Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 35

Phiên bản Dịch · 7929 chữ

“Linh à, ăn chút gì đi.”

Tôi vẫn ngồi thần người ra sau cái chạm tay rất nhẹ của Trâm, cảm thấy sẽ tốt hơn rất nhiều nếu cô bạn chịu để tôi một mình trong lúc này. Ngày hôm nay khi tôi nhỡ to tiếng với hội của Kim thì Trâm lại tình nguyện ở bên tôi như vậy đấy.

Tôi rời mắt khỏi hai đứa trẻ lạ mặt ở bàn bên cạnh, quay lại nhìn Trâm, chủ định sẽ cười để trấn an cô bạn rằng mình không sao, vậy mà khóe môi không hề làm theo ý muốn.

“Không phải tôi không muốn ăn, nhưng tôi không nuốt được.”

“Bà đừng như thế nữa. Anh Dương…không cố tình đâu mà.”

“Ừ.”

Tôi gật đầu nhẹ bẫng, cảm thấy nhói một cái khi Trâm đột nhiên nhắc đến tên anh. Đây là lần đầu tiên kể từ khi tranh cãi, tôi không buồn nhìn mặt anh lấy một lần. Những lần trước đây thì dù với bất kì lí do gì, tôi đều lén nhìn anh để xem anh thấy thế nào, nhưng hôm nay thì không. Tôi không nghĩ bản thân mình đủ bình tĩnh cũng như can đảm để không rơi nước mắt khi đối diện với con người đấy. Những lời anh đã nói khiến tôi cảm thấy hụt hẫng vô cùng, có đánh chết tôi cũng không thể tưởng tượng ra sẽ có một ngày anh nói mình như vậy.

Vì Ly.

“Linh à, em xin lỗi.”

Lần này là tới lượt Hoàng. Tôi không nhìn nó, chỉ khẽ lắc đầu nói không sao, mong rằng Hoàng sẽ không bận lòng vì điều này nữa và cũng mong rằng nó sẽ để cho tôi yên. Vậy mà Hoàng vẫn không chịu hiểu, nó lắc nhẹ người tôi:

“Em xin lỗi chị mà, chị đừng giận em nhé.”

“Em còn đau không?”

Xoa nhẹ tay Hoàng, tôi dịu giọng hỏi nó. Dáng vẻ hối lỗi tội nghiệp của Hoàng khiến tôi cũng phải động lòng. Cố tỏ ra vẻ đáng thương, Hoàng giả bộ thút thít:

“Dạ đau.”

“Nghe này! Không phải vì chị cãi nhau nên mới nói em, nhưng lần sau đừng có nghịch dại như thế nữa nhé. Em mà có chuyện gì thì mẹ em biết sống thế nào?”

“Dạ. Chị có giận em không?”

“Không.”

“Người chị lạnh lắm. Em sợ.”

“Chị không sao.”

“Chị đừng nói không sao nữa mà. Em coi chị như chị gái, chị ra sao em cũng hiểu được phần nào. Quen nhau, thân nhau ba, bốn tháng rồi chứ có phải người dưng đâu mà chị cứ giấu em như thế.”

Tôi im lặng, cảm thấy hơi bất ngờ trước những lời nói của nó. Tôi chẳng bao giờ chịu tin rằng Hoàng là một đứa hiểu chuyện, trong tâm trí của tôi nó mãi như một đứa trẻ không chịu lớn, vô ưu vô lo và có những trò đùa kì quặc rất trẻ con. Đến cả việc tôi và Hoàng thân nhau như chị em trong nhà tôi cũng cảm thấy như đó là một điều hiển nhiên và chưa bao giờ thắc mắc xem chị em tôi đã thân với nhau từ khi nào nữa.

“Ừ thì…chỉ là chị cảm thấy hơi shock một chút.”

Đau nữa.

“Tất cả là lỗi của em.”

“Không, em đừng nói thế. Là do chị thấy anh Dương bênh Ly nên mới nổi nóng thôi. Chị vốn ích kỉ, chẳng thể chịu nổi khi thấy người yêu mình bênh vực người con gái khác, vậy đấy.”

Tôi cao giọng cười cợt chính bản thân mình. Phải rồi, nguyên nhân cũng là do tôi ích kỉ, nếu tôi có thể bao dung một chút thì sẽ đâu có chuyện gì xảy ra đâu. Chỉ là bản thân tôi chẳng bao giờ có đủ tự tin để nghĩ rằng mình là sự lựa chọn tốt nhất, mang mình ra so sánh với những người con gái ở bên anh, tôi cảm thấy mình thật sự mờ nhạt vô cùng. Ánh mắt ngưỡng mộ cùng nụ cười tươi rói anh dành cho Ly lúc ở trại trẻ mồ côi không phải tín hiệu đầu tiên, nhưng lại là rõ ràng nhất khiến tôi lo sợ Ly sẽ cướp anh đi.

“Không phải chị ích kỉ, chỉ là với Ly thì rất cần đề phòng thôi.”

“…Em nói thế là sao?”

“…Không! Em có nói gì đâu!”

“Hoàng, em biết chuyện gì phải không?”

“Không, em có biết gì đâu ạ!”

“Nếu em không nói ra, chị sẽ giận em đấy!”

“Nhưng… Không được! Em không thể nói được! Hai anh chị đang giận nhau rồi.”

“Em úp mở như thế chị cũng đoán được phần nào rồi. Em cứ nói thẳng ra đi, đừng thử thách sự kiên nhẫn của chị.”

“Nhưng… Nhưng mà chị đừng có bảo em nói nhé.”

“Ừ.”

“Chuyện cũng chẳng có gì to tát đâu, chỉ là mấy lần em thấy anh Dương đèo Ly ở mạng hồ Tây thôi.”

“_”

“Chuyện chị Hà với mấy chị nữa hay gán ghép anh Dương với Ly cũng không phải ngẫu nhiên đâu, những lần chị không đến phòng tập, toàn là anh Dương đèo Ly cả đấy.”

“_”

“Hình như… Hình như em đang “đổ thêm dầu vào lửa”, đúng không chị?”

Ngay khi thấy gương mặt tối sầm lại của tôi, Hoàng bắt đầu trở nên ngập ngừng và dè dặt hơn hẳn. Anh Dương và Ly nhà gần nhau, thỉnh thoảng anh đèo Ly về cũng không có gì là lạ. Nhưng những lần anh đèo Ly đều là tôi không đến phòng tập và anh cũng không nói cho tôi biết. Có thể là vì anh nghĩ rằng tôi sẽ nghĩ linh tinh. Phải rồi, ngay bây giờ tôi đang nghĩ linh tinh sau những gì nghe được đây. Nhưng anh đã biết con người thật của Ly thế nào rồi, tại sao vẫn cứ thân mật với Ly như vậy?

