Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 31B

Phiên bản Dịch · 4104 chữ

..

Buổi sáng thường được chào đón bằng một ánh bình minh rực rỡ, thế nhưng hôm nay lại khác. Từ lúc trời còn chưa sáng tôi đã bị đánh thức bởi một con chim.

O__O

Không đùa đâu.

CHIM đấy.

Chim Khách. Báo hiệu rằng: Sẽ có người đến thăm tôi.

=.=

Đùa chứ...

(^_^) /

Yahoooo

Có người đến thăm tôi này~ Yeah Yeah~ =))

Thế nên cứ trong tâm trạng vui vẻ yêu đời, tôi phấn khích chạy lăng quăng khắp vườn hoa tia chỗ này một chút, tia chỗ kia một chút để rồi.. tia phải cái cảnh chẳng mong muốn thấy vào lúc này

-_-

Yes, Thats right.

-Này~

*chân đá đá *

- ...

-Ê.

tay khều khều

Aishhh, sao mới sáng sớm đã gặp cái bản mặt chù ụ này thế >_< làm Choi thiếu gia đây cụt hứng hết sức.

Lay lay lắc lắc cả buổi trời mà chẳng thấy ừ hử gì cả, tôi nản lắm rồi nház :

- Ah~ Tae Yeon-ssi , cô đi đâu thế ạ? vẩy tay, hét to

-TaeYeon hả? TaeYeon đâu?

Cuối cùng thì cậu ta cũng chịu mở miệng, haha đã nói Choi leader này đâu phải dễ dàng khuất phục.

-Có đâu. Cậu lừa tớ căm phẫn

Ối dào~ giờ lại dỗ ngọt cái "bà hường" này, thiệt khổ mà ~>"<~

-Chứ nãy giờ tớ gọi khản cả cổ cậu có mảy may gì đâu. Phải dùng cách này chứ. Mà nói nghe coi,sao mới sáng mà buồn vậy?

Vừa hỏi tôi vừa cúi xuống phủi phủi cái bậc thềm rồi ngồi xuống nhìn cô bạn chờ đợi

-Tớ...

o0o

Đại Điện Gyeongbokgung

- Hoàng Thượng, đây là tất cả những gì hạ thần đã thu thập được trong một tháng theo sát Thái Tử.

Chầm chậm lật từng trang của tập hồ sơ vừa nhận trên tay, Hoàng Thượng khẽ mỉm cười hài lòng. Ngài đóng tập hồ sơ, nụ cười vẫn hiện rõ.

- Thái Tử đã trưởng thành, có lẽ đã đến lúc thực hiện Đại lễ đấy.

- - - -

Trên hành lang dạo quanh Vườn thượng Uyển, một người đàn bà xinh đẹp lẳng lặng nhìn ngắm một bông hoa tím thẫm. Kí ức về người đàn ông đầu tiên tặng bà bông hoa màu tím ùa về.

Bà và người đàn ông ấy đã có những tháng ngày hạnh phúc, cực kì hạnh phúc cho đến một ngày, một đứa bé trai ra đời - không phải con bà nhưng là con của người mà bà yêu thắm thiết.

Theo quy luật trong cung, người Phi tần nào hạ sinh trưởng tôn sẽ trở thành Mẫu Nghi thiên hạ. Thật không công bằng khi bà và cô ta đều hạ sanh cùng một ngày nhưng mọi xưng tụng đều giành cho cô ta, chỉ vì xuất thân từ một gia đình bình thường không cho phép bà tranh đua với một Thiên kim.

Và người đàn bà kia đã chính thức ngồi lên ngai vị mà lẽ ra là của bà và người người lẽ ra phải suy tôn con trai bà chứ không phải thằng nhóc kia là Thái Tử điện hạ.

Bà và con trai lại phải tủi nhục rời khỏi cung, sang sinh sống tại Anh. Thật ra đây là cách khôn ngoan để tránh việc tàn sát tranh giành quyền lực được giấu dưới lớp vỏ nhân nghĩa của những con người khoác lên mình bộ quốc phục và trao đổi với nhau bằng thứ từ ngữ cung đình rỗng tuếch.

