Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 11 Phần 2

Phiên bản Dịch · 3117 chữ

Tiếp đó tôi và Nam Tương ngồi tán gẫu về một vài vấn đề khác, không có gì ngoài những tình huống hài hước mà chúng tôi tình cờ gặp phải trong cuộc sống, trong sách hoặc qua phim truyện gần đây. Làm bầu không khí vừa rồi còn bức bối như trước khi cơn mưa chiều mùa hạ kéo đến đã trở nên thoáng đãng hơn nhiều, tôi không muốn phải suy nghĩ quá nhiều. Tôi cảm thấy, xe đến trước rừng ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, cuộc sống sẽ không bức chết tôi, cùng lắm chỉ khiến tôi đau đến không thiết sống mà thôi, nhưng ở phương diện này, so với Cố Ly người chị em tốt bên tôi, đạo hạnh của nó có thể còn kém xa.

Sinh nhật của Cố Ly là một lời nguyền đối với tôi, lần nào nó cũng làm tôi muốn sống không được muốn chết không xong. Còn năm nay, vị sếp cao nhất lại đem chuyện này đổ ụp xuống đầu tôi, và tôi đương nhiên phải theo yêu cầu của anh ta, bỏ ra chút sức mọn, để sắp đặt một buổi tiệc sinh nhật cực kỳ ngoạn mục, tràn ngập surprise. Tôi cảm thấy Cung Minh vẫn chưa hiểu Cố Ly lắm, thật lòng tôi rất muốn nói cho anh ta biết, không cần bất cứ sự sắp đặt nào, sinh nhật Cố Ly chắc chắn sẽ tràn ngập surprise với muôn hình vạn kiểu, đủ khiến người ta sợ đến ói ra mật xanh mật vàng.

Ăn xong bữa trưa, tôi tạm biệt Nam Tương, day nhẹ huyệt thái dương đang căng cứng trên đường về công ty, tôi còn phải cùng Kitty lên kế hoạch cho tiệc sinh nhật Cố Ly.


Tôi về đến bàn làm việc của mình, Kitty bước qua : “Cố Ly về rồi, tốt nhất nên đi hỏi cô ấy có ý tưởng gì về vụ sinh nhật không. Cô hiểu cô ấy nhất, hai chúng ta cùng đi.”

Tôi gật đầu, rồi cùng Kitty thẳng tiến đến phòng làm việc của Cố Ly.

Khi đẩy cửa phòng làm việc của Cố Ly, thấy ngoài Lam Quyết và nó ra, Cố Nguyên cũng ở đó.

Sau khi tôi và Kitty nói rõ ý đồ, Cố Ly im lặng. Rõ ràng, việc này với nó mà nói, là một surprise cực kỳ khủng khiếp. Ngược lại Cố Nguyên, mặt mày rạng rỡ, vui mừng khôn xiết. Tôi rất đồng tình với anh ta, cũng có thể hiểu được, bởi hằng năm tôi và anh ta đều là châu chấu cột chung trên một sợi dây thừng, hao tâm tổn sức, vắt kiệt trí não vì sinh nhật Cố Ly. Còn năm nay, đột nhiên có một con châu chấu không sợ chết khác nhảy ra, cởi trói cho Cố Nguyên, rồi đem dây thừng buộc lên cổ chính mình, tràn đầy tự tin không biết sống chết là gì nói phải chuẩn bị một party sinh nhật cho Cố Ly, anh ta không vui mừng khôn xiết sao được? Cho nên, Cố Nguyên ra vẻ đồng tình liếc nhìn tôi - con châu chấu cái không được cởi trói khỏi chiếc dây thừng - một cái dài, sắc lẻm.

Kitty thấy Cố Ly lặng thinh, nghĩ rằng nó không có ý kiến gì, vì thế, cô ta lấy bản kế hoạch sơ bộ ra, đọc cho Cố Ly nghe từng câu từng chữ. Thế là, trong một giờ tiếp theo, ba chúng tôi gồm tôi, Cố Nguyên, Lam Quyết, ngồi trên sofa Italia màu kem đặt trước ra lối ban công, mày chau mặt ủ để xem hai ngươi họ dùng lý này lẽ kia tranh luận thuyết phục lẫn nhau, trông như hai chiếc máy tính đang kết nối với nhau vậy, ánh đèn lập lòe, ổ cứng răng rắc, liều mạng hòng quy cách hóa đĩa C của đối phương.

