Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 01 phần 2

Phiên bản Dịch · 3784 chữ

Tâm trí tôi hoàn toàn bị choáng ngợp. Tôi gần như không nghe thấy giọng Luke khi anh giơ một phong bì nữa ra.

“Bóc ra nào,” hình như anh nói thế.

“Gì cơ?” tôi ngẩng lên, sửng sốt.

“Một lá thư khác,” anh kiên nhẫn nói. “Từ Suze.”

“Suze?” tôi vứt tờ Vogue xuống và giật lấy lá thư từ tay Luke. Suze là bạn thân nhất của tôi trên thế giới này. Tôi nhớ cô ấy quá đi mất.

Chiếc phong bì dày, trắng mịn và có một biểu tượng riêng ở mặt sau cùng với câu châm ngôn tiếng Latin. Tôi luôn quên là Suze lúc nào cũng trang trọng. Khi cô ấy gửi cho tôi thiệp mừng Giáng Sinh, đó là ảnh lâu đài ở Scotland của chồng cô ấy, Tarquin, với dòng chữ TỪ ĐIỀN TRANG NHÀ CLEATH-STUART in bên trong. (Mỗi tội bạn khó lòng đọc được nó vì Ernie, đứa con một tuổi của cô ấy đã bôi đầy những dấu tay xanh đỏ lên đó.)

Tôi xé phong bì và một tấm thiệp cứng rơi ra.

“Đó là một thiệp mời!” tôi reo lên. “Đến lễ rửa tội cho hai đứa nhóc song sinh.”

Tôi nhìn chằm chằm vào hình xoắn ốc in nổi trang trọng, cảm thấy nhói đau. Wiffrid và Clementine Cleath-Stuarr. Suze đã có thêm hai đứa con rồi mà tôi thậm chí còn chưa gặp đứa nào. Bọn trẻ giờ chắc cũng phải gần hai tháng rồi. Tôi tự hỏi không biết trông chúng thế nào. Tôi băn khoăn không biết Suze giờ ra sao. Biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra khi chúng tôi vắng mặt.

Tôi lật mặt sau tấm thiệp và thấy lời nhắn nguệch ngoạc của Suze.

Mình biết cậu sẽ không thể đến được, nhưng vẫn nghĩ cậu sẽ thích nó...

Hy vọng là cậu vẫn đang tận hưởng khoảng thời gian tuyệt vời!

Với tất cả tình yêu từ bọn mình, Suzexxx

Tái bút: Ernie thích bộ đồ Tàu đó lắm, cảm ơn cậu rất nhiều!

“Hai tuần nữa là đến,” tôi nói, đưa cho Luke tấm thiệp. “Tiếc thật. Chúng ta sẽ không thể đi được.”

“Ừ,” Luke tán thành. “Không thể.”

Một phút yên lặng. Rồi mắt Luke gặp mắt tôi. “Ý anh là... em vẫn chưa sẵn sàng quay về, phải không?” anh bất ngờ nói.

“Chưa!” tôi nói ngay lập tức. “Tất nhiên là chưa.”

Chúng tôi chỉ mới đi được mười tháng, mà chúng tôi đã lên kế hoạch đi xa ít nhất một năm. Thêm vào đấy, đến giờ chúng tôi đã quen lang thang mất rồi. Có lẽ chúng tôi sẽ chẳng bao giờ trở lại cuộc sống bình thường được nữa, như những thủy thủ chẳng thể nào trở lại sống trên đất liền.

Tôi cho tấm thiệp mời vào lại phong bì và uống một ngụm nước. Tôi cũng băn khoăn không biết bố mẹ thế nào rồi. Gần đây tôi cũng không có mấy tin tức của họ. Trên thực tế, trong lần gần nhất tôi gọi điện về nhà, họ dường như hơi sao nhãng. Mẹ không để ý nghe câu chuyện chú voi con mồ côi của tôi, và ngay trước khi tôi kịp hỏi bố thi đấu giải golf ra sao thì ông đã nói ông phải đi.

Và nhóc Ernie giờ chắc đã biết đi rồi. Tôi là mẹ đỡ đầu của nó mà chưa bao giờ thấy nó đi cả.

Dù thế nào thì cũng chẳng sao. Bù lại tôi đang có được những trải nghiệm thế giới tuyệt vời rồi.