Bà khinh thường sự giả nhân giả nghĩa ấy. Bà căm ghét những con người đã hắt hủi mẹ con bà. Và bà thất vọng vì người đàn ông bà đã từng yêu thương hơn chính bản thân. Thế nhưng..

Đã đến lúc bà và con trai phải giành lại những gì lẽ ra thuộc về mình.

Bất chấp giá nào bà cũng phải đưa con trai mình lên được ngôi vị Thái Tử.

-Tham kiến Thứ Phi nương nương!

Bà ngoảnh đầu nhin người đàn ông trước mặt rồi nhanh chóng trở về với bông hoa.

-Mọi chuyện như thế nào?

-Ổn ạ, nhưng...

-Sao ngươi lại ấp úng?

-Thần...

-Hwa tướng quân, ông làm sao vậy? Mau nói ta nghe.

-Thần đáng chết thưa nương nương, lẽ ra..

-CHUYỆN GÌ ĐÃ XẢY RA VỚI HOÀNG TỬ?

Bà gằng giọng, trừng mắt khiến người đàn ông đường đường là một người thống lĩnh thị vệ hoảng sợ.

- Hoàng tử không sao..chỉ là.. Noh Hae Na, bà ta dường như đã chú ý đến chuyến trở về lần này của Hoàng Tử Điện Hạ.. Gần đây muốn tiếp xúc với Lee Jun Ki không phải là chuyện dễ.

Lão tướng quân thì thầm, mắt láo liên quan sát sự thay đổi trên nét mặt người đàn bà đối diện.

-Haha, ta vốn đã biết điều này.

-Vậy sao người..

-Chỉ là muốn thử xem phỏng đoán của ta có đúng hay không.

-Chúng ta phải làm sao thưa Nương nương?

-Chưa đến lúc. Cái ta cần không nằm ở nơi này. Ta không cần cái mạng Lee Jun, ta chỉ cần một thứ.. thứ này còn khó hơn cả tính mạng của tên ranh con ấy

GaIn nở nụ cười nham hiểm, sự căm ghét và thù hận đã làm thay đổi một con người.

-Là thứ gì thưa nương nương?

-Là Man Hae Go công chúa.

-S..a..o?

Lão lắp bắp, mắt trợn ngược, dường như cái tin vừa nghe quá khó để mà đầu óc già nua của lão có thể tiếp nhận. Đúng lúc lão chẳng biết nói gì thì một giọng nói đã kịp thời cứu nguy.

- Mẹ, có chuyện gì vậy?

Lee Tuek tươi cười tiến lại gần GaIn, cậu khẽ nắm lấy tay bà.

-Không có chuyện gì. Thái Hậu có thích món quà ấy không?

GaIn mỉm cười hiền lành vuốt tóc con trai. Bà có thể ghê gớm với bất kì ai, nhưng "hổ dữ không ăn thịt con", với LeeTuek , bà một mực dịu dàng và yêu thương cậu hết lòng.

-Thái Hậu thích lắm. LeeJun huyng cũng thích nữa. Mẹ thật biết chọn

Cậu lại cười.

-Vậy thì tốt.

-Thần xin cáo lui. Hwa tướng quân nhận thấy lão trở thành người thừa, đành mở lời.

-Ừhm. Chúng ta về thôi. Con muốn ăn gì?

-Không cần nhọc lòng đâu mẹ, LeeJun huyng có rủ con chiều nay cưỡi ngựa và Hoàng Thượng cũng muốn mẹ con ta vào cung dùng yến - LeeTuek háo hức

-Tại sao lại có thể tự tiện gọi tên Thái Tử Điện Hạ?

Cả hai giật mình ngoảnh lại nhìn một đoàn người đang tiến dần qua Ngự Hoa Viên, người vừa cất lời là Hoàng Hậu.

- Con biết tội, xin nương nương tha thứ!

LeeTuek giật mình cúi đầu xin lỗi

- Phải chăng do xa cung đã lâu, cách biệt văn hoá khiến Hoàng tử quên đi thân phận mình, hay bởi vì nền giáo dục chưa nghiêm khắc?

Hae Na nói nhẹ nhàng, nhưng từ ngữ đều đả kích GaIn khiến bà tức giận.

