Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 17

Phiên bản Dịch · 5046 chữ

...RẦM...

Hiệu trưởng Lee đập mạnh bàn tay xuống bàn làm một nhóm giáo viên giật nảy mình.

-Trong số mọi người, ai là người đẩy Miss Kwon ngã xuống bể bơi hả?

Hiệu Trưởng Lee gằng giọng, mắt lườm lườm tia qua những cái đầu cúi gằm.

-... -Tôi hỏi là ai làm?

-Thưa...Hiệu trưởng... Tại sao lại là chúng tôi chứ? Trường chúng ta có cả trăm giáo viên kia mà..

-Bởi vì lúc xảy ra chuyện này là đang trong giờ học. Hai quản sinh của chúng ta đã cam đoan rằng không vắng mặt bất kì một học sinh nào cũng như có một giáo viên nào bỏ lớp. Vậy thì khả nghi nhất chính là những giáo viên không có tiết.

HyoRi đứng dậy tiến lại trước bàn, tựa người vào bàn làm việc, hai tay khoanh trước ngực, mắt hằm hằm nhìn Nicole - người vừa lên tiếng.

-Nhưng thưa Hiệu trưởng, khi trống tiết tất cả giáo viên đều tập trung tại phòng Giaó Viên. Chính tôi đã điểm danh tất cả giáo viên trong phòng kia mà -Jun Su đẩy gọng kính.

-Anh chắc chứ? -HyoRi hoài nghi.

-Vâng. Tôi chắc. Ba ngày trước Hiệu trưởng đã yêu cầu tôi nộp bản báo cáo thời khóa biểu của các giáo viên. Sếp quên rồi sao?

-Ừhm.. tôi nhớ rồi..

*...All my ladies and gents .. Herees the new Hyori!

Are you ready to rumble?...Your words are laughable ... Your words are laughable..*

Tiếng chuông điện thoại vang lên ngắt ngang câu nói của HyoRi. Liếc nhanh qua màn hình, cô trở về ghế ngồi rồi ra hiệu cho tất cả ra ngoài.

-Mọi người ra ngoài đi. Tôi sẽ điều tra sau, Tae và Yoona ở lại.

Sau khi cửa đã đóng kín, HyoRi lướt ngón tay qua màn hình cảm ứng, áp chiếc điện thoại vào tai.

-Có chuyện gì sao BoA?

Tiếng trả lời thì thầm.

-[Chuyện tiểu thư bị rơi xuống nước đã đến tai hoàng thất, hiện giờ thì mọi người đều đang rất lo lắng. Có lẽ Hoàng Thượng sẽ cử một ai đó đến điều tra vụ việc này. Cậu nên cẩn thận, nếu đó là nội quan Han thì xem như toi...]

-Cảm ơn cậu. Tớ sẽ nói chuyện với cậu sau.. Hẹn gặp lại...

Hiệu trưởng Lee tắt điện thoại rồi quay sang hai cặp mắt tò mò suốt từ nãy đến giờ.

-Lớn chuyện rồi đây! Haiz...

-Chuyện gì vậy unnie? -Tae lo lắng.

-Ma Ma Tổng Quản vừa gọi cho chị báo tin rằng chuyện Yuri gặp chuyện hoàng gia đã biết. Chắc chắn nay mai sẽ có người đến điều tra. Chúng ta phải tìm ra thủ phạm trước khi "người đó" đến.

-"Người đó" ? -Yoona tròn mắt.

-Chính là Seja. Em quên rằng Yuri là ai sao? Giờ phải làm sao đây? -Tae nhíu mày suy nghĩ.

"Jessica ơi là Jessica ... cậu hại mọi người rồi... Giờ tớ phải làm sao đây?Vì cậu mà tớ phải nói dối HyoRi unnie là không vắng mặt học sinh nào trong giờ học đó... Phải làm sao? "

Bên kia Hiệu trưởng Lee và Yoona cũng nhăn trán suy nghĩ.

-Á, có rồi. Unnie ra lệnh cho tất cả Staff trong trường không ai được hé lộ cho người bên ngoài biết chuyện này đi. -Yoong bật ngón tay.

-Tất nhiên. Unnie đã cảnh báo tất cả phải biết giữ mồm miệng rồi... nhưng..

