Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 09 phần 2

Phiên bản Dịch · 2903 chữ

Ôi, trông Tom bụi quá. Tóc anh rối bù, lâu không gội, hai tay đầy vết rộp và vết đứt tay, và còn có một vết hằn sâu trong lông mày.

“Chúng tôi chỉ đến để chúc may mắn thôi,” Janice nói. “Dù không phải vì chị cần may mắn!” Bà đặt hộp chất làm ngọt thay thế đường hiệu Canderel xuống bàn, rồi quay ra nhìn tôi. “Vậy, Becky. Một chị gái!

“Chúc mừng,” Tom nói. “Hay là bất cứ cái gì người ta vẫn nói ấy.”

“Tôi biết!” tôi nói. “Chuyện đó không tuyệt hay sao?”

Janice lắc đầu và nhìn mẹ hơi trách cứ.

“Tôi không thể tin chị đã giữ bí mật này với chúng tôi, Jane!”

“Chúng tôi muốn Becky là người đầu tiên biết chuyện,” mẹ nói vỗ vai tôi. “Bánh quy xoắn không, Janice?”

“Tuyệt quá!” Janice nói, lấy một chiếc bánh quy từ đĩa rồi ngồi xuống. Bà đăm chiêu gặm nhấm nó một lúc rồi ngẩng lên. “Điều tôi không hiểu là... sao cô gái này lại liên lạc lại? Sau ngần ấy thời gian?”

“Có một lý do rất hợp lý,” tôi nói với không khí một vở chính kịch. “Đó là vì bọn cháu bị một bệnh di truyền.”

Janice khẽ kêu lên.

“Một căn bệnh! Jane! Chị chưa bao giờ nói cho tôi biết!”

“Đó không phải vì một căn bệnh” mẹ nói. “Becky, con biết không phải là vì một căn bệnh mà! Đó là vì một ‘thành phần máu’.”

“Một... ‘thành phần máu’?” Janice nhắc lại, trông còn kinh hoàng hơn lúc trước. “Loại thành phần gì vậy?” Tôi có thể thấy bà đang nhìn những chiếc bánh quỵ xoắn như thể sợ nó sẽ truyền bệnh cho bà.

“Không phải là một thành phần đe dọa tính mạng!” mẹ cười. “Chỉ là một chứng rối loạn máu thôi, có thể nguy hiểm trong vài trường hợp. Như khi phẫu thuật chẳng hạn. Máu hơi quá đặc...”

“Thôi!” Janice nhăn mặt. “Tôi không thể chịu được chuyện máu me!”

“Các bác sĩ bảo Jess nên cảnh báo các thành viên gia đình đi xét nghiệm, và đó là động cơ. Jess luôn biết có một người cha ở đâu đó nhưng không biết tên.”

“Vậy nên cô ấy mới hỏi mẹ mình xem ai là người cha mất tích đã lâu...” Janice hăm hở cắt ngang, như thể bà đang theo dõi seri phim Ruth Rendell trên ti vi.

“Mẹ con bé đã qua đời,” mẹ giải thích.

“Qua đời!” Jannice kêu lên, trông thất kinh. “Vì thành phần máu đó?”

“Không,” mẹ kiên nhẫn đáp lại. “Vì một tai nạn ô tô. Nhưng dì của Jess thấy tên cha nó viết trong một cuốn nhật ký cũ. Nên cô ta biết và giao cuốn nhật ký cho Jessica.”

“Và tên đó là gì?” Janice hồi hộp.

Ngưng lại một chút.

“Mẹ, là Graham chứ còn gì!” Tom nói, đảo mắt. “Graham Bloomwood. Hiển nhiên.”

“Ừ nhỉ,” Janice nói, trông gần như thất vọng. “Tất nhiên là thế. Trời ạ.” Bà thốt lên đột ngột. “Thật là một cú sốc lớn. Cho cả nhà chị.”

“Lúc biết tin chúng tôi cũng hơi sốc,” mẹ thừa nhận. “Chị biết đấy, đấy là lý do vì sao chúng tôi không đến tối tổ chức cuộc thi về Hawai ở nhà thờ. Graham không thực sự bị đau nửa đầu đâu.”