“Em xin lỗi, em đã nói những cái không nên nói rồi.”

Hoàng liên tục vò đầu bứt tai bên cạnh tôi, còn bản thân tôi trong lúc này thì ngồi đơ ra như một pho tượng. Chuyện đó vốn dĩ chẳng to tát gì, nhưng trong hoàn cảnh này thì tôi chẳng thể nào suy nghĩ đơn giản cho được. Có khi vì đã thân thiết với Ly từ khi nào không rõ, nên ban nãy anh mới nổi cáu mà quát Hoàng, chỉ vì Hoàng nhỡ làm Ly đau.

Tôi cười khẩy với cái suy nghĩ ngớ ngẩn vừa hiện lên trong đầu mình. Biết rằng mình đang tự gán cho anh những điều còn đầy nghi vấn ấy, vậy mà trong lòng vẫn không thôi quặn lên những cảm xúc khó tả.

Có yêu thì mới có ghen, nhưng hờn ghen quá nhiều sẽ khiến tình yêu ngạt thở. Chưa đợi đến anh cảm thấy khó chịu, chính tôi đây cũng mệt mỏi với sự ghen tuông của mình.

“Chị này.”

Tôi hơi giật mình khi có một vật gì sắc lạnh vừa được Hoàng nhét vào tay mình, là chìa khóa xe máy. Dành cho Hoàng ánh mắt nghi vấn, tôi im lặng không nói gì hơn. Không mấy quan tâm đến thái độ hời hợt của tôi, Hoàng ghé vào tai tôi nói nhỏ:

“Cầm chìa khóa xe của em đi đâu chơi đi.”

“Hả?”

“Em biết chị không muốn ngồi đây, chị thậm chí còn không thèm nhìn mặt anh Dương nữa, vậy nên chị đi đâu đấy cho khuây khỏa đi, tối mang xe qua nhà em cũng được. Hôm nay em gây tội rồi, chẳng dám đi cùng chị đâu.”

“Nhưng…như thế có được không? Nhỡ…”

“Nếu mọi người hỏi em sẽ nói chị đi vệ sinh, đừng lo.”

“Cảm ơn em nhé.”

Tôi xoa nhẹ đầu Hoàng, chưa bao giờ cảm thấy thân thiết với thằng nhóc nghịch ngợm đó như bây giờ. Nhận ra bộ dạng bức bối đến độ ngồi bấu đến thâm tím mười đầu ngón tay của tôi, Hoàng quả là tinh ý khi mà tôi đã cố gắng để giấu đi hành động trẻ con đấy của mình. Tôi đeo tui xách vào và đứng dậy đi ra ngoài, bỏ mặc tiếng gọi í ới của anh Việt và Tuấn. Hoàng giữ đúng lời hứa của mình, nó nhanh chóng…hét ầm cả quán ăn lên là tôi cần đi vệ sinh, thật là không còn lỗ nào để chui hết mà.

Rời khỏi quán ăn với cái bụng trống rỗng, tôi bắt đầu leo lên xe của Hoàng và phóng đi, dường như là không có phương hướng. Tôi đi xe như một đứa mới chập chững biết lái vậy, chiếc LX trắng của Hoàng vốn là niềm mơ ước của tôi từ lâu, nhưng nó thật sự quá nặng, khiến cho tôi luôn gặp khó khăn mỗi khi bẻ lái và phải đi thật chậm ở những khúc cua. Tôi ngồi trên xe mà không ngừng run rẩy lo sợ mình sẽ vì lạ lẫm mà gây ra chuyện gì trên đường. Cú “đo đường” ban nãy cũng là quá đủ với chiếc xe xịn của Hoàng rồi.

“Oái.”

Tôi mất thăng bằng và đâm rầm xe vào cột điện khi đang loay hoay rút điện thoại ra để tắt máy. Cứ nghĩ đi một lúc rồi sẽ quen nên tôi chủ quan lái xe bằng một tay, tay kia tắt điện thoại để đề phòng mọi người trong nhóm phát hiện ra mà gọi điện “chửi mắng”. Cái xe này nặng, thật sự vô cùng nặng. Nó khiến cả người tôi ngã lăn xuống vỉa hè cho dù tôi đã cố hết sức gồng mình để bóp phanh cũng như chống chân.

“Có biết đi xe không thế?”

Tôi giật mình bởi có tiếng quát vang lên đằng sau lưng. Chủ nhân của giọng nói đấy nhanh chóng tiến về chỗ tôi và giúp tôi dựng chiếc xe quái gở kia lên. Ôi trời, tóc đỏ. Tại sao tôi lại đụng Quân ngay trong tình huống xấu hổ thế này cơ chứ?

Lờ đi bàn tay chìa ra với ý muốn kéo mình lên của Quân, tôi nhăn mặt nén đau mà đứng dậy. Cuộc điện thoại ngắn ngủi nhưng vô cùng ức chế ban nãy lại hiện lên trong đầu mình. Đứng đối diện với tôi, Quân vẫn bình thản đến độ kênh kiệu như cái cách thường ngày của cậu ta, chẳng hề để tâm đến việc bị tôi phớt lờ đi như thế. Nhướn mắt về phía tôi thay cho việc lặp lại câu hỏi vừa nãy, bộ dạng của cậu ta như thể ép buộc tôi phải trả lời.

“Xe của Hoàng. Đi không quen.” – Đánh mắt ra phía đường lớn, tôi trả lời cộc lốc.

“Vậy à? Xe hỏng rồi nhé.”

“Gì?” – Tôi ngay lập tức giãy nảy lên trước câu “phán” của Quân. Xe hỏng? Tại tôi?

“Vỡ yếm rồi.”

Tôi thở hắt ra đầy vẻ bất mãn, đột nhiên cảm thấy thương xót vô cùng cái túi tiền của mình. Hoàng thật…đáng giận, tại sao nó lại có thể trao chiếc xe đắt tiền như thế vào tay tôi cơ chứ? Hôm nay sau trò nghịch dại có chủ đích, chiếc xe chắc chắn đã có vấn đề rồi, vậy mà tôi lại chủ quan xem nhẹ sự an toàn, lơ ngơ để nó ra nông nỗi này đây. Nó là LX hẳn hoi chứ chẳng phải thể loại rẻ tiền như chiếc Wave RS của tôi đâu, phen này ốm tiền rồi.

“Gần đây có hàng sửa xe, cậu mang xe qua đó rồi qua tôi đèo.”