-Vậy thì tốt. Bây giờ unnie gọi cho bất kì ai trong hoàng thất báo rằng đó chỉ là tin đồn.. chuyện Yuri unnie bị mưu sát chỉ là chuyện xạo.. Sự thật là Yuri unnie đang rất khỏe mạnh và làm việc bình thường...

HyoRi và Tae Yeon lo lắng vì ý tưởng táo bạo của nhóc em.

-Làm vậy là nói dối hoàng gia, em biết xử tội gì không? Đừng có suy nghĩ lung tung nữa -Tae cau mày.

-Chứ còn cách nào khác nữa đâu... -Đúng.. không có thì phải tìm.. Không phải dùng cách nói dối... em hiểu chứ? -Tae bực bội quát.

-Đươc rồi. Cứ như vậy đi. Hai đứa tập trung tất cả staff vào phòng họp rồi chúng ta sẽ sử dụng cách này. Tuy nguy hiểm nhưng nó là cách cuối cùng. Yuri tỉnh lại chưa Tae ? -Hyori tháo kính cầm trên tay.

-Cậu ấy khỏe lại rồi. Nhưng cần nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa, hoàng gia có cần làm quá như vậy không chứ? Yuri dù sao cũng không gặp nguy hiểm mà..

-Ừhm.. nhưng dù sao thì Yuri cũng là người có vai trò quan trọng cho việc quyết định ngôi báu sau này.. Thôi, hai đứa đi làm nhiệm vụ mà unnie giao đi..

- - - - - -

Đúng như những gì Yoona đã lường trước, hoàng gia tuy tin nhưng vẫn còn chút nghi ngờ nên đã phái Ngoại Cung Kim đến WANGUI dò xét.

Đã được dặn dò kĩ lưỡng, cộng với khả năng diễn giỏi. Ngoại Cung đã ra về với sự thất vọng vì không tìm ra được sơ hở nào.

Miss Kwon đã khỏe lại và tiếp tục làm việc. Phải nói trong việc giúp kế hoạch của Hiệu Trưởng Lee thành công có không ít đóng góp của Miss Kwon.

Cô đã hoàn thành lời thoại của mình một cách xuất sắc khiến Ngoại Cung không thể nào chất vấn được.

HyoRi mừng rỡ một thì Tae Yeon mừng muốn phát điên lên. Cô thầm cảm ơn Yuri không để đâu cho hết vì đã bao che cho cô bạn bướng bỉnh của mình.


-Nè.. ngồi đây đi.. chờ mấy nhóc đó chút..

Sica vẫy vẫy tay cho Fany và SooYoung khi hai cô nhóc từ ngoài bước vào.

Kéo ghế ngồi xuống, hai nàng bắt đầu màn than vãn..

-Làm gì mà lâu quá vậy? Bực bội muốn chết luôn.. -Fany rút cây dũa móng, ngồi dũa.

-Hết chỗ chọn sao tự nhiên vào phòng trà vậy nhóc? Chỗ này chẳng trẻ trung gì hết.. nhạc gì mà giống như dành cho mấy bà cô áh.. -Sò càm ràm

-Nhìn lại đi, có cô chú nào đâu, mà cậu đúng là không biết thưởng thức âm nhạc gì cả.. Lâu lâu đổi sở thích chút chứ.. nghe mấy cái nhạc ồn ào, sôi động đó muốn điên đầu luôn -Công chúa giật cây dũa trên tay bạn Nấm.

Sò quay đầu nhìn dáo dác rồi chép miệng

-Ừh.. cũng đúng.. vào đây tâm hồn thư thái thật.. chắc thỉnh thoảng phải vào đây..

-Chi? Mới chê trong đây chỉ dành cho người già mà.. -Nấm chọc quê, giật lại cây dũa.

-Yah! Cho mượn tí cũng không được hả? -Sica nắm nửa cây dũa

-Không. -Fany phồng má níu chặt nửa còn lại.

Soo Young lắc đầu thở dài nhìn hai cô bạn giành giật cây dũa móng.

-Hai cái đứa này thật là.. mua đại mỗi đứa chục cây về dũa cho rồi.. ngồi đó mà giành giật..

----

Cửa bật mở, một nhóm người bước vào. Đi ngang qua bàn ba Đại tỷ WANGUI khiến tim ai lại không ngủ yên.

-Sica.. Miss Kwon kìa.. -Nấm thì thầm.

