Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hiện thân của nữ thần

Phiên bản Dịch · 5123 chữ

Hôm nay mới sáng sớm, trời đột nhiên đổ mưa, một cơn mưa rào của thiên nhiên ban tặng. Đối với ốc đảo ở rìa sa mạc như vầy, thì một cơn mưa là điều quý hiếm vô cùng. Cơn mưa là sự chúc phúc của thần linh, là một món quà vô giá đối với người dân ở đây. Có những lần cả một năm cũng chỉ có một cơn mưa, nhưng từ lần Arista đến đây nửa năm, đây là lần đầu tiên Arista thấy mưa ở Amet.

Nàng cảm thấy vô cùng hào hứng, nhắm chừng giờ này những tên phiền phức kia sẽ không tìm đến, để chắc ăn nàng cho Nakuto và tên đội trưởng canh gác không để ai lại gần khu vực thần điện. Mọi người ai cũng đổ ra ngoài hiên để hưởng thụ cơn mưa. Nàng tìm đến một chỗ thanh bình quen thuộc của mình, là bên cạnh hồ nước. Dù nơi này chẳng có gì vui cho bằng ở chỗ mọi ngừoi, nhưng nàng vẫn cứ thích đến. Đó là nơi đầu tiên làm nàng nở nụ cười thật lòng.

Arista đứng bên cạnh hồ nước, tháo mạng che mặt và khăn trùm, đứng dưới mưa, ngửa mặt lên trời, nhắm mắt hưởng thụ, đưa gương mặt hồng hào hứng những giọt nước rơi xuống tí tách.Nàng muốn toàn thân đều được mưa chiếu cố, mặc kệ bị bệnh hay là gì. Những giọt mưa thật thần kì, chúng mát lạnh khi chạm vào làn da nóng, tựa hồ như rửa trôi tất cả mọi thứ không đẹp đẽ của nàng, cuốn đi những đau thương mà nàng phải chịu, nó rơi xuống đất mang theo những bi ai ra khỏi lòng nàng. Nàng khẽ nở một nụ cười, mắt vẫn nhắm, an tâm tận hưởng. Cảm thấy lòng mình thật nhẹ nhõm, thật thoải mái. Nàng lại mở mắt, đưa bàn tay ra như để mưa nhỏ vào, lại cười một cách vô thức. Bỗng nhiên, nàng cảm thấy có người kề bên. Vội quay mặt qua trái. Quả nhiên.

Một người đang nhìn nàng không rời, khoan đã, hắn là Menfuisu, không, chỉ có nét giống, mái tóc đen, đôi mắt mạnh mẽ, nhưng hình như trang phục không giống, không phải người Ai Cập, chung quanh hắn còn có vầng phát sáng gì thế kia, có lẽ là do nàng đau lòng quá nên ảo tưởng phút chốc chăng. Arista đặt một tay trước tim mình, ánh mắt dịu dàng pha chút bi ai nhìn người kia. Menfuisu, sao ta vẫn không thôi đau lòng vì ngươi được thế. Chợt nàng thấy người kia đưa tay như muốn chạm nàng, nàng vội quay đầu bỏ đi. Vừa khi quay, những ngón tay hai bên chạm lướt qua nhau, da thịt nóng hổi giữa cơn mưa, có một luồng điện chạy dọc ngừoi nàng ngày lúc đó, Arista đi được mấy bước, rồi quay mặt lại, thật kì lạ, không hề thấy người kia đâu, cảnh vật như cũ, như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cũng như không có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy có ngừoi đến đây ngoài nàng.

