cũng đang cười lạnh, cho ngươi thử một miếng cho biết mùi rồi tự động ngươi sẽ bò tới xin thêm thôi. Đàn ông ấy à, toàn một loại như nhau cả.

Trừ hắn ta ra, Hilda lại thấy nhói một phát trong tim. Nhưng cô cố gắng không nghĩ tới Kiba, vẫn còn rất nhiều việc quan trọng cần cô thực hiện. Wufei đã buông lỏng cảnh giác đối với cô, tiếp theo chính là cơ hội mà Hilda cần.

-----

Trung tâm liên lạc của căn cứ quân nổi loạn quả nhiên được bảo vệ vô cùng nghiêm mật đúng như Hilda nghĩ. Tuy nhiên đó không còn là vấn đề, vì hiện tại Hilda đang được Wufei đích thân dẫn vào. Lina trong vai trò trợ lý nghiêm túc luôn đi theo sau Hilda và Wufei, tay không rời cuốn sổ.

Wufei dẫn hai người đi xuyên qua một dày hàng lang dài, hai bên là những căn phòng với rất nhiều màn hình lớn và máy móc thiết bị phức tạp. Cuối cùng hắn dừng lại trước một cánh cửa đen được khóa cẩn thận và có hai người đứng canh hai bên, vũ khí luôn sẵn sàng. Wufei đưa tay lên ấn vào ô kính giữa cánh cửa để nhận dạng, sau đó nhập mật mã vào bàn phím quang học hiện lên.

Xạch, cánh cửa mở ra, bên trong là một căn phòng kích cỡ vừa phải với một hệ thống máy móc hiện đại. Hắn ra dấu cho Hilda cùng vào.

Lina còn đang định bước theo thì đã bị hai người đứng canh chặn lại. Họ không giải thích gì nhiều, chỉ đưa súng ra ngăn mà thôi. Wufei quay lại cười nói.

“Xin thứ lỗi, đây không phải là nơi ai cũng có thể vào !”

Cánh cửa màu đen đóng lại sau lưng hắn và Hilda.

Lina biểu tình trên mặt rất thất vọng, tuy nhiên trong đầu cô lại cười thầm. Đúng vậy, và có một số người không phải ai cũng có thể động vào.

Một bóng người đột nhiên đến gần Lina.

“Thằng ngu đó đã tự ký tên vào án tử hình cho mình rồi hả ?”

Lina giật mình quay người lại, cùng lúc đó hai người đang đứng canh cũng phản ứng.

Chuyện xảy ra quá nhanh trước khi Lina kịp hành động. Bằng một động tác gọn gàng người mới đến đã cắt cổ cả hai người đứng canh xung quanh, sau đó chụp lấy cánh tay của cô và bẻ quặt Lina vào tường.

“Đừng hành động bất cẩn, em gái !” – Hắn ta vừa cười vừa liếm máu còn đang chảy trên lưỡi dao. “Chút Thần lực nhỏ nhoi của em không đủ cho anh chơi đùa đâu.”

Một lượng Thần lực áp đảo xuất hiện làm cho Lina cảm thấy áp lực cực mạnh. Tên này không nói đùa, hắn không những có Thần lực mà còn mạnh hơn cô nhiều lần. Thậm chí, Lina không dám nghĩ tiếp nữa, hắn còn mạnh hơn cả đội trưởng.

Tại sao lại có một kẻ mạnh như thế này trong căn cứ quân nổi loạn ? Trong đầu cô hiện lên một cái tên, một người cô chưa từng gặp mặt nhưng đã nghe nói đến vô số lần.

Cuồng Hổ Baran, đội trưởng của đội Hổ năm xưa được xưng là một trong ba đội biệt động có sức chiến đấu mạnh nhất Liên Minh.

“Xin lỗi vì quấy rầy cô em trong khi đang thực hiện nhiệm vụ, nhưng mà bọn anh cũng có chuyện cần phải xử lý. Hy vọng em gái thông cảm, em hẳn là người mới của đội Xà ? Phải công nhận anh rất thích đội Xà, tất cả thành viên ai cũng là mỹ nữ cả.”

Baran cười nói vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra, hai cái xác chết nằm hai bên vẫn không ngừng phun máu ra từ cổ.

“Lại nhớ năm xưa đội trưởng của đội Xà cũng từng có quan hệ vô cùng thân mật với anh… cho đến khi anh bẻ cổ nàng ta.” – Baran tiếp lời.

Một luồng sát khí cực mạnh tỏa ra sau lưng Baran khiến hắn nổi da gà. Hắn ngay lập tức lộn một vòng qua trái, vừa kịp né tránh nhát chém vào cổ sau đó tung một đá vào người vừa tấn công hắn.

Hilda không dám trực tiếp đỡ cú đá cực mạnh của Baran, cô né người qua một bên và kéo Lina ra sau lưng cô. Mắt Hilda như bốc lửa nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đứng trước mặt cô.