-Thì sao? Mặc kệ cô ta chứ.. đây đâu có cấm giáo viên.. -Sica cố bình thản nhưng tim thì đang thổn thức

-Nhưng cô ta đi với Min Ho và Hong Ki đó.. Cậu không muốn .. làm gì sao?

-Cây Nấm ú này..Aish.. sao tối ngày cứ kiếm chuyện chọc phá vậy.. Nhiêu đó rắc rối chưa đủ sao? -trưởng nhóm trừng mắt.

Vâng.. Chả là chuyện Miss Kwon bị nàng công chúa tóc vàng kia "hạ sát" được nàng "truyền bá" cho năm mảnh còn lại biết. Tất nhiên là sau đó, những ai cần biết chuyện thì sẽ được biết. Mà ở đây cụ thể là đám học trò lớp S1.

-Ừh thì thôi -Nấm tiu nghỉu như mèo bị cắt tai.

__

-E hèm~ Xin chào quý khách đã đến phòng trà của chúng tôi tối nay.. Chúc quý khách có một tối vui vẻ và thư giãn với không gian thanh bình, yên ả của phòng trà. Và sau đây, có vài quý khách muốn lên hát tặng cho người bạn của mình.. Mời thiếu gia Dong Joon..

-Ế.. thằng nhóc Dong Joon kìa.. -Sica thích thú chỉ lên sân khấu.

-Suỵt.. nghe nó hát đi.

... Sau nhiều lượt lên hát, hay có, dở có, thậm chí là lên đứng đó rồi đi xuống cũng có thì một bóng người bước lên làm bạn đầu vàng và hai cô bạn đặc biệt chú ý.

-Sau đây là bài hát tôi muốn tặng cho người tôi yêu. Bài hát này là tâm sự của tôi.. mong cô ấy sẽ hiểu..

Min Ho mỉm cười rồi cầm cây Guitar ngồi vào ghế, bên dưới mọi người vỗ tay nhiệt liệt.

-Không phải chứ? Thằng nhóc này tính làm gì đây? Tỏ tình với "Ác thần" đó à? -Sica lẩm nhẩm, trong bụng có hơi tưng tức.

Tiếng đàn điêu luyện vang lên, cả phòng trà im lặng lắng nghe từng nốt nhạc bay bổng như cuốn mọi người đến thế giới thần tiên..

Giọng hát trầm ấm như đưa mọi người lên một cung bậc khác của cảm xúc.

..How can my heart know about love .. (làm sao thì trái tim tôi mới hiểu định nghĩa về tình yêu)

Even If I want to go.. (ngay cả khi tôi muốn đến bên em)

But to me, you are so far..( nhưng em đang ở xa vời vợi)

I miss you.. (tôi nhớ em)

How can I endure by myself?.. (làm thế nào tôi mới có thể kiềm chế bản thân được?)

Look at my sad eyes just once .. (hãy nhìn vào đôi mắt buồn này một lần)

And listen to my deep sighing.. (Và lắng nghe tiếng lòng của tôi )

I cant say "I love you".. (tôi không thể thốt lên " tôi yêu em")

That why Im crying.. (đó là lý do tôi đang khóc)

Min Ho say sưa hát, khán phòng chìm đắm trong tiếng nhạc, Jessica cứ nhìn chằm chằm vào dáng người ngồi bàn xa xa kia.

"Cô đang vui lắm sao? Hạnh phúc nhỉ? Bạn trai hát tỏ tình cơ đấy..Mà tại sao mình phải bực nhỉ?.. Cô ta yêu ai có liên quan gì đến mình đâu.. Jessica ah~ Mày nhiều chuyện quá rồi.."

Cố gạt bỏ những bực bội trong lòng, Sica thả lỏng người vào giai điệu bao trùm khắp nơi

..Just look at you.. (chỉ cần nhìn em)

That love enough to make me cry.. (tình yêu đó đủ để khiến tôi khóc)

Im sorry that I want to protect to you.. (tôi xin lỗi vì luôn muốn bảo vệ cho em)

..That I love you in the secret .. (vì đã yêu em trong thầm lặng)

To me, when will you realize my love?.. (đến khi nào em mới nhận ra tình cảm của tôi?)

Min Ho nhắm hờ mắt, giọng hát đầy tâm trạng, đầy tình yêu và chút gì đó gọi là van nài.

