Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phạt

Tiểu thuyết gốc · 1112 chữ

Thái dương hệ, tiểu hành tinh Pluto.

Hạm đội Tự vệ Địa cầu, gọi tắt là EDF (Earth Defence Force) bao gồm một Thiết giáp hạm, năm Tuần dương hạm, mười lăm khu trục hạm cùng hơn trăm khinh hạm đóng quân bên trên bầu khí quyển của tiểu hành tinh Pluto. Các chiến hạm đậu sát nhau và liên kết thành một thể thống nhất. Từ khoang lái của chiếc khinh hạm của mình, Trần Vũ có thể đi thông thẳng tới tổng bộ chỉ huy đặt tại phòng điều khiển Thiết giáp hạm. Đó là một quãng đường dài để đi bộ, cho nên Trần Vũ sẽ dừng chân tại cầu tàu của một trong các khu trục hạm, lấy một xe vận chuyển và chạy xe tới phòng chỉ huy.

Tại sao hắn phải tới phòng chỉ huy? Bởi vì hắn được Tư lệnh hạm đội mời uống trà. Tại sao hắn bị mời? Vì thuộc cấp tạm thời của hắn trong nhiệm vụ hộ tống mang số hiệu WC0017 đã gửi tâm thư lên ngài tư lệnh, thuật lại toàn bộ sai phạm của Trần Vũ đúng như hắn đã kì vọng.

Nửa tiếng sau, tại phòng chỉ huy.

"Ngài tư lệnh đang đợi anh trong phòng hạm trưởng."

Trần Vũ cảm ơn nữ quân nhân trẻ tuổi, rời khỏi phòng chỉ huy, cuốc bộ thêm năm phút nữa thì có mặt tại trước cửa phòng hạm trưởng. Hắn không nhấn chuông ngay mà lặng lẽ suy nghĩ vài phút. Gặp ngài tư lệnh trong phòng hạm trưởng, đây rõ ràng là một cuộc gặp gỡ thân tình mà hắn không hề mong đợi.

"Đã tới rồi sao còn không vào đi?"

Từ bảng điện tử lắp trên khung cửa vọng ra tiếng nói của ngài tư lệnh. Lão già này không phải vô cùng bận rộn, ngay cả đi nhà xí cũng không bao giờ rời mắt khỏi bảng theo dõi công việc hay sao? Sao lại thừa hơi mà chờ đợi vị khách là hắn chứ?

Nhưng ngài tư lệnh đã lên tiếng, Trần Vũ chỉ có thể bước vào.

Trong phòng hạm trưởng rộng rãi. Ngài tư lệnh ngồi sau một cái bàn dài, sống lưng thẳng tắp như ngọn đuốc.

Bức tường sau lưng ngài tư lệnh treo một bức tranh lớn, vẽ hình một con hổ. Cặp mắt hổ trợn trừng sáng quắc, lưng hổ uốn lượn, hai bả vai nhô cao, hai chi trước một trước một sau bấu vuốt chặt vào một tảng đá.

Khí thế hung mãnh, Trần Vũ nghĩ, và hoàn toàn sai bét về mặt cấu tạo sinh học loài hổ.

Trần Vũ đi đến trước bàn, đứng nghiêm, ánh mắt tiếp tục quan sát bức tranh hổ. Ngài tư lệnh thì nhìn hắn trừng trừng.

“Có muốn giải thích gì không?”

“... Dạ, thưa tư…”

“Thôi đi.” Ngài tư lệnh nạt. “Và ngồi xuống đi! Tao gọi mày đến đây không phải để chất vấn mày với tư cách một tư lệnh. Ở đây, chỉ có tao và mày, chỉ hai cậu cháu chúng ta mà thôi.”

“Nếu vậy, cậu sẽ đuổi cháu chứ?” Trần Vũ hỏi ngay khi ngồi xuống.