“Baran, quả nhiên… kẻ giết đội trưởng Miwa chính là ngươi !!!” – Hilda nghiến răng nói, tay cô nắm chặt chiếc trâm cài tóc.

Baran huýt sáo.

“Tốc độ hành động của cô bé nhanh hơn anh nghĩ đấy, không hổ danh là đội trưởng mạnh nhất của đội Xà từ trước tới nay. Lâu rồi không gặp, cô bé Hilda vẫn đi theo sau lưng Miwa giờ đã lớn thế này rồi cơ à ?”

“Bớt nói nhảm đi, mục đích của ngươi là gì ?” - Hilda gằn giọng.

Baran ngẩng đầu ra vẻ suy nghĩ một chút, sau đó vui vẻ hỏi ngược lại Hilda.

“Tổng hành dinh sẽ đưa viện binh tới trong vòng 30 phút chứ nhỉ ?”

-----

“Không thể nào, mục tiêu của các ngươi là đội biệt động của Liên Minh ?” - Hilda nhíu mày.

“Cũng gần đúng. Tuy nhiên không phải đội nào cũng được…” – Baran chầm chậm nói.

Hilda suy nghĩ thật nhanh. Tại sao Baran lại có mặt ở đây, lẽ nào hắn ta cũng làm việc cho quân nổi loạn ? Chuyện này cũng không phải là không thể, theo thông tin gần nhất Hilda nhận được thì Baran và các thành viên cũ của đội Hổ kể từ sau khi đào ngũ vẫn hoạt động theo kiểu lính đánh thuê và có mặt ở khắp các chiến trường trên vũ trụ. Tổ chức nổi loạn thuê bọn chúng làm việc cũng là việc dễ hiểu. Nhưng vấn đề chính là, nếu vậy thì tại sao hắn ta lại hành động như hiện tại, hoàn toàn đi ngược lại với lợi ích của quân nổi loạn.

“Không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy đây, Hilda. Vốn bọn anh chỉ hợp tác tạm thời với bọn ngu này. Tuy nhiên bọn chúng có ham muốn khống chế người khác quá mạnh mẽ nên bọn anh không chơi nữa, bây giờ thuần túy là muốn kiếm thêm một chút thu hoạch trước khi bỏ đi mà thôi.”

Kiếm thêm một chút thu hoạch trước khi ra đi ? Hilda tái mặt, chẳng lẽ là…

“Em đoán đúng rồi đấy. Lâu nay bọn anh tự mình hoạt động tuy có cái lợi là rất tự do thoải mái, tuy nhiên về mặt cung cấp hỗ trợ trang bị vũ khí thì ai cũng tiếc nhớ thời còn ở trong đội biệt động Liên Minh cả. Không bao giờ phải quan tâm lo lắng thiếu thốn trang bị, lại luôn được hỗ trợ công nghệ hiện đại tối tân nhất nữa. Đúng là phải đi chợ mới thấy quản lý tiền nong là việc vô cùng cực khổ…” – Baran vẫn lải nhải, cái bệnh thích nói nhiều này của hắn vẫn không đổi so với hồi xưa.

“Thế nên các người muốn dùng căn cứ này làm mồi nhử để Liên Minh đưa đội biệt động đến cho các người làm thịt và cướp trang bị vũ khí ?” – Hilda tiếp lời.

Baran hứng thú nhìn Hilda và gật đầu. Lina giật mình trước suy nghĩ quá sức táo bạo này, bọn hắn rốt cuộc tự tin đến mức độ nào ? Đây là sự bá đạo của một trong ba đội biệt động mạnh nhất đây sao.

“Thật tình cờ anh lại cảm nhận được Thần lực quen thuộc của em xuất hiện trong căn cứ. Gì chứ phương pháp ẩn giấu Thần lực của đội Xà còn ai rành hơn anh được, nếu không thì Miwa cũng đã không dễ dàng bị anh tóm được. Nói chung đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, anh còn đang không biết làm sao để Liên Minh không nghi ngờ thì em đã giúp anh xử lý chuyện đó rồi. Bây giờ việc duy nhất bọn anh cần làm là chờ đợi và làm thịt một đám biệt động sắp đâm đầu vào bẫy không biết gì.”

Hilda thầm than, quả thật đây đúng là tình huống lý tưởng cho Baran. Ai mà ngờ được nhiệm vụ này lại thay đổi theo chiều hướng tệ hại như thế này chứ. Tuy nhiên cô cương quyết không thể hiện sự khác biệt gì trên khuôn mặt mà thay vào đó cười đầy tự tin.

“Kế hoạch nghe có vẻ hấp dẫn. Tuy nhiên cẩn thận kẻo con cá anh câu được to quá dự tính của mình đấy nhé.”

Baran rất thành thật gật đầu.