..Even If I want to back .. (ngay cả khi tôi muốn quay lại từ đầu)

but.. (nhưng)

I cant to erase your image in my heart.. (tôi không thể xóa nhòa hình bóng em trong tim)

Missing you, my heart aches so much.. (nhớ đến em lại khiến tim tôi nhói đau)

What should I do now? .. (Tôi phải làm gì đây? )

Hong Ki cầm khăn giấy chậm chậm nước mắt, miệng mếu mếu trông hài không thể tưởng.

..Dont go to far away from me.. (đừng rời xa tôi)

Dont go further than this.. (đừng xa cách hơn nữa)

Just you stay next me.. (chỉ cần em ở bên tôi)

Stay in the place where I can to see you.. (đứng ở nơi tôi có thể nhìn thấy em)

Just you always stand there.. (chỉ cần em luôn đứng đó)

The place where only I look at you.. (ở nơi chỉ duy nhất mình tôi nhìn thấy)

"Trời ạ, có cần cầu xin như vậy không? Làm trai mà đi van xin tình yêu sao? Thất bại rồi nhóc ơi. Nhìn đối tượng của nhóc không có chút gì gọi là cảm động cả..haha đã nói mà.. tảng băng như vậy làm sao có cảm xúc.."

Sica nhếch môi, nhìn dáng người vẫn bình thản phía trước rồi nhìn vòng khắp khán phòng. Công chúa ngạc nhiên khi hơn phân nữa đều đang rưng rưng.

"Mấy người này thật là.. có cần phải xúc động dữ vậy không? Chỉ là lời bài hát có chút.. ơ.. tha thiết.. giọng hát có chút buồn buồn.. đúng là những người nhận thức tầm thường.. kém cỏi quá.. mấy nhóc kia mà như vậy mình cho một trận cho biết tay."

Công chúa đắc ý cười một mình.

-Híc..híc..

Giật mình, quay phải, cây Nấm đang suýt xoa, mắt lóng lánh, mi long lanh.

-Hức..hức..

Thêm cái giật mình nữa, quay trái, "trưởng nhóm chân dài- chuyên gia phá hoại" cũng đang "đổ mưa"

Shock Bất động

Nàng chỉ biết mở mắt trừng trừng nhìn hai cái "vật thể" mà nàng gọi là "bạn" đang có những hành động mà nàng gọi là "lạ".

"Chẳng lẽ chỉ có mình là vô cảm như sao chổi kia thôi sao? Áh..không được.. mình có cảm xúc mà.. mình là người bình thường mà.. đúng.. khóc.. phải khóc.. mới được"

Nghĩ xong, nàng vội vàng nhéo nhéo mình không ngừng để nước mắt tuôn ra vì đau. Rồi cũng ngoác miệng khóc tồ tồ theo hai nhóc bạn cho .. vui.

Nấm và Sò đang cảm xúc dào dạt, nghe tiếng khóc thì "tạm ngưng công việc" đặng quay sang nhìn đầu vàng ngồi khóc ngon lành mà há hốc mồm .

Ill love you in the secret.. (để tôi có thể lặng lẽ yêu em)

Told me, You might try to love me?.. (nói với tôi, em có thể thử yêu tôi không?)

Giọng hát vừa dừng, tiếng Guitar dạo chưa dứt thì một bóng người bật dậy chạy ra khỏi khán phòng trong sự sửng sốt của các vị khách và chàng ca sĩ mặt mày buồn rười rượi, lặng lẽ bỏ đàn xuống rồi chạy theo ra ngoài.

Công chúa đang mải miết khóc thì nhận ra luồng hơi lạnh thoáng qua, vừa ngẩn đầu, khép miệng lại thì một bóng người vụt ngang bàn.

Nàng nhận ra đó là ai.. quên luôn khóc. Chỉ còn lại sự bất ngờ và ngạc nhiên tột độ

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"


--xxx--

Đường phố Seoul một buổi chiều đông đúc...

Một cô gái có gương mặt xinh đẹp nhưng thoáng nét nghiêm nghị lộng lẫy trong chiếc váy viền ren trắng, băng đô trắng, thắt lưng to bản màu đỏ, nổi bật giữa rừng vest đen của nhóm vệ sĩ nam nữ vây quanh bảo vệ cho cô băng qua đường.

Đến bên kia đường cũng là lúc đèn xanh nhấp nháy, cô gái hoảng hốt nhận ra chiếc giày của mình đã rơi giữa đường.

