Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bà mối ra tay

Phiên bản Dịch · 6378 chữ

1.

Kíng koong…

Vừa tắm xong thì nghe thấy tiếng chuông cửa, anh ảo não đi ra. Nếu như là cô, vậy phải làm sao bây giờ? Phòng còn chưa dọn, thậm chí… người dọn còn chưa thấy đâu. Trời ạ, nếu như cô gái phiền phức kia mà lại giở chứng bày ra bộ mặt chờ mong chết tiệt đó, có khi anh sẽ thật sự vác chổi lên quét quét chùi chùi mất.

- Giám đốc, tôi đến rồi! – Huyền Chi mồ hôi mồ kê nhễ nhại đứng ở cửa, toàn thân ê ẩm sau một hồi chen chúc trên xe buýt chật hẹp.

- Ừ. Phòng cần dọn ở bên đó. – Anh liếc mắt, khẽ thở phào một hơi, liền giơ tay chỉ chỉ.

- >.< - Huyền Chi khóc không ra nước mắt. ‘Sếp à, sếp không thấy bộ dạng tôi giờ đây thảm hại cỡ nào ư? Sếp không thể để tôi nghỉ ngơi một lát được hay sao? Thật quá đáng! Siêu siêu quá đáng!!!’ Mặt mày đau khổ lết cái thân tàn tạ vào trong nhà, Huyền Chi hoàn toàn tuyệt vọng, âm thầm thề lần sau, lần sau tuyệt đối không thể lôi lòng tốt ra dùng với sếp.

- Đợi một chút.

- Dạ? – Huyền Chi hai mắt lấp lánh. Có phải sếp đột nhiên lương tâm trỗi dậy, muốn phóng thích cho cô?

- Chổi ở bên kia. – Anh hất cằm về phía góc bếp, sau đó… đương nhiên là nhàn nhã ngồi xuống sofa xem tivi.

- >O< - Chút hi vọng nhỏ bé hoàn toàn sụp đổ, Huyền Chi tội nghiệp ngậm ngùi nai lưng ra lao động công ích phục vụ sếp tổng.

8 giờ 30 phút,

Huyền Chi bơ phờ thở không ra hơi. Đây mà gọi là phòng ở ư? Bụi bặm khắp nơi, mạng nhện giăng đầy các ngóc ngách, đồ đạc lộn xộn,… rốt cuộc sếp đã làm gì với nó thế? Hít một hơi thật sâu, lại tiếp tục cắm cúi lau dọn.

Trong khi đó, ở bên ngoài, có người nhìn thoáng qua thì có vẻ như đang bình thản xem tivi, nhưng thực chất cứ cách vài phút lại liếc nhìn cái đồng hồ, sắc mặt ngày càng âm trầm.

Được lắm, cái cô gái phiền phức này, lại dám chơi bời đến quên cả trời đất. Đợi cô trở về nhất định phải dạy dỗ cô một chút mới được.

King koong…

Tiếng chuông đúng lúc vang lên.

Anh còn chưa kịp phản ứng lại thì âm thanh lanh lảnh ngọt ngào đã lọt vào tai.

- Anh Hạo Trạch!!! Mau mở cửa, em về rồi.

- Volume của em có thể to hơn nữa được không? – Anh quắc mắt nhìn cô. Cô muốn thông báo cho tất cả mọi người ở đây là anh mới nhận nuôi thêm một đứa con gái à?

- Hihi… - Cô cười lấy lòng, lách qua người anh chui tọt vào nhà.

- Hiện tại là mấy giờ rồi mới thèm mò mặt về nhà? Con gái con đứa gì mà ra ngoài chơi bời đến tận đêm khuya thế hả? Có biết buổi tối ra đường một mình nguy hiểm lắm không? Em… – Anh đóng cửa, bắt đầu sẵng giọng dạy bảo.

- Còn chưa đến 9 giờ mà? – Cô hồn nhiên. – Elvis chẳng bao giờ quản giờ giấc của em cả. Cho dù em có đi đến tận nửa đêm anh ấy cũng không nhíu mày lấy một cái. – Thực chất là anh còn ngày ngày cầu nguyện mong cô biến mất luôn đi cho nhẹ nợ ấy chứ.

- Em dám đem anh ra so sánh với hắn ta? – Đầu anh muốn nổ tung. Cái cô gái chết tiệt này không phải là không biết điều một hai chút đâu.

- Không phải không phải. Em chỉ kể chuyện, kể chuyện cho anh nghe thôi. – Cô lắc đầu nguầy nguậy, lùi từng bước về phía sau. Tại sao cô lại có thê quên là con người rất ghét bị đem ra so sánh, đặc biệt là bệnh nhân tâm thần nhỉ? – Em chỉ muốn anh hiểu thêm về cuộc sống của em thôi mà. Đừng tức giận á, nếu không sẽ…

- Chết sớm. – Anh tiếp lời, tròng mắt đảo vòng vòng.

- Rất tốt, rất tốt, anh thuộc bài thật nhanh. – Cô hài lòng cười ha ha. Thì ra dạy học lại có cảm giác thành tựu thế này.