-Nương Nương nói vậy có chăng là đang chê trách sự quản thúc của ta?

-Ta không có ý đó.

-Nhưng ..

-Có chuyện gì đang xảy ra? Sao lại ồn ào cạnh nơi ta ở?

Thái Tử Điện Hạ từ xa đi tới cắt đứt cuộc mâu thuẫn có nguy cơ tiến xa hơn.

- Thần xin cáo lui

Hoàng Tử và Thứ Phi lặng lẽ bước đi. Thái Tử Lee Jun nghiêm mặt nhìn mẹ mình

- Những lời Hoàng Hậu nói cũng thật khó nghe.

Rồi bỏ đi


Đã từ lâu, có lẽ khi vừa đặt chân lên hòn đảo này, vừa trông thấy gương mặt lém lỉnh ấy và khi trái tim hẫng đi một nhịp đập. Seo Joo Huyn đã nhận ra mình đã chú ý đến người đó - nhiều hơn những gì mà nàng có thể nghĩ đến.

Một con người nghiêm túc nhưng tính nết lại trẻ con.

Một quản giáo khó khăn nhưng luôn biết yêu chiều đúng mức

Im Yoona chỉ đơn giản mỉm cười khi nhìn thấy nàng hì hụi may vá hay chỉ một cái liếc mắt nhìn cũng khiến ai đó mất ngủ về đêm.

Lần đầu tiên có một người khuất phục được con tim ngang tàng của Seo tiểu thư nổi tiếng.

Đêm nay, nàng tiểu thư ấy lại thức trắng chỉ để đan cho xong đôi bao tay bằng len dạ. Tuy không đẹp nhưng nó là tập hợp tất cả tình cảm, công sức và những lần đâm kim vào tay rướm máu của nàng. Chỉ một mũi kim thì thành quả sẽ hoàn tất.

Nàng nghĩ về vẻ mặt sáng ngời khi người ấy nhận lấy nó, nàng mỉm cười.

Tình yêu quả thực có sức mạnh. Nó làm thay đổi cả một con người.

Khiến người ta chết trong một biển hạnh phúc và tê dại vì một cơn đau thắt lòng.

Liệu với nàng sẽ là gì chứ?

Nàng xếp câu hỏi đó vào ngăn chứa thời gian và chờ đợi.

Nhưng nàng nghĩ.. sẽ là một kết thúc hạnh phúc.

..


Cùng lúc đó

Ngoài khơi xa

-SooYoung, rốt cuộc thì đây là chiếc tàu hay là thuyền thúng vậy huh? Chính xác là 27 ngày trước chúng ta đã rời cảng Seoul và bây giờ - ngày thứ 28 này vẫn còn lênh đênh trên biển là sao?

Bom mệt mỏi chán nản thở dài ngồi xuống sofa, cạnh Dara khi cả nhóm giờ đang trên một con tàu to lớn, sang trọng.

- Aish! Đúng là shikshin, suốt ngày lo ăn uống. Chẳng phải cậu nói là biết chỗ con "cá sấu" đó đang trốn sao? - Tae lùn nhăn mặt

-Làm tốn thời gian bọn tớ - Fany tiếp lời

-Yahhhh~ Ai cần các cậu? Ban đầu tớ chỉ nhờ Bom unnie với Dara unnie đi bắt con nhóc đó về thôi. Ai cho các cậu đi theo? Nếu không phải hai cậu năn nỉ thì đừng có mơ >.<

Sò bực tức bắt chéo hay tay trước ngực.

-Mà nhóc Yoong cũng trẻ con thật, chuyện giữa Seo Huyn và Thunder chỉ là hiểu lầm thôi mà

Dara nhẹ nhàng xoa dịu đám nóng nóng tính.

-Cứng đầu, ngang bướng

Tae bĩu môi đánh giá

-Cố chấp, trẻ con

Nấm ú tiếp lời

-Bản chất di truyền của hai chị em họ Im - TaeNy "song kiếm hợp bích"

-Hai cậu.. Muốn kím chuyện hả? -Sò đang quê vì gần cả tháng trời trôi dạt trên biển mà vẫn không xác định được vị trí cái đảo mà cô em gái quý hoá đang ở. Giờ lại nghe cặp đôi kia châm chọc thì càng tức hơn nữa.