Lập tức một vệ sĩ nam có đeo băng tay đội trưởng lai nhanh ra làn xe đông đúc.

Cúi xuống nhặt chiếc giày màu trắng sang trọng, vừa ngẩn đầu lên cũng là lúc một chiếc xe trờ đến.

..ẦM....Một cú va chạm không nhỏ...

Một tiếng thét vang vọng...

-MIN WOO OPPA~

Cô gái lao đến đỡ lấy người nằm dưới đất, nhóm vệ sĩ tạo một vòng bảo vệ quanh cô gái và đội trưởng của họ. Cảnh sát nhanh chóng được triệu tập để ngăn cản xe đi vào con đường đó

Máu thấm vào chiếc váy trắng biến nó thành một màu hồng đau thương..

Bỏ qua khoảng cách thân phận, cô bật khóc nức nở, tựa đầu vào trán người vệ sĩ.

Một bàn tay đẫm máu run rẩy nâng chiếc giày với tất cả sự trân trọng.

-Thần...đã nhặt...được..chiếc giày..cho công chúa...thần đã cố gắng.. hết sức để bảo vệ...

-Min Woo oppa.. Anh là đồ ngốc .. ngốc nhất trên đời...

Cô gái nấc lên từng tiếng xé lòng.. ôm chặt thân thể lạnh dần vào lòng.. Miss Kwon nốc cạn ly rượu trên bàn, sau đó nhanh chóng lấp đầy rồi dốc hết tất cả trong một lần uống. Chiếc ly đầy rồi lại cạn, cạn rồi đầy.. cứ thế cho đến khi chại rượu còn lại 1/3 và nhà hàng gần đóng cửa. Cô mới khó nhọc đứng dậy tính tiền rồi lê bước ra ngoài cơn mưa lất phất.

Những bóng người hối hả chạy trong mưa, những cặp tình nhân sánh bước bên nhau làm cô chợt thấy chạnh lòng, một chút thương hại bản thân và một chút cay đắng.

Những hình ảnh trong quá khứ xẹt ngang đầu.. Tái hiện một cách chân thực trước mắt Miss Kwon.. ngay giữa cơn mưa đầu mùa..

---xxx---

- Cuối cùng.. hục..em cũng đã gọi tên tôi.. Tôi vui lắm Yuri ah~ Vì em.. Tôi có thể làm một thằng ngốc..

-Oppa đừng nói nữa - Yuri nghẹn ngào ôm lấy đầu Min Woo.

-không... em phải im lặng.. và..nghe..tôi nói..

-Oppa im ngay.. -Cô quát to, nước mắt vẫn không ngừng rơi.

-Tôi biết.. em chỉ xem tôi như một người bạn.. Nhưng sâu thẳm bên trong.. em cũng có cảm giác với tôi đúng không?.. nhưng em sợ.. sợ một điều gì đó sẽ xảy ra nếu em chấp nhận tôi..

-...

-.. Nếu..định mệnh em không gắn liền với .. có lẽ.. em đã chấp nhận tôi...

-Sao anh lại nói vào lúc này.. Không phải chuyện của anh..

-..Phải..Với thân phận và địa vị xao quý ..của em.. tôi biết mình không thể nào chạm tới được.. Vì vậy.. từ chối địa vị của bản thân.. để làm vệ sĩ cho em.. bảo vệ em..đã là quá đủ với tôi..

-Đừng nói nữa.. Em không muốn nghe -Yuri khóc nấc lên, nắm lấy bàn tay đầy máu.

-Giữ lấy.. đôi nhẫn này.. tôi luôn ao ước sẽ trao nó cho em.. nhưng giờ.. giữ lấy nó.. để luôn nhớ đến tôi.. Để biết rằng.. dù buồn vui hay khổ đau .. vẫn luôn có một người nghĩ về em.. quan tâm em.. chia sẽ với em.. và giành cho em một tình yêu to lớn..

Hãy sống thật hạnh phúc.. Xem như tôi cầu xin em... để tôi có thể tự hào rằng.. ít ra cũng có một trái tim đang đập vì tôi.. trong lòng em.. có lẽ không có tôi.. nhưng với tôi.. em là tất cả.. hục..