“Tôi có biết chuyện này!” Janice nói. “Lúc đó tôi nói với Martin là ‘Có gì đó không ổn với à Bloomwood.’ Nhưng tôi không biết đó là vì một thành viên mất tích đã lâu.”

“À,” mẹ nói giọng an ủi, “sao mà chị biết được?”

Janice yên lặng một lát, hít thật sâu. Rồi đột nhiên bà cứng người lại và đặt bàn tay lên cánh tay mẹ.

“Jane. Hãy cẩn thận. Cô gái này có quyền thừa kế tài sản của Graham không? Graham có thay đổi di chúc có lợi cho cô ta không?”

OK. Chắc chắn Janice đã xem quá nhiều phim truyền hình về các vụ giết người.

“Janice!” mẹ vừa nói vừa cười. “Không! Không phải như thế đâu. Khi chuyện này xảy ra, gia đình Jess” - mẹ kín đáo hạ thấp giọng - “khá là giàu.”

“À!” Janice thở phào.

Mẹ còn hạ giọng xuống thấp hơn. “Họ là những nhân vật khá bự trong ngành thực phẩm đông lạnh.”

“Ồ, tôi hiểu.” Janice nói. “Tức là cô ấy không cô đơn trên thế giới này?”

“Ồ không,” mẹ nói, trở lại giọng bình thường. “Jess có một cha dượng và hai em trai. Hay là ba nhỉ?”

“Nhưng không có em gái,” tôi chen vào. “Bọn cháu đều có khoảng trống đó trong đời. Đó là... niềm mong mỏi chưa được thực hiện.”

Mọi người đều quay sang nhìn tôi.

“Cháu có một niềm mong mỏi chưa được thực hiện sao Becky?” Janice

“Ôi vâng. Chắc chắn rồi ạ.” Tôi nhấp một ngụm cà phê lớn. “Nghĩ lại, cháu thấy cháu luôn biết theo một cách nào đó rằng mình có chị gái.”

“Thật không, con yêu?” mẹ ngạc nhiên nói. “Con chưa bao giờ nhắc đến điều này.”

“Con chẳng bao giờ nói gì cả.” Tôi cười tươi với Janice. “Nhưng tận sâu thẳm trong con biết điều đó.”

“Trời ơi!” Janice nói. “Làm sao cháu biết được?”

“Cháu cảm thấy nó ở đây,” tôi nói, áp tay vào ngực. “Điều đó giống như... một phần của cháu bị đánh mất.”

Tôi làm một cử chỉ tay chung chung - và đã phạm sai lầm khi khiến Luke chú ý.

“Cụ thể thì phần nào của em bị đánh mất?” anh nói với một sự thích thú không che giấu. “Hy vọng không phải là một bộ phận quan trọng.” Trời ạ, anh thật chẳng có trái tim. Không hề có. Đêm qua, anh cứ đọc to các mẩu chuyện trong cuốn Chị em gái lạc nhau rồi ngước lên và bảo, “Em chắc chắn đang đùa.”

“Phần tâm hồn tri âm, thật thế đấy,” tôi đáp trả.

“Cám ơn.” Anh nhướng mày.

“Không phải phần tri âm tâm hồn kiểu đó! Là phần tri âm tầm hồn kiểu chị em gái cơ!”

“Thế còn Suzie thì sao?” mẹ nói, ngạc nhiên nhìn tôi từ đầu đến chân. “Con bé luôn như chị em với con, chắc chắn. Nó thật là một cô gái đáng yêu.”

“Bạn bè đến rồi đi,” tôi nói, nhìn ra chỗ khác. “Cô ấy không như người trong gia đình. Cô ấy không hiểu con như một người chị em thật sự.”

Janice nhìn mẹ thông cảm. “Chị luôn rất can đảm, Jane. Nhưng chị hẳn đã phải chịu đựng nhiều lắm khi phát hiện ra.”

“Chuyện đó thật khó khăn,” mẹ nói. “Tôi không thể giả vờ là nó không khó khăn được. Dù vậy, tất nhiên, vụ tình cảm đó đã diễn ra rất lâu trước khi Graham gặp tôi.”

