Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 4

Phiên bản Dịch · 2544 chữ

- e cũng ngoan ra phết đó nhỉ, hnay sao nghe lời a thế. Duy vừa bước đi vừa nói chọc nó. nhưng trong lòng lại 1 cảm giác buồn không tả ” gia2 như e là ng iu a mãi mãi”

- a này, muốn chết hả? giọng đanh đá nó nói vừa nói vừa chạy theo Duy ” ước gì thời gian ngừng lại tại khoảng khắc này”

- a không dám, thui đi ăn thui, không lại có ng mặt nhăn nhó như bà cụ. Duy chọc nó

- ai là bà cụ chứ? nó cong môi đáp lại.

- còn ai trồng khoai đất này hahaha.

- e muốn đi ăn kem.

- không được hnay a không chiều theo ý e được, hnay a muốn uống cafe.

- kem của e, e muốn ăn kem. nó phụng phịu nói.

- ngày mai nha e, ngày mai a sẽ cho e ăn cả ngày luôn.

” hnay là ngày cuối rùi a ah, ngày mai a sẽ không gặp e nữa đâu” nó nghĩ nhưng chưa nói cho Duy bít ngày mai nói bay vào SG, nó sợ làm mất đi buổi tối vui vẻ nếu Duy bít nên nó sẽ nói cho Duy khi kết thúc ngày hnay.

- ngày mai cho a đi ăn 1 mình.

- uh thì a đi ăn 1 mình, còn e đi ăn với bác tài xế taxi nha. Duy cười choc nhưng không bít đc ngày mai Duy sẽ không gặp cô bé nữa.

….

đền quán cafe quen thuộc, nơi mà a và nó đến sau lần gặp đầu tiên ở bar, thấy chỗ gửi xe chật kín, nó quay lại nói Duy với vẻ mặt hớn hở.

- quán đông như vậy không có chỗ đâu a.

- thì vô trong check coi thế nào e.

Hnay là đêm hát cho nhau nghe, nên quán hay đông hơn bình thường, vì khách hnay đa số là khách wen, những sinh viên từ thanh nhạc tụ tập tại đây và 1 số người thích chơi nhạc, chất lượng của buổi giai lưu âm nhạc khá tốt nên nhiều ng thík đến quán vào ngày này để nghe, nó hy vọng sẽ không còn chỗ vì hnay nó cảm giác không thích chỗ đông ng, nhưng có lẽ trời hnay theo ý a, bàn ngay góc của nó và a hay ngồi còn trống, Duy quay wa chào vài ng wen, rùi nhìn nó với vẻ đắc chí.

Ngồi đợi 1 lúc thì tiếp viên tiến lại gần bàn nó, có lẽ vì quán đông nên hnay phục vụ cũng hơi chậm hơn.

- latte và 2 đường. nhân viên phục vụ đặt ly cafe trước mặt nó

- ủa e chưa kêu nước mà. nó ngạc nhiên

- a gọi cho e đó. Duy đáp.

- capuchino cho a. cô phục vụ mỉn cười với a rùi đặt ly cafe về phía a.

- cám ơn e. a nói với cô phục vụ

- sao a gọi cho e, lỡ hnay e muốn uống thứ khác thì sao.

- e đâu thích thử loại mới, e chỉ thích những thứ wen thuộc thui. a đá mắt tinh nghịch.

- làm như là bít e lắm vậy đó.

nó nhìn về phía sân khấu coi xem a chàng đang hát mặt mũi ra sao, giọng cũng khá hay.

- waw, đẹp trai ghê ta.

- uh a bít rùi, a cũng nói a như vậy hết. Duy bít cô bé không nói minh nhưng giả vờ chọc cô

- ai nói a, e nói về ng đẹp trai trên sân khấu kia. vừa đẹp trai vừa hát hay.

- a hát hay hơn nhiều

- vậy thì sao không dám nên đó hát vậy ta.

- a sợ nổi tiềng lắm

- xi”’, chưa thấy không tin.

