Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 6

Phiên bản Dịch · 2851 chữ

CHƯƠNG 6: NGÀY ĐẦU ĐI LÀM

Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm. Anh nói sẽ đến đón cô đi ăn sáng rồi chở cô lên công ti luôn. Cô đã dậy từ 7h sáng để chuẩn bị. Cô chọn một chiếc váy bút chì màu đen phối cùng một chiếc áo đỏ sát nạch kiểu công sở và một vest đen ở ngoài. Cô đi đôi giày búp bê màu đỏ nổi bật, và một cái túi xách hiệu Hermes Kelly. Cuối cùng là một chiếc đồng hồ trên tay

Cô vừa chuẩn bị xong thì điện thoại reo. Là anh gọi, cô bắt máy:

“Alo”

“Là anh đây”

“Em biết”

“Anh đang đứng trước cửa nhà em đây”

Cô vẫn giữ điện thoại bước ra ban công nhìn xuống. Anh đang đứng dựa người vào xe thoải mái nói chuyện. Anh thấy cô nên giơ tay lên chào cô

“Giờ thì xuống nhà được chưa Vợ yêu ?”

“Em xuống ngay”

Cô xuống nhà chào Ngoại rồi mới đi

“Chào buổi sáng Ngoại. Con đi nha Ngoại”

“Ăn sáng rồi hãy đi”

“Dạ, con sẽ ăn sáng với anh Minh rồi đến công ti luôn. Anh ấy đang đợi ở ngoài cửa”

“Thân mật quá ha” – Ông vừa nói vừa cười

“Ngoại này” – Cô ngại ngùng nói

“Đi làm đừng có bướng bỉnh quá đó”

“Dạ, con biết mà Ngoại. Con đi nha Ngoại”

“Cẩn thận đó”

“Dạ…”

“Con bé này lớn thật rồi” – Ông thầm nghĩ rồi vui vẻ tiếp tục ăn sáng

Một người làm đã nhanh chân chạy ra mở cổng cho cô

Anh đang dựa người vào xe. Dáng vẻ rất tuấn tú. Khiến cho những cô gái đi ngang qua suýt nữa đâm vào đâu đó vì mắt cứ dán vào anh. Vừa thấy cô bước ra, anh đứng thẳng dậy, lên tiếng:

“Chào buổi sáng, Vợ yêu”

“Chào buổi sáng anh”

“Lên xe nào”

Anh bước đến mở cửa xe cho cô, rồi mới nhanh chân trở lại ghế lái

“Em muốn ăn gì ?” – Vừa lên xe, anh vội hỏi

Cô chưa trả lời thì điện thoại anh reo. Anh vẫn nhìn cô đợi cô trả lời, không thèm để ý tới điện thoại đang reo. Thấy vậy, cô lên tiếng:

“Anh nghe điện thoại trước đi”

“Được” – Nói xong anh mới trả lời điện thoại

“Alo. Tôi biết rồi. Tôi sẽ đến sớm” – Anh lãnh đạm trả lời

“Được rồi. Giờ em muốn ăn gì ?” – Anh hỏi lại

“Em muốn đến công ti trước”

“Không được. Em định để bụng đói đến công ti sao ?”

“Em không đói”

“Được. Vậy chúng ta đến công ti trước rồi sẽ ăn sáng sau”

“Ừm”

Rồi anh lái xe chở cô lên công ti

Trong công ti lúc này, có một nhóm nhân viên nữ, đang đứng tại quầy lễ tân tám chuyện. Có một người lớn tiếng nhất, giọng nói cũng chảnh chọe nhất. Cô ta chính là Quách Mỹ An. Một ngày trước, cô ta còn độc quyền trên chiếc ghế thư kí của Chủ Tịch. Nhưng kể từ hôm nay thì cô ta lại là một thư kí phòng ngoài. Vì anh đã quyết định cho Châu My vào chức vụ thư kí riêng của anh.