“Đúng, kế hoạch này bản chất là con dao hai lưỡi. Dù sao ai mà biết được trong thời gian qua công nghệ và kỹ thuật của đội biệt động đã lên đến mức nào. Thế nên dù rất tự tin bọn anh cũng không nghĩ rằng mình có thể chống lại Thần Long hay Mãnh Ngưu. Thậm chí ngay cả các đội khác cũng có độ nguy hiểm nhất định. Vì vậy mục tiêu lý tưởng bọn anh chọn lần này là…”

“Ngọa Hổ !?” – Lina và Hilda cùng thốt lên.

Baran giơ ngón tay cái thay cho lời khẳng định.

“Còn có đội biệt động nào vừa vô dụng dễ xơi mà lại được ưu ái trang bị như đội Ngọa Hổ cơ chứ. Những năm gần đây anh cũng có nghe không ít tin tức đáng xấu hổ về đội Hổ mới này. Thật là một sự bôi nhọ đối với tên tuổi bọn anh đã cực khổ gầy dựng năm xưa. Xem như là bọn anh nhân cơ hội thanh lý rác rưởi đi, một công đôi việc mà.” – Baran xoa xoa hai tay.

Lina đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo từ tận bên trong khi nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của Baran. Cô nghĩ đến nụ cười thân thiện của Kiba, lần này anh ấy sẽ phải đối đầu với thứ quái vật này hay sao.

Hilda càng lúc càng kinh hoảng, kế hoạch của Baran đơn giản nhưng cực kỳ hiệu quả. Nhưng hắn làm sao mà biết được lần này được đưa đến sẽ là đội Hổ cơ chứ ?

“Tò mò lắm đúng không, vì sao anh lại biết chắc đội Hổ sẽ đến ?” – Baran nheo mắt nhìn Hilda. Cô gật đầu nhìn hắn đầy trông đợi.

Hắn đưa tay lên búng một cái. Ngay lập tức từ trong hành lang xuất hiện thêm ba người, trên tay là súng năng lượng đời cũ. Hilda nhận ra thiết kế này, đã được thay đổi từ ba năm trước vì quá cồng kềnh, tuy nhiên lực sát thương của chúng thì hoàn toàn không có gì phải nghi ngờ cả. Ba người chĩa súng vào Hilda và Lina. Cô có thể nhận ra hai người trong đó, đều là đội viên cũ của đội Hổ năm xưa cả.

“Em cứ tiếp tục tò mò đi, anh không có nghĩa vụ phải giải thích tất cả mọi thứ cho kẻ thù của mình.”

Hilda cảm thấy mồ hôi đang chảy dài xuống sau lưng cô, âm mưu kéo dài thời gian của cô không thành công. Baran không phải là người dễ bị qua mặt, hắn cũng từng là một đội trưởng biệt động kinh nghiệm đầy mình. Lẽ dĩ nhiên hắn sẽ không phạm vào những sai lầm cơ bản đó, và hắn cũng không có ý định tha cho cô cùng Lina. Bất cứ thứ gì có khả năng ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn đều sẽ bị loại trừ một cách không thương tiếc.

Hilda nhắm mắt lại, cô cảm nhận được Lina sau lưng cô đang tập trung Thần lực trong cơ thể. Thật là một cô gái rất tốt, cương quyết chiến đấu đến giây phút cuối cùng. Đáng tiếc là hôm nay cả hai đều phải chết tại đây.

Tay Hilda nắm chặt hơn chiếc trâm cài tóc, cô ngầm truyền thần lực vào trong đó. Hư Không - kỹ năng vận dụng thần lực này chỉ mới xuất hiện gần đây và cô là người duy nhất nắm được nó. Chắc chắn Baran không hề đề phòng, cho dù có chết cô cũng phải kéo theo hắn. Chính hắn là kẻ thù đã giết hại đội trưởng Miwa tiền nhiệm của Hilda, người cô xem như chị ruột của mình.

Baran giơ tay lên ra dấu cho ba đội viên của hắn và từ từ lùi ra xa. Hilda biết đây là lúc phải hành động.

Cánh cửa đen đằng sau lưng Baran bỗng nhiên mở ra. Hilda cảm thấy một tia suy nghĩ xẹt ngang trong đầu mình. Làm sao có thể được, trong phòng đó vốn chỉ có cô và Wufei – nay đã là một thi thể. Không lẽ hắn ta chưa chết. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy ?

“Đừng nóng, Baran ! Nghe đồn tôi mới là người anh đang muốn tìm ?”

Một bóng người bước ra khỏi phòng và giọng nói vô cùng quen thuộc đối với Hilda vang lên. Hilda và Lina xém chút nữa không tin được vào tai và mắt của mình nữa, bằng cách nào anh ta lại có mặt ở nơi này ?

Cùng lúc Kiba lên tiếng, cây trâm cài tóc trong tay Hilda cũng bắn ra, không phải về hướng Baran mà mục tiêu là một trong ba đội viên đang cầm súng năng lượng. Đồng thời Lina từ sau lưng Hilda cũng phóng người về phía ba tên kia.