- 1 ngày nào đó e sẽ bít tài nghệ của a.

- e sẽ ráng đợi đến lúc đó ^^

- đợi a chút nha, a đi toilet.

- uh

Nó ngồi 1 mình quan sát mọi ng chung quanh, ” haiz, sẽ nhớ quán này lắm đâym khi ở SG” nó nghĩ mà lòng buồn rười rượt. bỗng quán bị cúp điện.

” xin lỗi mọi ng vì gián đoạn mọi ng 1 lúc, vì hwa là ngày sinh nhật ng iu tớ, mà tớ quên chúc mừng cô ấy nên hnay mình phải sửa lỗi, mọi ng giúp mình hát tặng cô ấy nhé” giọng Duy vang lên trên micro.

- yeahhhhhhhhh….mọi ng vỗ tay trả lời,

” happy birthday to u…happy birthday to u…happy birthday…happy birthday…happy birthday my love” Duy bước ra với ổ bánh trên tay, đứng trước mặt nó.

- chúc mừng sinh nhật e, rùi hơi trễ…ước rùi thổi nên đi e.

- nó thổi nến và ước ” giá như e gặp a sớm hơn”

quán mở điện lại, nó cảm nhận dc vài ánh mắt nhìn về phía nó và a đầy ngưỡng mộ.

- a muốn làm e bất ngờ, nên không chiều e đi ăn kem dc, nếu bít e muốn ăn kem, a đã lựa quán khác rùi. Duy giải thík

nó chỉ mỉm cười, có lẽ nó đang cảm thấy hạnh phúc.

- đợi a chút nha.

- lại gì nữa đây.

- thì a trổ tài cho e thấy nè. duy vửa dứt lời, đứng dậy bước về phía sân khấu.

mọi ng vỗ tay hưởng ứng, cũng để nó đủ bít đây không phải lần đầu Duy hát.

- chào mọi ng, lâu rùi tớ không lên đây ngồi, hnay đành dành sân khấu với mọi ng vì 1 ng đặc biệt. mong mọi ng thông cảm nha. duy vừa nói, vừa cầm cây ghita. mọi ng vỗ tay khi giai điệu vang lên, giọng a trầm ấm hát ” vì đó là e” của quang dũng.

” Không cần biết em là ai

Không cần biết em từ đâu

Không cần biết em ngày sau

Ta yêu em bằng mấy ngàn biển rộng

Ta yêu em qua đông tàn ngày tận

Yêu em như yêu vùng trời mênh mông”

giờ nó bít nhiều cô theo Duy không những vì gia đình a, vì bề ngoài mà vì Duy có hìu tài lẻ khác. lắng nghe bài hát mà nó cảm giác chìm vào từng lời bài hát, lòng nó xao xuyến.

kết thúc bài hát duy tiếp tục hát thêm 1 bài.

- bài này là tặng e nè, cô bé méo lười, e lắng nghe nha.

Giai điệu bài này khá quen thuộc với nó ” when you say nothing at all”…bài này…nó bỗng nghĩ về Peter, những kỉ niệm bỗng qua trở lại, vết thương trong lòng nó nhói đau ” tại sao lại là bài này”…nó thấy khéo mắt hơi cay cay…” mình không muốn khóc, nhất là lúc này, không muốn a thấy mình khóc”…nó nhủ lòng, nhìn về phía a nói cố mỉn cười nhưng không sao ngăn lại đc nhưng dòng nước mắt, nó đứng dậy bước ra ngoài.

Duy thấy cô bé đi ra ngoài, lo lắng và bồn chồn ” cô bé bị sao vậy???mình lại làm gì sai sao??” rùi ngừng lại, duy đuổi theo nó.

nó nghe thấy Duy gọi nó ngưng nó không muốn ngừng lại, nó sợ Duy thấy nó đang khóc, nó lau vội nhưng giọt nước mắt.