- Giám đốc, tôi…

- Áaaaa… - Vừa quay đầu đã thấy một bóng người đứng sừng sững ở đó ôm cây chổi, cô sợ đến nỗi lăn đùng ra đất, hét toáng lên.

- AoA – Huyền Chi cũng bị doạ cho thừ người. Trong nhà sếp có một cô gái? Còn có… - Cô… là cô? – Huyền Chi sửng sốt, mắt mở to hết cỡ.

- Hả? Em đương nhiên là em rồi. – Cô gật đầu, mới chợt nhận ra, lắp bắp. – Chị… chị… chị… chị không phải là bạn gái anh ấy ư?

- Chu Khả Di!!!!!!! – Anh gầm lên. Anh từ khi nào thì có bạn gái?

- A a a… có phải em đã quấy rầy không gian riêng tư của hai người không? – ‘Cho nên anh mới giận dữ như thế?’ – A a a… thật xin lỗi, thật xin lỗi. Em… em đi ra ngoài… tự nhiên, xin mời cứ tự nhiên. – Cô cuống quít tông cửa lao ra.

- Em… - Anh còn chưa kịp nói hết câu, đã thấy bóng cô biến mất ngoài cửa. – Phiền phức… – Lại chưa kịp nhấc chân đuổi theo, đã thấy ai đó lao ngược trở về.

- Xin lỗi! Xin lỗi!! – Cô cười ái ngại, phi thân về phòng.

- Hở? – Huyền Chi không hiểu gì cả, ngây người nhìn cánh cửa đóng im ỉm, lại quay lại nhìn sếp, đầu óc chưa kịp tiếp nhận hết thông tin. – Hai người… hai người…

Cạchhh…

Cánh cửa mở ra cắt đứt lời nói của Huyền Chi.

Cô lọc cọc kéo theo vali đi về phía cửa.

- Chu Khả Di, em muốn làm cái gì?? – Anh một tay giữ cái vali to uỵch của cô, một tay túm lấy cái người chuyên gây náo loạn kia lại, lo lắng lên tiếng.

- Em trở về Mỹ.

- Gì hả?

- Anh cũng đã có bạn gái rồi, em ở đây nào còn ý nghĩa gì nữa, phải không? – Cô nhìn anh, lại nhìn Huyền Chi, chậm rãi giải thích, nhưng vào tai Huyền Chi nhà ta lại biến thành một ý nghĩa hoàn toàn khác.

- Ăn nói linh tinh. – Anh trừng mắt.

- Ai ăn nói linh tinh chứ? Em nói có sách mách có chứng nhá. Hôm trước rõ ràng em nhìn thấy anh cùng cô ấy ngồi tâm tình với nhau ở cửa hàng Cầu Vồng, giờ cô ấy lại tới nhà anh lau lau dọn dọn. Hừ, anh muốn qua mặt em? Còn lâu nhá!!? – Cô vênh mặt.

- Cô Chu, cô hiểu lầm rồi. Cô phải nghe tôi giải thích, đừng manh động. – Thấy tình hình không ổn, Huyền Chi vội vàng lao tới nắm chặt lấy tay Khả Di. Mặc dù rất là khó hiểu, nhưng thấy thái độ của sếp như vậy, chắc chắn cô gái kia thân phận không đơn giản. Giờ vì cô mà cô gái kia đòi rời đi, sếp không cắt cổ cô đánh tiết canh mới lạ.

Sau khi nghe Huyền Chi giải thích tuốt tuồn tuột, sắc mặt cô không những không tươi sáng hơn mà còn trở nên khó coi vô cùng. Vì sao vậy?

Thứ nhất… cô chắc chắn sẽ bị anh quạt cho một trận cái tội ăn nói ba lăng nhăng, suy đoán tùm lum tùm la.

Thứ hai… giới tính của anh thật sự lệch lạc mất rồi. Mĩ nữ xinh đẹp quyến rũ thế kia suốt ngày ở bên cạnh mà cũng không động lòng lấy một xíu, anh thật sự không phải là đàn ông.

- Cô Chu, mọi chuyện tôi nói đều là sự thật. Tôi với Giám đốc hoàn toàn không có cái quan hệ như cô tưởng đâu. – Huyền Chi rưng rưng. Công việc của cô, bát cơm của cô, mạng sống của cô đều phụ thuộc vào cô gái này đó. Nếu như cô ấy nhất quyết đòi rời bỏ sếp, như vậy chẳng phải cô sẽ chết thảm ư?

- Thật… thật sao? – Cô xấu hổ cười gượng gạo.

- Hừ!!? – Anh khoanh tay trước ngực, lườm cô một cái sắc lẻm.

- Anh Hạo Trạch!!!!!!!! – Cô xun xoe bay qua, túm lấy cánh tay anh lắc lắc không ngừng. – Đừng tức giận, đừng tức giận. Là em sai rồi. Em không nên ăn nói lung tung, không nên đem cái danh hiệu bạn gái của anh quăng đi quăng lại. Trong lòng em bây giờ đang vô cùng hối hận, lương tâm rất rất là cắn dứt, em nên nghe anh nói, nên tin tưởng vào lời nói ngàn vàng của anh. Em thật sự biết sai rồi. Cho nên anh đừng tức giận nữa có được không? Anh Hạo Trạch!

