Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tên Tôi Là Syndra

Tiểu thuyết gốc · 2237 chữ

Cô gái ngạc nhiên, bởi dù có yếu thế, nhưng chưa bao giờ cô nghĩ rằng mình kém cỏi đến vậy, nó như một thứ đồ chơi vô hại trong tay của ông ấy. Cô trong cơn phẫn nộ đã liên tục tạo ra nhiều quả cầu chướng khí, đẩy vào vị sư phụ liên tục, khói bụi mịt mù nhưng cô gái vẫn không ngừng lại bởi cô biết chỉ một giây sơ sẩy cô sẽ là người phải trả giá. Cho đến một lúc sau, cô gom tấy cả quả cầu đang tồn tại về cùng một điểm, cùng bắn vào một lần với tốc độ và sức mạnh lớn nhất hiện tại của mình. Kĩ thuật như vậy thì sát thương gây ra sẽ lớn hơn khi cô tung từng đòn tấn công. Cô quỵ xuống vì kiệt sức, nhưng cô đã đứng dậy quay người :

“Tạm biệt, thưa cha. Người hãy yên nghỉ đi !”

Rồi tiến bước ra đi, nhưng lần này thì nét sợ hãi lần giọt mồ hôi đã đổ xuống nền đất. Cô quay lại đống đổ nát, một bàn tay mạnh mẽ từ từ dậy từ đống đất cát kia.Người trung niên phủi quần áo rồi nói :

“Thôi nào, con gái, giờ thì tới ta nhé.”

Hắn vẫn còn sống, cô gái không kịp thốt lên ngạc nhiên, thì vị sư phụ đã lao tới, nắm lấy đầu cô đập thẳng xuống sàn, rồi nhấc bổng cả người cô lên bằng một tay. Chỉ một đòn duy nhất từ cánh tay to khỏe, cô gái đã bại trận, máu của cô nhỏ xuống từ thất khứu.

“Nếu con chịu từ bỏ, ta sẽ nương tay. Con gái , đừng bắt ta phải ra tay với con.”

Ý chí tự do của con chim nhỏ yếu ớt bị giam giữ trong cái lồng theo ngày tháng được cô thừa kế trong tâm trí. Tình trạng bây giờ phải nói là cô như cá nằm trên thớt vậy, nhúc nhích được cánh tay phải chưa hề ngừng run rẩy, tạo ra một quả cầu chướng khí với hình dáng vô cùng bé nhỏ và yếu ớt. Cô búng vào mặt vị sư phụ như một câu trả lời, cô nở nụ cười ngay khi làm điều đó :

“Ngài đang… mơ đấy sao… khụ khụ… oa” cô ói ra một ngụm máu.

Người đàn ông trung niên thở dài. Với một người đàn ông, ai cũng có thể nhịn được một cú đấm được tung ra hết lực. Họ có thể không phẫn nộ, hay tức giận ngay lúc đấy. Nhưng nếu là một cú bạt tai thì lại là vấn đề khác, đó gần như là một sự coi thường về bản thân họ. Cô gái không hề tát một bạt tai nào với vị sư phụ, nhưng khi ra một đòn như vậy thì chẳng khác là mấy :

“Tiếc thật !”

Chỉ với một quyền duy nhất tung ra từ cánh tay to khỏe, hắn đã khiến cô bay ra như một quả bóng xì hơi. Cô gục xuống ngay sau đó, mọi thứ trong mắt cô mờ dần, cô không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo, cô ngất đi và phó mặc bản thân cho số mệnh. Người đàn ông trung niên từ từ bước tới, đứng trước mặt cô gái , lắc đầu. Hắn vung tay lên, dự định ra đòn kết thúc. Ầm “A… a” một tên thanh niên như từ trên trời rơi xuống làm bụi mù bay tứ tung , chính là Zed, Zed phủi phủi tay và bước ra từ đám khói bụi :

“Xin lỗi nhé, ta thấy có tiếng ồn ào, bèn chạy tới đây . Mà ông là…”

Chưa dứt câu, tên này đã nhanh chóng ra đòn với Zed, nhưng anh dễ dàng né nó qua một bên.

“Ya… Này...Này, ta không gây chuyện với ông sao lại ra tay với ta . Có cần tức giận thế không chứ ?“

“Câm ngay, ngươi chính là người đã trộm cái hộp hắc ám từ gia tộc KinKou và giết tộc trưởng , ta đã nhận được thông báo trước từ họ. Giờ thì chết đi.”

Anh vừa lách người né đòn như con lật đật, rồi bật cười :

“Tin tức truyền đi cũng nhanh đấy nhỉ ? Muốn đánh với ta à? Nhưng ông vẫn chưa đủ sức để đùa với ta đâu, tên ngố to xác. Tránh ra một bên bằng không thì ông sẽ không vui về chuyện tiếp theo đâu. “

“Khốn kiếp, Ngươi dám nhạo báng ta ?”