Raian(Ryan) hôm nay mượn tấm phù điêu từ kho phục hồi của viện bảo tàng Cairo, lần trước hắn nhớ khi chạm vào tấm phù điêu trước khi lên công ty, ngay khi công ty vừa cháy, hắn trong ngọn lửa nhìn thấy Carol. Hôm nay hắn muốn mượn phù điêu kia một chút, ắt hẳn chạm vào chỗ nào đó là có mối liên hệ với cô em gái của hắn. Vừa về nhà một lát, Raian liền lấy phù điêu ra nghiên cứu, vừa chạm vào một chút, bên ngoài trời bỗng mưa, hắn muốn ra ngoài ban công đóng cửa, nào ngờ vừa ra thì không thấy cảnh phố xá bên ngoài. Một khung cảnh thần tiên hiện ra trước mắt, một cô gái đang mỉm cười mắt nhắm như muốn tan vào từng giọt mưa, mái tóc đen nhánh được những giọt nước trong suốt làm cho huyền ảo, làn da trắng hồng như ganh đua cùng màu chiếc váy, rồi khi cô ấy đưa tay hứng mưa, đôi mắt đen láy mi cong chớp chớp cùng nụ cười rạng rỡ, cô ấy không xinh đẹp kiểu lộng lẫy như những cô hoa hậu, nhưng đẹp một nét mong manh và thuần khiết, như một bông hoa nhỏ đang đùa với mưa. Bỗng nhiên cô ấy quay lại nhìn Ryan, trong ánh mắt thật dịu dàng nhưng phảng phất sự đau khổ, tim hắn như ngừng đập, hắn muốn ôm cô gái bé nhỏ này mà yêu thương và bảo vệ, nâng niu và chắm sóc,hắn có cảm giác muốn bắn chết ngừoi nào làm nàng đau lòng hoặc cho tên đó tù mọt gông, bất kì ai làm nàng tổn thương đều phải trả giá. Hắn vô thức đưa tay muốn kéo nàng vào lòng, nhưng rồi nàng quay đi, bỏ chạy, khi những ngón tay chạm vào nhau, hắn cũng như có một luồng điện chạy qua ngừoi. Ryan nhắm mắt một chút và đưa tay lên cảm nhận, chớp mắt mở ra một cái, những cảnh tượng như biến mất, nãy giờ giống như hắn đứng trước ban công và ảo tưởng. Nhưng mọi chuyện rất thật kia mà. Nàng như thật gần bỗng chốc lại thật xa.

Một lát sau khi hắn bình tĩnh lại rồi, mới có một cảm giác nàng rất quen. Đúng rồi, là Isis, từ ngày Carol mất tích, cô ấy cũng không thấy bóng dáng, lẽ nào bị bắt cóc chung chỗ với Carol. Hai ngừoi đó đã bị tấm phù điêu kia tác động gì ? Trong đầu Ryan hàng loạt suy nghĩ mông lung, nhưng từ giờ về sau, dù là ai, dám làm nàng và em gái hắn phải chịu cực như vậy, hắn bằng mọi khả năng sẽ bắt ngừoi đó sống không yên.

Arista vừa không thấy người kia, thì trấn tĩnh, chắc không có ai đâu, do nàng mệt mỏi mà tưởng tượng trong đầu ra thôi. Lúc nãy, nàng nhất thời bất ngờ nhớ ra, mình đang không có mạng che mặt, tóc lại bị nước mưa làm mất màu nhuộm, trở lại màu đen thuần gốc, nếu có ai nhìn thấy, sẽ nghi nàng tám phần là Asisu, cũng may mà không có trang điểm như hồi trong cung. Vì vậy nhận ra có người, nàng mới bỏ chạy, nhưng chợt nhớ Nakuto đang canh chừng, hai tên hoàng đế kia đang thượng triều, làm gì có thời gian đến đây. Quay lại nhìn không thấy ngừoi kia, nàng mới an tâm một chút, liền vội quay về, mất cả hứng đón mưa. Trên đường trở về, nàng chợt nhớ lại, hắn rất quen. Hình như, hình như, hình như là anh trai con trộm mộ. Chết tiệt, chuyện gì đang xảy ra thế, tấm phù điêu, tấm phù điêu !

Vừa về đến thần điện, nàng vội vàng vào mật thất, thấy tấm phù điêu vẫn an toàn ở đấy, nàng mới yên tâm. Chắc do ảnh hưởng lời nguyền còn đôi chút chưa triệt để, không sao đâu, lần sau cẩn thận hơn là được. Dù sao là gia đình Rido chịu lời nguyền, không phải nàng. Sau đó, Arista lau khô người, đeo mạng che mặt, nhuộm lại tóc, mang váy áo khô và thản nhiên đi ra ngoài. Vẫn nên ở cùng nhiều người cho an toàn.