- Thôi thôi hai đứa đi ra ngoài ngắm biển đi. SooYoung cũng cần phải nghỉ ngơi , nhóc đã thức suốt mấy đêm rồi. Đừng lo lắng, sớm muộn cũng tìm ra đảo WANGUI thôi

Dara xoa vai bạn Sò an ủi.

TaeNy cũng biết điều rút lui , BomDa cũng ra tầng thượng của "chiến tàu Imtanic" hóng gió.

Dưới đây, Soo vừa chơp mắt thì đã bị một nhân viên đánh thức

- Tiểu Thư, bánh lái bị trật. Hiện các thợ đang cố gắng lắp lại nhưng tình hình không khả quan. Thuyền máy dự phòng đang được chuẩn bị, chúng tôi đã liên lạc về thành phố và tàu mới sẽ đến trong vòng 8 giờ nữa. Ngay bây giờ trên tàu khá hỗn loạn. Chúng ta phải làm sao đây ạ?

Tiếp lời nhân viên đó là một sự rung lắc mạnh bạo, SooYoung có cảm tưởng như có 1 trận động đất đang xảy ra. Lo lắng , cô nhóc ra lệnh:

- Trấn an mọi người. cố gắng khắc phục chỗ hỏng. Tôi sẽ đi gọi mọi người.

Người quản lí vừa rời khỏi Soo đã nhấc điện thoại gọi cho Bom yêu cầu đến tiền sảnh con tàu - nơi thuyền dự phòng đang chuẩn bị.

Giờ chỉ còn cặp TaeNy.

Tút... tút...tút

-Chuyện gì? - giọng Tae lùn vang vang

-Tàu đang có sự cố, hai cậu ở đâu thì mau tập trung tại tiền sảnh nhanh lên - Soo cố gắng nói nhanh vì con tàu lại vừa rung một cú dữ dội.

Cô thầm trách mình ngu khi bắt chước lịch sử đặt tên tàu là "Imtanic" để bây giờ thì lịch sử đang lặp lại

=.=

Đầu dây bên kia Tae lùn đột nhiên phá lên cười khanh khách.

-Hahaha! Sorry, nãy giờ là hộp thư thoại thôi. Tôi là Kim Tae Yeon, hiện không thể nghe máy, phiền bạn để lại lời nhắn sau một tiếng beep.

-Cậu đi chết đi!!!!!

SooYoung tức cành hông gào lên, ngay trong hoàn cảnh này mà còn đùa được. Vứt chiếc điện thoại xuống sàn, cô leo nhanh lên các tầng.

-Chae Won oppa! Thấy TaeNy đâu không?

Vừa thấy bóng dáng người trợ lí từ xa, Soo đã lao đến hỏi ngay

-Hai tiểu thư ấy đang ở boong trước ạ! Tôi đã thông báo cho họ tình hình rồi - Chae Won từ tốn trả lời

-Vậy nãy giờ hai đứa đó đã đến tiền sảnh chưa? -Soo mất bình tĩnh, cô chợt nhận ra hành động dở hơi của mình khi vứt điện thoại lại phòng.

Chae Won liên lạc với quản lí đang ở tiền sảnh qua bộ đàm

-Chưa ạ! Quản lí Kim báo lại rằng ngoại trừ Bom và Dara agassi thì không thấy hai vị kia ạ.

-Được rồi. Anh lo việc của anh đi. Tôi tự tìm được.

SooYoung thì thầm rồi lao nhanh qua các cánh cửa để đến boong tàu, miệng lầm bầm chửi rủa hai con người hâm hâm đó liên tục

Xoạch.. cánh cửa mở ra.. SooYoung há hốc mồm mắt trừng trừng nhìn hai đứa khùng bày trò ở xa xa

- - - - -

Trên mũi tàu, mặc cho con tàu chuyển động dữ dội, Taeny vẫn hạnh phúc bên nhau

Nàng Nấm hường đứng dang hai tay, ngẩn mặt lên cao hứng những đợt gió biển thốc vào, luồn lách trêu chọc những sợi tóc của cô nàng. Tae lùn đứng sau, dang hai tay nắm lấy tay nàng Nấm hành động y hệt..

