Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiến Vào Từ Hàng Tịnh Trai!

Phiên bản Dịch · 2522 chữ

Từng mảnh nhỏ, thật sự là từng mảnh nhỏ! Nhưng mà người bị xé thành từng mảnh nhỏ không phải tiểu Hắc, mà là con Cự Mãng kia!

Xung quanh đều là vuốt rồng, dễ dàng xé thân thể con Cự Mãng kia thành nghìn mảnh, nước biển trong phạm vi 10 km xung quanh chiến trường đều bị máu tươi của con Cự Mãng đó nhuộm đỏ! "Không vui chút nào, ta còn chưa kịp thư giãn gân cốt nữa là!" Tiểu Hắc lẩm bẩm một tiếng, thân thể to lớn trong nháy mắt biến nhỏ lại, đồng thời, tiếng nói của nó vang lên ở trong đầu của Lâm Thiên...

- Lâm Thiên, nhanh đến đây hấp thu linh hồn của nó, còn muốn chạy sao!

Lâm Thiên nghe vậy, nhanh chóng đi về phía tiểu Hắc, nhưng mà tốc độ so với khi nãy lùi ra ngoài chậm hơn rất nhiều, cũng đúng, mặc dù trận chiến giữa Tiểu Hắc và con Cự Mãng kia đã kết thúc, nhưng sức mạnh của con Cự Mãng đó vừa cuồng bạo, nên vẫn chưa kịp tiêu tan hết!

Sau khi luyện hóa linh hồn của con Cự Mãng kia, Lâm Thiên giữ lại trí nhớ của nó, sau đó truyền sức mạnh linh hồn sau khi đã luyện hóa thành linh hồn thuần khiết cho tiểu Hắc.

- Tiểu Hắc, đây là vùng đất của Đông Hoàng, ngươi lại giết chết cái gì mà Tam Tướng Quân của hắn!

Sắc mặt Lâm Thiên không được tốt lắm nói.

Tiểu Hắc hấp thu năng lượng Linh Hồn kia, gương mặt giống như đang rất hưởng thụ mà thở dài một tiếng.

- Ngươi cho rằng nơi này đánh đến ác liệt như vậy mà tên Đông Hoàng đó có thể không biết sao? Cái tên tam tướng quân gì đó vốn đã là chốt thí rồi!

Lâm Thiên hơi giật mình.

- Bảo sao không có quái thú nào qua đây giúp nó!

- Tuy có đôi lúc quái thú tương đối đoàn kết, nhưng mà một khi đã chắc chắn rằng không có bất kỳ cơ hội nào nữa mà nói, chúng nó sẽ tỏ ra rất vô tình. Sao rồi, ngươi biết đảo Thiên Cực ở đâu chưa?

Tiểu Hắc hỏi.

Lâm Thiên gật đầu một cái.

-Biết rồi, nhưng mà cách nơi này đến 10 vạn dặm, chính giữa còn phải đi qua vùng đất của Tây Vương, tên Tây Vương kia là yêu thú. Toàn bộ biển Lam Băng chia thành mấy chục thế lực, thế lực của Đông Hoàng và Tây Vương coi như lớn nhất trong đó.

- Nếu đã như vậy, vậy ngươi cứ trực tiếp từ nơi này, một đường giết tới đảo Thiên Cực đi!

Tiểu Hắc vừa nói, đuôi nhoáng lên cái đã ngồi trên vai Lâm Thiên.

Ba ngày sau, Lâm Thiên rời khỏi vùng Đông Hoàng tiến vào vùng đất Tây Vương.

- Tên kia, rời khỏi vùng đất Tây Vương này đi, nơi này không chào đón loài người!

Trước khi Lâm Thiên từ trong biển bước ra, một tiếng nói già nua từ dưới đáy biển truyền vào trong tai Lâm Thiên.

Vốn dĩ đang dùng tốc độ rất nhanh tiến về phía trước, thân thể Lâm Thiên đột nhiên dừng lại.

- Sao ngươi lại nhìn ra được ta là con người?

Bên trong vùng đất Tây Vương, rất nhiều Yêu Thú có tu vi cao đều thích xuất hiện dưới hình dạng con người, cho nên Lâm Thiên nghĩ có lẽ sẽ không có quá nhiều phiền phức, dù sao hắn cũng đã thu lại hơi thở của mình, với tu vi hiện tại của hắn, nếu muốn nhìn thấu xem hắn có phải con người hay không hẳn cũng là chuyện không dễ dàng.