Chuyện xảy ra chỉ trong một tích tắc. Khi Baran lao đến định tấn công Hilda thì thân hình của Kiba đã chắn trước mặt, hai người giao thủ cực nhanh. Mặc dù chỉ qua vài đòn trao đổi nhưng Baran đã nhận ra một điều – tên đội trưởng kế nhiệm hắn này hình như cũng không phải là một tên vô dụng như thông tin hắn có được.

Ba tên đội viên cầm súng đều đã gục xuống. Một tên bị chiếc trâm của Hilda cắm thẳng vào giữa cổ họng, cho đến khi chết hắn vẫn không biết mình rốt cuộc đã bị giết như thế nào. Tên còn lại thì chỉ kịp bóp cò một phát nhưng bắn hụt Lina và bị cô khóa cổ lại sau đó bẻ một cái rốp.

Tên thứ ba đã gục xuống từ trước không rõ lý do. Nhưng khi Hilda nhìn vào cổ họng hắn thì cô đã biết vì sao. Một con dao phân cực không biết từ khi nào đã cắm vào cổ họng hắn, vị trí giống hệt như mũi trâm của cô trên cổ tên kia.

Cô biết con dao này, cô đã nhìn thấy nó rất nhiều lần trên thắt lưng của Kiba. Và cô cũng biết kỹ năng anh vừa dùng để phóng con dao đoạt mạng một cách không tiếng động như vậy.

Hư Không – kỹ năng mà lẽ ra chỉ có một mình cô nắm được trong toàn đội biệt động.

Baran lui lại quan sát tình hình. Chỉ trong lần giao thủ ngắn ngủi vừa rồi hắn đã từ thế thượng phong hoàn toàn rơi xuống thế bị động. Ba tên thuộc hạ đã chết sạch, bọn vô dụng, Baran lầm bầm. Lẽ ra hắn nên dẫn tới nhiều người hơn thay vì phân tán ra khắp căn cứ để rình rập tập kích đội Ngọa Hổ. Ai mà ngờ được hai con bé đội Xà này lại nguy hiểm đến vậy, kỹ năng vừa rồi Hilda sử dụng là gì mà có thể làm cho hắn thậm chí không nghe được cả tiếng gió.

Và thứ nằm ngoài dự tính nhất chính là tên thanh niên trẻ tuổi trước mặt này. Người kế nhiệm vô dụng của hắn, Ngọa Hổ.

“Tò mò lắm đúng không, vì sao tôi lại có mặt ở đây ?” – Kiba cười cười nhìn Baran.

Trước khi Baran kịp phản ứng, Kiba lắc đầu.

“Anh cứ tiếp tục tò mò đi, tôi không có nghĩa vụ phải giải thích tất cả mọi thứ cho kẻ thù của mình.”

Nghe có chút quen thuộc, đây chẳng phải là những gì hắn vừa nói với Hilda sao. Báo ứng nhanh thật, Baran cười khổ.

“Nể tình anh dù sao cũng là người tiền nhiệm của tôi, tôi sẽ cho anh một gợi ý nhỏ.” – Kiba nheo mắt. “Công nghệ của Liên Minh phát triển hơn rất nhiều so với những gì anh nghĩ.”

Baran cũng cười, hắn rất nhanh lấy lại được tự tin và bắt đầu vào tư thế chiến đấu. Tình hình hơi ra ngoài dự tính một chút, thế thì đã sao. Hắn là Baran, Cuồng Hổ Baran. Chỉ bằng một tên đội trưởng non choẹt và hai con bé đội Xà mà cho rằng có thể đánh bại hắn. Đội biệt động bây giờ toàn bọn trẻ con ngây thơ như vậy sao ?

“Cũng hơi bất ngờ một chút. Tuy nhiên anh đây rất vui khi nhận ra có một số thứ vẫn không thay đổi lắm so với trước kia.”

Vừa nói Baran vừa rút cây Lighsaber bên hông ra và kích hoạt. Xèo một tiếng, lưỡi kiếm ánh sáng trắng lóa xuất hiện.

Hilda không thể không bội phục Baran, dưới tình huống như thế này mà hắn vẫn có thể bình thản suy luận. Đúng vậy, Lightsaber – vũ khí cận chiến tối thượng của đội biệt động không phải là một thứ có thể dễ dàng nghiên cứu và phát triển chỉ trong vòng vài năm. Với Lightsaber trên tay, Baran có thể rút ngắn chênh lệch về kỹ thuật giữa hắn và mọi người.

Không, phải nói là chuyển sang lợi thế mới đúng. Hilda tái mặt nhớ ra, kẻ đang đứng trước mặtbọn họ là Baran – người được mệnh danh là đệ nhất kiếm thủ sử dụng Lightsaber của toàn bộ Liên Minh.