- Được rồi được rồi, không tức giận, anh không tức giận là được. – Anh giương cờ trắng đầu hàng. Cô gái này, năng lực làm nũng thật sự không thể xem thường được. Rõ ràng vừa rồi anh còn giận đến tím tái mặt mũi, giờ lại chỉ vì mấy câu khua môi múa mép vớ vẩn của cô mà khoé miệng cong lên. Haizzzz… Đúng là tiểu yêu tinh mà!

- @O@ - Huyền Chi chết lặng. Cái này, cái cảnh này, có thể đem ra doạ trẻ con rồi đấy. Cô gái kia giọng nói thật ngọt, lại rất biết cách làm nũng, thật sự rất là lợi hại đó. Nhưng mà nhưng mà… sếp cũng… sếp… sếp… sếp có phải là thật sự bị ai đó dùng bả chuột đầu độc rồi không??

- Chị Huyền Chi!!! Vừa rồi thật xin lỗi vì đã hiểu lầm chị. Chị đừng để bụng mà tội nghiệp em. Để khi nào chị rảnh em mời chị ăn một bữa cơm tạ tội nhé? – Thấy bên này tạm ổn, cô không chần chừ đẩy anh ra lao thẳng sang bên kia, đôi mắt to tròn sáng ngời nhìn Huyền Chi đầy áy náy.

- Không cần đâu. – Huyền Chi giật bắn mình, vội lắc đầu. ‘Cô gái à, cô đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó có được không? Còn nữa, đừng gọi tên tôi ngọt xớt như thế, tôi nhận không nổi đâu.’

- Chị vẫn còn giận em ư? – Cô rưng rưng, bày ra vẻ mặt uỷ khuất nhìn sang anh. – Anh Hạo Trạch! Làm sao bây giờ, chị Huyền Chi giận em mất rồi!!!

- Hửm? – Anh nhướn mày.

- Không… tôi không giận cô, thật đấy. – Huyền Chi vã mồ hôi. ‘Sếp ơi, tôi nào dám giận bạn gái sếp chứ, tôi chỉ là một cô thư kí bé nhỏ thôi. Sếp đừng nhìn tôi bằng ánh mắt sặc mùi thuốc súng thế mà, tôi sợ lắm a!!’

- Vậy ngày mai em mời chị đi ăn.

- Tôi… - Còn muốn từ chối, nhưng thấy vẻ mặt chờ mong kia, Huyền Chi lại chỉ có thể cắn răng gật đầu. Yêu tinh, cô gái này đúng là một con tiểu yêu tinh.

- Chị về cẩn thận nhé!! – Cô cười tít mắt vẫy vẫy tay. – Ngày mai gặp lại.

Cạchhhh…

Cửa vừa đóng, cô đã sán lại gần anh, quan sát thật kĩ đén từng sợi lông mày, càng nhìn lại càng đau lòng.

- Chậc chậc… thật là đáng tiếc! – Cô ngồi bó gối bên chân anh, ủ dột.

- Cái gì đáng tiếc? – Anh ném điều khiển qua một bên, khó hiểu hỏi.

- Tại sao anh lại là gay? – Cô ngước nhìn anh bằng đôi mắt chan chứa ánh lệ.

Rầmmmmm…

---------------------------------------

2.

- Đi thôi! – Anh cầm chìa khoá, ngoắc ngoắc ngón tay với cô.

- Đi đâu? – Cô ngồi co ro đằng sau sofa, run run lí nhí. Vừa rồi anh thật là đáng sợ, cũng may là cô kịp trốn đi, nếu không nhất định đã trở thành oan hồn dưới cơn thịnh nộ của anh rồi.

- Ăn tối.

- Anh còn chưa ăn? – Cô nhảy dựng lên, trợn mắt khua tay múa chân, ném luôn mấy cọng sợ hãi đi một cách không thương tiếc. – Anh có biết ăn đúng bữa rất là quan trọng đối với sức khoẻ hay không? Nếu như thường xuyên ăn uống không điều độ, cơ thể sẽ…

- Được rồi được rồi, dù sao anh cũng sẽ chết sớm rồi, đừng có lải nhải nữa. – Anh bóp trán, tiến lại gần kéo cái con nhím xù lông kia thẳng tay quẳng ra ngoài.

- À thực ra anh không cần đưa em đi cùng đâu. Em đã ăn tối rồi. – Ngồi trên xe, cô thành thực nói. Cô biết anh nhiều tiền, nhưng cũng không cần hoang phí như thế đâu. Vừa rồi cô đã ăn một bát phở, hai quả trứng vịt lộn, thêm một bát bún và một cái bánh bao chiên nữa, chắc cũng đủ no đến sáng mai rồi.

- … - Im lặng, chỉ có ánh mắt phẫn nộ là chiếu thẳng vào người cô. Cô gái chết tiệt, anh vì ai mà cả buổi phải ôm bụng đói ngồi đợi hả? Kết quả là cô lại một mình hưởng thụ bữa cơm ngon lành, sau đó còn đòi xách vali trở về Mỹ??????