Cơn mưa giờ đây đã tạnh, mọi người lại rủ nhau ăn mừng tổ chức lễ hội. Đối với những cư dân sống ở sa mạc mà nói, cơn mưa quý giá hơn bất cứ thứ gì. Họ hồ hởi vì sắp tới sẽ buôn thương và thu hoạch nông nghiệp được thuận lợi, phát triển. Arista sang bên nhà bà Nora, cả gia đình họ đang chuẩn bị lễ vật tạ ơn thần linh, cùng vô số thức ăn cho gian thực phẩm trong buổi hội tối nay. Nàng vừa bước vào thì mọi ngừoi đã ca ngợi :" Arista, con quả thật cầu thần linh ứng nghiệm, mang đến điều tuyệt vời cho ốc đảo này, cả năm nhiều khi không có lấy một giọt mưa, bây giờ con đến, chưa đầy nửa năm đã có mưa xuống, lại là cơn mưa rào mấy canh giờ liền, thật là phúc." Nàng chỉ biết cừoi :"Mọi ngừoi sống tốt nên được thần linh ban ơn đó chứ, cám ơn các vị thần đã luôn nhìn đến chúng ta."

---------------

Buổi tối hôm đó, lễ hội náo nhiệt hơn thường ngày, Arista thì xin phép ở thần điện tạ ơn, chỉ đi tham gia một chút ban đầu, nói vậy thôi chứ nàng đã được Noami dẫn đi ăn uống một lúc mới cho về. Nàng bị ám ảnh những gì diễn ra sáng nay, nên đang rối trong lòng, tâm trạng vui vẻ sáng nay bị tụt xuống con số 0. Vừa đứng ngay trước cửa thần điện, bỗng nghe có tiếng bước chân, dù rằng tiếng vang lkên rất nhỏ, phía dứoi là tiếng kèn trống nhạc inh ỏi, tuy vậy theo thói quen hay bản năng sống dưới sự cảnh giác cao trong cung, nàng biết được là chuyện bình thường. Vội mở cửa thần điện, nhưng bất an dâng trào, nàng vội quay lại, một toán ngừoi áo đen vây đến, nàng hoảng sợ đẩy cửa thần điện, nhưng một tên đã lao ra ngăn cản, hắn hất nàng xuống đất.

Chết tiệt, bây giờ nàng không ở trong cung, cũng không có nắm quyền lực, cũng cứ bị ám sát là thế nào? Arista trước giờ rất dù rất kiên cường với những âm mưu, nhưng trong hoàng cung còn biết mà cảnh giác, ở đây nàng không ngờ cũng có ngừoi muốn bắt mình, nàng còn là tư tế, chẳng ai ở đây muốn xúc phạm thần linh cả. Nàng muốn yên bình, mà cũng có ngừoi đuổi bắt ở tận đay bằng được thế này, thật là.

Nàng bây giờ không có binh lính kêu cứu, lúc nãy Nakuto và nhóm linh canh đã vui lễ hội, vả lại nơi cổng cũng cách thần điện một khoảng xa, có kêu cũng không kịp. Một mình nàng chống chọi, nàng chạy về phía hành lang, cố tìm cách lách vòng để kêu cứu, nhưng mà nàng không biết đánh nhau, không dũng mãnh, chỉ có chạy và né. Một tên lao đến chặn đầu, những tên khác bọc hậu, nàng bèn lách qua phải nhưng bọn chúng quá nhanh, một tên hình như có vẻ cầm đầu ra lệnh, những tên khác vây nàng thành vòng tròn. Thoát làm sao bây giờ. Arista chợt thấy bọn chúng không có ý định giết nàng, hình như chỉ muốn vờn và bắt nàng, vì trừ một tên, không ai còn lại cầm kiếm, hay là cứ xông ra đại. Chợt Nigi từ đâu xông vào một phía, cào toán loạn xạ, Arista nhanh chóng lợi dụng sự phân tán của bọn chúng, vội chạy thoát ra ngoài kêu cứu, nhưng rồi một tên chạy đua với nàng, hai tên nữa phóng ngừoi như bay lên phía trước, bỗng hai tay nàng bị kéo ngược lại, khoá chặt, thanh kiếm chìa vào cổ nàng : "Cô gái, chúng ta sẽ không giết cô, mong cô hợp tác."