“Chị An, nghe nói có người chia sẻ chức vụ của chị hả ?” – Người 1 nói

“Đang tức đây nè. Con nhỏ đó là cái gì mà dám chia sẻ vị trì của tao chứ” – Mỹ An hống hách trả lời

“Chị có biết gì về con nhỏ đó không ?” – Người 2 hỏi

“Không. Chỉ biết nó tên là Châu My thôi” – Mỹ An trả lời

“Chị gặp chưa ? Đẹp không chị ?” – Người 1 hỏi

“Làm sao đẹp bằng chị An được” – Người 2 nói thay

“Ờ há” – Người 1 tỏ vẻ đồng tình

“Chị coi chừng con nhỏ đó quyến rũ Chủ Tịch đó” – Người 2 nói tiếp

“Con nhỏ đó không có cửa đâu” – Mỹ An khẳng định

Cổng công ti bật mở khiến cho cuộc trò chuyện ngừng lại. Cô khoác tay anh thoải mái cười nói bước vào công ti mặc kệ mọi người đang nhìn

“Chị…Chị…Chủ Tịch…” – Người 1 ngạc nhiên nói

“Con nhỏ đó chắc là thư kí mới đó chị An” – Người 2 nghi hoặc

“Con nhỏ đó là cái gì mà dám khoác tay Chủ Tịch còn cười cười nói nói bước vào công ti. Được lắm! Tôi không tha cho cô đâu”

Đi đến giữa Đại sảnh thì có người bước đến chỗ cô và anh. Người này lên tiếng:

“Chào anh”

“Để anh giới thiệu. Đây là Châu My, thư kí mới của anh. Còn đây là Phó Giám Đốc, cũng là em họ của anh. Hai người làm quen đi”

“Chào anh. Em là Châu My. Mong anh chị bảo thêm” – Cô cúi đầu chào

“Chào em. Anh là Dương Tuấn Tú”

“Em cái gì ? Là chị dâu tương lại của chú đó”

“À thất lễ quá. Chị dâu”

“Không sao”

“Anh phải xuống công xưởng với em một chút”

“Được. Em lên phòng chờ anh. Tầng 5 cuối dãy. Hay để anh đưa em lên”

“Không cần đâu. Em tự lên được mà. Anh lo công việc của anh đi”

“Được. Lát nữa anh quay lại đưa em đi ăn sáng”

“Được rồi mà. Anh đi đi”

Sau khi anh cùng Tuấn Tú rời đi. Cô cũng đi vào, đến quầy lễ tân thì bị Mỹ An chặn lại. Cô ta hống hách lên tiếng:

“Cô là thư kí mới, Châu My ?”

“Phải. Tôi là Châu My. Xin hỏi chị là…?”

“Tôi là Quách Mỹ An, thư kí của Chủ Tịch”

“Ồ. Thất lễ rồi. Không biết chị An đây chặn tôi lại có gì chỉ bảo ?”

“Chỉ bảo thì phải xem thái độ của cô sau này đã. Cô là cái gì của Chủ Tịch mà dám khoác tay anh ấy trước mặt tôi ?”

“Vậy cin hỏi chị An đây còn là gì của Chủ Tịch ?”

“Cô là người mới nên không biết. Nói cho cô một lần tôi không muốn nhắc lại lần thứ 2 đâu. Tôi chính là vợ sắp cưới của Chủ Tịch”

“Ồ. Vậy sao ?”

“Cô biết điều thì tránh xa anh ấy ra. Nếu không tôi sẽ không tha cho cô đâu”

“Không tha thì cô định làm gì con bé ?” – Ba Dương từ xa đi tới bất ngờ lên tiếng

“Sắp có kịch hay coi rồi” – Cô thầm nghĩ

“ Con chào Bác” – Cô ta hơi hoảng hốt nói

“Con chào Ba” – Cô lễ phép chào

“Sao cô dám kêu bằng Ba chứ ?” – Mỹ An quát

“Ta nghe nói hôm nay con đến công ti. Nên ta đến xem thử thế nào” – Ba

Dương phớt lờ Mỹ An trò chuyện với cô

“Dạ, phiền Ba quá” – Cô mỉm cười trả lời

“Không sao. Mà con đã ăn sáng chưa ?”