Baran tập trung thần lực lại và lưu chuyển khắp toàn thân. Từ trên người hắn phát ra một loại khí thế bá đạo với thanh Lightsaber trên tay. Lina run rẩy, đây là Cuồng Hổ vô địch trong truyền thuyết, người chỉ đứng sau Thần Long trong bảng xếp hạng sức mạnh đây sao.

Kiba bước đến chặn trước mặt Hilda và Lina. Anh cũng đã rút Lightsaber ra và kích hoạt. Không quay đầu lại, anh lên tiếng.

“Đây là chuyện nội bộ của đội Hổ, yêu cầu người ngoài đừng can thiệp !”

“Tuyệt đối không được !”

Lina và Hilda cùng lên tiếng phản đối. Làm sao hai cô có thể để cho Kiba một mình chiến đấu với Baran được, đó căn bản chính là tự sát.

“Đừng hiểu lầm…” – Kiba ngắt lời hai cô gái trước khi họ kịp nói thêm điều gì. “Vừa rồi không phải là một đề nghị, mà là mệnh lệnh !”

Giọng nói anh lạnh lùng khiến cho Hilda và Lina rụt người lại trong vô thức. Hilda đột nhiên nhớ lại cảm giác khi anh nói lời chia tay với cô. Rốt cuộc thì mình thật sự hiểu được người đàn ông đang đứng trước mặt mình sao ? Cô mê man nghĩ.

“Có can đảm.” – Baran cười lớn, sau đó hắn ngay lập tức lao đến. Đây là một cơ hội hắn không thể bỏ qua.

Kiba múa kiếm đón đầu Baran. Ngay lập tức cả hành lang tràn đầy âm thanh va chạm của Lightsaber. Lina mới đầu còn cố gắng nhìn xem đường kiếm của hai người nhưng rất nhanh mắt cô hoa lên, chỉ còn thấy từng đợt tia sáng trắng liên tục nhá lên không ngừng.

Cuối cùng cô đã hiểu ý của Kiba, cô và đội trưởng chỉ là hai người không có vũ khí thì làm gì được trong trận chiến Lightsaber kịch liệt này, chen vào chỉ tổ vướng chân bận tay mà thôi.

Baran không ngừng tấn công, tuy nhiên những nhát chém hiểm ác của hắn đều bị Kiba đỡ hoặc né được, sau đó rất nhanh phản kích trở lại. Bản năng của Baran lên tiếng báo nguy, tên này thật sự không đơn giản, đúng như những gì hắn cảm nhận được trong lần giao thủ ngắn ngủi lúc nãy. Thanh Lightsaber trong tay Kiba như một vật thể sống, nhanh nhẹn và khéo léo không hề có một chút sơ hở.

Càng đánh Baran càng hoảng sợ, hắn nhận ra mình đang dần bị áp chế. Đường kiếm của Kiba ngày càng trở nên nhanh hơn, độc hơn và hiểm hơn.

“Không thể được !!! Tại sao ngươi lại mạnh như vậy ?” – Baran gào lớn trong sự ngạc nhiên của Hilda và Lina.

“Theo khoa học thì đó gọi là thiên tài.” – Kiba tỉnh bơ trả lời.

Tiếp tục thế này không được, cần phải thay đổi kế hoạch. Baran vừa chống đỡ vừa kích hoạt hệ thống liên lạc nội bộ của bọn chúng.

“Luci, tôi cần giúp đỡ !” – Hắn thông báo cho đội phó của mình.

“Luci chết rồi, đây là Jaffar !”

Âm thanh lạnh lẽo như truyền cảm giác chết chóc đến cho mọi người. Baran muốn lồi mắt ra, Jaffar… JAFFAR ? Là tên đội phó năm xưa đã bị hắn bỏ lại Liên Minh. Hắn làm sao có thể giết được Luci – cánh tay phải đáng tin cậy của Baran được.

“Ê Jaffar, bên đó thế nào rồi ?” – Kiba đột nhiên lên tiếng.

“Rất ổn thưa đội trưởng. Bọn tôi đã khống chế được sân bay, những nơi khác thì đang chống trả quyết liệt nhưng anh em đang chia nhau ra tiêu diệt…”

“Đội trưởng Baran, bọn tôi không còn cầm cự được nữa rồi. Linh Miêu đang rình rập xung quanh bắn tỉa từng người !!!” – Giọng nói của Jaffar bị cắt đứt, một kênh liên lạc khác của Baran xuất hiện.

Linh Miêu, Baran cảm thấy chóng mặt. Không thể nào, hắn đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua tin tức, chẳng phải hiện tại tất cả các đội biệt động đều đang thi hành nhiệm vụ ở nơi khác hay sao. Linh Miêu lẽ ra phải đang chiến đấu trên chiến trường Sao Thổ mới đúng chứ ?

Thắc mắc này của hắn được Kiba nhanh chóng giải đáp.