Arista biết mình không thoát, nhưng cũng sẽ tạm thời không bị giết, vội lén tháo vòng tay ném bên cạnh Nigi đang ngất xỉu :" Xin tha cho cô ấy, đừng làm việc ác trước mặt thần linh." Bọn chúng cười khẩy rồi tha cho Nigi, áp tải nàng rời đi. Nếu người trong điện thấy Nigi ngất xỉu bên cạnh có vòng tay của nàng, ắt họ sẽ biết nàng có chuyện, bọn người áo đen này sẽ không giữ được nàng lâu đâu.

Rất may bọn chúng không tháo mạng che mặt của nàng, vì sợ không nhanh sẽ bị phát hiện. Bọn chúng đưa nàng lên ngựa, đến một khu trọ khá xa Amet, nhưng cũng là rìa sa mạc, nàng bị bịt mắt nên không biết đường, chỉ biết họ đi gần cả đêm. Rồi họ nhốt nàng trong một căn phòng kín, chăn đệm rất đầy đủ, nàng bị trói vứt trên giường. Nàng bị những dây trói cuốn vòng từ vai xuống đến tận thắt lưng, nếu như chỉ trói hai tay, nàng đã có thể thuận lợi lấy con dao bạc ngay chân cắt dây và chạy trốn rồi, thôi nhẫn nhịn một lát, kiếm cách vậy, tên chủ mưu thế nào cũng đến gặp nàng cho xem.

Izumin vốn dĩ muốn bắt nàng, dụ Menfuisu đến, bắt tên hoàng đế ấy, ép Carol cùng hắn về Hitaito, cam tâm tình nguyện làm hoàng phi của hắn. Bắt được cô tư tế, coi như bước đầu thành công.

Đúng như nàng dự đoán, một lát sau, có một tên cũng choàng áo đen, nhưng hắn là kẻ cầm đầu vì vải áo của hắn thuộc thượng hạng. Tên này đứng ngoài cửa quan sát nàng, một lúc rồi mới lên tiếng : " Xin chào cô tư tế, tôi là hoàng tử Hitaito, lần này đành phải lợi dụng cô để tên quan nhân kia sập bẫy. Nhân tiện nói cho cô biết tên quan nhân kia chính là hoàng đế Ai Cập Menfuisu." Nàng nghe rồi chỉ cừoi khẩy, ra tên bắt nàng lần này là Izumin. Hắn thấy lạ :" Cô đã sớm biết thân phận thật của hắn ta."

_Trên người người đó có sử dụng một loại lưu hương chỉ có hoàng gia mới có. Amet rất nhiều quan nhân và thương gia qua lại, nhưng không ai sử dụng lưu hương như hắn. Vả lại, ngựa của hắn là ngựa chiến hoàng gia.

Arista sợ phát khiếp, nếu tên kia biết thân phận thật của nàng, sẽ trả thù chuyện hắn từng bị nàng bắt giam, thêm chuyện của Carol, sẽ không ngần ngại mà giết nàng mất. Bên cạnh đó, Izumin một phen kinh ngạc, rõ ràng nàng biết được thân phận thật của hắn, biết hắn yêu thích nàng, vậy mà nàng vẫn không nhận lời đến Têbê, nàng không ham mê quyền lực, thật giống Carol, nàng cũng lại thật nhạy bén và thông minh. Izumin hắn cũng có nghe nàng nói chuyện với Menfuisu, vô cùng thích thú với lối đối đáp của nàng, hắn muốn kích động nàng một chút :" Vậy cô đang quyến rũ hoàng đế Ai Cập sao ?" kèm theo một nụ cừoi mỉa mai.

_ Đến nữ hoàng Asisu còn bị Menfuisu không nghĩ tình nghĩa chị em muốn giết chết, tôi thì là gì? Phận hèn mọn này đâu dám. - Nàng kèm theo nụ cười mỉa mai, nhưng là mỉa mai Izumin.

_Bởi vì Asisu, cô ta quá độc ác, ham mê quyền lực, phản bội Ai Cập nên mới bị như thế. Cô ta xứng đáng bị vậy.

_Nữ hoàng Asisu yêu hoàng đế Menfuisu nên mới hận thù muốn giết chết cô gái sông Nile đúng chứ. Hoàng tử, Ngài chẳng phải cũng yêu cô gái sông Nile nên muốn giết chết và căm thù Menfuisu rồi còn gì. Nữ hoàng đam mê vương quyền, Ngài cũng chẳng phải luôn muốn lên ngai vàng đó sao? Hoàng tử cũng giống như nữ hoàng thôi, Ngài đang tự vả vào mặt mình đấy à.