“Có thể, nếu mày nghĩ ra được một cách hay hơn là cái trò mèo vừa rồi! Có đôi lúc tao tự hỏi mày liệu đã lớn chưa hay vẫn chỉ là một đứa trẻ? Sau tất cả những gì mày đã trải qua, khi tao nghĩ mày cuối cùng đã trở thành một người đàn ông, thì mày lại bày trò!”

“Cậu nói như thể mình thông minh hơn cháu đấy? Sao cậu không thử nói ra một vài cách hay cho cháu nghe thử? Rồi chúng ta sẽ quyết định xem nó có thật sự hiệu quả hơn không?”

“Hừ!” Ngài tư lệnh khịt mũi. “Hãy thôi cái trò khích tướng cũ rích ấy đi. Tao thấy rằng những tháng ngày bình yên vừa qua đã làm mày thui chột đi rất nhiều. Dao không mài thì có sắc bén đến mấy rồi cũng sẽ bị cùn. Mày luôn có thể quay trở lại tiền tuyến. Mày chỉ cần mở miệng ra thôi! Đó mới là nơi phù hợp với tài năng của mày!”

Cái trò vừa đấm vừa xoa của cậu thì mới là cũ rích ấy, Trần Vũ nghĩ.

“Một con dao bén không mài và không sử dụng đến sẽ vẫn mãi sắc bén. Nếu cậu ví cháu như một con dao, vậy cậu nên để cháu được nghỉ ngơi mới hợp lí!”

Lông mày ngài tư lệnh giật giật. Ông cậu của Trần Vũ vẫn luôn là một người rất nóng nảy. Thật cũng không hiểu nổi ổng làm sao mà lại leo được tới tận chức tư lệnh. Một người lãnh đạo cả một hạm đội không phải nên là một con người điềm tĩnh hơn ư? Dù sao đi nữa, ngài tư lệnh có vẻ cũng không phải một kẻ thiếu kiềm chế tới nỗi phải đốp trả lại mỗi một câu chọc khuấy của Trần Vũ. Ngài thở ra một hơi dài và bỗng dịu giọng:

“Tao đã rất kì vọng ở mày...”

Trần Vũ ngồi im chịu trận. Những người lớn, bọn họ tự cho mình cái quyền được kì vọng vào lớp trẻ trong khi chẳng bao giờ thực sự hiểu được bọn trẻ muốn gì. Họ nói về những vất vả gian khổ mà họ đã phải chịu đựng. Họ nói về sự hi sinh và đòi hỏi một sự hi sinh tương xứng.

“Ở đây chẳng ai biết mày là ai cả,” ngài tư lệnh tiếp tục. “Người ta chỉ biết tao là cậu của mày, và họ cho rằng tao thiên vị!”

Cậu đúng là đã rất thiên vị mà!

Nhớ đến những ngày đầu mới chân ướt chân ráo rời khỏi học viện sĩ quan, Trần Vũ đã được ngài tư lệnh nâng đỡ rất nhiều!

“Có lỗi thì phải bị phạt. Tao không thể không phạt mày sau chuyện mày đã gây ra. Tâm thư của người ta còn nằm trên bàn kia kìa!”

“Cậu sẽ phạt cháu như thế nào!?” Trần Vũ hỏi.

Ngài tư lệnh không trả lời ngay. Ngài mở hộc tủ, lấy ra một xấp tài liệu và ném cho Trần Vũ.

“Đây là?”

“Người mà mày vừa hộ tống.”

Trần Vũ lướt sơ qua trang đầu của tập tài liệu, mày cau lại hỏi:

“Một sĩ quan xuất sắc… Có liên quan gì đến cháu chứ?”

“Đoái công chuộc tội,” ngài tư lệnh cười mà mắt chẳng hề cười. “Nhiệm vụ mới của mày đấy!”

Bạn đang đọc Tinh Giáp Giả sáng tác bởi nanhtrang3000
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nanhtrang3000
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.