“Tất nhiên!” Janice vội vàng nói. “Tất nhiên là thế. Tôi chưa từng, dù chỉ trong khoảnh khắc, có ý nói rằng anh ấy... chị...”

Bà im bặt, bối rối, rồi uống một ngụm lớn cà phê.

“Và theo một cách nào đó...” Mẹ ngưng lại, quấy tách của mình, nở nụ cười phiền muộn. “Theo một cách nào đó thì cũng đúng như mong đợi thôi. Thời trẻ Graham cũng khá giống chàng Don Juan. Chả trách phụ nữ cứ xin chết vì anh ấy.”

“Điều đó... đúng,” Janice nói, không tin lắm.

Bố? Don Juan?

Tôi cố hình dung ra cảnh bố đứng trước một quầy bar lộng lẫy với bộ ria kiểu những năm bảy mươi và một chiếc cà vạt nút to có họa tiết, vây quanh là những phụ nữ duyên dáng đang uống rượu martini. Rồi cái nhìn của tôi trôi ra cửa sổ để thấy ông đang đi qua bãi cỏ về phía cửa sau. Mái tóc bạc bù xù, gương mặt đỏ, và cho dù tôi đã nói hàng ngàn lần rằng bố đừng làm như vậy, ông vẫn vừa đi xăng đan vừa mang tất.

“Phụ nữ không bao giờ có thể cưỡng lại anh ấy,” mẹ nói. “Đó là sự thật.” Mẹ tươi tỉnh hơn một chút. “Nhưng chúng tôi đã tham gia một đợt trị liệu để giúp chúng tôi vượt qua cuộc khủng hoảng. Tại một trung tâm chăm sóc sức khỏe toàn diện ở phố Wood.

“Một đợt trị liệu?” tôi kinh ngạc lặp lại. “Mẹ có nghiêm túc không thế?”

“Hoàn toàn nghiêm túc!” bố nói, bước vào từ cửa sau. “Bố mẹ đã tham gia được ba đợt rồi.”

“Cô ấy rất tốt, bác sĩ trị liệu của bố mẹ ấy,” mẹ nói. “Dù hơi nóng nảy. Như mọi người trẻ tuổi thôi.”

Wow. Tôi không hề biết rằng mẹ và bố đang đi trị liệu. Nhưng cũng dễ hiểu. Ý tôi là, dễ hiểu dễ sợ luôn. Tôi sẽ thấy thế nào nếu Luke đột ngột thông báo anh có con gái mất tích đã lâu?

“Một đợt trị liệu!” Janice nói. “Tôi thật không thể tin được!”

“Ta cần phải thực tế, Janice ạ,” mẹ nói. “Chị không thể mong chờ những tiết lộ kiểu này không gây ra hậu quả gì.”

“Một khám phá ở quy mô này có thể phá tan một gia đình,” bố đồng tình, ném một chiếc bánh quy xoắn vào miệng. “Nó có thể làm lung lay mọi nền tảng của một cuộc hôn nhân.”

“Trời ơi.” Janice lấy tay bịt miệng, trợn mắt hết nhìn mẹ lại nhìn bố. “Anh chị... anh chị đang nói đến những hậu quả kiểu gì?”

“Chắc chắn sẽ có tức giận,” mẹ nói vẻ am hiểu. “Buộc tội lẫn nhau. Cà phê không anh Graham?”

“Có, cám ơn, em yêu.” Ông mỉm cười với mẹ.

“Trị liệu chỉ là vớ vẩn,” Tom bất ngờ lên tiếng. “Tôi đã thử trị liệu với Lucy.”

Tất cả chúng tôi quay sa nhìn anh ta. Anh đang cầm một tách cà phê bằng cả hai tay và trừng mắt nhìn chúng tôi qua miệng chiếc tách.

“Bác sĩ trị liệu là một phụ nữ,” anh nói thêm, như thể điều đó giải thích được mọi thứ.

“Cô nghĩ họ thường là phụ nữ,” mẹ thận trọng nói.