“Dạ, con chưa ăn thưa ba”

“ Cô ta chỉ là thư kí mới thôi mà. Bác đâu cần phải phiền như vậy” – Mỹ An nịnh nọt

“Cô im đi. Tôi không nói chuyện với cô” – Ba Dương lạnh lùng

“Dạ, tại lúc sáng anh Minh có chút việc thưa Ba”

“ừm”

Nói chuyện với cô xong. Ba Dương mới nói đến Mỹ An. Ông quát:

“Còn cô đó”

“Dạ…Dạ…Con nghe đây thưa Bác”

“Thôi bỏ cái bộ mặt đó xuống đi. Bây giờ cô nói tôi nghe thử xem cô định sẽ làm gì Châu My. Cô biết Châu My là ai không hả ?”

“Dạ…cô ta là thư kí mới”

“Thiếu. Vậy là cô không biết cái quan trọng nhất rồi. Con bé chính là vị hôn thê của Chủ Tịch. Nói cách khác con bé là con dâu tương lai của nhà họ Dương”

“Cô ta….Sao có thể….?”

“Tôi có thể tùy tiện để cô làm gì được sao ? Đã vậy rồi, thì mỗi lần gặp cô, tôi đành phải diễn một vở hay thôi. Chứ biết làm sao ?” – Cô thầm nghĩ rồi giả vờ lên tiếng:

“Dạ thôi, bỏ qua đi Ba. Dù sao chị ấy cũng không biết”

“Con cứ ở yên đó. Để ba nói chuyện với cô ta. Nếu không sau này cô ta sẽ bắt nạt con”

“Dạ” – Cô nhỏ tiếng trả lời. Bộ mặt khá tội nghiệp mà trong lòng thì: “Diễn cho cô coi luôn nè. Sau này đã có Ba ra mặt cho tôi. Xem cô dám làm gì. Nếu vậy rồi thì, có chuyện gì liên quan tới cô, tôi cũng gián tiếp báo cho Ba. Để cho chết không có chỗ chôn” (P/s: Chị à có cần phải vậy không ? :3”

“Lần này tôi tạm bỏ qua cho cô. Nhưng cô đừng để tôi nhìn thấy cảnh này lần nữa. Còn nữa, cái cụm từ “Vợ tương lai” là để cho Châu My dùng chứ không phải để cho cô nói tùy tiện. Nghe rõ chưa hả ?” – Ba Dương nói tiếp

“Dạ....Con rõ rồi thưa Bác”

“Con đói không ? Ta đưa con đi ăn”

“Dạ, con không đói thưa Ba”

“Vậy ta dẫn con đi tham quan công ti”

“Dạ được”

Sau khi hai người rời đi, Mỹ An liên tục gõ gót giày xuống đất, thầm mắng: “Con nhỏ đó đúng là giả tạo mà. Để xem tôi có làm gì được cô hay không ?”

Vừa đi, hai người cũng vừa trò chuyện

“Cô ta là Mỹ An. Ta không thích cô ta chút nào. Chỉ là vì khả năng giao tiếp của cô ta rất tốt sẽ hỗ trợ được cho Thiên Minh. Sau này có con rồi cô ta sẽ rời công ti này sớm thôi”

“Dạ, Ba quá khen con rồi. Con vẫn chưa có kinh nghiệm. Cần phải học hỏi thêm nhiều lắm ạ!”