Kẻ mở miệng kia là một con rùa biển khổng lồ, đang lẳng lặng mà trôi trong nước biển!

- Chủ nhân, thực lực của hắn còn mạnh hơn so với tên Tam Tướng Quân kia!

Tiếng Tiểu Linh vang lên ở trong đầu Lâm Thiên.

- Sống lâu rồi, ánh mắt đương nhiên phải nhạy bén chút, nếu ngay cả việc ngươi có phải con người hay không mà ta cũng không nhìn ra được, vậy chẳng phải uổng công ta sống được hơn vạn năm rồi sao?

Con rùa biển khổng lồ kia khẽ thở dài.

- Rời đi đi, Từ Hàng Tịnh Trai chèn ép đầu lĩnh Tây Vương, bất kể là ai miễn là con người, Tây Vương đều hận thấu xương, Tây Vương đã ra pháp lệnh, nếu ngươi còn không mau rời đi, ta khuyên không được thì đành phải ra tay đuổi người vậy!

- Chỉ là một con rùa đen cỏn con, vậy mà giọng điệu cũng to gan lớn mật ghê nhỉ, nhưng mà xét thấy ngươi có lòng tốt, hôm nay tha mạng cho ngươi!

Tiểu Hắc nằm trên vai Lâm Thiên, cái đầu nhỏ ngẩng lên.

- Chẳng lẽ tin tức việc Từ Hàng Tịnh Trai không còn ai đã truyền ra ngoài?

Sắc mặt Lâm Thiên thay đổi.

- Về điều này...làm ơn cho hỏi, pháp lệnh của Tây Vương được truyền xuống khi nào?

Lâm Thiên hỏi.

- Nửa tháng trước, tên kia, chẳng lẽ không phải do ngươi đã biết Từ Hàng Tịnh Trai đã không còn người cho nên mới đi về hướng này sao? Mà không phải, theo hướng đi của ngươi, căn bản chính là trực tiếp đi thẳng đến Từ Hàng Tịnh Trai!

Con rùa khổng lồ kia nói.

- Số lượng cao thủ loài người, còn có Yêu Thú cùng Quái Thú hôm nay tập hợp ở chung quanh đảo Thiên Cực, đã không tính là ít rồi!

- Cám ơn đã thông báo!

Lâm Thiên chắp tay rồi đi.

- Tiểu Hắc, ngươi hấp thu nhiều năng lượng Linh Hồn như vậy, bây giờ cũng là lúc nên làm chút gì đó rồi, tốc độ của ngươi nhanh, mau dẫn ta đến đảo Thiên Cực đi!

- Bên trong Từ Hàng Tịnh Trai hẳn là có để lại công pháp, nếu như để cho kẻ khác hoặc Yêu Thú đi vào trước cướp được, e là đồ gì cũng bị lấy đi sạch, loại Tu Thần công pháp như Kiếm Điển, đối với loài người hoặc Yêu Thú mà nói, đều có sức hấp dẫn lớn vô cùng!

- Được thôi, xem như nể mặt của mấy linh hồn kia vậy!

Tiểu Hắc lười biếng mở miệng.

Không gian truyền đến từng đợt dao động, trong chớp mắt nó cùng Lâm Thiên liền biến mất ở trước mặt con rùa kia.

- Kia là du hành không gian, không phải ta nhìn lầm chứ!

Con rùa khổng lồ kia trợn tròn mắt.

Lâm Thiên chỉ cảm thấy đầu có chút choáng, cảm giác này khi hắn thực hiện truyền tống không gian lúc trước đã trải qua, chớp mắt cái, cảnh tượng xung quanh thay đổi, hắn ngay lập tức đã xuất hiện trước mặt một hòn đảo cực lớn!

- Đảo Thiên Cực.

Lâm Thiên khẳng định, hình ảnh dãy thất sắc kia bao phủ lấy toàn bộ hòn đảo, thì không phải hòn đảo nào cũng có được, bên dưới dãy màu đó, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy cảnh vật trên đảo!

