Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhảy vào thùng tắm cũng tắm không sạch được

Phiên bản Dịch · 2603 chữ

Thật ra, khi vừa nghe nội dung nhiệm vụ, Diệp Đàn chỉ muốn từ chối, nhưng dựa trên nguyên tắc ‘không thể phụ sự kỳ vọng của môn chủ’, nàng vẫn quyết tâm chuẩn bị tinh thần xâm nhập vào hang hổ, biết đâu trời cao phù hộ cho nàng may mắn để thực hiện nhiệm vụ thành công một lần thì sao? Coi như cũng làm cho Huyền Y môn càng rạng danh hơn nữa.

Tuy rằng… khả năng đó cực kỳ nhỏ bé.

Đám tiểu Bạch đều đến tiễn nàng đầy đủ, sắc mặt cảm thông của mỗi người đều khiến nàng có cảm giác như mình sắp sửa một đi không trở lại vậy! Đừng có hù dọa người ta thế được không?

Diệp Đàn nghiêm túc bày tỏ, mình nhất định sẽ lấy tính mạng của Tĩnh thân vương, trừ hại cho muôn dân, các huynh đệ cứ ở nhà chờ tin lành. Sau đó, trong sự đưa tiễn đầy vui vẻ nhiệt tình của mọi người, nàng ôm một bụng âu sầu rời khỏi tổng bộ Huyền Y môn.

Ai mà không biết mạnh mồm, nhưng chỉ có chính mình mới hiểu rõ nhất chuyện này khó khăn đến mức nào.

Nàng ở đế đô ba ngày liên tục, đêm đêm kiên trì nghiên cứu địa hình, cho đến khi thuộc nằm lòng vị trí phòng ngủ của Tĩnh thân vương ở đâu, cuối cùng nàng mới quyết định chọn một canh giờ tốt vào một đêm không trăng không sao để thực thi kế hoạch của mình.

“Giờ này chắc thị vệ Vương phủ cũng mệt mỏi lắm rồi nhỉ…” Nàng ngồi xổm trên bờ tường, vừa nhỏ giọng tự nhủ vừa thầm hạ quyết tâm trong lòng, bây giờ lao vào trong, tốc chiến tốc thắng xong lập tức trốn ngay, không được nhìn lâu một giây nào hết.

Nấp người dưới những bụi hoa, nàng thi triển khinh công né trái né phải đến trước cửa phòng Tĩnh thân vương, hành động có vẻ dễ dàng hơn tưởng tượng, ừm, có điều không thể sơ suất lơ là được.

Xuyên qua lớp cửa sổ giấy được ánh nến chiếu sáng, Diệp Đàn chỉ loáng thoáng nhìn thấy bóng người đàn ông kia đi qua đi lạnh, đúng rồi, nhìn dáng người cũng có thể đoán được đó chắc hẳn là Tĩnh thân vương!

Người ta nói, cơ hội chỉ đến một lần, nàng không cần nghĩ ngợi nhiều, quyết đoán đá tung cánh cửa ra, ở ngay một giây trước khi đối phương kịp phản ứng, nàng lao tới như chó… à không, lao như hổ đói vồ mồi, sau đó vung tay chém xuống kết liễu hắn, ngay cả máu cũng không rơi nhiều thêm một giọt.

Thời khắc đó, nàng thực sự có cảm giác vô cùng tự hào rằng “Quả nhiên ta làm việc cũng rất có tài!!!”

“…” Từ từ đã, hình như có gì đó không đúng lắm?!

Sao người này lại mặc quần áo của hạ nhân trong phủ? Hơn nữa, nhìn khuôn mặt bình thường không có gì đẹp đẽ này, làm sao giống Tĩnh thân vương phong hoa tuyệt thế trong truyền thuyết chứ? Chẳng lẽ thẩm mỹ của mình có vấn đề?!

Diệp Đàn ngẩn người đứng đó, đầu óc trống rỗng mất một lúc, sau đó lập tức xuất hiện một hàng chữ rất to: Chết rồi!!! Giết nhầm người rồi!!!!

Có đôi khi, đời người cứ hay vắt vẻo, bấp bênh như thế đấy. Ví dụ như dù nàng là sát thủ cực kỳ kém cỏi, chuyên làm hỏng việc, nhưng cứ bị môn chủ bắt đi thực hiện những nhiệm vụ có độ khó 5 sao; lại ví dụ như nàng cứ tưởng rằng có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách mỹ mãn, lại chợt phát hiện ra vừa mới đâm nhầm người; hay lại ví ví ví dụ như khi nàng đang muốn chạy thật nhanh ra ngoài để tìm kiếm mục tiêu thật sự đó, lại nghe trong viện vang lên những tiếng hò hét inh tai nhức óc.

“Có thích khách! Bắt thích khách!”

Đúng, nàng xui xẻo như vậy đấy!!!

Bốn phương đều bị vây kín, chắc chắn không thể chạy trốn được. Khi còn đang hoảng hốt vì không tìm thấy đường trốn thoát, Diệp Đàn liền tùy tiện nhảy xổ vào trong một gian phòng có ánh sáng.

Tốt quá, trong phòng có một người đàn ông đang tắm, hai tay hắn khoác lên thành thùng tắm, mái tóc đen xõa xuống che nửa khuôn mặt không nhìn rõ dung mạo --- đương nhiên Diệp Đàn cũng chẳng rảnh rỗi mà nhìn ngắm mặt hắn, chỉ nhanh nhẹn tung người nhảy vào trong thùng tắm, cũng kề luôn đao vào bụng hắn, dùng giọng nói trẻ con mềm nhũn uy hiếp hắn.