“Chúng ta cần quyết định xem sẽ đi đâu tiếp theo,” Luke nói, tựa khuỷu tay ra sau. “Sau khi kết thúc khóa yoga này. Chúng ta đang nói dở về Malaysia.”

“Ừ,” tôi nói sau khi ngưng lại một chút. Chắc là do nóng hay sao đó mà tôi thực sự chẳng mấy nhiệt tình với Malaysia.

“Hay quay lại Indonesia vậy? Đi lên miền Bắc?”

“Mmm,” tôi ậm ừ. “Ôi nhìn kìa, con khỉ.”

Tôi không thể tin rằng mình đã thờ ơ đến vậy khi nhìn thấy khỉ. Lần đầu tiên nhìn thấy những con khỉ đầu chó ở Kenya tôi đã phấn khích đến mức chụp hết sáu cuộn phim. Giờ thì chỉ, “Ôi nhìn kìa, con khỉ.”

“Hoặc là Nepal... hay quay lại Thái Lan...”

“Hoặc chúng ta có thể về nhà,” tôi nghe thấy tiếng mình vẳng lại từ nơi vô

Kỳ quái thật! Mình không định nói thế. Ý tôi là, hiển nhiên là chúng tôi chưa định quay về. Chưa được một năm mà!

Luke ngồi thẳng dậy và nhìn tôi.

“Quay về nhà?”

“Không!” tôi vừa nói vừa khẽ bật cười. “Em chỉ đùa thôi!” tôi ngập ngừng. “Cho dù...” Im lặng đóng băng giữa chúng tôi.

“Có lẽ... chúng ta không nhất thiết phải đi du lịch một năm,” tôi vẫn ngập ngừng. “Nếu chúng ta không muốn.”

Luke lùa tay qua tóc, và hạt cườm đính trên những bím tóc va vào nhau.

“Liệu chúng ta đã sẵn sàng quay lại chưa?” anh nói.

“Em không biết nữa.” Tôi hơi rùng mình bối rối. “Ta đã sẵn sàng chưa anh nhỉ?”

Tôi khó mà tin được là chúng tôi thậm chí còn đang bàn chuyện về nhà. Ý tôi là, xem chúng tôi này! Tóc tôi khô và cháy nắng, tôi săm hình lên chân và hàng tháng trời rồi tôi chưa được đi đôi giày nào cho ra hồn.

Tôi tưởng tượng ra hình ảnh chính mình đang bước đi trên đường phố London trong áo choàng và bốt. Đôi bốt cao gót bóng lộn hiệu L.K. Bennett. Và một chiếc túi xách hợp bộ.

Đột nhiên tôi cảm thấy một làn sóng nhớ nhung trào dâng mạnh mẽ đến mức tôi muốn phát khóc.

“Em nghĩ là mình đã biết thế giới đủ rồi.” Tôi nhìn Luke. “Em đã sẵn sàng cho cuộc sống thực.”

“Anh cũng thế.” Luke cầm tay tôi và đan những ngón tay anh vào ngón tay tôi. “Thực ra anh đã sẵn sàng từ lâu rồi.”

“Anh chưa bao giờ nói ra cả!” Dường như anh rất thích! Tôi chưa từng thấy dấu hiệu nào cho thấy anh chán cả.

“Anh không muốn làm hỏng buổi tiệc. Nhưng chắc chắn là anh đã sẵn sàng.”

“Anh đã tiếp tục đi... chỉ vì em?” tôi nói, cảm động.

“À, cũng chẳng gian khổ lắm đâu.” Luke nhìn tôi một cách hài hước. “Chúng ta chẳng mấy khi phải thiếu thốn, đúng không nào?”

Tôi thấy má mình ửng đỏ. Khi chúng tôi bất đầu chuyến đi, tôi đã bảo Luke tôi quyết định chúng tôi sẽ là những du khách thật sự, như trong The Beach [4] và chỉ ngủ trong những túp lều nhỏ thôi.

[4] Bộ phim Mỹ sản xuất năm 2000 kể về một du khách người Mỹ đi du lịch ở Thái Lan và tình cờ tìm thấy một tấm bản đồ kỳ lạ được đồn đại là sẽ dẫn đến một bãi biển hoang vu tuyệt đẹp, một thiên đường nhiệt đới. Anh quyết định tìm kiếm.

Đấy là trước khi tôi phải ngủ một đêm ở một túp lều nhỏ.

“Vậy nên khi chúng ta nói về nhà” - Luke ngưng lại một chút - “tức là đang nói đến London phải không?”