- A ha… đột nhiên em lại thấy rất là đói, đói quá đi mất. Mau đi nhanh thôi. Mà chúng ta đi đâu ăn vậy? Tuy đã quá giờ, nhưng mà anh cũng không thể chỉ ăn qua loa được. Tốt nhất là… – Cô cười ha ha, trong lòng thầm kêu khổ thay cái dạ dày đáng thương vừa mới ngày thứ hai về Việt Nam đã bị người ta ngược đãi.

- Im miệng. – Cô mà còn tiếp tục bô lô ba la nữa, anh thật sự không chắc mình có thể kiềm chế không đạp cô xuống đường hay không đâu.

Và thế là trong quán ăn xa hoa xuất hiện một con hổ lịch thiệp chậm rãi thưởng thức mĩ vị, đối diện là một con thỏ con suốt cả buổi chỉ chống cằm nhặt mỗi cà rốt mà gặm.

- Em là thỏ đấy à? – Anh phì cười.

- Chẳng lẽ pháp luật quy định chỉ có thỏ mới được ăn cà rốt à? – Cô nuốt miếng cà rốt cuối cùng, buông đũa chống cằm ngồi… ngắm anh.

- Nhắm mắt lại. – Anh gắt. Đang ăn mà cứ có người nhìn chằm chằm lộ liễu thế này thì làm sao mà tiêu hoá được?

- Xí! Đồ keo kiệt! – Cô bĩu môi.

Tưởng đẹp trai thì ngon lắm à, ngắm có một tí mà nhặng xị hết cả lên, cứ làm như cô sẽ lập tức nhảy bổ đến nuốt chửng anh không bằng í.

Ngồi một lát, cô nhàm chán đến nỗi hai mắt cứ díp vào, đột nhiên trong đầu nổ oành một tiếng. Chết chưa, thiếu chút thì quên mất nhiệm vụ rồi. Cô nhanh chóng lôi quyển sổ trong túi xách ra, ngồi thẳng người bày ra dáng vẻ nghiêm túc nhất.

- Làm gì thế? – Anh dừng đũa, khó hiểu nhìn cô.

- À, anh biết đấy, em là một con người rất là thật thà, không lừa dối ai quá nhiều, cũng không trừng trị ai quá thảm. Thân là một bác sĩ tâm lí tương lai, em luôn đặt lợi ích của bản thân lên hàng đầu… a nhầm… ý của em là lợi ích của bệnh nhân. – Cô vòng vo, mắt đảo lia lịa. – Em đã nhận lời anh họ, đương nhiên sẽ không về đây làm kẻ ăn không ngồi dồi chuyên đi gây phiền phức …!~(&$%*%^… Em hiện tại sẽ khám bệnh cho anh, nhưng anh phải trả lời thành thật đấy.

- #.# - Anh liếc mắt nhìn cô đầy khinh thường. Nói cả buổi thì ra là cô muốn khám bệnh.

- Xin hỏi trong suốt 25 năm cuộc đời mình, anh đã từng có bạn gái chưa? – Cô đằng hắng, nghiêm túc vào vấn đề chính.

- Không có.

- Ồ… - Cô gật gù, loẹt xoẹt viết gì đó vào quyển sổ.

- Vậy anh có từng yêu người con gái nào không?

- Không.

- Hay là thích cũng được?

- Không.

- Nói tóm lại là anh có hứng thú với phụ nữ không? – Cô hơi sốt ruột.

- Không. – ‘Trước đây thì không.’ Trong lòng anh âm thầm bổ sung.

- @@ - Cô nhìn anh kì dị, lại cắm cúi viết viết. Trong lòng âm thầm trợn mắt nhe nanh, thấy chưa thấy chưa, còn nói là mình bình thường. Bình thường mà thế à? – Anh… vậy anh… - Cô cầm cốc nước lên tu ừng ực, lại hằng giọng vài cái, mới run run nói. - … anh có hứng thú với đàn ông không?

- … - Anh nhướn mày.

- Có ư? – Cô lo lắng nhìn anh. Không xong không xong, xem ra cô thật sự phải nghiên cứu phương pháp chữa chứng lệch lạc giới tính rồi.

- Không có. – Sau một hồi im lặng, đợi cô toát hết mồ hôi vì căng thẳng anh mới chậm chạp lắc đầu.

- À… - Cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà lập tức nhíu mày nhíu mày nhíu mày. – Anh không có hứng thú với phụ nữ, cũng không có cảm giác với đàn ông????

- Ngay từ đầu anh đã nói là anh không bị cái gì cả. Anh hoàn toàn bình thường. – Anh dí dí trán cô, cười cười.

- Bình thường? – Cơ mặt cô co giật liên tục, đôi mắt nhìn chằm chằm những gì ghi chép được.

- Anh không phải là hoàn toàn không có hứng thú với phụ nữ, chỉ là trước đây chưa từng có mà thôi. – Anh thật lòng nói.

- Ý của anh là? - Cô chớp chớp mắt khó hiểu. Có là có mà không có là không có, làm gì mà còn chia trước đây với hiện tại cho mệt?

- Anh chưa tìm được người thích hợp, cho nên mới chưa có bạn gái. – Anh nói thẳng ra.