Duy nắm lấy tay nó, rùi kéo nó lại, hơi bối rối khi thấy những giọt nước mắt đang chảy trên khuôn mặt e.

- a làm gì sai sao?

khi nghe a hỏi, nước mắt nó lại càng chảy ra không thể ngăn lại dc, a ôm nó vào lòng, và nó bỗng trở nên như 1 đứa con nít, khóc nứa nở trong lòng a. được 1 lúc nó nín. duy nhìn nó

- đừng khóc nữa, a xin lỗi, e khóc a đau lòng lắm. Duy lấy tay lau đi những giọt nước mắt còn vương lại.

- e xin lỗi.

-…..

- nhưng bài hát đó…a đừng hát nữa nha

- uh, a không hát nữa.

- bài đó là của ng đó…a hát bài nào cũng được nhưng đừng hát bài đó

- giờ thì Duy đã hiểu nhưng lòng Duy đau…đau lắm…duy nhủ lòng “thề sẽ không bao giờ hát bất cứ bài nào nữa, thật ra ng đó là ai, sao lại làm e khóc thế này ,nếu a bít đó là thằng nào, a sẽ đánh cho nó 1 trận”

- mình đi dạo 1 lúc nha a.

- uh.

nó bắt đầu kể với Duy về Peter, người lần đầu làm tim nói rung động, lần đầu nó bít iu.

nó gặp peter lần đầu ở tiệm cafe nói làm thêm, khi nó du học tại canada, peter chơi ghita vào mỗi buổi tối thứ 6, bề ngoài khá điển trai, và rất vui tính, a luôn tạo khong khí vui vẻ ở quán, rùi nó iu thầm a rùi bít a có rất nhiều cô thao đuổi, 1 ngày cuối năm vào 2 năm trước, nó quyết định ngỏ lời với peter, và a đồng ý, mà nó nghĩ có lẽ a thương hại nó đúng hơn. peter nói với nó a có rất nhiều bạn gái, nếu cô không ngại thì vẫn có thể trở thành bạn gái a khi nghe nó nói thích a. lúc đó nó nghĩ chỉ cần a chấp nhận cho nó ở gần a thui nó cũng hạnh phúc lắm rùi, rùi nó hy vọng chỉ cần dành tình cảm chân thành thì a sẽ hiểu và sẽ đáp lại nó thật lòng. chắc lúc đó tình iu đã che lấp đi lý trí, nó trở nên mù quáng khi iu a, mặc dù nó đau khi thấy a đi cùng những cô gái khác nhưng nó chấp nhận hết chỉ cần vẫn dc ở gần a. nhưng cách đây vài tuần thì a đã nói chia tay nó, có lẽ vì 1 lần nữa a thấy tội nghiệp nó, không muốn nó tin theo 1 tình iu không có thật, muốn nó tỉnh giấc.

duy lắng nghe cô bé, nhiều lúc chỉ muốn ôm cô bé vào lòng, muốn chữa làng vết thương đó, muốn che chở, bảo vệ cô không để ai làm tổn thương cô bé nữa.

duy nghĩ đến peter rùi tự nói thầm với chính mình ” mình cũng chẳng khác tên đó là bao, chắc ở đâu đó cũng có ai đó muốn đánh ình 1 trận vì cũng đã làm 1 cô bé dễ thương nào đó bị tổn thương”…nhưng Duy tự nói với lòng lần nào a hoàn toàn muốn nghiêm túc, muốn ở cạnh cô bé.