ố.ồ

-Jack! Im Flying~

- Rose~ You can fly~

Im đại tiểu thơ đực mặt đứng hình nhìn bộ Drama trước mắt và cặp đôi kia vẫn tỉnh như ruồi mà thực hiện trò khỉ của mình chẳng quan tâm đến vị khán giả bất đắc dĩ đứng đó quan sát từ nãy đến giờ

=.=

Không thể chịu đựng thêm 1 chút nào nữa cái mức độ điên khùng của cặp đôi hâm đơ. Hết mặc đồ đôi trắng toát đi lơn tơn trong rừng ban đêm. Giờ lại thêm cái sở thích nhập vai không đúng lúc đúng chỗ. Thuyền trưởng Soo tức tối quát ầm

-Hai cái đứa tâm thần kia! Có biết đang trong tình huống cấp bách không hảaaaaa!!!!!

-Biết ^o^ -ChaeWon oppa có thông báo rồi -Tae tỉnh rụi tiếp lời bạn Nấm

-Vậy sao còn thong thả đứng đây nữa? Muốn chết sao? -Soo bừng bừng lửa

-Chời đồ ham ăn như cậu làm sao biết được thế nào là lỡn mợn hế hế~ Bộ không thấy giống Titanic sao? -Tae ngớ ngẩn tỉnh queo hỏi ngược lại

Sò tức tới mức á khẩu. Chỉ biết nổi điên nắm cổ hai cái con người tưng tửng mà lôi xềnh xệch xuống dưới.

Trên đường đi, "thuyền trưởng" như càng điên hơn vì hai cái đứa trong tay cứ thích đùa dai nhách. Nào là "em phải sống dù không có tôi" , nào là "em sẽ không sống nếu như không có Tae" .. blah.. blah.. blah

Hai người cứ kẻ tung người hứng qua lại một hồi cho đến khi "thuyền trưởng" mất bình tĩnh quát ầm ĩ mới chịu dừng lại.

Một lần nữa chứng minh cho câu nói "đàn gảy tai trâu"

"Tội nghiệp Yuri, sống ngần ấy năm với 2 đứa mát dây này mà cậu ấy vẫn bình thường. Thật đáng khâm phục" - Soo lắc đầu thở dài


Mới sáng sớm, ẻm đã bực mình nằm ườn trên giường.

Nguyên nhân cũng chỉ tại cú điện thoại từ lúc tờ mờ sáng. Omma ẻm không biết bằng cách nào đã có số điện thoại của ẻm và rồi gọi đến một mực đưa ra đề nghị hấp dẫn đó là sẽ rước ẻm về nếu như ẻm chịu kết hôn với Kim Huyn Joong.

Xì ~ làm như ẻm cần lắm í

Bây giờ có cho vàng ẻm cũng không thèm rời khỏi đây nữa. Bởi vì ẻm đang hạnh phúc nơi đây mà~

~^o^~

Không lo lắng

Không phải học cách giải quyết công việc

Cũng không đau đầu nghe appa la mắng mỗi ngày~

Lại được nhìn ngắm tình yêu to lớn của ẻm nữa chứ~

Sao ta? Ẻm bật cười nhớ lại cái buổi sáng ẻm bị cô bắt gặp. Cứ tưởng sẽ no đòn. Ai ngờ người ta chỉ nhẹ nhàng "liếc" ẻm một cái rồi đi thẳng.

Xong về lớp thì chả thèm nhìn mặt ẻm làm ẻm buồn ghê nơi T.T cơ mà trong hộc bàn vẫn có lolipop và ngày hôm sau ẻm trở lại thư viện vẫn lại được nhìn ngắm ai kia~

Haizz.. nghĩ tới đây tự nhiên ẻm bật cười to rồi vớ cái gối úp vào mặt xấu hổ

Làm ơn~ nghĩ bậy bạ gì thì cũng đừng có trưng cái hành động ngốc nghếch đó ra chứ =.=

o0o

Knock... knock... knock...