- Àaaaaa……… - Cô bừng tỉnh đại ngộ, gật gù gật gù. – Hoá ra anh không phải là gay, mà chỉ mới có xu hướng gay thôi.

- Chu Khả Di!! – Anh gầm lên, thiếu chút không kìm được lật tung cả cái bàn trước mặt.

- Ái… - Cô giật mình, không cần nghĩ ngợi gì liền bay qua túm lấy ống tay áo anh. – Anh đừng tức giận, tức giận quá nhất định sẽ chết sớm nha. Cũng đừng trừng mắt như vậy, trừng nhiều sẽ bị lé đó. Còn có, đừng nghiến răng nữa, nghiến nữa sẽ rụng hết mất…

- Câm miệng! – Anh đập tiền xuống mặt bàn, không kiêng nể túm cổ áo cô xách thẳng ra ngoài rồi giơ chân đá vào trong xe.

Rầmmm…

Cửa xe đáng thương bị anh công khai hành hạ, chỉ có thể âm thầm rơi nước mắt, uất ức nhìn cái người đầu sỏ gây tai hoạ đang co ro cúm rúm ở một góc.

Xịch… Xịchhh… Vèooo…

Anh hung hăng khởi động xe, không thèm liếc mắt nhìn cô gái đáng chết kia một cái, không đúng… là không dám nhìn, nhìn một cái đảm bảo hậu hoạ khôn lường.

- Anh Hạo Trạch! – Anh đã tận lực nhẫn nhịn, nhưng có người nào đó lại vẫn không biết điều tiếp tục lên tiếng.

- Im ngay! – Cô còn nói thêm một chữ, anh thật sự sẽ phát điên mất.

- OxO – Cô ngoan ngoãn ngậm miệng. Làm người là phải biết thời thế, khiến người ta tức giận xong chỉ có thể có hai con đường: một là gắng sức xun xoe nịnh nọt nhận tội; hai là… chọc cho hắn đột tử luôn để tránh hậu hoạ về sau.

Một lúc sau,

- Anh Hạo Trạch!! – Cô khe khẽ lên tiếng, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của anh. Chỉ cần anh manh động, cô liền hét lên. Đừng coi thường cô nha, công lực la hét của cô là đỉnh của lòng chảo đó.

- …

- Thực ra… - Thấy anh không có phản ứng gì, cô bạo dạn hơn một chút, nói ra câu an ủi duy nhất mà mình nghĩ ra nãy giờ. - … gay cũng không phải cái gì kinh khủng lắm.

Kéttttttttt…………

Chiếc xe đột nhiên phanh gấp, cô không chú ý bị ông nội quán tính làm cho bắn thẳng về phía trước, đầu đập vào cửa kính đau đến trợn mắt nhe răng.

- Anh… anh… anh… - Cô lắp bắp kinh hãi, một tay ôm đầu, một tay chỉ thẳng về phía anh, phẫn nộ quát ầm lên. – Anh muốn giết người à? Lái xe cái kiểu gì kì cục vậy?!!? Muốn phanh thì phanh từ từ chút, không thì cũng phải báo cho em biết một tiếng chứ? Anh… anh… anh… anh… anh nhớ cho em, cho dù có chết em cũng kéo anh theo. Cái đồ độc ác! Đồ siêu cấp xấu xa! Đồ bụng dạ hẹp hòi! Đồ… đồ…

- O.O – Mở to mắt nhìn chằm chằm cái miệng bé nhỏ đang không ngừng hoạt động của cô, anh chỉ hận không thể lập tức đá bay cô ra khỏi xe, nhưng… lại nhìn lên cục u trên trán cô một chút… được rồi, là anh… có chút chút sai.

- Anh… anh… anh… - Cô vẫn còn chưa mắng đủ, đang suy nghĩ nên mắng tiếp như thế nào, bỗng cảm thấy trên trán có cái gì lành lạnh chạm vào. Vừa nhìn kĩ đã giật bắn mình, co rúm thành một cục. – Anh làm cái gì?

- Bị đau như vậy mà miệng còn to gớm. – Anh lườm cô một cái, tiếp tục nhè nhẹ giúp cô xoa xoa chỗ bị đau.

- À… - Nhận thấy thiện chí trong ánh mắt anh, cô thở phào một hơi, toàn thân cũng thả lỏng, rất chi là thoải mái tiếp nhận sự chăm sóc của người nào đó. Đột nhiên trong đầu loé lên một ánh sáng chói loà. – Anh Hạo Trạch!!!

- Im lặng!

- Không phải anh nói là chưa tìm được người thích hợp ư? – Cô bỏ ngoài tai câu cảnh cáo của anh, chớp chớp mắt tiếp tục nói.

- Rồi sao? – Anh cảnh giác nhìn cô. Sau mấy lần chiến đấu, anh đã linh hội được một điều: trong đầu cô gái này tuyệt nhiên không có thứ gì gọi là bình thường.

- Em đã bán thân cho anh rồi, không phải sao? – Cô nhìn anh với ánh mắt lấp lánh đầy quỷ dị. – Cho nên… điều này anh không cần lo lắng nữa. Ngày mai em sẽ…

- Khả Di! – Anh lúng túng rụt tay lại, mặt bỗng đỏ bừng. – Em… em không thấy như thế là hơi vội vàng sao?