“Không cần đâu, chắc chúng ta không chung đường.” – Tôi nhanh chóng lắc đầu từ chối lời đề nghị của Quân.

“Cậu đang đi chơi mà, thế nào chẳng cùng đường.”

“Tôi không có…”

“Ngồi một mình ở hàng sửa xe sẽ lại nghĩ đến chuyện cãi nhau với anh Dương đấy.”

“Sao cậu biết?”

“Mấy người cãi nhau ầm ĩ trước cổng nhà tôi, sao không biết được. Tôi mấy hôm ở nhà “cuồng” chân lắm rồi, đi chơi cùng đi.”

Tôi không đáp lại, miễn cưỡng làm theo lời đề nghị của Quân vậy. Lời cậu ta nói không phải là quá đúng, chỉ là tôi nghĩ tội gì phải từ chối lời mời đi chơi thứ hai trong ngày của Quân, nhất là khi cả hai chúng tôi đều nhàn rỗi và đã ngẫu nhiên gặp nhau trên đường thế này. Dù rằng hôm nay đã cãi nhau với Quân, nhưng mang nó ra so sánh với cuộc cãi nhau với anh Dương ban nãy, tôi hoàn toàn có thể cho qua.

Tôi không đến hàng sửa xe Quân chỉ, mà vòng lại hàng nơi Ly đang để xe ở đó để sửa, đằng nào tí nữa mọi người cũng quay lại đây lấy, sửa xe Hoàng ở đây chắc chắn sẽ tiện lợi hơn. Sau khi trả trước tiền sửa chữa và dặn dò về người đến lấy xe, tôi đành quay lại quán ăn và mượn điện thoại của Quân để gọi Hoàng ra ngoài. Dùng bộ mặt đáng thương nhất có thể để năn nỉ Hoàng tha lỗi cho mình, cuối cùng thằng bé cũng rộng lòng tha thứ và luôn miệng nói không sao. Nhưng dường như Hoàng rất ngạc nhiên khi thấy tôi đi cùng Quân.

Quân kéo tôi đến Vincom, một nơi đã quá quen thuộc nhưng bản thân tôi chẳng bao giờ nhàm chán, nhất là khi nhiệt độ ngoài trời lúc này đang nóng như đổ lửa.

Tôi đưa mắt nhìn quanh, bỗng dưng cảm thấy chơi vơi đến lạ. Tôi đã đến đây rất nhiều lần và hơn một nửa trong số đó là đi cùng anh Dương. Nhiều khi cũng chỉ là chạy vào đây để…tránh nắng như bây giờ, để rồi cuối cùng lại tình cờ xuất hiện thật nhiều kỉ niệm.

“Chơi cái này đi!”

Quân kéo tuột tôi đến trước trò…đập cá sấu trong chỗ trò chơi. Phải rất khó khăn tôi mới có thể kiềm chế được nụ cười của mình ngay khi bắt gặp gương mặt hồ hởi hệt như một đứa trẻ của người con trai bên cạnh mình. Đập cá sấu là trò chơi cơ bản của những khu trò chơi điện tử thế này, nó xuất hiện từ khi chúng tôi còn bé tí, liệu Quân đã chơi trò này bao nhiêu lần rồi mà đến bây giờ điệu bộ vẫn còn hứng thú đến thế kia?

“Tâm trạng thế này chẳng lẽ cậu muốn gắp thú bông cho ức chế thêm?”

Tôi gật gù, cảm thấy câu nói của Quân cũng có lí. Tôi nhớ lại lần đầu đi chơi cùng anh Dương, cũng ở Vincom, cũng trong khu trò chơi này anh đã hồn nhiên chơi trò gắp thú bông để kiếm đồ chơi cho tôi. Kết quả là anh “bám trụ” trước máy trò chơi những hai tiếng đồng hồ, “ngốn” một số tiền khổng lồ và trán lấm tấm mồ hôi mặc cho đang đứng dưới điều hòa lạnh. Tôi vẫn không thể quên được gương mặt của anh mỗi khi gắp hụt con voi bông màu vàng đấy, nó như thể con thú bông vô tri vô giác kia đã buông những lời xúc phạm rất khó nghe đến danh dự ngút trời của một kẻ luôn cho mình là số một như anh.

Giật lấy chiếc búa nhựa từ tay Quân, tôi bắt đầu đập tới tấp với những con cá sấu nhựa đang thò ra thụt vào từ máy điện tử. Chẳng phải tôi hứng thú gì với một trò chơi mình đã chơi đến phát chán khi mới lên bảy, chỉ là việc tập trung vào những con cá sấu nhựa này khiến cho trí óc tôi bận rộn hơn và như thế tôi sẽ không còn vô ý nghĩ về những chuyện liên quan đến anh nữa. Vậy nên tôi cứ nhảy choi choi, miệng thì gào thét ầm ĩ, mặc xác việc một số người tò mò nhìn về phía mình, cũng như việc chiếc chân đau do cú ngã xe ban nãy thỉnh thoảng lại khẽ nhói lên.

“Dừng! Không chơi nữa!”

Quân tóm lấy cổ tay tôi và kéo ra khỏi trò chơi, khi tôi bắt đầu chơi đến ván thứ năm hoặc sáu, có lẽ là bảy… Tôi cáu kỉnh đáp lại Quân, khi việc giằng tay ra khỏi bàn tay cứng như thép của cậu ta là bất khả thi:

“Kệ tôi.”

“Cậu trông còn tệ hơn ban nãy, tôi thấy dừng ở đây là được rồi.”

“Tôi muốn chơi tiếp, bỏ tay ra.”

“Chơi trò khác đi!”

“Tôi thích chơi trò này.”

Cuối cùng Quân cũng chịu buông tay ra, để tôi tiếp tục chìm đắm trong trò chơi…đầy bạo lực này. Tôi cảm thấy ức chế trong lòng, ngay đến việc bỏ lỡ một con cá sấu thôi cũng làm tôi cảm thấy khó chịu kì lạ. Nghĩ là như vậy, tôi tìm mọi cách để có thể “diệt sạch” lũ cá sấu kia.

“Oái.”

Tôi bất giác la lên oai oái khi dùng búa nhựa đập trúng tay mình, điều đấy khiến cảm giác ức chế trong tôi còn dâng lên cao hơn. Tôi đánh mắt về phía Quân, nhanh chóng nhận thấy cái lắc đầu chán nản của cậu ta. Cảm thấy hành động của Quân như thể cười cợt mình, tôi bèn dùng búa đập liên tiếp vào đầu cậu ta. Quân mới đầu còn vùng ra để tránh đòn, nhưng được một lúc thì cậu ta đột ngột đứng im, cứ đứng như vậy để hứng chịu những trận đòn của tôi. Nhìn Quân nhẫn nhịn đứng đấy cho mình xả stress, tôi bỗng nhận thấy bản thân mình thật xấu xa, vậy là lại chẳng đủ can đảm để tiếp tục “hành hạ” cậu ta thêm nữa.