Quản sinh Im nhíu mày tò mò không biết ai đến tìm mình vào lúc sáng sớm như thế này. Cô đứng dậy mở cửa và ngạc nhiên khi thấy cô học trò ương ngạnh trước mặt

-Ch..à..o .. cô lúng túng

-Er.. có chuyện gì sao Joo Huyn?

Cô nhẹ nhàng kèm cái cười trấn an khi nhìn thấy thái độ lạ lùng của cô nhóc nhỏ

-Em.. ơ.. có.. cái.. này.. tặng cô

Nàng đưa cái hộp được gói xinh xắn ra trước mặt, ấn vào tay cô rồi bỏ chạy.

Yoona nhìn theo lắc đầu khó hiểu rồi cũng trở vào phòng.

Không lâu sau cô lại nghe tiếng xôn xao bên ngoài. Rồi tiếng Quản sinh Tae gõ cửa hối thúc

-Yoong, có chuyện rồi, em xuống ngay nhé!

...

.. Dưới sân trường, các cô cậu nhỏ đang vây xung quanh một nhóm người

xôn xao, xôn xao

-Í ai đẹp quá vậy?

-Hình như là Jung đại tiểu thư nổi tiếng của tập đoàn Nimpus đúng không? Wow~ tớ ngưỡng mộ chị ấy lắm đấy~

-Ê y chang đại tỷ SooYoung kìa~

-Giống Đa Nghi nữa~ Sao cô ta lại giống quản sinh Kim thế? Đám tiểu thư công tử xôn xao ngắm nhìn kèm theo bình luận về nhóm người lạ mặt xuất hiện ở sân trường

-Tránh ra coi! Cái gì mà xôn xao vậy!

Cả đám tự động dạt sang hai bên nhường đường cho 6 thành viên PVGirls tiến vào. Người đi đầu vẫn là Choi leader.

Và vừa nhìn thấy một cô gái có bộ mặt y chang mình, bạn trưởng nhóm tròn mắt đứng đực ra đấy, chẳng thua kém gì bạn, năm cô gái còn lại miệng mồm há hốc kinh ngạc.

- Hello~ Chào Choi SooYoung~ Vẫn khoẻ chứ? - Im đại tiểu thơ cất tiếng chào

-...

- Nè~ quên tớ rồi hả?

nhào tới

ôm

- Yah~ Cái con nhóc này~ Sao lâu quá không liên lạc hả? Có biết tớ nhớ cậu lắm không? Sò Dòn~ hêhêhê~~

Giữa những cặp mắt mở to kinh ngạc, trưởng nhóm chưn dài hồ hởi vỗ vai người lạ mặt

>"<

- Đã bảo không được gọi Sò Dòn rồi mà~

-Hêhê ~ vậy thôi chào ImSoo~ -Choi leader bẹo má bạn Sò

-Ừa kêu vậy đi, ChoiSoo :))

-Uả đi đâu mà nhiều vậy? - Trưởng nhóm PVGirls chỉ tay vào Dara và..

-Áh~~ Bommie unnie~ em nhớ unnie lắm ớ~

ChoiSoo bay vô ôm chặt Bom, cười cười chỉ tay về PVGirls giới thiệu

-Đây là Kim HyoYeon, Sunny, còn kia là Tiffany Hwang, Seo Joo Huyn và Jessica Jung, ba câu ấy là "Three Princess" nổi tiếng ở Mỹ. Bạn đang đọc truyện độc quyền tại Kênh Truyện kenhtruyen

Bom mỉm cười chỉ vào cô gái rụt rè bên cạnh

-Dara, bạn gái unnie ^~^

-Xin chào~

-Woa~ thế phải làm tiệc chiêu đãi nhé~

ChoiSoo nháy mắt với Bom

-Ê quên tớ rồi hả! - Sò Dòn lên tiếng vì bị bỏ quên.

-Hehe có đâu nàk~ Thế hôm nay đến đây làm giề?