………….

ngồi sau xe của Duy mà nó cứ muốn thời gian này kéo dài mãi, ngày mai thui là nó không còn gặp Duy nữa, bi giờ nó chỉ muốn giữ anh cho riêng mình, người mà đã chiều chuộng nó, quan tâm và luôn làm nó cười, nó vòng tay ôm lấy Duy, giờ nó mới nhận ra lưng của a thật rộng đủ làm điểm tựa cho nó, thiệt là ấm…nó siết chặt aty hơn như thể sợ a biến mất.

nhận ra cô bé đang càng lúc càng ômm chặt mình, Duy bắt đầu nhận ra cô bé hnay có gì đó khác với mọi hôm hay là do cô bé vừa kể hết mọi chuyện với mình hay thật sự cô bé cũng có tình cảm với a ” ôi mọi chuyện thật khó hiểu khi bạn thík 1 ai đó, chỉ 1 hành động nhỏ thui cũng sẽ làm mọi thứ của bạn bị đảo lộn”

- e ôm chặt a vậy chắc a chết mất…chọc cô bé khi thấy cô bé siết chặt lấy a

nó chật giật mình buông nhẹ a ra : e đâu có giết a đâu mà a phải lo.

Duy: uh thì e không đùng 1 cái giết a ngay, nhưng e làm a nghẹt thở đến chết. Duy lại được dịp chọc cô bé, hình như chọc ghẹo cô bé đã thành thói quen của a, nhưng lúc thấy cô bé tức giận hay ngại ngùng, nhìn cô dễ thương lắm.

- nó tính buông tay ra, nhưng a giữ tay nó lại.

- ai cho e bỏ tay ra, a sẽ cho e ôm a cho đến khi về tới khách sạn, nhưng không được dùng cách làm a nghẹt thở để giết a. Duy thật lòng thích được cô ôm a…ôm a mãi không buông.

- a làm như a có giá lắm mà phải cho quyền e mới đc ôm, ai thèm.

- sao lại không có giá, a mà chết thì khồi cô khóc…thì e không thèm thì a thèm dc chưa, cô bé.

…………..

- ngủ sớm nha, mai a qua đón. Duy vứa dặn dò vừa tháo nón bảo hiểm ra cho cô bé.

- mai a không cần qua đón e nữa

- sao vậy e, giận a chuyện gì hả? đừng nói giận vì a chọc lúc nãy nha.

- không a àh…giọng nó dần nhẹ lại chậm chậm, có chút buồn

-…..

- mai e bay vào SG rùi

- sao lại mai, không phải e ở đây 1 tuần sao?…Duy giật mình khi nghe cô bé nói

- uh, lúc đầu dự định vậy, nhưng kế hoạch thay đổi mai e đi rùi.

- mấy giờ e bay?

- 7h sáng a àh. chắc là sẽ khó có dịp gặp a nữa rùi.

-……

- cám ơn a mấy ngày qua đã luôn ở cạnh e, làm e cười, có lẽ e sẽ chẳng bao giờ quên những kỉ niệm đó.

-…….

- thui e vào đây, a đi đường cẩn thận nha. nó hôn nhẹ lên má a rùi quay lưng, hình như khoé mắt nó hơi cay cay

Duy vẫn không tin vào những gì mình vừa nghe, vậy là kết thúc ư, đứng nhìn e quay lưng đi mà a không thể giữ lại được.

mọi suy nghĩ lẫn lộn trong đầu Duy, a như tỉnh giấc mơ, nếu vậy Duy muốn mơ tiếp, hình như từ lúc quen cô bé, a chỉ nghĩ làm sao để cô bé vui, làm sao để làm 1 ng iu tốt, nhưng Duy chưa bao giời nghĩ đến khi cô ra đi a sẽ thế nào, vì lúc bắt đầu chỉ nghĩ đó là 1 trò chơi, bi giờ chính a lại cảm thấy khó hiểu với chính tình cảm của mình, tình cảm a dành cho cô bé là thật lòng hay là của a chàng ng iu trong trò chơi này. tại sao lại vướng vô trò chơi này, không phân biệt được thật giả nữa rùi…còn với cô bé thì sao? cô bé có giống suy nghĩ của a lúc này không? nhưng cà con tim và lý trí của Duy bi giờ chi muốn giữ cô bé lại, nhưng a chẳng có lý do gì để làm điề đó và a là ai mà muốn giữ cô bé lại chứ?

Bạn đang đọc Tình Cờ Hay Duyên Số của nho_ngoc03
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.