“Mệt chưa?”

Quân lên tiếng hỏi khi thấy tôi đã dừng lại, cả người tựa hẳn vào bức tường phía sau vì mệt. Tôi không trả lời, chỉ khẽ gục gặc cái đầu.

“Vậy ra ăn kem nhé, tôi là người bị đánh, cần bổ sung năng lượng.”

Tôi im lặng không phản đối, lẳng lặng đi theo Quân ra hàng kem. Như để chuộc lỗi trước hành động không phải của mình, tôi dặn Quân ra ngồi trước, còn mình thì đi mua kem. Tôi lấy hai cốc kem trà xanh to tướng. Cốc của tôi thì có rắc thêm chút kẹo cốm, trong khi đó cốc kem của Quân thì dường như trong cửa hàng có những gì, tôi đều trút hết cả vào cốc của cậu ta. Hình như trước đây anh Dương cũng đã từng làm như vậy thì phải…

“Này! Tôi là lợn à?” – Đúng như dự đoán, Quân ngay lập tức gầm lên khi thấy tôi đặt cốc kem xuống trước mặt.

“Không ăn hết có thể bỏ.”

Tôi nhíu mày, cảm thấy không thật sự thoải mái khi mình đang liên tục làm và cả nói những gì anh Dương đã từng làm trước đây. Chẳng biết lầm lỗi thuộc về ai, nhưng dường như tôi đang trút giận lên đầu Quân, bằng chứng là câu nói cộc lốc ban nãy.

“Cái gì kia?”

Quân vừa xúc một thìa kem với vẻ cam chịu, vừa chỉ tay vào món đồ tôi vừa đặt trên bàn. Đó là bộ móc điện thoại đôi hình còn sâu bảy màu mà cửa hàng đã tặng cho tôi, bởi lẽ hôm nay là ngày kỉ niệm thành lập quán. Biết rằng người ta hiểu nhầm mình với Quân là một đôi, song tôi vẫn không từ chối món quà này bởi lẽ nhìn nó thật sự rất đáng yêu.

“Quà của quán.”

“Tôi lấy con đầu to.”

Quân nhoài người ra lấy con sâu bông trước mặt mình, thản nhiên móc vào điện thoại của mình rồi cười híp mắt đầy vẻ thích thú. Tôi cảm thấy bất ngờ trước dáng vẻ thích thú của cậu ta, trông cũng, ừm… đáng yêu đấy chứ?

“Đeo vào đi!” – Hất hàm về phía tôi, Quân nói với một giọng điệu rất ngô nghê. Cậu ta đang khiến tôi cảm thấy nghi ngờ với những gì mình biết về con người này.

“Có nên không?”

“Có. Vui mà. Không thì đeo vào rồi về nhà tháo ra cũng được.”

Tôi lắc đầu chào thua trước gương mặt ngây thơ không hiểu cố tình hay vô ý của Quân. Giọng điệu cậu ta như thể hai người không có quan hệ gì, nhất lại là một nam một nữ mà cùng dùng móc điện thoại đôi là điều bình thường lắm vậy.

Móc nhanh chiếc móc vào điện thoại, tôi trở về với cốc kem của mình. Xúc một thìa kem to bỏ miệng, tôi cảm nhận vị mát lạnh của trà xanh nhanh chóng lan tỏa trong miệng.

Quân nhìn tôi rồi buông giọng điệu trêu chọc nhiều hơn là quan tâm:

“Ăn từ từ thôi, vừa khỏi đau họng đấy.”

“Buồn thì phải ăn chứ.”

“Suốt ngày cãi nhau, lần này là sao thế?”

“_”

“Không muốn nói thì thôi!”

“Này, tôi đang tự hỏi có thật cậu đáng ghét đến thế không?”

Quân phì cười trước câu hỏi hết sức thành thật của tôi. Gạt thìa quanh miệng cốc như một hành động cho đỡ nhàm chán, Quân hất hàm đầy vẻ khích bác.

“Tôi cũng tò mò, không hiểu S.I.U đã nói những gì về tôi.”

“Sự thật.”

“Đẩy anh Khánh ra khỏi nhóm và “cua” Quỳnh Chi?”

“Ừ.”

“Chỉ thế thôi?”

“Chứ còn gì nữa?”

“Không. Có mỗi vậy thôi mà sao cậu ghét tôi thế?”

“Tôi chưa bao giờ nói ghét cậu vì những lí do đấy cả.”

“Chứ vì sao?”

“Thái độ ngông cuồng, nổi loạn, cậu luôn cho mình là vua và mọi người phải làm theo ý muốn của cậu vậy.”

“Nói thế chẳng khác nào bảo tôi luôn xem mình là số một. Anh Dương cũng như thế mà, phải không?”

“Có điểm khác nhau đấy. Đúng là anh ấy luôn cho mình là số một, nhưng anh ấy không hề nhận ra. Còn cậu, rõ ràng là cậu biết rồi nhưng vẫn cố tình đối xử với mọi người như thế.”

“Vậy à? Tôi còn không hiểu nổi mình.”

Quân cười nhạt rồi cúi xuống xoay xoay cốc kem trong tay. Tôi đã quá quen với điệu bộ bất cần đời của cậu ta, vậy nên lúc này cũng chẳng còn cảm thấy bực tức gì nữa cả. Mỗi người có một cách sống, Quân muốn sống như thế nào là quyền của cậu ta, tôi vốn dĩ chỉ là một người xa lạ, chẳng có quyền đòi hỏi cậu ta phải sống theo ý của mình.

Xúc thêm một thìa kem nữa, tôi cân nhắc kĩ càng trước khi nói:

“Nhưng mà nói thật, cậu nhiều khi cũng rất…”

“…Đáng thương? Tôi nghe anh Khánh nói thế rồi.”

“Không, tôi muốn nói là tốt.”

“Sao cơ?”

“Lạ lắm à?” – Tôi cố nín cười khi nhìn vào gương mặt sửng sốt của Quân – “Dù ghét cậu nhưng cũng không thể phủ nhận rằng nhiều khi cậu rất tốt.”

“Cậu nói tôi tốt? Chưa ai nói tôi tốt cả, Thiên Thần.”

“Bạn bè cậu, những người trong nhóm ấy, chẳng lẽ không có ai?”