Nhớ cho kĩ rằng... tất cả là sự tự nguyện của tôi.. em không có lỗi.. đừng dày vò bản thân.. tôi đã suy tính từ lâu... ngày em thuộc về người khác.. cũng chính là ngày Noh Min Woo biến mất khỏi cõi đời.. Min Ho sẽ thay tôi chăm sóc em.. Yuri ah~ Forget me not.. Tôi yêu em... mãi mãi...

Yuri khóc ngất trong vòng tay của nữ vệ sĩ nhìn Min Woo khuất sau cánh cửa ambulance..

" Oppa.. xin lỗi vì đã hờ hững lạnh nhạt với tình cảm của anh.. Tôi và anh không thể đến với nhau..Xin lỗi... tôi chỉ biết nói vậy.. Từ nay.. tim tôi sẽ khép kín mãi mãi.. "

---xxx---

Mưa.

Mưa rơi càng lúc càng nặng hạt. Phủ một màu trắng xóa lên vạn vật

Con đường trong khuôn viên khu Kí túc xá vắng vẻ, chẳng ai muốn mắc kẹt trong cơn mưa xuân thế này. Lạ nhỉ? Mùa xuân được chào đón bằng một cơn mưa..

Một bóng hình nhỏ bé, liêu xiêu bước từng bước trong cơn mưa buốt giá. Mưa rơi vào mắt cay xè hay đó là nước mắt , chiếc kính đã vất ở đâu đó trên đường, tay cầm chai rượu chốc chốc lại đưa lên nốc một ngụm.

Ngẩn mặt lên, từng hạt mưa rơi thẳng xuống rát cả mặt.. Đáng là gì? So với nỗi đau trong lòng thì có đáng gì đâu..

".. Kwon Yuri.. haha..Kwon Yuri.. cái tên xa lạ.. Cô là ai mà khiến cuộc sống tôi phải khốn đốn, lao đao và đen đủi đến thế..

Tại sao những gì tôi yêu thương đều bỏ tôi mà đi.. tôi là sao chổi chăng? ..

Omma.. appa.. hai người sao nỡ bỏ con lại một mình chứ...

..Những con vật nuôi.. những cây cảnh... tụi mày cũng không muốn bên cạnh tao sao?..

cả người bạn thời thơ ấu.. cũng thế..

Tại sao.. tại sao tôi lại bất hạnh như thế... Đóng cửa lòng.. Phải.. chắc chắn chỉ có cách đó mới bảo vệ được những người xung quanh khỏi lời nguyền ấy... lời nguyền cho dòng dõi NeeShim...

Min Ho.. unnie không muốn làm em tổn thương.. nhưng không còn cách khác... quên unnie đi và tìm một cô gái tốt hơn unnie.. Chúc em mau tìm được người xứng với em... chị không muốn lịch sử được lập lại nữa.."

Không biết cô đã ở trong cơn mưa như thế bao lâu.. Đôi môi cô trở nên tím tái, làn da chuyển dần thành trắng xanh.. Không còn chút sức lực nữa.. cô gục xuống.. Bên tai còn nghe văng vẳng tiếng bàn chân dẫm lên nước và tiếng gọi tên mình..

Tất cả chìm trong màu đen của đêm tối... -Làm gì mà say khướt thế này? Quản sinh gương mẫu đáng kính của WANGUI đây sao trời?

Sica nhăn mặt cố đỡ cánh tay và cả con người ướt đẫm kia vào trong. Chiếc ô cũng bị bỏ lại trong cơn mưa xối xả.

*..từng giọt mưa rơi bên mái hiên.. hay là cô đơn trong bóng đêm..

.. chờ hoài chẳng biết tình ấy sao vẫn chưa nên lời.. Mong một ngày mình sẽ hiểu trái tim mình đã trao về "ai"..

Một người không quen..*

Dưới cơn mưa, một trái tim khẽ rung động khi vô tình tay ai quàng lên vai mình.

Hai con người một say một "gần say" vừa khuất sau cửa phòng 2122 thì bên kia đường.. một dáng người lo lắng. chạy cuống cuồng tìm kiếm một ai đó trong cơn mưa hối hả..

Rồi tuyệt vọng gục xuống đường.. tay đấm mạnh xuống nền sỏi.. gào tên người mình yêu trong sự hối hận tràn đầy..

-YURI NOONA AH~


Sáng hôm sau, ông mặt trời vui vẻ chiếu những tia nắng vàng óng xuống vạn vật.. tạo một màu xanh tươi mát sau trận mưa rào đêm qua..