Chẳng hạn...

Kitty: “Cố Ly, tôi bảo đảm với cô, chắc chắn là đồ Tây chính thống!”

Cố Ly: “Cô chắc chắn thực sự là đồ Tây đúng nghĩa chứ? Cô đừng nói dùng dao nĩa ăn thịt bò xào là đồ Tây đấy nhé.”

Kitty: “Không đâu, nếu thực sự xảy ra chuyện như vậy, thì trước khi cô ra tay, Cung Minh đã dùng dao cắt cổ tôi rồi.”

Cố Ly: “…”

Chẳng hạn...

Kitty: “Được rồi, theo yêu cầu của cô, tất cả đều dùng hoa sơn trà màu trắng trang trí, bao gồm cả cửa ra vào.”

Cố Ly: “Cô chắc chắn là hoa sơn trà trắng chứ? Lần trước chụp ảnh tạp chí, hoa mà các người cầm đến bảo là hoa sơn trà trắng, nhưng rành rành là hoa nguyệt quế mua ở cái chợ di động dưới tầng trệt kia!"

Kitty: “…”

Chẳng hạn...

Cố Ly: “Cái gì? Chiêu đãi bằng rượu vang nhẹ? Tất nhiên không được, toàn bộ đổi thành rượu Whisky và rượu vang đỏ cao cấp, tiệc sinh nhật không thể không có rượu, không say sao có không khí, dùng rượu vang nhẹ mất mặt lắm!”

Kitty: “Tôi sợ cô uống nhiều quá sẽ không kiểm soát được bản thân, mười giờ đêm lại lao đầu vào bánh sinh nhật, thế thì vô cùng mất mặt.”

Cố Ly: “…”

Chẳng hạn...

Kitty: “Cần phải tìm một vài chỗ để xe gần đây, sau đó khách khứa sẽ đi bộ đến bữa tiệc là được.”

Cố Ly: “Đi bộ á? Cô đùa đấy à? Cô bảo các khách là nữ mặc váy dạ hội dài thì làm thế nào? Lết váy dài để qua đường hả? Hay đứng bên đường đợi đèn đỏ đèn xanh cùng với một đám các mẹ tay đang xách cổ mấy con vịt chuẩn bị về nhà làm cơm? Hành vi này cũng đầy tính nghệ thuật nhỉ? Vả lại, lê chiếc váy dài mà đi như thế, sẽ khiến cả con phố Nam Kinh này bị quét sạch mất, chính quyền thành phố cũng không trả tiền vệ sinh đâu, có điều tôi bảo đảm lá rụng và rác rưởi dưới váy chúng tôi khi đi hết con đường này chắc chắn đủ để đốt một đống lửa để thiêu cô đấy.”

Kitty: “…”

Chẳng hạn...

Kitty: “Có cần vũ đạo không?”

Cố Ly: “…”


Cuối cùng Kitty không tài nào chịu đựng thêm được nữa, nó nhìn Cố Ly, nói cực kỳ thành khẩn mà vô cùng tuyệt vọng: “Giám đốc Cố à, cô hãy tin tôi được không, nhất định tôi sẽ không làm hỏng party sinh nhật đâu, đây không phải lần đầu ngài Cung Minh bảo tôi giúp anh ta chuẩn bị party sinh nhật.”

Cố Ly quay lại, một giây trước còn đầy vẻ khinh miệt, ánh mắt toát lên sự châm chọc cực kỳ hài hước, nhưng lúc này, sau khi nghe thấy câu nói sau cùng của Kitty, vụt chốc nó đã trở nên thư thái, thở phào một hơi, rồi khoát tay nói: “Ôi trời, sao không nói sớm, sinh nhật của ngài Cung Minh cô còn lo được, vậy thì tôi yên tâm rồi.” Nói xong Cố Ly liền nở nụ cười vừa quyến rũ vừa giả tạo, nhưng lại vô cùng cuốn hút.