- Không vội không vội. – Cô xua xua tay. Chỉ cần nghĩ đến là cô đã rất nóng lòng rồi, làm sao mà đợi được nữa chứ?

- Nhưng mà… chúng ta còn chưa thực sự hiểu nhau. Anh sợ em sẽ hối hận. – Anh nhìn cô bằng ánh mắt sâu thăm thẳm.

- À, từ từ rồi sẽ hiểu thôi mà. – Cô gật gù, bỗng nhiên nhíu mày. ‘Hiểu nhau’ với cả việc cô định làm thì có liên quan gì nhỉ? Còn có tại sao ‘hiểu nhau’ lại lôi theo cả ‘hối hận’ vào đây? – Anh yên tâm đi, em làm việc từ trước tới giờ chưa bao giờ hối hận cả.

- Em còn nhỏ…

- Em đã 20 tuổi rồi, không còn là đứa trẻ con nữa. – Cô sợ anh không tin, liền lôi giấy tờ tuỳ thân chìa ra trước mặt anh làm bằng chứng.

- Nhưng mà… chuyện này… - Anh vẫn còn do dự. – Hạnh phúc cả đời không thể dễ dàng quyết định bừa bãi như vậy được.

- Em biết em biết. – Cô gật gà gật gù, cười nịnh nọt. – Nhưng không thử làm sao biết là có được hay không, anh thấy có đúng không? Không biết chừng anh còn có thể có được một người vợ như ý, tạo dựng được một gia đình hạnh phúc cũng nên.

- Ừm…

- Vậy quyết định nhé, ngày mai em sẽ đăng tin tuyển bạn gái cho anh. – Cô hào hứng nói, ánh mắt cũng toả sáng rạng ngời. – Cứ coi như là em trả nợ cho anh đi.

- Cái gì??? – Anh ngây người. Vậy ra nãy giờ cái mà anh với cô nghĩ là hoàn toàn khác nhau? Ngu ngốc, anh lại còn ở đó tưởng tượng đến cảnh cô ngồi bên bàn cơm chờ đợi mình đi làm về với ánh mắt dịu dàng nữa chứ. Còn có, mỗi buổi sáng thức dậy sẽ nhìn thấy cô ngủ say sưa trong lòng mình, khoé môi đọng lại nụ cười ngọt ngào…

- Anh yên tâm, cứ tin tưởng vào em. – Thấy anh im lặng, cô nghĩ anh không tin, bèn vỗ ngực cam đoan. – Em đảm bảo sẽ kiếm cho anh một cô bạn gái như ý.

- Chu Khả Di, nếu như em không muốn phải đi bộ về thì lập tức ngậm miệng lại cho anh.

- ?_?

---------------------------------------

3.

Về đến nhà, anh không thèm nhìn cô lấy một lần, hằm hằm trở về phòng đóng cửa đến rầm một cái. Hiện tại anh cần thời gian để vỗ về trái tim non nớt vừa mới bị tổn thương nghiêm trọng của mình.

Cô ngu ngơ nhìn bóng anh lừ đừ biến mất, gãi gãi đầu. Có phải vừa rồi nghe cô nói sẽ giúp anh tìm bạn gái cho nên anh nhất thời vui quá hoá dồ không? Hay là… độc thân bao nhiêu năm nay giờ đột nhiên có cơ hội tìm được bạn gái nên dây thần kinh bị kích động dẫn đến tâm thần không ổn định? Thôi được rồi, cô cho anh thời gian bình tĩnh lại đấy.

Cạchhh…

Vừa vào phòng, cô đã lao ngay đến mở vali lôi ra một đống đồ.

Một cái đồng hồ báo thức con bò…

Thêm một cái con cua…

Lại tiếp tục một cái con lợn…

Đến một cái con khủng long…

Tiếp bước một cái con chuột…

Sau khi lôi đủ mười mấy cái đồng hồ ra, cô bắt đầu tỉ mỉ thực hiện một loạt các hành động quan trọng cần sự chính xác và tập trung cao độ: chỉnh lại giờ giấc, hẹn giờ, đặt chuông, vân vân và vân vân.

Sáng mai cô không thể dậy muộn được. Cô muốn bám theo anh đến chỗ làm. Người ta thường nói biết địch biết ta trăm trận trăm thắng. Cô nhất định phải tìm hiểu anh thật kĩ càng, như vậy mới có thể giúp anh tuyển được vợ hiền chứ, có phải hay không?

Cứ như vậy, cô khí thế sục sôi bước vào giấc ngủ, hoàn toàn quên hẳn mục đích ban đầu, đem mình từ bác sĩ tâm lý thăng cấp thành bà mối.

Tít… tít… tít…

Reeng… reeng… reeng…

Bòm… bòm… bòm…

Éc… éc… éc…

Tưng… tưng… tưng…

Khục… khục… khục…

Một tổ hợp âm thanh rất chi là quái dị vang lên như sấm dậy khiến người nào đó đang vui vẻ trong mộng đẹp phải bừng tỉnh ngồi bật dậy. Người đó là ai?