“À, vừa rồi là giọng của Zell phải không. Hắn già rồi nên lú lẫn đấy, không phải Linh Miêu đâu. Đó chỉ là con bé Hoàng Linh của bọn này thôi mà…” – Kiba thanh minh.

Đầu của Baran như nổ bùng ra. Tại sao lại như vậy, kế hoạch hoàn hảo của hắn sao có thể thành như thế này ? Đội Ngọa Hổ, bọn phế vật, vô dụng… tất cả những từ đó ám ảnh trong đầu Baran không thể nào dứt ra được.

Không chỉ có Baran, ngay cả Lina và Hilda cũng chết lặng trước những gì đang diễn ra trước mắt. Đội Ngọa Hổ hoàn toàn áp đảo một phía đối với đội Cuồng Hổ vô địch năm xưa. Lẽ nào chênh lệch về trang bị lại ảnh hưởng lớn đến mức đó. Không thể nào, hai cô gái cũng là người của đội biệt động nên hiểu được. Đây thuần túy là thực lực, đội Ngọa Hổ tất cả mọi người đều coi thường lại có thực lực khủng khiếp đến thế này sao ?

Baran bỗng gầm lớn một tiếng rồi điên cuồng chém về phía Kiba.

“TA LÀ TAY KIẾM MẠNH NHẤT LIÊN MINH !!!” – Hắn gào thét.

“Còn ta là tên đội trưởng vô dụng nhất Liên Minh !” – Kiba mỉm cười.

Kiba cũng lao đến chém đỡ liên tục, không hề lùi bước trước thế công như vũ bão của Baran. Xèo, thanh Lightsaber của Kiba lách qua làn kiếm quang của Baran và để lại một vết thương sâu trên vai trái hắn.

Baran hét lên đau đớn. Sau đó hắn bỗng làm một hành động bất ngờ. Baran lấy thế xoay người chém ngang vào lưng Kiba. Anh ngay lập tức dựng kiếm phòng thủ. Nhưng đó chỉ là đòn nhứ, khi đang chém tới Baran bỗng buông tay ra. Thanh Lightsaber của hắn rời tay bay thẳng qua bên phải.

Mục tiêu của nó chính là Hilda.

Thấy âm mưu đã thành Baran đắc ý đạp thật mạnh xuống đất, thần lực vận dụng vào hai chân. Tốc Biến, thân hình của hắn biến mất và xuất hiện lại ở hành lang đằng xa hướng ngược lại. Không thèm nhìn kết quả, hắn vận dụng Thần Phong bỏ trốn ngay. Hắn không muốn chết ở đây.

Hilda nhìn thanh Lightsaber đang bay thẳng về phía mình. Cô không kịp phản ứng vì quá bất ngờ. Trong giây phút cuối cùng đó cô chỉ kịp nhìn Kiba và thấy sự phẫn nộ lóe lên trong đôi mắt anh.

Thời gian như dừng lại. Hilda chỉ kịp thấy một bóng người xuất hiện trước mặt mình ngăn giữa cô và thanh kiếm. Đồng thời một tiếng rú vang lên.

Tốc Biến, Hilda chợt hiểu. Kiba đã dùng Tốc Biến để che chắn cho cô.

Không, một tiếng hét lớn vang lên trong đầu cô. Cô không muốn như vậy, Hilda nhận ra. Cô không muốn thấy Kiba bị thương tổn vì bảo vệ cho cô. Gần như cùng lúc cô và Lina lao lên đỡ lấy người Kiba.

Cảnh tượng xuất hiện trước mắt hai cô gái làm cho bọn họ choáng váng.

Kiba đứng đó, hoàn toàn lành lặn không có một thương tích gì. Thanh Lightsaber của Baran ném đi đã bị anh chụp lại. Bàn tay anh cầm chặt lưỡi kiếm sáng chói.

Lưỡi kiếm Lightsaber, thần lực cô đọng bởi kỹ thuật cao dưới sự hỗ trợ của thủy tinh năng lượng. Hiện tại đang bị nắm chặt bởi một bàn tay trần mà không bị thương tổn gì. Nếu để ý kỹ sẽ nhận thấy bàn tay Kiba có một lớp năng lượng vô hình bao phủ bên ngoài, ngăn cách da thịt anh và lưỡi kiếm.

Giáp Thần lực. Và mạnh mẽ đến mức vô hiệu hóa được cả lưỡi của Lightsaber – vốn có công dụng áp chế thần lực. Vậy thì thần lực của Kiba phải mạnh đến mức nào mới có thể tạo ra được một lớp giáp Thần lực có thể khống chế được cả lưỡi Lightsaber. Hilda và Lina không tin được vào mắt mình.

Bên kia hành lang, Baran đang nằm lăn lộn trên mặt đất. Hai chân của hắn đã bị thanh Lightsaber Kiba ném đi chém đứt đoạn. Anh đã ném Lightsaber đi đúng vào khoảnh khắc trước khi Tốc Biến bằng phản xạ kinh người của mình.