“Cô ta đứng về phía Lucy. Cô ta nói rằng có thể hiểu được nỗi thất vọng của Lucy.” Tay Tom nắm chặt chiếc tách hơn. “Thế còn nỗi thất vọng của tôi thì sao? Lucy có trách nhiệm là vợ của tôi! Nhưng cô ấy không hề quan tâm chút nào đến bất cứ dự án nào của tôi. Không nhà kính trồng cây, cũng không phòng tắm khép kín...”

“Tôi rất thích cái nhà nghỉ mùa hè của anh mà, Tom!” tôi nhanh chóng cắt lời anh. “Nó thật là... to.”

Thực tế thì nó khổng lồ như quái vật. Tôi suýt chết khi nhìn thấy nó qua cửa sổ sáng nay. Nó cao ba tầng, có các cột chống và cả hiên sau.

“Chúng tôi chỉ hơi lo về các quy chuẩn quy hoạch, đúng không Tom?” Janice nói, đưa mắt nhìn Tom lo lắng. “Chúng tôi đang lo có thể nó sẽ bị xếp vào dạng nhà ở.”

“Ôi, đó thật sự là một công trình!” tôi nói khích lệ. “Xây được một thứ như thế!”

“Tôi thích làm việc với gỗ,” Tom nói giọng cộc cằn. “Gỗ không làm ai thất vọng.” Anh uống cạn tách cà phê. “Trên thực tế, tốt hơn tôi nên quay lại với nó bây giờ. Hy vọng là mọi thứ đều suôn sẻ.”

Khi cửa sau đóng lại sau lưng anh ta, một sự im lặng đầy bối rối xuất hiện.

“Tiếp theo nó muốn làm một con thuyền,” Janice nói, trông có vẻ căng thẳng. “Một con thuyền, trên cỏ!

“Janice, chị uống thêm cà phê đi,” mẹ nói dịu dàng. “Tôi ấy giọt anh đào vào nhé?”

“Tốt hơn là không,” cuối cùng bà ấy cũng nói. “Trước mười hai giờ thì không.”

Bà lục tìm trong túi rồi lôi ra một viên thuốc nhỏ cho vào miệng. Rồi bà kéo khóa túi lại và cười tươi. “Vậy trông Jessica thế nào?”

“Con bé... con bé xinh,” mẹ bắt đầu mô tả. “Đúng không Graham?”

“Rất xinh!” bố nói. “Cao... mảnh khảnh...”

“Tóc sẫm màu,” mẹ thêm vào. “Hơi dè dặt, nếu chị hiểu ý tôi.”

Tôi lắng nghe một cách thèm thuồng khi bố mẹ tả chị ấy. Cho dù tôi từng nhìn thấy chị trên phố hôm chúng tôi về nhà, ánh mặt trời quá chói và việc bị phân tâm do những hành động kỳ lạ của bố mẹ đã khiến tôi chỉ có ấn tượng mờ mờ về chị. Thế là cả tuần tôi đã cố xây dựng một hình ảnh dựa trên những miêu tả đó. Bố mẹ cứ liên tục nói về việc chị cao và mảnh khảnh thế nào, nên tôi đã hình dung ra chị giống như Courreney Cox. Thướt tha và thanh lịch từ đầu đến chân, trong bộ vest lụa trắng, có lẽ thế.

Tôi cứ tưởng tượng ra buổi gặp mặt đầu tiên giữa chúng tôi. Chúng tôi sẽ choàng tay ôm nhau, rồi chị sẽ cười với tôi, lau khô nước mắt, và tôi sẽ cười lại... và chúng tôi sẽ hợp nhau ngay lập tức. Như thể chúng tôi đã biết và hiểu nhau rõ hơn bất cứ ai trên đời.

Ý tôi là, ai mà biết được? Có lẽ cuối cùng chúng tôi sẽ nhận ra chúng tôi có sức mạnh siêu linh của tình chị em. Hoặc có thể chúng tôi sẽ như cặp chị em song sinh trong cuốn Chị em gái lạc nhau, những người khi sinh thì tách rời nhưng lớn lên lại làm cùng một nghề và lấy chồng cùng tên.