- Mọi người, ta nghĩ tốt nhất chúng ta đừng đi vào cùng nhau, mọi người tự dựa vào năng lực của bản thân đi vào, người nào lấy được trước thì là của người đó, tránh đến lúc đó phải phân chia đồ phiền phức như vậy, há há, bên trong Từ Hàng Tịnh Trai chắc chắn có không ít đồ tốt , nhưng mà số lượng bảo vật có hạn, đến lúc đó phân chia thế nào?

Một giọng nói truyền ra từ trong đám người.

- Hừ, nếu không liên kết lại với nhau, ai dám chắc chỉ một người thì có thể đi vào trong cái dãy thất sắc chết tiệt này?

Một tên trẻ tuổi mặc quần áo trắng cười lạnh.

- Nếu dãy thất sắc này dễ đi qua như vậy, ta đã sớm san bằng Từ Hàng Tịnh Trai rồi!

Người vừa nói nếu như ai không biết nhìn vào, còn tưởng là một người trung niên bình thường, không ai ngờ, hắn vậy mà lại là Tây Vương tiếng tăm lừng lẫy trên biển Lam Băng.

Đối với những lời nói này của Tây Vương, trên mặt không ít kẻ lộ ra vẻ cười nhạo, cứ coi như không có dãy thất sắc kia, Tây Vương của trước đây tuyệt đối cũng không dám có ý đồ gì với Từ Hàng Tịnh Trai, nhưng mà Từ Hàng Tịnh Trai hiện tại trở thành chốn không người, Tây Vương nói như vậy, dù sao cũng không có ai phản bác lại hắn.

- Tiểu Hắc, mau dẫn ta vào trong!

Lâm Thiên truyền âm cho Tiểu Hắc.

- Ngươi không tính ở lại xem bọn chúng tranh cãi chút à?

Tiểu Hắc cười he he hỏi.

- Coi cái đầu ngươi, thực lực của ta thấp hơn nhiều so với bọn chúng, nếu như đợi một lát đi vào cùng với bọn chúng mà nói, đến cục đá cũng đừng mong lấy được!

Lâm Thiên nói.

- Nhanh lên đi, nhìn bọn chúng như vậy, đoán chừng sẽ liên kết lại với nhau để đi vào, đợi càng lâu, thì càng nhiều người tới, người muốn chia lợi ích cũng càng nhiều, bọn chúng đều là cáo già, không lý nào không nghĩ tới điều này!

- Vậy được rồi, lát nữa ngươi nhanh lên một chút, ngươi đi vào chắc chắn sẽ làm bọn chúng chú ý, với thực lực của bọn chúng, nếu như hợp sức lại với nhau mà nói, trong vòng nửa giờ liền có thể tiến vào!

Tiểu Hắc nói.

- Nửa giờ, chắc sẽ đủ thôi!

Lâm Thiên nói.

Lúc Lâm Thiên vừa mới xuất hiện, tuy rằng có người chú ý tới hắn, nhưng cũng không tính là quá nhiều, dù sao số lượng người hiện tại có mặt ở đây cũng không phải là ít, hơn nữa, cứ một lúc sẽ lại có người mới tiến vào!

Lúc Lâm Thiên đi về phía dãy thất sắc kia, không ít người chú ý tới việc này, trên mặt họ đều xuất hiện biểu cảm châm biếm, "Không biết tự lượng sức, nếu như dễ dàng đi qua dãy thất sắc ấy như vậy, bọn người chúng ta còn sẽ tán dóc ở đây sao? !" Không ít người trong lòng thầm nghĩ như vậy.

- Hắn đi vào rồi!

Có người vẻ mặt không nói lên lời nói!

Có ánh sáng màu đen nhạt bảo hộ quanh thân thể, Lâm Thiên không nhìn ánh sáng bảo vệ quanh mình, liền trực tiếp xông vào bên trong đảo Thiên Cực! "Hắn là ai? !" Trong lòng không ít người đều nảy ra nghi hoặc như vậy.

-Mọi ngườị, bây giờ chúng ta không cần tranh cãi nữa, chúng ta hợp sức với nhau cùng đi vào, sau đó mới bàn bạc chuyện phân chia lợi ích sau, ngoài ra, chúng ta cũng cần phải phong tỏa cả hòn đảo Thiên Cực này lại, hừ, ngay trước mặt nhiều người chúng ta hắn vậy mà lại...Hừ, Hừ!

- Đồng ý, bất luận kẻ lúc nãy là ai, giết!