Rồi hắn lườm Zed chằm chằm, một phút bất cẩn, hắn đã ăn đòn của cô gái , văng xa ra bên ngoài. Cô ấy vừa tỉnh dậy, toàn thân đầy mùi máu tanh, y phục thì rách nát, thở hổn hển nhìn Zed vết thương đầy mình trông thật ghê người, cô nói to với Zed :

“ Chàng trai… tôi không biết anh… là ai, nhưng anh vẫn… chưa đủ sức đánh với hắn đâu… hãy chạy đi…”( Anh là ai? Tôi không biết anh! Anh đi ra đi :)) khụ khụ)

“Thôi nào, nàng không nhận ra kẻ không đủ sức là ai sao ?“ Zed nhìn cô rồi nói.

“Bọn ranh con, không ai được thoát hết.”

Người đàn ông trung niên chồm dậy, nhưng Zed lắc đầu rồi tiến lại gần cô gái , anh cởi cái áo choàng bên ngoài khoác lên người cô rồi đưa cô cái hộp hắc ám :

“ Hãy ở đây, đừng đi đâu cả, ta sẽ bảo vệ nàng. ”

Rồi Zed quay lại tên kia, và chỉ trong giây lát, cô thấy có thứ cảm xúc khác lạ trong tâm trí mình. Cô có một quá khứ bất hạnh khi cô còn nhỏ. Bị ruồng bỏ, bị xua đuổi bởi sức mạnh bản thân. Lần đầu tiên trong đời, cô thật sự nhận được sự che chở từ người khác, vì ai cũng sợ hãi trước quyền năng của cô, khiến cho cuộc sống cô bị cô lập. Và giờ đây, khi cô đang cận kề cái chết, thì một chàng trai xuất hiện, và nói rằng bảo vệ mình, đã khiến cho cô như có lại niềm tin trong cuộc sống.

Nhưng có gì đó không bình thường xảy ra với bản thân của cô gái vào ngay lúc này, lúc mới tiếp xúc với cái hộp, cô thấy trong cô thể có sự đang thay đổi, áp lực diễn ra bên trong khiến cô không chịu nổi phải hét to lên, cả hai quay lại, vị sư phụ kia vẫn đứng yên . Zed vội vàng chạy đến đỡ lấy cô :

“Này, nàng không sao chứ, cô gái ?“

“Thằng nhóc, muốn sống thì tránh xa con bé kia ra !” – Người đàn ông trung niên lên tiếng cảnh báo Zed.

Cô quay lên nhìn Zed, các vết thương của cô đang dần khép miệng , một luồng hắc ám từ chiếc hộp bay ra nhập vào người cô, đốt cháy các vết thương. Cô nói :

“Tôi không sao, đây là trận chiến của tôi, cảm ơn anh.”

Rồi cô đứng dậy, chậm rãi bước đến đối thủ của mình . Người đàn ông trung niên ánh mắt co rụt :

“Không, không phải là… ngươi sẽ mất kiểm soát khi sức mạnh đó bùng phát sao ?”

Cô gái không nói gì, chỉ bật cười, cô vung tay trái, một quả cầu chướng khí đập thẳng vào tên kia, khiến hắn bay xa, nhưng lần này hắn thật sự đã bị thương. Chưa dừng lại, cô tiếp tục tấn công hắn từ mọi phía, và chỉ dùng một quả cầu như mèo đang vờn chuột vậy. Một lát sau, hắn toan tính bỏ chạy nhưng xung quanh hắn xuất hiện thêm năm quả cầu bao vây lấy hắn.

“Ta, ta thật sự, thua sao…” Người đàn ông trung niên thì thào.

“Hãy đi đi, tôi không muốn gặp ông”

Cô gái thở dài thu hồi quả cầu rồi quay đi, nhưng trong khi người đàn ông trung niên thì không hiểu chuyện gì xảy ra. Thay vì ra tay kết liễu ông ta, cô đã chọn cách chừa cho đối thủ của mình con đường khác. Nhưng cô nào hay được khi trong một trận chiến, nương tay với đối thủ chính là sự tàn nhẫn với bản thân, hắn nghĩ rằng cô quá khinh địch, liền lao tới từ phía sau :

“Chết đi con ranh.” Người đàn ông trung niên rít lên. Zed đang định ra tay nhưng nhìn thấy nụ cười của cô anh lại thôi.