Izumin tức điên lên, cầm kiếm chỉa vào Arista :" Ngươi thì hiểu được ta bao nhiêu? Ngươi thì biết Asisu được bao nhiêu mà dám nói."

_Tiểu nữ làm sao hiểu được Ngài. Tiểu nữ chỉ biết, nữ hoàng Asisu có hôn ước với hoàng đế từ trước, sau đó có cô gái sông Nile đến, làm hoàng đế yêu, từ bỏ hôn ước, nữ hoàng vì căm hận mới muốn giết cô ấy. Còn Ngài, Ngài yêu cô gái sông Nile khi cô ấy đã là hoàng phi Ai Cập, Ngài liền không màng muốn chiếm cô ấy, muốn giết hoàng đế Ai Cập để đoạt lấy. Giành lại hôn phu và cướp vợ, ai hèn hạ hơn?

Lúc này cơn tức Izumin đang dâng cao, hắn vẫn cố kìm chế, sấn tới kề kiếm sát cổ nàng :" Nhưng Menfuisu căn bản không yêu ngừoi đàn bà đó."

_Vậy thì hoàng phi Carol cũng đâu có yêu Ngài.

_Nhưng ta yêu nàng ấy thật lòng.

_Vậy Ngài nghĩ nữ hoàng không yêu hoàng đế?

_Ngươi đang sỉ nhục ta.

Thấy giọng hắn gầm gừ, nàng có chút sợ hãi, nhắm mắt lại, nép vào góc tường, run run nói : "Nữ hoàng Asisu là chủ nhân của hòn đảo tôi sống, Hoàng tử đang sỉ nhục người đó, không cần biết chủ nhân tốt hay xấu, bản thân ngừoi gia nô mà đi nói xấu chủ nhân, ắt hẳn cũng tự chứng minh gia nô ấy không ra gì, tôi không muốn tự ném trứng thối vào mình."

Izumin nghe xong bắt đầu dịu đi, rút thanh kiếm lại, quay mặt đi ra ngoài, dừng trước cửa một lúc :" Menfuisu nhất định sẽ đến đây cứu ngươi, rồi hắn sẽ rơi vào bẫy của ta, đây là Ai Cập, hắn sẽ ỷ lại mà mắc bẫy thôi."

_Hoàng tử nghĩ hoàng đế sẽ tới vì một tư tế nhỏ bé như tôi. Hoàng đế chắc chắc sẽ không đến. Thật là biết tưởng tượng.

_Vậy nếu ta tung tin đồn ra khắp thì sao? Hắn không vì yêu thích, cũng sẽ vì danh dự mà đến cứu ngươi. Vì Amet vẫn thuộc quyền của Ai Cập, cô còn là một tư tế, để người nước khác cướp bóc vậy mà không dám chống trả, thật rất mất danh.

_Hoàng tử sẽ không làm vậy. Vì như thế chẳng phải công khai cho mọi người biết Hitaito là bất chấp mọi âm mưu mà khiêu khích gây chiến tranh không? Như vậy chỉ làm mất danh dự của hoàng đế. Nếu người dám làm, Menfuisu sẽ chẳng việc gì mà không thí mạng tôi để có cớ chính đáng tấn công ngược lại Hitaito. Còn như tôi thấy, Ngài sẽ chỉ mật báo đủ để Menfuisu biết, như vậy hoàng đế chẳng phải việc gì sợ mất danh dự mà đến đây.

_Hắn nhất định sẽ chủ quan và rơi vào bẫy của ta, càng ở Ai Cập, hắn càng nghĩ ở nhà thì càng an toàn. Hắn sẽ phải trả món nợ thôi.

_Hoàng tử nghĩ rằng Ngài sẽ đến mà không có chuẩn bị gì ư. Nếu trong nhà mình có kẻ làm loạn, ắt bản thân mình cũng tự biết kẻ đó đã chuẩn bị đày đủ mới tự tin như thế.

_Nếu hắn không đến ta sẽ giết ngươi.

_Vậy thì xin mời, tôi còn tưởng tôi sẽ chết sớm hơn thế cơ.