Chim ca líu lo.. hoa lá nở rộ..

Miss Kwon thức dậy với cái đầu nhức như búa bổ, cảm giác có cái gì đó đè lên trán mình, đưa tay gỡ xuống thì nhận ra là một chiếc khăn vẫn còn âm ấm.

Ngạc nhiên không biết ai đã làm, cô nhìn dáo dác khắp phòng, đây không phải phòng cô.. Phòng Miss Kwon không trải một màu vàng khắp nơi như vậy .. và quan trọng là không có cái gối ôm dưa leo nào..

Định đưa tay dụi mắt nhưng cô lại dừng ngay hành động khi cảm nhận một bàn tay đang nắm chặt tay mình.

Ghé mắt nhìn chăm chú vào nét mặt thiên thần say ngủ với tư thế không đẹp mắt cho lắm: cả người dưới sàn nhà, đầu gối lên nệm trong khi bàn tay thì thừa cơ lợi dụng nắm tay người ta. Cơ hội hết sức mà!

Miss Kwon giật mình nhận ra người chăm sóc mình cả đêm là cô học trò đầu vàng đáng ghét này. Lòng cô chợt dâng lên một niềm biết ơn sâu sắc mà cô quá ngây thơ nào có hay rằng tối qua bạn đầu vàng kia chỉ có tốt bụng "ném" cô lên giường rồi "quăng" cái khăn lên trán. Sau đó thì vô tư mà ngủ... trên người cô.

Tới gần sáng thì cái tật lăn lóc khi ngủ của nàng trỗi dậy, nhưng hôm nay nàng quên rằng nàng đang nằm trên cái "nệm đặc biệt" nên chỉ vừa nhúc nhích một phát là đã hạ cánh an toàn dưới đất.

Còn hand in hand là do lúc rớt xuống nàng quýnh quíu bấu lấy bàn tay kia, ai dè "rơi vẫn rơi". Vì đang trong cơn say ngủ mà làm biếng "leo" trở lại "cái nệm" nên nàng quyết định "yên nghỉ tại chỗ" luôn.

Chuyện chỉ có thế vậy mà sáng ra lại có người cảm phục tinh thần bác ái, cao thượng cho những hành động mang đậm tính trả thù, hành hạ người bệnh.. thiệt là.. tình gian lí ngay mà...

Trở lại câu chuyện..

Miss Kwon sau khi cố gắng nhè nhẹ, sè sẹ rút tay ra khỏi bàn tay kia rồi bước xuống giường xem xét "doanh trại quân địch" - à không giống cái "ổ rác" thì đúng hơn..

Ánh mắt cô dừng lại tại một vật nho nhỏ...

Trên bàn học là một tờ giấy có hình vẽ Miss Kwon với hai cái sừng trên đầu, hai trái tim thay cho "cửa sổ tâm hồn". Bên dưới lại còn ghi dòng chữ : Miss Kwon.. Cô là Shilva.. (thần hủy diệt). Khắp khoảng trống trên nền giấy đều chi chít những từ "ngọt ngào" mang tính chất "phỉ báng" nào là: đáng ghét, xấu xa, khó ưa, tảng băng, Ác thần, máy điều hòa, sao chổi....

Lật mặt sau lại có những ghi chú ngày tháng rõ ràng

-Ngày.. tháng..năm.., ngay ngày đầu đã bị lơ. Tức chết mất, phải báo thù!

-Ngày.. tháng..năm.. dám trêu mình bằng viên giấy đó sao? Aish.. Thù nhất định phải trả..

-Ngày.. tháng..năm..., mình bị thương mà không thèm quan tâm. Tức tức quá.. Đồ tảng băng cục mịch..

-Ngày.. tháng.. năm.., so sánh mình với con kiến sao? Đồ khó ưa. Nhất quyết phải cho "Sao chổi" đó biết tay.. đồ phù thủy.. plè..

-Ngày.. tháng..năm..,dám phạt mình chạy quanh sân trường.. đồ vô cảm, xấu xa, cô phải chết dưới tay tôi...

-Ngày.. tháng.. năm.. , Yah! Sao cô ta cứ thích làm mình mất mặt vậy? phải nhanh chóng "thủ tiêu" ngay thôi..Miss Kwon ah~ ->You die. Kekeke~

" Không ngờ cô nhóc đầu vàng hung hăng này cũng có lúc đáng yêu như vậy.."