Anh nhìn tôi, dò hỏi.

Ôi trời. Cuối cùng thì cũng đã đến lúc quyết định.

Chúng tôi đã bàn bạc trong suốt về việc sẽ sống ở đâu sau kỳ trăng mật. Trước khi cưới nhau, Luke và tôi sống ở New York. Và tôi rất thích ở đó. Nhưng tôi cũng hơi nhớ nhà. Giờ thì việc kinh doanh của Luke ở Anh đang mở rộng ra nhiều nước châu Âu khác, và đó mới là nơi có thị trường sôi động. Vì thế anh muốn quay lại London, ít ra là trong một thời gian ngắn.

Cũng được thôi... trừ việc tôi sẽ thất nghiệp. Công việc cũ của tôi là nhân viên tư vấn mua sắm tại Barneys New York. Và tôi say mê công việc của mình.

Nhưng không sao. Tôi sẽ tìm một việc mới. Một việc thậm chí còn tốt hơn!

“London,” tôi nói dứt khoát, ngước lên. “Nếu thế thì… liệu chúng ta có về kịp lễ rửa tội cho bọn nhóc không?”

“Nếu em thích.” Luke mỉm cười, và tôi cảm thấy một niềm vui đột ngột trào dâng. Chúng tôi sẽ đến lễ rửa tội! Tôi sẽ được gặp lại Suze! Cả bố mẹ nữa! Sau gần một năm trời! Tất cả bọn họ đều sẽ rất phấn khích khi gặp lại chúng tôi. Chúng tôi có bao nhiêu là chuyện để kể với họ!

Đột nhiên tôi tưởng tượng ra cảnh mình chủ trì một bữa tiệc tối thắp đầy ánh nến, có bạn bè tụ tập xung quanh, say sưa lắng nghe những câu chuyện về những vùng đất xa xôi và các cuộc phiêu lưu bên ngoài biên giới. Tôi sẽ giống như Marco Polo hay ai đấy! Sau đó tôi sẽ mở rương của mình ra ọi người thấy những báu vật quý hiếm... mọi người sẽ há hốc miệng vì kinh ngạc và thán phục...

“Chúng ta nên báo ọi người ở nhà biết,” Luke nói, đứng dậy.

“Không, đợi đã,” tôi nói, túm lấy quần anh. “Em có ý này. Hãy làm họ ngạc nhiên! Hãy khiến mọi người bất ngờ!”

“Làm ọi người bất ngờ?” Trông Luke có vẻ nghi ngại. “Becky, em có chắc đấy là ý tưởng hay không?”

“Đó là một ý tưởng tuyệt vời! Ai chẳng thích bất ngờ!”

“Nhưng...”

“Ai cũng thích bất ngờ,” tôi tự tin nhắc lại. “Tin em đi.”

Chúng tôi đi qua vườn quay trở lại khách sạn chính - và tôi thực sự cảm thấy nhói đau khi nghĩ đến việc rời khỏi đây. Ở đây quá đẹp. Chỗ nào cũng có nhà gỗ tếch, những chú chim tuyệt vời, và nếu đi men theo bờ suối, bạn sẽ bắt gặp một thác nước chính hiệu! Chúng tôi đi qua trung tâm chạm khắc gỗ, nơi bạn có thể xem những nghệ nhân làm việc, và tôi dừng lại một lát, hít sâu mùi hương gỗ ngọt ngào.

“Bà Branđon!” ông thợ cả, Vijay, xuất hiện ở lối vào.

Khỉ thật. Tôi không biết là ông ta cũng ở quanh đây.

“Xin lỗi, Vijay!” tôi nói nhanh. “Tôi đang vội một chút! Gặp ông sau nhé... Đi nào, Luke!”

“Không sao đâu!” Vijay mỉm cười và chùi tay vào tạp dề. “Tôi chỉ muốn nói với bà là bàn của bà đã xong.”

Chết tiệt!

Luke từ từ quay lại nhìn tôi.

“Bàn á?” anh nói.

“Bàn ăn của ông bà,” Vijay vui vẻ nói. “Và mười cái ghế nữa. Để tôi cho ông bà xem. Chúng tôi còn trưng bày chúng nữa!” Ông ta búng tay cái choách và quát tháo mấy mệnh lệnh gì đấy, và đột nhiên, trước bộ mặt tái mét của tôi, tám người đàn ông xuất hiện, vác trên vai cái bàn gỗ tếch chạm trổ khổng lồ.