“Chỉ là do con khiêm tốn thôi. Thật sự ra, cô ta yêu Thiên Minh. Nhưng con đừng nghĩ nhiều. Thiên Minh chỉ xem cô ta là một thư kí bình thường thôi”

“Dạ, con không để ý đâu thưa Ba”

“Vậy thì tốt rồi. Nếu cô ta làm gì con cứ nói với ta. Ta lập tức xử lý ả thay con”

“Dạ”

Họ cùng cười nói suốt. Đến khi tham quan hết công ti, Ba Dương nói:

“Bây giờ chúng ta lên phòng của Thiên Minh. Rồi cùng đi dự cuộc họp giới thiệu con với mọi người luôn”

“Dạ được”

Đang đi thì điện thoại Ba Dương reo

“Ta nghe điện thoại một lát” – Ba Dương nói

“Dạ, con chờ Ba”

5 phút sau, Ba Dương trở lại nói:

“Ta có việc phải đi một lát. Con lên đó một mình được không ?”

“Dạ được. ba cứ đi đi. Đừng lo cho con”

“Được. Vậy ta đi đây”

“Dạ, Ba đi cẩn thận”

Sau khi Ba Dương rời đi, cô tiến đến thang máy để đi lên tầng 5

“Ding” – Cửa thang máy mở ra. Người trong thang máy lúc này chính là người cô hận nhất – Lý Vĩnh Tường. Anh ta dù có hóa thành tro cô cũng nhận ra. VĨnh Tường nhìn thấy cô vẻ mặt có hơi ngạc nhiên. Cô thì vẫn một vẻ mặt, không có chút thay đổi, bước vào. Sau khi cô bấm tầng 5, cửa thang máy đóng lại

“Em khỏe không ?” – Vĩnh Tường hỏi

“Rất khỏe”

“Em đang việc ở đây hả ?”

“Phải”

“Anh còn nợ em một lời xin lỗi. Anh…”

“Không cần phải nói. Tôi không muốn nghe”

“Thật sự từ ngày em ra đi, anh đã….”

“Ding” – Cửa thang máy mở ra

“Tôi đến rồi”

“À được. Khi khác nói”

Cô lạnh lùng bước ra khỏi thang máy. “Anh nghĩ tôi vẫn còn là một đứa ngốc của 8 năm trước hay sao ? Anh nói tôi sẽ tin sao ? Chuyện của năm đó, tôi vẫn chưa quên đâu. Anh chờ đó, tôi về đây cũng để khiến anh “chết không có chỗ chôn”. Tôi là người dễ dàng để cho người khác thương hại hay sao ? Anh mới chính là người bị tôi thương hại” Cô nhếch mép

Cô đang đứng trước phòng Chủ Tịch. Cô đẩy cánh cửa bước vào, chỉ thấy mỗi cái bàn làm việc. Không có ai, máy tính vẫn mở, áo khoác và túi xách của cô ta vẫn còn ở đây. Thì ra, còn một cánh cửa nữa mới vào tới phòng làm việc của Chủ Tịch. “Cô ta không ở ngoài này. Chắc chắn là ở trong đó rồi” – Cô nghĩ. Rồi nhẹ nhàng tiến lại gần cánh cửa đó, áp tai mình vào. Bên trong không có tiếng động. “Nhất định là đang làm chuyện mờ ám” – Cô đang nghĩ thì tiếng của cô ta từ bên trong phát ra: “Chủ Tịch…” – Nghe mà nổi hết da gà

Không biết vì sao cô lại thấy hơi nóng mặt. “Là cô đang ghen sao ? Không phải…không phải đâu. Các người dám làm gì sau lưng tôi. Được đã vậy thì tôi gọi người đến cùng chứng kiến. Để xem các người làm thế nào ?” – Cô nghĩ rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng

Cô lấy điện thoại ra gọi “Dạ, là con – Châu My đây thưa Ba. Con không tìm được phòng của anh Minh, Ba đi cùng con được không ạ ? Dạ con đang ở tầng 5. Vậy con sẽ chờ Ba ở thang máy. Dạ”

Cô cúp điện thoại, cởi áo khoác ra nhét vào torng túi xách. Rồi đi đến cửa thang máy đứng chờ. Thang máy vừa mở cửa, cô đã vội nói:

“Con chào Ba. Con có phiền Ba không ạ ?”