Ý tưởng này cứ bám riết lấy tôi. Có lẽ cuối cùng hóa ra Jessica cũng là một nhân viên tư vấn mua sắm, và cũng lấy một ông chồng tên Luke! Chị ấy sẽ xuất hiện trong buổi gặp mặt với chiếc áo khoác Marc Jacobs giống hệt của tôi, và chúng tôi có thể cùng xem chương trình ti vi buổi sáng, rồi mọi người sẽ nói là...

Ôi, trừ việc chị ấy không phải là một nhân viên tư vấn mua sắm, tôi chợt nhớ ra. Chị ấy đang học tiến sĩ. Tiến sĩ địa lý.

Không. Địa chất.

Nhưng rồi... chẳng phải tôi cũng từng nghĩ đến chuyện học lên tiến sĩ hay sao? Tôi muốn nói là, chuyện đó không thể nào chỉ là trùng hợp được.

“Và cô ấy sống ở đâu?” Janice đang hỏi.

“Ở miền Bắc,” mẹ nói. “Một ngôi làng tên là Scully. Ở Cumbria.”

“Miền Bắc!” Janice nói, lo lắng như thể mẹ vừa nói đến Bắc Cực vậy. “Đúng là một quãng đường dài cần vượt qua! Mấy giờ cô ấy sẽ đến đây?”

“À.” Mẹ nhìn đồng hồ rồi cau mày. “Đến giờ rồi đấy. Giờ này lẽ ra con bé đã phải đến nơi. Graham, anh yêu, mấy giờ thì tàu của Jess vào ga nhỉ?”

“Anh nghĩ là khoảng lúc này...” lông mày bố nhăn lại. “Có lẽ anh nên gọi cho nhà ga. Để xem có vấn đề gì không.”

“Con sẽ gọi nếu bố muốn,” Luke nói, ngẩng đầu lên khỏi tờ báo.

“Nó đã nói là sẽ gọi điện...” mẹ nói, khi bố ra sảnh gọi

Bất ngờ chuông cửa reo.

Tất cả chúng tôi đều nhìn nhau, bất động. Một lúc sau, tiếng bố vọng lên từ sảnh. “Tôi nghĩ là Jess!”

Ôi trời ơi.

Chị ấy ở đây. Chị gái mới của tôi. Tri kỷ mới của tôi!

“Tôi rút lui đây,” Janice nói. “Để mọi người hưởng những khoảnh khắc gia đình quý giá.” Bà siết chặt tay tôi, rồi biến mất khỏi cửa sau.

“Để mẹ chải lại tóc đã,” mẹ nói, vội vàng đi ra tấm gương ở sảnh.

“Nhanh lên!” tôi nói. “Quà đâu rồi?”

“Đây,” Luke nói, đưa cho tôi giỏ quà bọc giấy bóng kính. “Và Becky này...” Anh đặt tay lên cánh tay tôi.

“Gì cơ?” tôi sốt ruột nói. “Cái gì thế?”

“Anh biết là em rất phấn khích khi gặp Jessica,” anh nói. “Và anh cũng thế. Nhưng nhớ này. Bọn em chỉ là người lạ thôi. Anh thì... thoải mái.”

“Bọn em không phải người lạ!” tôi kinh ngạc nói. “Chị ấy là chị gái em! Bọn em có cùng huyết thống!”

Thiệt tình! Luke chẳng hiểu gì hết sao?

Tôi vội ra khỏi bếp đến sảnh, nắm chặt cái giỏ. Qua tấm kính mờ của cửa trước tôi có thể thấy một dáng người không rõ, mờ mờ.

“Nhân tiện,” mẹ nói khi chúng tôi đang tiến ra cửa, “Jessica thích được gọi là Jess.”

“Sẵn sàng chưa?” bố nói, mắt long lanh.

Khoảnh khắc đó đã tới! Tôi nhanh chóng chỉnh trang lại áo khoác, vuốt thẳng tóc và khoác lên mặt một nụ cười tươi nhất, nồng nhiệt nhất và tình cảm nhất.

Bố với tay cầm tay nắm và vung tay kéo cửa sau ra.

Và đó, đang đứng trên bậc cửa, là chị gái tôi.

Bạn đang đọc Tín đồ shopping và chị gái của Sophie Kinsella
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.