Wow. Nó lớn hơn một chút so với những gì tôi nhớ.

Trông Luke kinh ngạc tột độ.

“Mang ghế ra đây!” Vijay ra lệnh ấy người đàn ông đó. “Xếp cẩn thận vào!”

“Chẳng lẽ nó không đáng yêu sao?” tôi nói bằng giọng cao vút.

“Em đã đặt một cái bàn ăn và mười cái ghế... mà không nói với anh?” Luke nói, trợn mắt nhìn khi những chiếc ghế được mang ra.

OK. Tôi không có nhiều lựa chọn ở đây.

“Đó là... quà cưới dành cho anh!” tôi chợt bật ra. “Đó là một bất ngờ! Chúc mừng đám cưới, anh yêu!” tôi đặt một nụ hôn lên má anh và mỉm cười đầy hy vọng.

“Becky, em đã tặng quà cưới cho anh rồi,” Luke nói, khoanh tay. “Mà đám cưới của chúng ta cũng khá lâu rồi.”

“Em đã... để dành nó đến giờ!” tôi hạ giọng để Vijay không nghe thấy gì. “Và nói thật là nó cũng chẳng đắt lắm đâu...”

“Becky, vấn đề không phải là tiền. Mà là không gian! Thứ này to như quái vật ấy!”

“Không to đến thế đâu. Nhưng dù sao,” tôi nhanh miệng nói thêm trước khi anh kịp đáp, “chúng ta cũng cần một cái bàn tử tế! Mọi cuộc hôn nhân đều cần một cái bàn tử tế.” Tôi dang rộng tay. “Sau cùng thì hôn nhân là gì nếu không phải là cuối ngày ngồi xuống bên bàn ăn và cùng nhau chia sẻ mọi khó khăn của cuộc sống? Hôn nhân là gì nếu không phải là quây quần quanh một cái bàn gỗ chắc chắn và... ăn một bát thịt hầm ngon lành?

“Thịt hầm ngon lành?” Luke nhại lại. “Ai sẽ nấu món thịt hầm ngon lành chứ?”

“Chúng ta có thể mua nó ở Waitrose [5],” tôi giải thích.

[5] Tên một hệ thống siêu thị lớn với 187 chi nhánh trên toàn thế giới (tính đến tháng 12/2000).

Tôi đi quanh chiếc bàn và ngước nhìn anh tha thiết. “Luke, hãy nghĩ về điều đó đi. Chúng ta sẽ chẳng bao giờ ở Sri Lanka một lần nữa với một cái bàn gỗ chắc chắn ngay trước mắt như thế này. Đây là cơ hội độc nhất vô nhị. Và em đã cá nhân hóa nó!”

Tôi chỉ vào tấm gỗ chạy dọc mép bàn. Ở đó, giữa những bông hoa là dòng chữ được chạm trổ tuyệt đẹp: Luke và Rebecca, Sri Lanka, 2003.

Luke miết tay lên bàn. Anh nhấc thử một trong số những chiếc ghế. Có thể thấy anh đang mủi lòng. Rồi đột nhiên anh ngước lên, hơi cau mày.

“Becky, còn có cái gì em đã mua mà không nói với anh không?”

Tôi thấy hơi căng thẳng trong lòng nhưng che giấu bằng cách giả vờ xem xét một bông hoa chạm trổ.

“Tất nhiên là không!” cuối cùng tôi cũng lên tiếng. “À mà... anh biết đấy... Có lẽ chỉ có vài mòn đồ lưu niệm em mua dọc đường. Chỉ mua đây đó thôi.”

“Ví dụ như cái gì?”

“Em không nhớ nổi nữa!” tôi kêu lên. “Lạy Chúa, đã mười tháng rồi!” tôi nhìn lại cái bàn lần nữa. “Thôi nào Luke, anh nhất định sẽ thích nó. Chúng ta sẽ có những bữa tiệc tối tuyệt vời... và nó sẽ trở thành một vật gia truyền! Chúng ta có thể truyền lại cho con cháu...”

Tôi kết thúc một cách hơi vụng về. Trong một thoáng, tôi không thể nhìn thẳng vào Luke.

Vài tháng trước chúng tôi đã có một cuộc tranh cãi lớn về vấn đề này và quyết định sẽ thử có con. Nhưng đến giờ vẫn chưa có gì xảy ra cả.