“Trong giới nhảy, tất cả mọi người đều biết tôi đã đối xử với anh Khánh như thế nào. Các nhóm khác đều khinh tôi ra mặt, những người trong nhóm qua lại với tôi vì công việc, còn sau lưng người ta nói tôi là kẻ ăn cháo đá bát.”

“Cùng một nhóm…mà không thể hòa hợp được sao?”

“Có sao đâu chứ? Vì DMC nổi tiếng, cái tên DMC là niềm mơ ước của rất nhiều Dancers đấy.”

Quân cười nhạt, trong khi tôi thì im lặng. Dù chẳng biết tí gì về Hiphop nhưng không thể phủ nhận là tôi đã rất nhiều lần nghe cái tên DMC, đây chắc chắn là nhóm nhảy số một của Việt Nam rồi. Danh tiếng của DMC, tôi nghĩ S.I.U phải cố gắng rất nhiều, hoặc thậm chí chẳng bao giờ có thể đạt đến được. Con người ta sống vì danh vọng thì chẳng có gì là sai, nhưng đến độ có thể lừa dối cảm giác của chính mình mà sống hai mặt như thế, tôi cảm thấy thật đáng sợ.

Tôi vô tình nghĩ lại chuyện xảy ra ở Summer Party, khi Quân và Đức đánh nhau, khi ấy người đầu tiên chạy lại ngăn cản là anh Khánh, tiếp theo là anh Dương. Những người của DMC ngoài đám con gái thích Quân rõ mồn một tỏ vẻ sốt sắng, thì những người còn lại hời hợt thấy rõ. Mãi đến khi Quân bị đánh đến thê thảm, bọn họ mới chịu bước ra ngăn cản.

Nhìn những vết thương đã dần lành lại trên gương mặt Quân, tôi bỗng dưng cảm thấy cậu ta thật sự rất đáng thương, như lời của Quân và anh Khánh.

“Hôm ở biển cậu đã cõng tôi về. Với tôi, cậu là người tốt.”

“Chỉ vì thế thôi sao?”

“Ừ.”

“Cậu suy nghĩ đơn giản thật.”

Quân bật cười thành tiếng. Tôi có cảm giác như cậu ta đang cười cợt lời nói của mình. Khi mà tôi đang cố gắng để an ủi Quân thì cậu ta lại phản ứng như thế, thật chẳng hay ho gì.

Vừa lúc đấy điện thoại của Quân vang lên, cậu ta cũng nhanh chóng bắt máy. Nhìn con sâu bông sặc sỡ treo lủng lẳng trên điện thoại, tôi cũng không thể nén được nụ cười. Nó quá đáng yêu, không hợp với người như Quân chút nào cả. Tốt nhất tôi không nên lôi điện thoại ra nếu không muốn người ta nghĩ mình và Quân là một đôi.

“A lô.”

“_”

“Ừ, ai thế?”

“_”

“À!” – Quân ồ lên một tiếng, đưa mắt qua nhìn tôi rồi lại nhanh chóng nhìn đi nơi khác – “Có chuyện gì thế?”

“_”

“Ừ, anh biết rồi, anh sẽ nhắn lại.”

Quân cúp máy, lại trở về với cốc kem của mình. Quân nhanh chóng xử lí hết cốc kem, mặc dù lúc đầu còn gào lên rằng không thể ăn hết. Cậu ta đúng là…giống hệt tôi. Đặt cốc kem xuống bàn, Quân hất hàm hỏi:

“Bây giờ đi đâu?”

“Cậu có vẻ rảnh rỗi nhỉ?”

“Ừ, tôi có phải ôn thi đâu.”

“À, cậu đi du học.” – Tôi gật gù, nhưng rồi chợt vỡ lẽ sau vài giây suy nghĩ – “Vậy còn DMC? Cậu bỏ nhóm à?”

“_”

“Cậu không nhảy Hiphop nữa sao?”

Tôi tiếp tục hỏi, chẳng hiểu nổi tại sao giọng mình lúc này lại chứa đầy vẻ sốt sắng đến vậy. Chuyện của Quân vốn chẳng liên quan gì đến mình, nhưng tôi cảm thấy khá tiếc, nếu như điều vừa hiện lên trong đầu mình trở thành hiện thực. Tôi phần nào cảm nhận được cảm giác tiếc nuối của anh Khánh khi rời bỏ DMC, vậy nên tôi cũng thấy thật tội nghiệp cho Quân nữa.

Quân chống tay xuống bàn và nhìn tôi không chớp mắt. Vẻ mặt của cậu ta lúc này đây thật lạ, không còn vẻ bất cần, cũng chẳng có lấy một chút kiêu ngạo. Liệu có phải tôi đã nhầm hay không, hình như tôi vừa bắt gặp một ánh mắt rất ấm áp mà Quân dành cho mình. Khóe miệng nhếch thành một đường vòng cung, Quân chậm rãi nói:

“Cậu luôn là người đầu tiên đấy.”

“…Đầu tiên gì cơ?”

“Người đầu tiên tôi cõng, người đầu tiên dám tự ý động vào đồ của tôi, người đầu tiên để ý đến tôi khi tôi bị đánh,… Ban nãy cậu cũng là người đầu tiên nói tôi tốt và bây giờ thì lại là người đầu tiên hỏi tôi về chuyện này.”

“Vậy sao?”

Tôi vô thức trả lời, bỗng dưng cảm thấy người con trai đối diện mình ngốc nghếch một cách kinh khủng. Quân như thể bị tất cả mọi người xung quanh quay lưng lại, nhưng điều ngu xuẩn là chính cậu ta lại lựa chọn cuộc sống đó cho mình. Nếu không bồng bột đẩy anh Khánh ra khỏi nhóm một cách lộ liễu như vậy với mục đích quá đỗi trẻ con, chắc hẳn cậu ta đã không bị đối xử như bây giờ.

“Theo cậu thì tôi có bỏ không?”

“Ừm…Không. Cậu bỏ tình anh em với anh Khánh vì Hiphop, vậy nên tôi nghĩ sẽ không có lí do gì để cậu bỏ nó.”

“Hiphop quan trọng thật đấy… Nhưng mẹ tôi quan trọng hơn.”

“Sao cơ?”

“Mẹ tôi dọa sẽ tự tử nếu tôi không đi du học.”