- Chu Khả Di, em… - Anh hoảng hốt đạp cửa, liền cứng họng không nói được lời nào.

Đầu giường, trên tủ, dưới sàn nhà, thậm chí ngay cả dưới gầm giường đều bày la liệt đồng hồ báo thức các loại – cũng chính là nguồn gốc của chuỗi tiếng động rợp trời ban nãy. Còn trên giường thì đầy rẫy những con gấu bông với đủ kích cỡ to nhỏ các loại nằm chen chúc. Nói tóm lại, bao công sức thu dọn sắp xếp của Huyền Chi bé nhỏ tội nghiệp hôm qua đã bị ai đó hồn nhiên đạp vào thùng rác một cách không thương tiếc.

Giữa đống lộn xộn ấy chính là cô gái xinh đẹp như thiên thần, đáng yêu hơn cả thiên sứ khiến ai nhìn cũng… co giò bỏ chạy. Cô đang làm cái gì? Đương nhiên là vẫn ôm một con lợn tai xanh ngủ ngon lành, chân còn vắt vẻo gác lên đầu một con chó trụi lông.

- @@ - Anh mở to mắt nhìn, nhìn, lại tiếp tục nhìn. Cô gái kia, thật sự… thật sự… không phải là người.

Đang ngây ngốc bỗng nhiên tâm trí anh bị một hồi âm thanh đáng sợ khác kéo trở về đập bộp một cái vào thân xác.

PẰNG PẰNG ĐÙNG ĐOÀNG RẦM BÙM CHÁT CHÁT BING BOONG…

- Ưm… - Cái người đang ngủ say như chết kia cuối cùng cũng có phản ứng, lờ đờ ngồi dậy, gãi gãi mái tóc rối tung, đôi mắt mù mịt như không có tiêu cự liếc dọc liếc ngang, chợt dừng lại ở chỗ anh. – Chào buổi sáng! – Cô cười ngờ nghệch, giơ tay vẫy vẫy.

- O.O – Anh trợn mắt nhìn ai đó đang lắc la lắc lư như con lật đật đi vào phòng vệ sinh, miệng còn lẩm bẩm cái gì đó như người mộng du, dây thần kinh mỏng manh tội nghiệp một lần nữa bị kích động đến hỏng.

- Anh Hạo Trạch!! – Vừa ra khỏi phòng đã thấy cầm chìa khoá định ra khỏi nhà, cô liền nhảy đến túm chặt lấy tay anh, thiếu điều đu lên như con khỉ.

- Gì thế? – Anh giật mình đánh rơi cả chìa khoá. Cô gái này lại làm sao rồi, tự nhiên thét lên mà xông đến muốn doạ chết anh à?

- Cho em đến công ti anh đi!!!! – Cô nắm chặt tay áo anh quyết không buông, ánh mắt lấp lánh. Thấy anh có ý định từ chối liền giơ tay cam đoan. – Em đảm bảo sẽ không gây chuyện khiến anh bị sếp mắng.

- … - ‘Cho dù em có gây chuyện anh cũng không bị sếp mắng đâu.’

- Em sẽ ngoan ngoãn mà, ừm… đến đó anh chỉ cần coi như không quen biết em là được rồi. Anh cứ làm việc của anh, em gây chuyện của em… à nhầm, ý em là… em sẽ lo chuyện của em.

- Em đến đó làm cái gì? – Anh cố gắng bình tĩnh lại, cảnh giác hỏi. Tuy công ti của anh có thể nói là khá lớn, nhưng làm sao đủ sức chứa con tiểu yêu tinh chuyên náo loạn này?

- À em chỉ muốn đi tham quan một tí thôi. Em nghĩ nơi mà một người đẹp trai tài giỏi tốt bụng đáng yêu như anh làm việc chắc chắn rất là tuyệt vời. Mà anh biết đấy, phương châm sống của em chính là ‘Phải biến những nơi tuyệt vời thành toẹt vời’. – Cô nở nụ cười rất chi là ‘ngây thơ’.

- Khả Di, hay là em đi chơi chỗ khác đi. – Anh đẩy đẩy tay cô ra, trong lòng hồi chuông cảnh báo rung lên không ngừng. – Ở Việt Nam có rất nhiều nơi cho em chơi bời thoả thích. Nếu cần anh có thể tìm một hướng dẫn viên phục vụ riêng cho em trong vài ngày tới.

- Không cần, như vậy thật không tiết kiệm chút nào. – Cô chép miệng. – Em biết là anh rất có tiền, nhưng cũng không thể ngày ngày tiêu xài hoang phí như vậy được. Tiền là do anh tự kiếm ra, đáng lẽ anh phải biết xót chứ? Nếu như anh cảm thấy quá thừa tiền thì cứ quẳng cho em, em giúp anh tiêu được rồi. Anh yên tâm, không cần lo lắng cho em, tiền không phải em kiếm, đương nhiên tiêu nhiều đến đâu cũng sẽ không khổ sở chút nào. Anh chỉ cần chăm chỉ kiếm tiền thôi, tốt nhất đừng tiêu pha gì cả, cứ để em tiêu luôn cả phần của anh là tốt rồi. Đấy, anh thấy chưa, em rất là quan tâm đến anh nhá. Có phải hiện tại anh đang cảm động lắm không? Tốt, tốt, đưa thêm tiền cho em đi!!