- Đồng ý!

...

Lâm Thiên tiến vào bên trong đảo Thiên Cực, "Ầm!" một tiếng từ mấy chục thước trên không rơi thẳng xuống mặt đất.

- Mẹ nó, ở đây hạn chế phi hành!

Lâm Thiên bước ra từ trong cái hố mình vừa rơi xuống tạo thành, sắc mặt có chút khó coi.

- Lâm Thiên, đảo Thiên Cực này thật đúng là được ông trời ưu ái, linh khí dồi dào, bên ngoài có dãy thất sắc bảo vệ, bên trong lại không thể phi hành, nếu như tùy tiện đi vào mà nói, nhất định sẽ gặp chuyện!

Tiểu Hắc nói.

- Lại còn hạn chế Thần Niệm!

Lâm Thiên thử dùng Thần Niệm, lại phát hiện với thực lực giai đoạn Hợp Thể như hắn hiện tại, Thần Niệm phóng ra vậy mà lại chỉ khoảng trăm mét!

Một trăm mét, một trăm mét thì cần dùng Thần Niệm làm quái gì chứ, cho dù là dùng mắt nhìn, không phải cũng có thể thấy được sao!

- Tiểu Linh, ngươi dò xét thử xem, nói cho ta biết nơi nào có khả năng có công pháp!

Lâm Thiên nói ở trong đầu.

- Được thưa chủ nhân!

Tiểu linh trả lời.

- Chủ nhân, chỉ có một nơi có khả năng có thứ mà người cần, nhưng mà nơi đó có trận pháp phòng ngự! Chính là tòa cung điện cao chót vót ở ngay trước mặt người, nơi đó chắc hẳn là chỗ quan trọng nhất của Từ Hàng Tịnh Trai rồi, vì trừ nơi đó ra, những nơi khác cũng không có trận pháp phòng ngự nào!

- Con mẹ nó!

Lâm Thiên nhìn ngọn núi cao ít nhất 2000 mét kia mà chửi thề, nếu như có thể bay mà nói, cho dù một ngọn núi cao 2000 mét thì không cần đến một giây hắn cũng có thể bay đến, nhưng mà hiện tại lại chỉ có thể leo lên!

May mà thân thể hắn khỏe mạnh, Lâm Thiên một bước bước mấy chục thước đi về phía trước!

Tốn thời gian gần năm ngày, Lâm Thiên mới xem như đến được chân núi, sau đó lại từ chân núi trèo lên ngọn nuí cao chót vót kia.

"He he, ta ngược lại muốn xem thử, lát nữa các ngươi lên bằng cách gì, có cần ta chuẩn bị một ít đá lăn hay dầu sôi gì không nhỉ?"

Lâm Thiên độc ác nghĩ thầm, hắn không biết người ở Từ Hàng Tịnh Trai làm cách nào đi lên, nhưng mà hiện tại, ngoại trừ ngọn núi cao chót vót kia, căn bản cũng không còn đường nào để lên đó.

Lúc ở dưới nhìn lên, Lâm Thiên cảm giác cung điện kia vô cùng nhỏ bé, nhưng tới khi lên đến đỉnh núi, Lâm Thiên lại phát hiện thì ra cung điện kia cũng không nhỏ như hắn nghĩ!

- Đây là, Huyền Kiếm Hàn Băng Trận?

Lâm Thiên đánh giá cung điện kia, có chút không chắc chắn.

Cung điện kia được trận pháp bảo vệ, từng luồng khí màu xanh như ẩn như hiện trên cột trụ bằng Bạch Ngọc ở trước cung điện.

Sở dĩ Lâm Thiên cảm thấy có chút không chắc chắn lắm, bởi vì trận pháp này vẫn có chút khác biệt so với trận pháp tên Huyền Kiếm Hàn Băng Trận mà Lâm Thiên từng học qua, nguyên tắc khi lập trận, sai một ly, đi một dặm, cho nên mặc dù cảm thấy trận pháp này giống với trận pháp Huyền Kiếm Hàn Băng Trận hắn từng học qua đến 95% nhưng Lâm Thiên cũng không dám tùy tiện xông vào!

------------------

Người dịch: Tiểu Bàn Giải

Biên tập: Man Nhi

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn: truyenyy.com

Bạn đang đọc Tinh Giới (Dịch) của Không Thần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 489

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.