Kiba vung tay ném thanh Lightsaber đang cầm xuống đất, năng lượng của nó yếu dần và lưỡi kiếm ánh sáng biến mất. Đây là chuyện tất yếu xảy ra khi không có thần lực liên tục cung cấp cho nó.

Hilda nhìn Kiba, anh vẫn bình thản như mọi khi, với nụ cười nửa miệng luôn hiện hữu trên mặt. Cô nhớ lại giây phút nguy hiểm vừa rồi, khi cô xém nữa đã chết dưới kiếm của Baran.

“Vì sao lại cứu tôi ?” – Hilda hỏi trước khi kịp nhận ra mình đang làm gì. Cô cũng không biết tại sao, nhưng cô không thể không hỏi anh.

Kiba nhìn cô khó hiểu.

“Tôi không có thói quen thấy chết mà không cứu.” – Anh nhún vai. “Nhất là khi đó lại là người yêu cũ của mình.”

Hilda cảm thấy như bị một búa nặng đập vào người. Câu nói hời hợt của Kiba đã nhắc lại cho cô nhớ quan hệ hiện tại giữa hai người. “Người yêu cũ”, khuôn mặt Kiba không hề thể hiện gì khi nói lên ba tiếng này. Hilda biết, giữa cô và Kiba ngoại trừ quan hệ đó ra thì đã không còn gì nữa rồi.

“Mà này…” – Kiba lên tiếng.

Hilda mờ mịt nhìn anh.

“Cô không muốn trả thù cho đội trưởng Miwa hay sao ?” – Kiba hất đầu ra phía sau, nơi Baran đang lăn lộn dưới đất.

Hilda như sực tỉnh ra, cô nhìn về phía Baran rồi nhếch mép vô cùng nham hiểm.

“Anh không nhắc tôi cũng quên mất.”

Cô chậm rãi bước đi về phía hắn, khuôn mặt tự tin và nụ cười quyến rũ của nữ thần chiến tranh đã quay trở lại. Kiba tò mò hỏi.

“Cô định giết hắn như thế nào ?”

“Ai nói với anh rằng tôi định giết hắn ?” – Hilda tươi cười nhìn Kiba. “Ồ không, tôi làm sao nỡ giết hắn được chứ…”

“…tôi sẽ làm cho hắn van nài tôi giết hắn !” – Cô duyên dáng nói, sau đó tiếp tục đi về phía Baran.

Kiba rùng mình một cái, sau đó anh quay sang nhìn Lina lắc đầu cười khổ.

“Đừng học theo nàng ta, trên đời này chỉ cần một con Độc Xà là quá đủ rồi.” – Anh quan tâm dặn dò Lina.

Lina lúc này đang nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp. Bất ngờ, khó hiểu, ngưỡng mộ, lo lắng… Sau đó cô ngập ngừng lên tiếng.

“Tại sao ?”

“Tại sao cái gì ?” – Kiba hỏi lại.

“Tại sao anh, và cả đội Hổ lại chấp nhận mang tiếng xấu trong khi mọi người rõ ràng là rất mạnh ?” – Lina bức bối hỏi.

Kiba trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi trả lời.

“Có nhiều nguyên nhân, trong đó một phần là bí mật quân sự nên tôi không thể nói. Tuy nhiên tôi nghĩ nguyên nhân chính là vì…”

“Vì sao ?” – Lina nôn nóng.

“Lười.” – Kiba vứt cho Lina một chữ, sau đó anh lấy thiết bị liên lạc ra.

Trong khi Lina còn đang ngớ người trước đáp án vô cùng khủng khiếp Kiba vừa đưa ra kia thì Kiba đã bắt đầu nói chuyện với Jaffar.

“Xong hết chưa ?”

“Đội Hổ cũ đã bị diệt gần sạch. Còn những người khác trong căn cứ thì sao ?”

“Giết hết không chừa một ai !” – Kiba lạnh lùng đáp. Dám giỡn mặt với người yêu cũ của ta hả, tụi bay tới số rồi. Kiba lẩm bẩm. Đằng nào thì chúng cũng bị tử hình thôi, xem như bọn anh thi hành án trước vậy.

“Xem như tập huấn đặc biệt, nhớ ghi rõ số người giết được của mỗi thành viên. Thành viên nào giết được ít nhất đội sẽ phải chùi toilet trong một tuần.” – Như chưa đã, Kiba nói thêm vào.

“Thật hả đội trưởng ?” – Jaffar ngạc nhiên hỏi lại như không tin vào tai mình.

“Tất nhiên là thật !” – Kiba khẳng định.

“Vậy thì chúc cậu may mắn !”

Nói xong Jaffar ngay lập tức ngắt liên lạc trước khi Kiba kịp phản ứng. Anh gãi đầu, tại sao Jaffar lại gấp gáp như vậy nhỉ, còn chúc mình may mắn nghĩa là sao…

“KHÔNG XONG !!!” – Kiba bỗng nhiên hét lớn.