Kitty nhìn Cố Ly, cũng cười phá lên, “Giám đốc Cố thật biết đùa. Tôi nói là giúp mấy người em họ của Cung Minh chuẩn bị party. Còn sinh nhật của ngài Cung Minh thì đâu đến lượt tôi sắp xếp, sinh nhật của ngài ấy đều giao cho các công ty chuyên tổ chức sự kiện làm thôi, mười mấy con người bận bịu suốt hai tháng liền, chỉ riêng phương án chuẩn bị và danh sách khách mời đã dày bằng nguyệt san tháng chín của tạp chí Vogue rồi, ha ha ha ha...”

Ngay tắp lự mặt Cố Ly như xám ngoét đi trong tiếng cười “ha ha ha ha” của Kitty.

Có lẽ, đây chính là vai trò mà sự tồn tại của Cung Minh phải đảm nhiệm. Dường như ông trời sinh ra anh ta là để khiến Cố Ly sống không bằng chết, cũng như Cố Ly được sinh ra là để khiến cho chúng tôi sống dở chết dở vậy.

Tôi nghĩ nếu Cố Ly thuộc mẫu người tùy hứng, thích gì làm nấy, thì sự phẫn nộ và đố kỵ đang ngập tràn trong nó nhất định sẽ đủ để nó tóm cổ Cung Minh rồi châm một mồi lửa thiêu anh ta cháy thành than. Tất nhiên, nó sẽ cẩn thận đem cục than đó cất vào hộp, đặt ở chỗ cửa ra vào nhà nó để thờ phụng, ngày ngày thắp nhang bái lạy - cho dù đã hóa thành than, “trở thành Cung Minh” vẫn là mơ ước cuối cùng của nó.


Khi rời khỏi phòng làm việc của Cố Ly, trời đã trở chiều. Ánh nắng nhạt dần, đám mây dày đặc đang phiêu dạt trên nền trời, từng đám từng đám màu trắng thuần khiết, những tia nắng bị khúc xạ thành vô số những mảnh vỡ lấp lánh ánh vàng, bầu trời được trang điểm vô cùng huyền ảo hoa lệ, giống như khung trời trong phim hoạt hình của Disney, biểu tượng cho tình yêu, biểu tượng cho vẻ đẹp, biểu tượng ộng ước, và cũng là biểu tượng cho sự hư ảo và không thực tế.

Tôi thộn người nhìn lên bầu trời bên ngoài qua tấm rèm cửa ban công, bỗng nhiên bị cơn ồn ào náo động cắt ngang, tôi quay đầu nhìn, liền thấy hai con chuột Mickey đang cười nói tíu tít, nô đùa chạy qua trước mặt.

Tôi: “…”

Kitty: “…”

Tôi: “… cái thứ thuốc chống lão hóa mà chị giới thiệu cho tôi có tác dụng phụ sao?”

Kitty: “... công ty kết hợp với Disney trú tại Phố Đông làm một kỳ chuyên đề, hôm nay chụp ảnh. Tôi xin cô, với tư cách là phụ nữ có trình độ đại học trong thời đại mới, mỗi khi gặp phải vấn đề bất ngờ nào, hãy xuất phát từ chủ nghĩa duy vật biện chứng, sử dụng nhãn quan khoa học mà phân tích, được không? Đừng mê tín như thế được không hả?” Kitty nhìn tôi, tỏ vẻ cực kỳ thất vọng, sau đó cô ấy day day huyệt thái dương rồi nói: “Cô và Cố Ly làm đầu tôi như muốn nổ tung. Chả trách cái thầy tướng số “Cửu vĩ hồ tiên” gì mà bạn tôi giới thiệu hôm trước, bảo tháng này sức khỏe tôi yếu, xem ra phải nghe lời bà ấy thật, đặt một miếng gỗ tử đàn ở vị trí hướng Nam trong nhà.”

Tôi: “…”


Trở về bàn làm việc, tôi đem bản kế hoạch sinh nhật Cố Ly đang cầm trên tay nhét vào ngăn bàn, tạm thời không muốn suy nghĩ đến chuyện hao người tốn của này, vả lại sau khi tan ca, tôi còn cả đống thời gian để bàn bạc với nó, mặt đối mặt, thậm chí mặt sát mặt mà nói chuyện cả đêm. Còn bây giờ, tôi chỉ muốn nằm sõng soài trên mặt bàn, nghỉ ngơi giây lát, vì đầu tôi như sắp muốn nổ tung ra rồi.