-Bắt nhóc em tớ về - Sò thở dài

-Im "cá bơn" đó hả? mặt ngố

-Ừa. * mặt thảm*

-Nó đâu? Tớ ở đây đâu có thấy nó~

-Ừa chưa biết luôn. Để kiếm coi~

Trong lúc hai vị chân dài hội ngộ thì cũng có những con người chạy theo suy nghĩ của mình

Bắt đầu với Dara

"Woa~ Cô gái mặc áo hồng ấy trông giống Fany thật~ Cũng may TaeNy mệt không vào đây. Nếu không chẳng biết sẽ ra sao nữa~ "

.. " Không biết người đó có thích đôi găng tay không nhỉ? Mình hồi hộp quá~ "

...

" Phải làm sao chứ? Mình không còn đủ thời gian nữa.. "

...

" Chút phải giật cái máy nintendo của con thỏ kia mới được.. kaka~ "

...

"Phải dè chừng~ cặp mắt Kim choding kia đang lườm cục cưng của mình~ Nhìn gian quá~ "

...

Và cuối cùng là Jessica

"Sao chẳng thấy cô ấy đâu nhỉ? Còn ngủ à? Ồn ào như vầy lẽ ra phải có mặt rồi chứ? "

Ẻm thò lỏ mắt dòm ngang liếc dọc rồi bất ngờ sung sướng khi ba vị Tam Thần đang hiên ngang bước đến

"Cuối cùng cũng tới~ Hôm nay mặc cái áo khoác da hợp với Jean đen quá nhỉ~ áo sơ mi ôm sát kìa..để coi.. cổ áo chẻ sâu thật.. ráng nhón lên tí thử xem thấy gì nữa không.. "

Mặc kệ cái đầu vàng đang suy nghĩ đen tối kia, ba vị quản sinh vẫn bình thản lướt qua ẻm.

- Sao các em lại tập trung ở đây?

TaeYeon nâng gọng kính.

Sự xuất hiện của ba vị gây một sự chấn động không nhỏ cho Bom, Dara và Im Soo Young.

Một người lùn tịt , da trắng mặt baby hệt TaeYeon và ngạc nhiên hơn là một người có gương mặt lạnh lùng hệt Kwon Yuri đứng phía sau. - Omona~ Yuri~ cậu làm gì ở đây? Tớ nghĩ cậu đang ở công ty chứ o_o

ImSoo bất ngờ lên tiếng

- Không phải Yuri đâu Soo. Là người giống người thôi

Bom đứng sau khẽ cười.

-Sao unnie biết ạ?

- Cô gái này chững chạc và lạnh lùng hơn cô nhóc kia. Màu da cũng trắng và gương mặt cũng xinh đẹp hơn -Dara trả lời thay.

-Đúng ha~ - Im Đại tiểu thư bật cười

-Các người là ai?

Hắc thần lên tiếng, một làn gió lạnh thoảng qua khiến cả đám tự nhiên im bặt. 3 người lạ mặt vốn dĩ chưa từng tiếp xúc nên bị "tấn công" mạnh nhất.

-À.. đây là bạn em. Còn đây là Miss Kwon, quản sinh số 1 của WANGUI!

Thủ lĩnh chân dài quay sang giới thiệu.

-IM YOONA!!! Có biết vị hôn thê của em đang lo lắng như thế nào không?

Sò hét lên khi thấy thấp thoáng bóng dáng cô gái sau lưng Miss Kwon.

Biết không thể im lặng. Quản sinh Im đành bước tới trước gật nhẹ đầu.

-Em biết rồi unnie. Em sẽ về với mọi người

Tất cả học sinh WANGUI và PVGirls sửng sốt nhìn vị quản sinh của mình chăm chăm.

Trong đó một người dường như chết đứng.. nàng bị shock không kém~

" Cô ấy.. có hôn thê rồi sao?"

--- To be continue ---

PS: Chap này đúng dài~ nói chung thì viết xog up cũng là 1 vấn đề. Có lẽ mn cũng biết chuyện Report đúng k?

thế nên hy vọng fic này an toàn~

Đêm lành~ ngủ ngon nhé các rds iu vấu~

Chap sau sẽ đến sớm thôi~

để lạit chứ đừng đến rồi nhẫn tâm đi nhé~ buồn lắm đấy ~>"<~

Bạn đang đọc Tiểu Thư Giang Hồ của Shake
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.