Ý tôi là, không phải đấy là vấn đề gì lớn hay gì hết. Kiểu gì thì chúng tôi cũng sẽ có con thôi. Tất nhiên là thế.

“Được rồi,” Luke nói, giọng dịu dàng hơn một chút. “Em lại thắng rồi.” Anh vỗ nhẹ vào cái bàn, rồi xem đồng hồ. “Anh sẽ gửi email cho công ty, báo với họ là chúng ta thay đổi kế hoạch.” Anh nhìn tôi vẻ chế giễu. “Em không mong là anh sẽ bật tung cửa phòng ban giám đốc và hét lên ‘Ngạc nhiên chưa, tôi về rồi này!’ chứ?”

“Tất nhiên là không rồi!” tôi đáp, gần như trơn tuột.

Thực ra thì, đó chính là những gì tôi đã tưởng tượng ra. Chỉ thiếu mỗi việc tôi sẽ cùng xuất hiện ở đó, với một chai sâm panh và có thể là thêm vài cái pháo giấy nữa thôi.

“Em đâu có ngớ ngẩn đến thế,” tôi yếu ớt nói thêm.

“Tốt.” Luke toét miệng cười với tôi. “Sao em không gọi đồ uống trong khi anh ra ngoài một chút nhỉ?”

Khi tôi ngồi xuống bàn chỗ sân hiên râm mát, tôi chỉ hơi lo lắng một chút. Tôi đang cổ nhớ lại mọi thứ tôi đã mua và chuyển về nhà mà không nói với Luke.

Ý tôi là tôi không lo lắng hay gì hết. Không thể nhiều đồ đến thế được. Mà liệu có thể không nhỉ?

Ôi trời ơi. Tôi nhắm mắt, cố nhớ lại.

Có mấy con hươu cao cổ bằng gỗ mua ở Malawi. Luke nói là chúng quá to. Buồn cười thật. Trông chúng sẽ rất tuyệt mới phải chứ! Mọi người sẽ ngưỡng mộ chúng!

Cũng có những tác phẩm nghệ thuật batik lộng lẫy ở Bali. Những thứ này tôi thực sự đã định nói cho anh ấy biết... nhưng rồi gần như quên béng mất.

Ngoài ra còn có hai mươi cái xường xám lụa.

Mấy cái này... OK, tôi biết hai mươi nghe có vẻ hơi nhiều. Nhưng chúng là một món hời như thế cơ mà! Luke dường như không hiểu quan điểm của tôi rằng nếu ta mua hai mươi cái bây giờ, ta cò thể đủ dùng cả đời và đó là một khoản đầu tư thực sự. So với một người làm về PR trong lĩnh vực tài chính, đôi khi anh phản ứng có vẻ hơi chậm.

Nên tôi đã chuồn trở lại cửa hàng và mua chúng. Rồi gửi hàng về nhà.

Vấn đề là, giao hàng tại nhà đã khiến ọi thứ trở nên quá dễ dàng. Bạn chẳng cần phải kéo lê cái gì theo mình - chỉ cần chỉ và họ chuyển hàng: “Tôi thích cái này, giao hàng tại nhà nhé. Cả cái kia. Cái kia nữa.” Rồi bạn đưa thẻ tín dụng cho họ và thế là xong, còn Luke thì thậm chí sẽ chẳng bao giờ thấy...

Có lẽ tôi nên giữ một danh sách mới phải.

Nhưng dù sao thì cũng ổn thôi. Tôi chắc là mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Và, ý tôi là, tất cả chúng ta đều muốn mua vài món đồ lưu niệm, đúng không? Đi vòng quanh thế giới để làm quái gì nếu trở về tay không? Chính xác là

Tôi thấy Chandra đang bước qua sân hiên liền vẫy chào thân thiện.

“Sáng nay trên lớp cô làm rất tốt, Becky ạ!” anh nói, rồi tiến đến bàn tôi. “Và giờ thì tôi muốn hỏi cô một chút. Hai tuần nữa tôi sẽ hướng dẫn một lớp thiền cao cấp. Những ngươi khác hầu hết là các thầy tu và những người đã luyện yoga lâu năm, nhưng tôi thấy cô muốn tham gia cùng chúng tôi. Cô có quan tâm không?”

“Tôi thích lắm!” Sau đó tôi làm mặt nuối tiếc. “Nhưng tôi không thể. Luke và tôi sắp về nhà!”