Tuy nói như thế, nhưng thực tình trong lòng tôi biết rất rõ, việc khiến đầu tôi đau đến muốn nổ tung, thực ra hoàn toàn không phải vì sinh nhật Cố Ly, mà là ánh mắt của Sùng Quang thản nhiên quét qua mặt tôi lúc ở dưới lầu, ánh nhìn trống rỗng, mù mịt, lãnh đạm. Nói thực, tôi chưa bao giờ thấy Sùng Quang như vậy, mỗi lần tôi nhìn thấy, anh ấy đều bừng bừng sức sống, trong đôi mắt vô cùng dịu dàng, như bóng hoàng hôn đang dần khuất phía chân trời lúc chạng vạng, bao phủ lên người màn sương chiều ấm áp nặng trịch. Ánh mắt rất đỗi sinh động của anh ấy hoàn toàn không giống một bệnh nhân ung thư sắp bước đến bờ vực cái chết, mà trái lại, trái tim với lòng nhiệt thành cuồn cuộn chảy trong cơ thể anh ấy đã cảm hóa tôi, cổ vũ tôi, che chở tôi. Thậm chí khi nhìn vào bức di ảnh treo ở phía cuối của nhà tang lễ, tôi vẫn có thể nhìn thấy từ trong đôi mắt trong trẻo đó niềm hy vọng pha lẫn bi thương, sự lưu luyến hòa trộn cảm giác chia ly.

Tôi đang định nhoài người nằm lên bàn, thì nhìn thấy mấy bức tranh mà Nam Tương để lại. Ngay lập tức tôi cầm chúng lên, chuẩn bị đến phòng làm việc của Cung Minh. Bởi xem chừng, tâm trạng của anh ta hôm nay rất tốt. Anh ta giống như một thiên sứ trẻ tuổi luôn mỉm cười rạng rỡ dưới ánh mặt trời.

Tôi đẩy cửa bước vào, thấy Cung Minh đang ngồi trên sofa chỗ góc khuất đọc sách, giữa bầu không khí phảng phất mùi cà phê và tiếng dương cầm. Chỉ khác một điều rèm cửa đã kéo lại, riêng có chiếc đèn đặt dưới đất hiệu Armani vẫn tỏa ra thứ ánh sáng sang trọng mà ấm áp. Dưới ánh đèn vàng khuôn mặt của anh ta hiện lên dịu dàng mà gần gũi.

Anh ta đặt quyển sách trên tay xuống, mỉm cười dịu dàng hỏi: “Sao vậy?” Ánh mắt đó như tỏa ánh hào quang, vô cùng dịu vàng và mềm mại. Cùng chiếc áo len mỏng ấm áp mà anh mặc lên người như có ma lực hút người ta đến gần.

“Bạn tôi... là Nam Tương... cô ấy có rất nhiều tranh khá đẹp, anh có thể xem qua tác phẩm của cô ấy không,” tôi ôm đống tranh của Nam Tương, nhìn Cung Minh, rồi dè dặt hỏi, “không phải là nhờ anh cho ý kiến đánh giá nhận xét, mà chỉ cần xem qua là được, nếu anh thích, đương nhiên là tốt nhất... còn không thích cũng chẳng sao... chỉ cần xem qua thôi... có được không?”

Cung Minh nhìn tôi, mắt chớp chớp liên hồi, dưới ánh đèn cặp mi dài trông như cặp lông vũ màu vàng, khuôn mắt hẹp dài như bị bóng râm thăm thẳm bao trùm, miệng nhoẻn cười dịu dàng, rồi bằng chất giọng thấp trầm mà cực kỳ cuốn hút, anh ta trông về phía tôi, cười nói: “Không thể được.”

Cơ hồ tôi đã bị nụ cười dịu dàng kia của Cung Minh làm đần thộn. Anh ta giống như một thiên sứ, ánh mắt lấp lánh, nụ cười quyến rũ. Tôi cho rằng mình đã nghe nhầm, nên liền hỏi lại: "... Chỉ xem qua thôi, rồi tôi sẽ đi ngay, có được không?”