“_”

“Trước giờ bố mẹ chưa bao giờ đồng ý cho tôi nhảy Hiphop. Hồi Hiphop mới có ở Việt Nam, tôi đăng kí đi học nhưng bố mẹ ngay lập tức phản đối, khi đó anh Khánh đã phải sang thuyết phục bố mẹ cho tôi. Bố mẹ tôi quý anh ấy mà, nên cũng đành chấp nhận cho tôi đi học. Khi anh Khánh chuyển sang S.I.U thì tôi lại bị cấm nhảy Hiphop, nhưng vì lúc đấy tôi là trưởng nhóm nên đành hứa với mẹ học hết cấp ba sẽ đi du học. Cứ tưởng mẹ tôi quên rồi, ai ngờ đâu… Tôi đã từng bỏ nhà đi vì chuyện này đấy, cuối cùng vẫn bị bọn trong nhóm “xì đểu”, bị bố lôi về đập cho một trận còn mẹ thì dọa tự tử.”

“_”

“Ơ lạ… Sao tự dưng tôi kể với cậu làm gì nhỉ?”

Quân bức xúc đập bàn cái rầm, rồi nhanh chóng dùng tay bới tung đầu mình lên, điệu bộ của cậu ta như thể tôi đã “bẫy” để Quân kể lại chuyện cho mình nghe vậy.

Tôi bỗng dưng nhìn thấy hình ảnh của mình trong con người Quân lúc này, chẳng phải tôi đã từng có khoảng thời gian bế tắc như vậy sao? Tương lai của tôi cũng suýt chút nữa bị vứt bỏ vì sự can thiệp của bố mẹ mình. Chưa đến nỗi dọa tự tử, xong chỉ một câu:”Không thi đại học thì không mẹ con gì hết” thì tôi cũng đủ điêu đứng rồi.

Quân “khổ” hơn tôi rất nhiều. Dù không phải chính Quân gây dựng lên DMC, nhưng cậu ta đã phần nào gìn giữ danh tiếng cho nó đến tận bây giờ. Vứt lại tất cả để sang Nhật du học, như thế khác nào chấm dứt sự nghiệp của Quân ở DMC khi mà những người trong nhóm không hề ưa cậu ta một chút nào?

Nhật Bản xa xôi lắm, liệu một kẻ luôn cho mình là số một, kiêu ngạo không ai bằng và bất cần đời như Quân sẽ thích nghi được chứ?

“Tuần sau cậu thì đại học nhỉ?” – Quân lại hỏi, dường như cậu ta đang cố hướng sang một câu chuyện khác sau khi trót tâm sự với tôi về bản thân mình.

“Ừ.”

“Thi khối gì thế?”

“D.”

“Ừm, cũng đơn giản.”

“Đơn giản gì chứ? Tôi đang lo lắm đấy.”

“Cậu chỉ cần điểm vào cao đẳng thôi mà, có gì đâu mà lo?”

“Dĩ nhiên là phải lo chứ, tôi không muốn năm sau phải thi lại chút nào.”

“Ăn nói linh tinh, tôi tin là cậu sẽ đỗ mà.”

“Vậy à?”

“Ừ, phải tự tin vào bản thân mình, hiểu chứ?”

“Ừ.”

“Vậy nhé, nếu mà cậu đỗ tôi sẽ thưởng cho cậu.”

“Thật chứ?”

Rời khỏi cốc kem, tôi ngay lập tức đưa mắt nhìn chằm chằm vào Quân. Dù rằng đã cố tỏ ra không hứng thú gì trước câu nói ấy, nhưng tôi có cảm giác như đôi mắt mình lúc này đang sáng quắc lên vậy. Quà à? Quân quả là biết cách dụ dỗ một đứa tính tình còn khá trẻ con như tôi.

Vẫn nhìn Quân không chớp mắt, tôi hỏi với giọng điệu toát lên đầy vẻ ngờ vực:

“Không lừa tôi chứ?”

“Không.” – Quân phì cười trước giọng điệu thăm dò của tôi.

“Cậu sẽ thưởng cho tôi thật sao?”

“Ừ, nếu cậu đỗ.”

“Nhớ nhé!”

“Ừ. Mà Facebook cậu tên Linh Linh đúng không? Accept đi để tôi còn check in chứ.”

“Gì? Sao lại check in?”

“Sao? Sợ S.I.U biết đi cùng với tôi à?”

Tôi cúi đầu không đáp sau nụ cười nhếch mép thường trực của Quân. Cậu ta nói đúng. Tôi chẳng thể nào phủ nhận được việc sợ S.I.U biết mình đang ở đây cùng Quân cả. Mọi người sẽ nghĩ sao nếu biết tôi bỏ nhóm trốn về, rồi rốt cuộc lại là đi chung với Quân cơ chứ? Cho dù sự thật là tôi với Quân chỉ vô tình gặp nhau, nhưng dường như bất cứ lần nào chúng tôi gặp nhau cũng toàn gây ra những chuyện chẳng hay ho gì, đỉnh điểm là vụ đánh nhau ở Summer Party đấy thôi.

“Này, tự dưng tôi thèm ăn bánh bột lọc quá. Đi ăn đi!”

Quân đột nhiên đập bàn cái rầm, rồi đứng dậy lôi xềnh xệch tôi ra khỏi quán kem khi tôi còn ngớ người ra chưa hiểu gì. Cậu ta thật kì lạ, vừa ăn kem xong đã đòi đi ăn bánh bột lọc là sao? Ở trong Vincom mát thế này thì không chịu, cứ nhất định phải lôi tôi ra đường mới chịu được. Hừ, bước ra ngoài lúc này, thế nào tôi cũng bị…”shock nhiệt” mất.

Hình như tôi rất có duyên với…trai đẹp ở Vincom khi mà bất kể lần nào tới đây tôi cũng được đi cùng Hotboy cả và lần nào tôi cũng được vô số người nhòm ngó. Hôm nay thì may mắn hơn một chút khi mà tôi ăn mặc khá tử tế chứ không thê thảm như lần đầu tới đây cùng anh Dương, nhưng việc những ánh mắt soi mói xung quanh không ngừng hướng về mình lại khiến cho tôi cảm thấy không hề dễ chịu. Quân đúng là chẳng giống anh Dương một chút nào. Tôi nhớ những lần đi cùng anh, dù không thoải mái gì với việc bị mọi người soi mói, nhưng anh vẫn mỉm cười chào lại những bạn fangirls nhận ra mình. Còn Quân, cậu ta cứ vênh mặt lên mà đi như thể mình là trung tâm của vũ trụ này vậy. Thật là khó ưa!

Tôi đứng một góc để đợi Quân đi lấy xe, trong khi mắt vẫn dán chặt vào từng đoàn xe đang phóng nhanh xuống hầm. Cảm giác lao xuống dốc vẫn luôn là một trong những cảm giác dễ chịu nhất. Giá mà tôi cũng có thể phóng xe đi như vậy bây giờ, để tạm thời nhờ gió thổi bay đi cái tâm trạng ngổn ngang hiện tại.