- #>#

Đến công ti anh làm việc, cô thật sự bị vẻ ngoài của nó hấp dẫn đến hai mắt đều sáng rực lên. Chẹp chẹp… không ngờ nói nhăng nói cuội vậy mà cũng chuẩn phết á. Quả thật là tuyệt vời ông mặt trời!!

Nhân lúc anh đang bận gửi xe, cô liền chỉnh lại tư thế, duyên dáng bước vào, lập tức trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người.

- Xin chào! Tôi là Đinh Tố Tố, nhân viên công ty quảng cáo Creative. Tôi có thể giúp gì cho cô không? – Tố Tố là người phản ứng nhanh nhất, vứt luôn cốc cà phê đang uống dở chạy lại, đẩy nhân viên lễ tân hàng thật giá thật còn đang mơ màng sang một bên, mỉm cười đúng tiêu chuẩn, nói.

- Xin chào! Tôi tên Chu Khả Di! Rất vui được gặp cô. – Cô mỉm cười ngọt ngào, ánh mắt nhanh chóng đánh giá cô gái trước mắt. Ừm… xinh xắn, đáng yêu, nhiệt tình, còn có… chắc chắn rất thích buôn chuyện. Ha ha ông trời quả nhiên giúp cô, vừa vào đã gặp được đối tượng đáp ứng đầy đủ nhu cầu. Ha ha ha ha… - Cô Tố Tố hình như còn rất trẻ, là sinh viên đến thực tập phải không?

- A… phải phải. – Tố Tố kinh ngạc gật đầu, ánh mắt càng toả sáng. Mĩ nữ vừa xinh vừa rất biết nhìn người, oa… hôm nay cô trúng số rồi. – Làm sao cô biết? Tôi năm nay 21 tuổi, đang là sinh viên năm cuối. Còn cô?

- Vậy em phải gọi chị là chị rồi. – Cô tươi cười vui vẻ. Bắt chuyện thành công! – Gần 5 tháng nữa là tới sinh nhật 20 tuổi của em. Chị Tố Tố, chị có thời gian rảnh không? Em muốn hỏi chị một chút chuyện.

- Rảnh, rảnh, rảnh. – Tố Tố mừng còn chẳng kịp nữa là. Bình thường trong công ti tuy cũng có thể nói là thoải mái buôn dưa nhưng lại chẳng có ai thực sự nhiệt tình nghe cô nói cả. Đương nhiên không phải bọn họ không muốn, mà là không thể. Công việc chất đống, Giám đốc lại là người nghiêm khắc đáng sợ hơn cả quỷ dữ, chỉ cần chậm một chút thôi liền ăn mắng đến thối đầu. Haizzzz… đành chịu vậy. Trên đời làm gì có thứ gì cho không? Tiền lương cao, đãi ngộ tốt, đương nhiên công sức bỏ ra cũng phải gấp mấy lần bình thường rồi.

- Công ti chị có phải có người tên là Lâm Hạo Trạch không? – Cô bắt đầu dò hỏi.

- Lâm… Lâm cái gì? – Tố Tố giật thót, tưởng mình nghe lầm, không ngừng hỏi lại.

- Lâm Hạo Trạch. – Cô rảnh rọt nhắc lại từng chữ, trong lòng vô cùng thương xót cho mĩ nam đáng thương bị người ta lãng quên, đến cái tên cũng không được ghi nhớ.

- A… đúng, đúng là có người này. – ‘Hơn nữa còn không thể xem thường.’ – Tại sao em lại hỏi vể… ừm… người đó?

- À là thế này. – Cô hít một hơi thật sâu, bắt đầu kể lể. – Em có quen một người là cháu gái của bà ngoại của thằng chắt của anh trai của vợ của ông ngoại của con em trong tương lai. Vào một ngày mưa dầm mưa dề, sấm chớp đùng đoàng sáng rực cả một góc trời, có một bà mối gõ cửa nhà cháu gái của bà ngoại của thằng chắt của anh trai của vợ của ông ngoại của con em trong tương lai, nói là có đối tượng tốt muốn giới thiệu cho cháu gái của bà ngoại của thằng chắt của anh trai của vợ của ông ngoại của con em trong tương lai. Mà đối tượng đó chính là cái người có tên Lâm Hạo Trạch. Chị hiểu chứ?

- Ừ hiểu hiểu. – Tố Tốt đầu óc quay cuồng, gật bừa vài cái cho có lệ.

- Cho nên em mới tới đây tìm hiểu anh ta giúp cháu gái của bà ngoại của thằng chắt của anh trai của vợ của ông ngoại của con em trong tương lai, tránh để cháu gái của bà ngoại của thằng chắt của anh trai của vợ của ông ngoại của con em trong tương lai bị lừa đó mà. – Cô cười tít. Lí do như vậy hẳn cũng được coi là tạm ổn đi?

------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc Tiểu Yêu Tinh, Đừng Gây Chuyện của sweetmouse
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.