Dù gì nàng cũng sẽ chết, Menfuisu chắc chắn không đến đây. Chết trước cho đỡ đau lòng. Từ lúc từ bỏ thân phận Asisu, nàng cái gì cũng sợ, cái duy nhất là không sợ chết. Izumin không nói nữa, nhàn nhạt đi ra, hắn nghĩ, nữ nhân này, thật là thú vị, lời nàng nói hắn quả thật muốn giết nàng, nhưng mà những câu đó, có phần không sai. Hôm sau, nàng tỏ vẻ rất ngoan ngoãn không hề muốn trốn chạy, để hắn lơ là. Sáng nay lúc ăn cơm, nàng chỉ còn bị trói hai tay, bên ngoài người canh giữ rất gắt gao. Chập tối, Arista với tay xuống lấy con dao bạc ngay chân, cắt dây trói. Vật bất li thân này, luôn luôn hữu dụng. Đợi gần đêm khuya, nàng bắt đầu hành động, nàng gỡ nến ra khỏi giá, đặt mấy miếng vải lên giá nến rồi đốt.

Phòng dù kín cách mấy, vẫn sẽ có kẽ hở, khói có thể thoát ra bên ngoài trở thành báo động, còn cơ may có ngừoi cứu, còn nếu khói ngập phòng, Izumin sẽ phá cửa bước vào, khói sẽ hỗn loạn, nàng nhân cơ hội có thể trốn ra tự cứu sống. Hoàng tử à, ta không ngại nếu ngươi bị ngất trong khói đâu. Arista hun khói trên một giá đỡ nến như vậy, chính vì không muốn lửa bén vào vải hoặc lan ra, chỉ cần có khói, lần này không phải nàng tự thiêu giả như trước. Một lúc sau, khói ngập khắp phòng và đang không ngừng lan ra.

Arista vội lấy một cái khăn trong góc phòng, choàng lên che kín tóc và người như mọi khi, rồi đang lúc đứng dậy, nàng cảm thấy choáng váng. Chết tiệt, nàng quên mất cái mạng che mặt đang làm nàng càng ngộp khí hơn, vì sống còn, hy vọng tháo mạng che mặt ra cũng sẽ không ai phát hiện. Cầu nữ thần Iris. Vừa khó khăn khéo nút thắt mạng che, khăn che vừa rớt xuống, cũng là lúc Izumin tiến vào, nàng vừa kịp lấy một tay, níu khăn choàng che nửa mặt, ho khan liên tục, nàng biết mình hun hơi quá tay rồi. Izumin đi vào, cũng không khỏi ngộp khí, làn khí trắng xoá, vài hơi lại đen nghịt. Hắn tiến đến gần nàng, cầm lấy một tay của nàng, kéo nàng ra. Arista không chịu thua, thôi rồi, tự mình làm khó mình đây mà, nàng vội vung tay, thả thân rớt xuống sàn, dùng sức níu lại, giằng co với hắn, nhưng lực không đủ. Cứ thế hai bóng đen đấu nhau trong phòng đầy khói trắng và đen.

Đang lúc Izum nắm một khuỷu tay của nàng, thì bỗng một tiếng nổ lớn phát ra, trong đám khí có một người đàn ông, trông hình dáng giống như người trước đây mà hắn gặp khi đang bắt Carol, hình như nàng gọi hắn là anh trai. Raian vừa bắn một viên đạn, thì, Raian là tay thiện hay, hay ăn may mà viên đạn mới bắn trúng vào viên đạn cũ còn đang trên vai Izumin, làm hai viên đạn bật nhau ra khỏi vai hắn. Hắn bỗng cảm thấy vai mình đau khôn cùng, nhưng nhẹ nhõm là thường, không còn cái vật nhỏ nặng gì đó trong vai như trước, máu chảy ra như suối. Arista hoảng hốt nhìn trân trân người đàn ông kia, nhưng nàng biết thứ kia là gì, là súng, có một lần cô đã nhìn thấy ở dinh thự Rido, tên kia đúng là tên hôm trời mưa, hắn quả thật là anh trai Carol, nhưng tên đó vốn lúc trước luôn cảnh giác mình, sao bây giờ cứu mình, nguy to rồi. Raian vội vã nhìn Arista lên tiếng :" Isis, cô có sao không." Rồi bỗng nhiên ngừoi đàn ông đó như bóng đen bị kéo đi, biến mất, căn phòng im lặng như tờ. Izumin mệt mỏi sắp ngã quỵ, cố nhìn nàng rồi thở dốc nói :" Nàng cũng là con gái nữ thần giống Carol."