Câu nói của anh lại vô tình hiện lên trong đầu tôi. Đúng ra thì tôi chẳng thể nào gạt bỏ nó ra khỏi đầu mình cho được, cho dù mình đã cố hết sức để chú ý vào cái tay đau của Hoàng hay trò đập cá sấu của Quân đi chăng nữa.

“Vậy sao em không hỏi thăm Ly mà còn gây sự với anh? Nó là em gái em, chẳng lẽ_”

Đau thật! Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng anh sẽ nói câu đó với mình, chứ đừng nói là trước mặt bao nhiêu người như thế. Anh nghĩ tôi cảm thấy hả hê, hoặc chính tôi là đứa đã xui Hoàng bày ra trò này, phải không? Khi xảy ra chuyện, một bên là đứa em gái cùng cha khác mẹ mà tôi căm ghét vô cùng, một bên là đứa em trai không chung máu mủ nhưng thân thiết chẳng khác gì ruột thịt,… tôi đã cảm thấy đau xót vô cùng khi chứng kiến những gì xảy ra với bọn nó. Tôi chạy lại với Hoàng trước tiên, nhưng điều đó không hề đồng nghĩa với việc tôi không quan tâm đến Ly. Dù trong thâm tâm tôi cảm thấy giận dữ giống như anh khi Hoàng đã nghĩ ra trò đùa vô cùng ngu xuẩn đó, nhưng nhìn nó đau như vậy, tôi chẳng thể mở miệng ra mà trách cứ lấy nửa lời. Vậy mà trước mặt cả nhóm, trước mặt cả những người ghét tôi, anh thản nhiên bênh Ly mà quát vào mặt tôi như vậy…

Rốt cuộc, anh với Ly thân nhau từ bao giờ thế? Tôi biết được tình cảm giữa anh và Hoàng, hai người thân nhau hệt như anh em trong nhà, nhiều khi bánh Trâm nhờ anh mang về cho tôi mà Hoàng có đòi ăn, anh cũng nhanh chóng nhường lại cho thằng bé để rồi đi mua cho tôi bánh khác, nhưng lần Hoàng bị anh Khánh mắng vì tội “nghịch dại”, cũng luôn là anh ra mặt bênh vực. Vậy mà khi tai nạn, người đầu tiên anh đỡ lại là Ly. Cũng có thể do tôi đã đỡ Hoàng rồi, vậy nên anh mới chạy lại với Ly. Nhưng dù anh không làm như thế thì các bạn Dancers mới cũng sẽ làm điều đó cơ mà. Không những vậy, anh còn lớn tiếng quát mắng Hoàng, chẳng hề quan tâm xem thằng bé đau và sợ đến dường nào. Anh có nhìn thấy hay không, hay thứ duy nhất mà lúc đó anh thấy là vết thương của Ly mà thôi?

“Có đánh nhau kìa!”

Tôi giật mình bởi cú huých tay thật mạnh của người vừa đi ngược chiều. Mãi đến lúc này tôi mới sực tỉnh và nhận ra mình đang đứng chờ Quân, vậy mà tôi cứ mải suy nghĩ miên man và chuốc lấy sự bực tức cho bản thân mình. Tôi toan đưa mắt tìm Quân, song câu nói ban nãy và những tiếng ồn ào phía sau lưng đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của tôi.

Có lẽ tôi không phải phí công sức tìm Quân thêm nữa, cậu ta đang ở ngay kia rồi, và bị một đám người nào đó đánh. Tôi thật lòng không hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra nữa! Chỉ là đi lấy xe thôi mà, sao lại trở nên thế kia?

Tôi nhíu mày, miễn cưỡng phải thú nhận là mình rất sợ đánh nhau, đúng hơn là sợ đau. Còn Quân thì là chúa gây rắc rối! Tôi nên làm gì trong tình cảnh hiện tại bây giờ, khi mà những người xung quanh cũng có vẻ sợ hãi hoặc vô tâm, bởi lẽ bọn họ đều không có ý định can ngăn vụ đánh nhau hiện tại.

Tôi cắn chặt môi, bỗng nhiên cảm thấy rối bời, không biết nên làm gì cho phải. Dù rằng Quân chẳng dễ dàng chịu đứng yên cho bọn họ đánh, nhưng cậu ta chỉ có một người, làm sao có thể đánh lại từng ấy người kia cơ chứ? Bực mình thật, đúng là chúa gây chuyện!

“Gọi bảo vệ giúp với!”

Tôi tặc lưỡi, miễn cưỡng nói với những người xung quanh mình rồi chạy vội về phía Quân, khi mà cậu ta vừa mất đà ngã xuống đất sau cú đạp mạnh của một tên con trai. Quân lồm cồm gượng dậy thì đã ngay lập tức bị đạp xuống, tên con trai ban nãy còn dẫm hẳn chân lên người cậu ta nữa.

“Bỏ cậu ấy ra!”

Tôi gạt chân của người đó ra khỏi Quân, nhưng ngay sau đó bỗng chợt ngẩn người ra khi nhìn trực diện những kẻ này. Holic Crew? Sao lại… Tôi chẳng thể tin vào những gì mình đang nhìn thấy, dù rằng biết được giữa bọn họ với Quân có chút xích mích, nhưng việc một nhóm nhảy danh tiếng như Holic Crew lại có thể có những hành động như vậy ở chốn đông người thế này, tôi chẳng thể hình dung ra được. Hơn nữa, người bọn họ đang đánh là Quân – Leader của DMC, nhóm nhảy nổi tiếng nhất Việt Nam nữa. Tất cả bọn họ đều là “bạn thân” của báo mạng đấy!

“Sao lại…”

Tôi nói không thành câu, vẫn chưa thể chấp nhận vào sự thật. Dù rằng tôi chẳng thích Holic Crew chút nào, nhưng việc cả đám con trai đánh hội đồng một người như thế này, thật là tiểu nhân quá thể.

Đôi mắt tôi vô tình chạm phải ánh mắt ngỡ ngàng của Khoa bên Holic Crew, anh ta nhìn tôi chằm chằm, như thể tôi là sinh vật ngoài trái đất vừa vô tình lạc xuống hành tinh này vậy. Khóe miệng Khoa bỗng chốc nhếch lên, khuôn mặt thư sinh trong phút chốc bỗng trở nên đầy ma quái.

“S.I.U lại làm gì ở đây vậy?”

“Sao lại…là anh?”