“Tôi đã tha cho ông rồi…”

Cô vẫn bước đi, bỗng cả cơ thể tên kia phình to lên dần như quả bong bóng, rồi phát nổ ,máu thịt văng tung tóe. Nguyên nhân là cô đã tạo một quả cầu chướng khí trong cơ thể hắn, nếu hắn rời khỏi đây, quả cầu kia sẽ tan theo ngày tháng và hắn bình yên vô sự. Nhưng không hề, hắn đã định tấn công cô lần nữa với chút suy nghĩ ngu xuẩn của mình. Chẳng còn cách nào, cô đành phải kết liễu vị sư phụ mà cô từng coi như cha của mình, quả cầu phản ứng ngay khi hắn tiếp cận gần cô.Tiếp đến, cô nhìn qua Zed :

“Cảm … cảm ơn anh…”

Cô gái nói chưa dứt câu đã ngã xuống, Zed vội đỡ lấy cô. Trong mơ màng, cô cảm nhận được Zed đang ẵm lấy mình, đưa cô vào một ngôi đền. Nhưng Zed đang ở hội kín Kinkou thì hà cớ gì lại đến ngôi đền này ? Lúc cô tỉnh lại, đầu cô vẫn còn nhức như búa bổ, cô thấy mình đang nằm ở giữa gian phòng, và quần áo đã thay đổi. Cùng lúc đó, Zed bước vào hỏi :

“Nàng tỉnh rồi đấy sao ?“

“Aaaaaaaaaaaa…” – Cô gái hét lên.

“ Này… Nàng làm sao vậy…” Zed bị tiếng hét của cô gai làm giật bắn người.

“Anh… anh đã làm gì tôi lúc nãy ?” Cô gái nắm chặt cổ áo hét lên.

Zed lắc đầu biện hộ :

“Không có gì, bộ y phục của nàng còn tơi tả hơn bộ y phục này nhiều, ta chỉ thay giúp nàng thôi, không phải lo về nó, ta nhắm mắt lại rồi.“

“Vậy… anh có động chạm gì đến cơ thể tôi không ?”

“Không thì làm sao thay y phục cho nàng , hỏi gì kì vậy á?”

Cô gái đứng dậy, cô tạo một quả cầu trên tay. Zed có vẻ thấy không ổn vội vàng nói :

“Nàng… nàng tính làm gì vậy, cô gái ? Đừng bảo là…A!! “

“Anh đi chết đi !”

Cô gái hất quả cầu thật nhanh về phía Zed, anh né kịp sang một bên, nó chỉ bay qua mặt, nhưng lại phá nát bức tường sau lưng.

“Nàng cũng mạnh đấy, nhưng thôi nào, nếu nàng tiếp tục ra tay, ta sẽ tự vệ đấy.“

“Chưa ai dám động đến cơ thể tôi cả !”

Cô gái phát cáu, liên tiếp tạo các quả cầu, tấn công Zed. Anh chỉ bật cười, rồi không đánh trả, chỉ né ra, đương nhiên cái chánh điện của ngôi đền này thì sao mà chịu được mãi, nó gần như bị cô gái phá nát. Cô thở hổn hển :

“Còn định trốn sao ?”

Zed tính trả lời, nhưng anh biết rằng nơi này sắp sập. Và thật không may là cô gái ở giữa căn đền, anh nhìn lên trên nóc nhà, tiếng lịch kịch vang lên , rồi trần nhà sập xuống :

“Cô gái, nhảy ra mau…” Zed thét lên.

Cô gái nhìn lên, nhưng không còn kịp, Zed dùng thân pháp nhanh nhất, chạy đến chỗ cô, xô cô nằm xuống, cả hai đã bị chôn trong đống gạch vụn.Ở phía trong, mặc dù không thấy gì, nhưng cô cũng chẳng có cảm giác bị thương :

”Anh ở đâu vậy, không sao chứ ? Trả lời tôi đi !”

“Ta ở phía trên nàng đây, đương nhiên là có sao rồi, cả đống đất đá cơ mà. Được rồi, nằm im nhé, ta đưa nàng ra, nhưng không có đánh ta nữa nhé.”

Cô gái không trả lời, Zed gồng mình , nội năng trong người tuôn ra hất tung tất cả gạch đá đè lên người , rồi anh đỡ cô đứng dậy :

“Không sao chứ ?” Zed quan tâm hỏi

Cô gái không trả lời, nhưng cô có suy nghĩ khác, có lẽ Zed cũng không phải người như cô nghĩ. Cô nhìn những vết thương trên người anh, cô có thể tưởng tượng anh vừa xảy ra một cuộc chiến thảm thiết như thế nào. Trong lòng cô dịu xuống.

“Anh tên là gì ?” Cô nhẹ nhàng hỏi.

“Không phải nàng vừa muốn giết ta đấy sao?”

Cô gái đỏ mặt, cô quay đi . Zed cười cười

“Thôi nào, ta là Zed, còn nàng làm gì ở đây ?”

Cô quay lại đáp :

“Tôi là đệ tử của người kia, tên tôi là Syndra. Nhưng Zed này, làm sao anh lại tới đây ?”

Bạn đang đọc Tiểu Thư Ánh Sáng sáng tác bởi Myuki
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Myuki
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.