Cung Minh khẽ cười, nói: “Không.”


Tôi lui ra khỏi phòng làm việc của Cung Minh, đầu óc vẫn rối bời chưa định thần lại được. Tôi biết mình đã bị Cung Minh từ chối, thực ra chuyện này cũng rất bình thường, anh ta phải là một con quỷ hút máu điển trai bạo tàn máu lạnh, chứ không phải là thổ địa công công hòa nhã dễ gần thân thiện cầu gì được nấy. Nếu Cung Minh đồng ý không chút do dự, mới khiến tôi sợ nổi da gà.

Nhưng tôi vẫn thấy cực kỳ thất vọng. Một cảm giác bất lực đang quấn chặt lấy tôi.

Tôi ngoái đầu nhìn ánh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, bầu trời giống như lòng đỏ trứng được khuấy đều lên, vừa êm đềm mà lại rất đỗi bi thương, đang bao trùm mỗi người, hòa cùng với đó là tiếng chim bồ câu vỗ cánh bay về tổ.


Còn lúc này, ở một nơi cách tôi rất rất gần...

Đường Hoài Hải chập choạng lúc hoàng hôn, xe ngập trên đường, chạy còn chậm hơn cả người đi bộ. Mặt đường cả ngày bị phơi nắng, lúc này đang bốc lên hơi nóng hầm hập, mọi thứ dường như trở nên mơ hồ loang loáng. Hàng quán ven đường thi nhau phun hơi lạnh ra ngoài, thu hút người đi đường lánh vào quán.

Giản Khê đang mặc chiếc áo ba lỗ màu trắng, mồ hôi đọng từng giọt từng giọt trên ngực. Anh ấy đang trên đường đến công ty tìm tôi.

Sau khi cửa thang máy trượt mở, đúng lúc Giản Khê được chứng kiến cảnh tượng Kitty có ý định đi khiêu chiến Cố Ly lần nữa. Giản Khê hỏi: “Lâm Tiêu đang ở đâu vậy?” Kitty chẳng thèm đếm xỉa, đầu cũng không ngoảnh lại mà cứ lừ lừ tiến thẳng về phía trước, rồi buông một câu “Có thể ở phòng làm việc của Cung Minh, có thể đang ở chỗ uống nước, anh đi tìm đi.”


Tôi ôm chồng tranh, mặt mày thất thần, lúc đi ngang qua quầy uống nước, cánh cửa đột nhiên mở ra, một bàn tay thon dài vươn ra, túm lấy cánh tay tôi, rồi kéo tôi vào trong.

Tôi còn chưa kịp phản ứng, một bóng hình cao lớn đã phủ lên tôi, tôi còn chưa kịp định thần, một cái ôm siết đến nghẹt thở giống như biển cả đã ập đến.

Làn môi nóng bỏng mà mềm mại hôn lên môi tôi, mùi hoóc-môn quen thuộc, như thể sóng biển cuộn trào mãnh liệt đang vỗ mạnh lên tôi, phá hủy tôi.

Đôi mi mềm mại của anh lướt qua sống mũi của tôi.


Tôi mở tròn mắt, Sùng Quang với dung mạo hoàn toàn mới đang nhìn tôi, đôi mắt ánh lên cái nhìn bất lực, giống như trong cặp mắt ấy đang giam cầm hai con bồ câu đã mệt nhoài.

Tôi đưa tay sờ lên chân mày của anh ấy, cung mày cao hơn, toát lên ánh nhìn sâu thẳm như mắt người nước ngoài. Tôi vuốt ve đôi chân mày dày đậm mà mềm mại đó, rồi hỏi: “Đau không?”

Anh ấy khẽ gật đầu, ánh mắt dịu dàng mà toát lên vẻ đau thương. Dường như tôi có thể xuyên thấu ánh nhìn sâu thẳm u ám, thấy ánh sáng chập chờn yếu ớt trong sinh mệnh của anh ấy, thấy được ngọn lửa sót lại còn vương mùi máu tanh.

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Sùng Quang hỏi: “Ai đấy?”

Bên ngoài không có tiếng trả lời.

Tôi lau vội nước mắt, rồi bước qua, mở cửa.

Bạn đang đọc Tiểu thời đại 2.0 của Quách Kính Minh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.