“Không đâu con gái. Ta dẫn con đi”

“Dạ”

Cô cùng Ba Dương đi thẳng vào phòng mà không có gõ cửa. Cánh cửa phòng anh vừa mở thì cảnh tượng trong phòng làm cô và ba Dương rất sốc.

Cô không nghĩ mọi việc lại đi quá xa như vậy. Đó chính là cảnh cô ta đang ngồi trên đùi anh, hai người đang….hôn nhau. Ba Dương quát lên:

“Các người đang làm gì vậy hả ?”

“Ba….Con….” – Anh ấp úng

Cô thật sự không ngờ được rằng hai người họ lại….lại hôn nhau. Trước mắt cô mọi vật đột nhiên tối sầm lại, rồi cô không thấy gì nữa. Và ngã xuống sàn. Ba Dương và anh hốt hoảng ho to: “Châu My”. Anh vội đẩy Mỹ An ra, nhanh chân đến đỡ cô

“Mau đưa con bé vào phòng nghỉ đi. Còn cô đứng đó làm gì ? Đi hoãn cuộc họp lại đi”

“Dạ….dạ….con đi ngay”

Anh để cô nằm trên chiếc giường lớn trong phòng nghỉ. Anh và Ba Dương ra sức gọi cô. Một lúc sau, cô từ từ mở mắt, vẻ mặt mệt mỏi

“Châu My. Con cảm thấy thế nào rồi ?”

“Con không sao thưa Ba. Chỉ hơi choáng thôi”

“Để ta ra ngoài lấy nước cho con nha”

“Dạ, không cần đâu Ba. Con muốn về nhà nghỉ”

“Được. Anh đưa em về” – Đến giờ anh mới lên tiếng

Anh đỡ cô ngồi dậy, lấy áo khoác lên cho cô. Anh để cô dựa vào người anh, rồi dìu cô đi ra. Mỹ An ở bên ngoài nhìn thấy cảnh này, tức muốn điên lên. Nhưng không dám làm gì. Ba Dương không đi cùng mà ở lại phòng làm việc

“Sao cô dám….?”

“Dạ….con…con…”

“Cô đừng nói với tôi là cô yêu Thiên Minh”

“Con….yêu anh ấy thật mà Bác”

“Tôi không cần biết. Thiên Minh chỉ có một người vợ là Châu My. Nhà họ Dương cũng chỉ có một đứa con dâu cũng chính là Châu My”

“Bác….Cô ta có gì hơn con chứ ?”

“Châu My là một Thạc sĩ tốt nghiệp ở Pháp. Còn là Tiểu Thư của nhà họ Châu danh tiếng. Như vậy có đủ hơn cô chưa ?”

“Nhưng…..nhưng….”

“Thôi đi. Tôi cho cô biết nếu con bé có chuyện gì tôi nhất định sẽ xử lý cô ngay lập tức”

“Bác….Bác.....”

Ngoài xe lúc này

“Châu My, em đừng giận. Nghe anh nói trước đã. Anh….”

“Em mệt rồi. Lúc khác hãy nói. Em muốn về nhà”

“Được được. Anh đưa em về nhà trước”

Anh chở cô về nhà. Cô vẫn im lặng đi thảng lên phòng. Anh chỉ nói vài câu với bác Trần rồi ra về. Trong lòng anh lúc này vừa vui vừa sợ. Vui là vì cô giận, có nghĩa là cô đang ghen, còn lo là cô vì chuyện này mà bệnh. Bây giờ chỉ còn cách đợi cô nguôi giận. Haizzz. Anh lặng lẽ thở dài

Bạn đang đọc Tiểu Thư Nhà Họ Châu của Châu Tú Anh Huỳnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.