Lina và Hilda cùng quay mặt lại nhìn anh đầy căng thẳng. Lúc này Kiba đang vô cùng hoảng hốt, mồ hôi chảy thành dòng trên mặt anh. Cả hai cảm thấy như tim mình bị bóp chặt lại, phải là chuyện kinh khủng như thế nào mới có thể làm cho Kiba hoảng sợ đến mức đó. Đây là con người vẫn lạnh lùng bình thản ngay cả khi đối mặt với Cuồng Hổ Baran đấy.

Kiba mặt càng ngày càng tái, anh đã nhận ra sai lầm của mình. Toàn đội chẳng phải là có tính luôn cả anh trong đó sao. Mà Kiba thì ngoại trừ giết được một tên bằng Hư Không lúc nãy ra thì không còn gì nữa. Ngay cả Baran anh cũng nhường lại cho Hilda rồi. Nghĩ đến những cái bồn cầu tập thể trong căn cứ Kiba thấy lợm giọng, đã bao giờ anh làm những việc như thế đâu.

Tuyệt đối không được. Xèo một tiếng, thanh kiếm Lightsaber được Kiba dùng Thần lực hút trở lại vào trong tay mình. Anh nhanh như chớp phóng người ra ngoài, Lina còn nghe được tiếng anh bực tức tự nói khi phóng ngang qua người cô.

“Khốn nạn thật, tự nhiên lại nghĩ ra trò tự tay bóp dái này làm gì không biết nữa…”

-----

“Em đã quyết định rồi sao ?” – Hilda thở dài hỏi Lina, mặc dù cô đã biết trước kết quả.

Lina gật đầu. Hiện tại đã gần hơn một tháng trôi qua kể từ sau vụ thảm sát ở căn cứ phản loạn sao Hỏa. Cấp trên đã yêu cầu giữ kín tất cả thông tin về chuyện đã xảy ra, kể cả cái chết của Baran và thành tích của đội Hổ.

Hilda nhìn Lina đứng trước mặt mình, khuôn mặt mạnh mẽ của nữ thần chiến tranh bất chợt thoáng qua vẻ cô đơn.

“Như thế cũng tốt !” – Hilda cũng gật đầu. “Dù sao đi nữa khi nói về anh ta, em mới là người đúng. Chị đã hoàn toàn nhìn nhầm anh ta rồi.”

“Không phải là chuyện đúng hay sai.” – Lina lắc đầu. “Em chỉ đơn giản là…”

Cô ngừng lại một chút để suy nghĩ xem dùng từ gì cho thích hợp. Sau đó cô nở một nụ cười rất tươi.

“…một con bé ngớ ngẩn muốn theo đuổi thần tượng của nó mà thôi.”

Lina đỏ mặt khi nhớ đến lời hứa giữa cô và Kiba. Hẳn nó vẫn còn có hiệu lực chứ nhỉ, cô tự nghĩ.

Lina đã rời khỏi phòng. Hilda ngồi lại một mình trong đó, cô nhắm mắt lại cười chua chát. Lúc này đây, cô không phải là Độc Xà hay nữ thần chiến tranh gì cả, mà chỉ là một cô gái đang bị sựhối hận gặm nhấm mà thôi.

Lina hồi hộp đi theo bảng chỉ dẫn về phía khu vực sinh hoạt của đội Hổ. Càng đến gần cô càng cảm thấy tim mình đập mạnh hơn theo từng bước chân. Cuối cùng cô cũng đến nơi, chỉ có một cánh cửa điện tử ngăn cách cô và các thành viên đội Hổ bên trong.

Lina hít một hơi thở sau đó bước vào bên trong.

“Xin chào mọi người !” – Lina tự tin lên tiếng.

Mười mấy người đang ngồi trong phòng sinh hoạt, chia ra thành từng nhóm bốn người. Và đánh bài Tile.

Kiba đang cười ha hả trong khi Hoàng Linh ngồi đối diện thì mặt mày nhăn nhó. Anh ngẩng đầu lên nhìn về phía Lina mới bước vào. Cô đang đứng đơ ở đó, như chưa thích nghi được với tình huống bên trong.

“Có chuyện gì không ?” – Kiba hất hàm hỏi.

Những thành viên khác cũng ngừng chơi bài và tập trung nhìn cô đầy tò mò.

Đối diện với những ánh mắt hiếu kỳ này, Lina đứng nghiêm trang đưa tay lên làm động tác chào đúng chuẩn. Sau đó cô hướng về Kiba và lên tiếng.

“Melina Fox.Kể từ hôm nay trở đi tôi sẽ là thành viên của đội Hổ. Rất vui được hợp tác với mọi người trong tương lai...”

Bạn đang đọc Tinh Hải sáng tác bởi EikaGen
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi EikaGen
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.