Raian( Ryan) sau khi gặp nàng hôm trời mưa, hắn điên cuồng muốn gặp lại nàng lần nữa, trong lòng cảm giác lo âu, hắn không hiểu bản thân sao lại như vậy. Ryan sau khi từ công ty về, đã về phòng cầm tấm phù điêu mà đụng chạm khắp nơi, hy vọng kỳ tích hôm đó lại đến. Đó không phải ảo mộng. Ryan không biết rằng, hai lần trước, do hắn sơ ý, chạm nhẹ làm dịch chuyển một mảnh vỡ nhỏ của tấm phù điêu nhích ra ngoài không ăn khớp với miếng kia. Hắn chạm hàng chục lần vẫn không có gì thay đổi. Hắn đưa tay lên thái dương rồi xoa xoa, vô tình thả tay văng trúng một miếng làm dịch ra một chút. Đột nhiên Ryan thấy phòng đầy khói, hắn hoảng hốt, tìm cửa ra thì thấy nàng, đang dùng khăn che, nhưng trong lúc giằng co có mấy lần thả tay, hắn thấy mặt liền biết là nàng. Không cần biết tên kia là ai, hắn với lấy súng, bắn vào bả vai tên đó, hắn thấy nàng lo sợ, hình như nàng bị tên kia ức hiếp, hắn chỉ muốn bảo vệ nàng, vậy thôi. Lúc sau khi tên kia máu chảy, hắn thấy rõ mặt hơn, nhận ra tên kia cũng chính là cái tên bắt Carol em hắn, hắn liền quay sang với tay muốn ôm cô gái kia về phía mình và bảo vệ, nhưng mọi người bên ngoài nghe tiếng súng nổ, chạy vào thấy khói liền ôm hắn, khung cảnh trước mặt mờ nhạt dần. Rồi khói biến mất, hắn không thấy vết đạn, biết đây là sự thật. Raian thầm nghĩ, chắc chắn tên đó đã yểm bùa lên phù điêu và bắt nàng cùng Carol. Tên khốn khiếp, hắn sẽ tìm ra và giết tên đó.

Arista cũng đang yếu dần vì hoạt động trong khói quá lâu, nàng biết mọi người sẽ xông vào, vội quơ quào kiếm lại mạng che mặt rồi đeo lại vào, đằng nào cũng không ra được, chết cũng tốt. Nàng bắt đầu khuỵ dần.

Bên ngoài, Menfuisu cùng Unasu, Minuê và đoàn ngừoi từ xa, thấy một bóng đen trên cửa sổ, đưa cánh tay và bàn tay kì lạ lên, rồi từ bàn tay lạ đó phát ra một tia sáng kèm một tiếng nổ, một trong hai bóng đen đối diện bị ngã bật ra, Menfuisu đã lo lắng đó là nàng, nhưng khi vừa tới nơi, nghe có tiếng của ngừoi lạ, chắc chắn không phải của Izumin, kêu nàng rằng Iris gì đó. Bước vào trong, Menfuisu liên phá cửa tìm nàng, hắn cùng Unasu và mọi ngừoi không thấy người kia đâu, chỉ có khói, không có dấu hiệu đột nhập phá cửa, cũng không thể đi ra từ cửa chính, vì hắn đang chặn ở đó. Unasu và Menfuisu thấy nàng một nửa đang khuỵ dưới đất, một nửa đang cố gắn gượng dậy, Unasu nhanh chân hơn liền ôm bế nàng ra khỏi đó, bọn thuộc hạ của Izumin cũng chạy vội vào và dìu Izumin ra.

Vừa ra khỏi căn phòng, Menfuisu liền tiến đến hôn tay nàng, trân trọng nhìn nàng, rồi nói :"Nàng là con gái của nữ thần Iris thật rồi, không nàng là hiện thân của nữ thần Iris." Mọi ngừoi ở đó ai cũng chứng kiến sự việc, cho rằng thần linh đã phái người xuống giúp con gái của Ngừoi. Izumin lúc này dù vết thương nặng, cố giương mắt nhìn nàng, nàng cũng như Carol, là viên ngọc quý trên mọi viên ngọc, sao hắn không nhận ra nàng là con gái thần linh sớm hơn, hắn sẽ bắt nàng về mà không làm mồi nhử như thế, sao hắn lại xúc phạm thần linh thế kia. Minuê cùng bọn lính đi theo liền quỳ phục xuống chân nàng, như hồi nàng vẫn còn là nữ hoàng. Arista cừoi khẩy tự mỉa mai mình, rồi nói :" Ta không phải thần linh hay quý tộc gì, các ngườii đừng làm vậy." Nàng không muốn giả danh thần linh, như con Carol kia.