“Em là người yêu của Dương, đúng không nhỉ?”

“Các người cậy đông như thế mà không biết xấu hổ à?” – Tôi bỗng dưng nổi cáu, ngay sau khi anh ta nhắc đến anh. Hoàng Dương là cái tên mà lúc này tôi không muốn nghe nhất.

“Quân không phải là kẻ thù của S.I.U sao?”

“Anh đừng cho rằng mình là người biết nhiều chuyện.”

“Anh nói thật, em là người yêu của thằng Dương, nó rất yêu em, vậy sao em có thể “bắt cá hai tay” mà làm tổn thương nó như thế?”

Khoa nói rồi khoát tay ra hiệu cho cả nhóm anh ta quay lưng bỏ đi, để lại tôi vẫn còn đang nghệt mặt không hiểu những gì anh ta vừa “ném” vào mặt mình. Tôi “bắt cá hai tay”? Đừng đùa, tôi không có hứng để đùa trong những chuyện như thế này đâu! Anh ta dựa vào đâu mà có thể phát ngôn ra những lời dễ gây scandal như thế? Tôi với Quân ghét nhau còn không hết, anh ta dựa vào đâu để có thể nói rằng tôi có ý gì với Quân và phản bội lại tình cảm của anh Dương.

Tôi đưa mắt nhìn theo Holic Crew khi mà cái cục tức vẫn còn đang mắc nghẹn nơi cổ họng. Trong khi đó, những người xung quanh vẫn đứng trơ trơ ra đấy, tuyệt tình đến độ nhất quyết không thèm gọi bảo vệ sau lời van nài của tôi. Bọn họ có chút gì đồng cảm hay không, sao có thể thấy người ta bị đánh ngay trước mặt mình mà thờ ơ như vậy? Điên mất thôi, tôi tự dưng muốn chửi thề quá đi mất.

“Bỏ tôi ra!”

Tôi giật mình bởi tiếng gắt của Quân. Đến lúc này tôi mới chợt nhận ra rằng mình vẫn ôm Quân từ nãy. Thật ra chỉ là để đỡ và bảo vệ cậu ta khỏi bị đám người kia đạp liên tục vào người mà thôi, nhưng người ngoài nhìn vào thì cũng có đôi chút…

Nhanh chóng buông Quân ra, tôi lục tìm gói giấy ăn trong túi xách của mình. Vậy mà khi tôi vừa đưa tay lên định lau vết máu trên mặt Quân, thì cậu ta đã hất mạnh tay tôi ra.

“Đừng động vào tôi!”

“Cậu sao thế? Làm sao có thể để mặt thế này ra đường được.” – Tôi gắt lại Quân.

“Tôi không cần!”

Tôi gần như phát cáu trước thái độ hời hợt của Quân. Tại sao đã đau đến mức này rồi mà vẫn cố tỏ vẻ anh hùng như vậy cơ chứ? Tôi đâu có là cái gì để cho cậu ta phải tỏ ra mạnh mẽ trước mặt mình. Chuyện ngày hôm nay đi cùng Quân, tôi cũng đâu có thể kể cho bất kí ai khác nghe được. Sao phải đề phòng với tôi đến như vậy?

Nhét túi khăn ướt vào tay Quân, tôi không giấu nổi giọng điệu bực mình:

“Vậy cậu tự làm đi!”

Ném phắt túi giấy sang một bên, Quân đột ngột nắm chặt lấy bả vai tôi. Cái siết tay của cậu ta vô tình khiến tôi cảm thấy đau điếng. Quân lớn tiếng hét lên, bất chấp việc hàng trăm con mắt vẫn đang hướng về phía mình:

“Thấy đánh nhau là tránh ra xa, Hoàng Dương không dạy cậu điều đấy à?”

“Cái…cái gì cơ?”

“Bọn thằng Khoa vì nể cậu là người yêu của anh Dương nên mới cho qua thôi, chứ gặp người khác ai biết chuyện gì xảy ra. Sao cậu cứ thích xen vào việc của người khác thế?”

“Nhưng…cậu bị người ta đánh mà!” – Tôi lắp bắp trả lời Quân. Đột nhiên lại cảm thấy sợ hãi trước gương mặt đỏ lừ của cậu ta. Quân đang tức giận vì điều gì thế?

“Tôi không cần cậu giúp, ngay đến việc cậu nhờ gọi bảo vệ tôi cũng không cần. Cậu biết tự lo cho bản thân cậu là tôi thấy mừng rồi!”

“Nhưng…”

“Cậu biết anh ta là người thế nào rồi đúng không? Để anh ta biết cậu đi cùng tôi, cậu không ngẩng đầu lên được đâu!”

“Quân! Đau quá!”

Tôi buộc phải kêu lên, khi hai tay cậu ta siết vai mình càng lúc càng chặt. Mãi đến lúc này Quân mới chịu buông tôi ra, Quân nhìn tôi một lúc, nét mặt cậu ta cũng dần dần trở lại bình thường. Hình như không phải Quân cảm thấy xấu hổ khi bị đánh trước mặt tôi, mà là cậu ta lo cho tôi? Tôi cũng đâu có ý định chạy ra, tôi sợ đánh nhau lắm. Nhưng mà Quân đã không bỏ mặc tôi một mình khi ở biển, tôi cũng chẳng thể bỏ mặc cậu ta khi những người xung quanh lại vô cảm đến như vậy.

Tôi nhìn Quân hồi lâu, rồi rụt rè lên tiếng:

“Trót giúp rồi, giúp nốt lần này nhé!”

Cậu ta nhìn tôi rồi mím môi, vẻ mặt có vẻ như vẫn còn bực bội lắm. Tôi thấy Quân không nói gì, bèn nhặt túi khăn ướt dưới đất lên, rút ra một tờ mới để lau mặt cho Quân. Cậu ta không nói gì thêm, chỉ ngồi yên để cho tôi lau mặt, thỉnh thoảng lại khẽ nhíu mày khi tôi vô tình chạm vào chỗ đau. Những lúc thế này, tôi không còn cảm thấy ghét Quân nữa, cho dù sáng nay cậu ta đã chọc tôi tức điên lên. Dẫu biết tính cách ngang ngược của cậu ta chẳng tốt đẹp gì, cũng biết đây không phải lần đầu tiên Quân dính vào những vụ đánh nhau,… Vậy mà lần này tôi lại tin ở Quân, tin rằng cậu ta là nạn nhân. Có lẽ là vì những dòng tâm sự của cậu ta, hay vì bộ dạng hiền lành trước mặt tôi bây giờ?

Bạn đang đọc Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở của Munnie & Catine
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.