Miss Kwon phì cười trước sự trẻ con của cô học trò ương bướng.

" cô bé cũng dễ thương thật.. Nhưng chỉ là lúc ngủ thôi.. không thể nhận ra đây là đứa học trò chuyên phá bĩnh trong giờ của mình..Thôi chết.. sắp trễ giờ báo cáo rồi phải về phòng ngay mới kịp..."

Lấy một mảnh note nhỏ màu xanh lá cây, Miss Kwon viết tháu vài chữ rồi đóng cửa về khu kí túc xá giáo viên. Công chúa tóc vàng giật mình thức giấc với vai và cổ mỏi nhừ. Lắc lắc cổ khởi động một ngày mới, nàng sực nhớ tới "vị khách mời bất đắc dĩ" tối qua, nhanh chóng lia mắt khắp phòng nhưng hình như Miss Kwon đã đi mất.

Một mảnh giấy màu xanh yên vị trên bàn học như trêu ngươi..

Cầm mảnh giấy thơm mùi dâu lên, kê sát mắt..

"Cảm ơn về những gì đã làm cho tôi..

Lúc ngủ trông cô hiền lành và đáng yêu lắm cô bé àh~

Đáng yêu đến mức gối đầu vào tay tôi cả đêm để rồi bây giờ tôi phải viết những dòng này với cánh tay tê rần.. Tôi biết cô luôn tìm cách trả thù tôi mà..

Cô nên dọn dẹp lại nơi ở của mình đi, tôi nghĩ nó còn bừa bộn hơn cả cái chuồng khỉ nữa..

Thật không thể tin là tối qua tôi đã ngủ trong một cái chuồng khỉ?

Tóm lại, cảm ơn. Nhưng là vì lịch sự thôi, tôi cũng chẳng muốn cảm ơn cô chút nào đâu.

Nhưng với những gì cô đã giúp tôi, thì tôi nhận ra rằng..

Jessica Jung.. em là một THIÊN THẦN... ... đội lốt.... QUỶ DỮ.. ^^ "

Jessica mỉm cười vì những lời lẽ đầy tính "gây chiến" và khiêu khích kia.. nhưng cô nhóc nhận ra.. bên trong con người Miss Kwon vẫn còn tồn tại chút gì gọi là cảm xúc..

Một cảm giác bay bổng..hạnh phúc len lỏi vào tim cô nàng, lấp đầy chỗ trống của sự cô đơn, hụt hẫn vì thiếu sự quan tâm chăm sóc của gia đình, sự yêu thương của bố mẹ khi Jessica chạm vào khoảng trống trên giường; hơi ấm vẫn còn, mùi nước hoa vẫn thoang thoảng.

Cười thật tươi kéo rèm cửa sổ chào đón những tia nắng đầu ngày, chính Sica cũng không biết tại sao mình lại vui như vậy. Tim đập rộn rã, tâm hồn phơi phới (nói thẳng ra là phởn!^^). Trong mắt cô nhóc, "Ác thần" dần trở nên gần gũi hơn.

Chính bản thân công chúa cũng không hiểu sao trước những lời ngọt ngào khen ngợi, sự săn đón, ngưỡng mộ của những cậu ấm con nhà giàu vẫn không có sức lay động đối với nàng.

Ngược lại, nét lạnh lùng, nghiêm khắc lại khiến tim nàng rung động, xao xuyến. Nhưng nàng dám chắc đó không phải tình yêu.. làm gì tồn tại tình yêu giữa hai cô gái chứ.. có chăng đó chỉ là 1% đơn độc..

Vẫn giữ nụ cười tươi tắn trên môi, cô nhóc thì thầm nho nhỏ với cái mặt ửng đỏ

" Miss Kwon, cô là Tảng băng ấm áp.."

Nhưng tất cả những điều trên chỉ là những suy nghĩ thoáng qua trong đầu nàng công chúa vào lúc đó.

Vì khi đến lớp trong buổi học sáng nay, mối căm thù của nàng lại tăng lên gấp bội, thiện cảm biến mất.

Và công chúa đã mạnh miệng tuyên bố: " Jessica Jung và Miss Kwon thề không đội trời chung ".

Note: Cái lyric Shake tự dịch theo cách của mình nên có phần không sát nghĩa.. bỏ qua cho hen...

Bạn đang đọc Tiểu Thư Giang Hồ của Shake
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.