Unasu lúc này vẫn bế nàng, hắn nhìn nàng lòng đau xót, Hắn thầm cám ơn thần linh đã bảo vệ con gái Ngừoi, hắn thì thầm :" Xin lỗi, ta đã không thể bảo vệ được nàng." Menfuisu muốn bế nàng, nhưng hắn do dự rồi cũng để Menfuisu bế, nàng bây giờ mệt lả, chỉ muốn yên thân một chút, liền nhắm mắt để ai muốn làm gì thì làm. Nàng nhớ đến ngừoi bắn kia, chưa từng có ai cứu nàng từ trong lúc nàng nguy hiểm nhất, như người đó. Nhưng hắn lại là anh trai của ngừoi trộm mộ.

Unasu lờ mờ thấy hoàng đế có vẻ thích Arista, nhưng hắn tin với tính cách hoàng đế, chỉ yêu mình hoàng phi, nên hắn mở lời trước với hoàng phi, nói tốt cho nàng thi không phải, hắn chỉ nói đúng sự thật những gì về nàng. Lệnh bà rất hảo cảm với cô gái này, lại thấy Unasu thích nên Carol rất muốn gặp mặt. Nào ngờ hôm sau nghe tin mật rằng cô gái này bị bắt, Menfuisu nóng ruột muốn đi cứu, lấy cớ nói Carol hắn sẽ đi, ai dè nàng không do dự còn khuyến khích hắn. Vì cho rằng dù Unasu với chồng mình là chủ tớ nhưng trong lòng như anh em, Unasu có ơn với cô, nên Menfuisu đi giúp mới phải đạo lý. Menfuisu muốn chắn ăn, còn dẫn theo Minuê và một số quân lính tinh nhuệ. Unasu, không cần nói cũng nóng lòng gấp gáp mà đi.

Hai bên vừa ra thở một chút, thì liền lao vào đánh nhau, đây là địa phận Ai Cập, Izumin, ngươi chết chắc rồi. Menfuisu đưa nàng sang cho Unasu và Minuê bảo vệ, đích thân muốn giết chết tên hoàng tử kia, tên đó cũng đang bị thương nặng, rất dễ dàng thôi. Izumin bây giờ vết thương chảy máu thấm ướt cả nửa bên áo, rất nhiều, hắn cố giữ mình tỉnh táo. Bỗng từ đâu Ruka chạy đến, thấy chủ mình gặp nguy thì cố đánh lạc hướng cho họ chạy vào sa mạc, rồi cản Menfuisu đuổi theo :" Bệ hạ, phiá trước có bẫy." Menfuisu còn đang hăng máu, muốn bất chấp đuổi tiếp. Arista vội níu tay lại, tỏ ý gật đầu đồng tình với Ruka, hắn mới thôi. Ruka thở phào, thầm cảm ơn cô gái kia.

Nàng biết Izumin bị bắn rất nặng, dù sao cũng coi như trả món nợ bắt giam hắn trước kia. Lần sau gặp, nàng nhất định sẽ không giúp. Mitamun nàng còn động thủ rồi kia kìa, Izumin mà nàng ngại ngần sao. Nhưng Izumin rất giống Asisu, chẳng phải vậy sao, nàng hoàn toàn có một tia cảm thông với hắn.

Izumin cùng đám ngừoi bỏ chạy sang một ốc đảo gần Assyria, phải trị thương cho hoàng tử trước đã.

Ai Cập cùng Hitaito chính thức tuyên chiến.

--------------

Từ giờ mọi thắc mắc của mọi người phản hồi, Fia sẽ giải thích trong chuyên mục giải đáp thắc mắc cuối mỗi chap nhé.

Fia thân chào.

Bạn đang đọc Tìm Lại Nụ Cười - Asisu của FiaNguyen
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.