“Nhà ư?” Trông Chandra rất sốc. “Nhưng... cô luyện tập rất tốt. Cô không định từ bỏ con đường yoga đấy chứ?”

“Ô không,” tôi nói cho Chandra yên tâm. “Đừng lo. Tôi sẽ mua băng video.”

Khi Chandra đi khỏi, trông anh vẫn hơi bàng hoàng. Thực sự thì điều này cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. Có lẽ anh thậm chí còn không nhận ra rằng người ta có thể mua băng video yoga. Tất nhiên anh ra cũng không có vẻ gì là từng nghe rới Geri Halliwel [6].

[6] Cựu thành viên của ban nhạc nữ Anh Spice Girls đình đám, người đã tập yoga và thu đĩa để hướng dẫn người khác tập và bán trên thị trường.

Người phục vụ bàn xuất hiện và tôi gọi bia cho Luke, thêm cocktail xoài và đu đủ, trong menu được gọi là “Nước Quả Hạnh Phúc”. Tuyệt, có vẻ hợp với tôi. Tôi đang ở đây, dưới ánh mặt trời, hưởng tuần trăng mật, sắp có một cuộc hội ngộ bất ngờ với những người thân yêu. Mọi thứ thật hoàn hảo!

Tôi ngước lên, thấy Luke đang tiến lại bàn, mang theo máy tính xách tay. Là do tôi tưởng tượng, hay thực sự là Luke đang bước nhanh hơn và trông nhiều sinh khí hơn hàng tháng trời trước đó

“Được rồi,” anh nói. “Anh đã nói chuyện với công ty.”

“Mọi chuyện ổn chứ?”

“Tất nhiên là ổn.” Anh dường như đang tràn đầy năng lượng bị kìm nén bấy lâu. “Mọi thứ đều rất ổn. Thực ra anh muốn sắp xếp vài cuộc họp vào cuối tuần này.”

“Thế thì nhanh quá!” tôi thốt lên kinh ngạc.

Ôi... Tôi cứ tưởng là chúng tôi sẽ mất khoảng một tuần để sắp xếp mọi chuyện.

“Nhưng anh biết là em đang học được nhiều thế nào từ khóa yoga này mà,” anh nói thêm, “nên anh đề nghị là anh đi trước rồi gặp em sau... sau đó chúng ta sẽ cùng về Anh với nhau.”

“Thế, anh họp ở đâu?” tôi bối rối.

“Ý.”

Người phục vụ mang bia cho Luke và Nước Quả Hạnh Phúc cho tôi.

“Nhưng em không muốn rời xa anh!” tôi nói khi người phục vụ rút lui. “Đây là kỳ trăng mật của chúng ta cơ mà!”

“Chúng ta đã ở cùng nhau mười tháng liền rồi...” Luke dịu dàng giải thích.

“Em biết. Nhưng vẫn...” tôi chán nản nhấp một ngụm Nước Quả Hạnh Phúc. “Anh định đến chỗ nào ở Ý?”

“Chẳng phải chỗ nào vui vẻ đâu,” Luke nói sau khi ngưng một chút. “Chỉ là một... thành phố phía Bắc thôi mà. Chán lắm. Anh khuyên em hãy ở đây, tận hưởng ánh mặt trời.”

“Ừm...” tôi nhìn quanh, thấy lòng đau như cắt. Ở đây cũng rất đẹp. “Thành phố nào hả anh?”

Im lặng.

“Milan,” Luke lưỡng lự nói.

“Milan ư?” tôi suýt ngã lăn ra khỏi ghế vì phấn khích. “Anh sắp đến Milan à? Em chưa đi Milan bao giờ! Em thích đến Milan lắm!”

“Không phải thế chứ?”

“Vâng! Chắc chắn! Đấy là kinh đô thời trang của thế giới mà! Ý em là ở đó có Prada… và Dolce...” Tôi ngưng lại khi bắt gặp nét mặt anh. “Và... à... đó là xứ sở của những danh thắng văn hóa mà không khách du lịch hiện đại nào nên bỏ qua. Luke, em cần phải đến đó.”

“Thôi được.” Luke rầu rĩ lắc đầu. “Chắc anh điên rồi, nhưng thôi được.”

Phấn chấn, tôi ngả người ra sau ghế và uống một ngụm Nước Quả Hạnh Phúc lớn. Tuần trăng mật này càng ngày càng tuyệt!

Bạn đang đọc Tín đồ shopping và chị gái của Sophie Kinsella
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.