“Dám khai ra ta ở đây thì ngươi chết chắc!!!” Dù rằng sức uy hiếp còn chưa được đến ba thành.

Nói xong, nàng liền nín thở chìm người xuống thùng nước tắm, trong lòng thầm phê phán cái tên này rõ là đỏm dáng, còn thả cánh hoa hồng vào nước tắm nữa chứ, chẳng lẽ người trong vương phủ đều kiểu cách vậy sao?

Ặc, hình như… nàng bỏ qua điều gì đó rất quan trọng…

Nếu xét theo lẽ thường, thì dù trong vương phủ, cũng rất ít người có thể hưởng thụ sự đãi ngộ xa xỉ như này chứ?

Ngay sau đó, có người nhanh chóng cho nàng câu trả lời.

Ngoài cửa vang lên tiếng kêu thất thanh của tay gia đinh nào đó: “Vương gia! Vương gia, ngài có ổn không ạ? Hình như có thích khách chạy vào trong đó!”

Giọng nói của người đàn ông cùng ngồi trong thùng tắm với Diệp Đàn rất vững vàng, trong giọng điệu thậm chí còn như khẽ cười: “Bản vương vẫn ổn, ở đây cũng không có thích khách, các ngươi đi chỗ khác tìm đi.”

“Tuân mệnh! Nhưng mà… Tề quản gia chết rồi, e rằng không cứu được…”

“Chết thì thôi, bản vương tốn bao nhiêu bạc nuôi lão, lão chết thay bản vương một lần cũng không oan ức gì --- tìm bãi tha ma nào non xanh nước biếc chôn lão đi.”

“Vâng, Vương gia anh minh.”

Tiếng bước chân xa dần, đến khi tin chắc rằng những người đó đã đi hẳn, Diệp Đàn mới ướt lướt thướt như con quỷ nước nhảy ra khỏi thùng tắm, ma xui quỷ khiến thế nào lại cũng bỏ luôn cả cây đao đang uy hiếp hắn ra.

“À… xin hỏi, có phải ngươi tên là Bùi Tĩnh Uyên không?” Lại còn dùng giọng điệu khách khí chỉ dùng khi bắt chuyện để hỏi nữa chứ!!!

Hắn quay đầu sang, gương mặt tuấn tú làm điên đảo chúng sinh chậm rãi nở nụ cười tươi, đôi mắt phượng khẽ nheo lại, trong vẻ thanh tú lại ẩn chứa chút tà khí.

“Sao hả? Là thích khách muốn ám sát bản vương, mà lại không biết dáng vẻ của bản vương như thế nào à?”

“…”

Xét một cách công bằng, thì từ lúc nhận chức đến nay, Diệp Đàn giết hụt không ít người, đối với nàng mà nói, chuyện nhận nhầm người giết nhầm đối tượng cũng là chuyện bình thường như cơm bữa, nhưng đây là lần đầu tiên điên đảo đến mức này.

Hiện giờ, nàng đang ướt như chuột lột đứng trước mặt Bùi Tĩnh Uyên, giơ đao cảnh giác nhìn hắn mặc quần áo.

Người đàn ông này rất tuấn tú, dáng người cũng rất đẹp… Khụ khụ, làm sao hả, dù gì cũng là đến để ám sát hắn, nhìn nhiều một chút cũng có sao đâu?!

Từ bé đến giờ nàng mới chợt phát hiện, thì ra mình cũng rất háo sắc.

“Bản vương có đẹp không?”

Dựa trên kinh nghiệm của Diệp Đàn, người tự hỏi được câu này có thể đếm trên đầu ngón tay, trong đó, ví dụ điển hình nhất chính là vị môn chủ thường xuyên tự cho rằng mình cực kỳ hào hoa phong nhã, tuấn tú phi phàm nhà nàng kia.

Nghĩ vậy, nàng quyết định không nói thật, chỉ nghiêm nghị trả lời hắn: “Cũng thường thường thôi.”

Bùi Tĩnh Uyên không so đo với nàng, ngược lại tiện tay rút một chiếc trường sam trong tủ quần áo ra ném lên đầu nàng, khẽ cười nói: “Thay quần áo đi.” Nói xong, hắn rất tự nhiên quay người sang chỗ khác, ra vẻ sẽ không nhìn lén nàng.

Không phải chứ?! Thân thiện với thích khách như vậy, chẳng lẽ hắn không phải là tên khốn kiếp, mà là quân tử sao?!

“… Ngươi đừng có làm càn, ta đến là để lấy mạng ngươi đấy!” Diệp Đàn định dựa vào sự uy hiếp để gia tăng thanh thế cho mình, vừa vội vội vàng vàng thay bộ quần áo ướt sũng ra, “Có điều, nể tình ngươi biết điều như vậy, ta có thể xem xét cho ngươi chết có thể diện một chút!”

“Ồ? Vậy bản vương hẳn là nên cảm ơn cô nhỉ?”

“Không cần phải đạo đức giả như thế, lát nữa ta chém đầu ngươi, ngươi đừng trốn, cũng đừng phản kháng là được rồi.” Yêu cầu rất ngây thơ!

Bùi Tĩnh Uyên đưa tay lên cài cúc cổ áo, quay lại nhìn nàng cười: “Chuyện máu me như thế để bàn sau đi. Tính ra bản vương còn phải chân thành cảm ơn cô ấy chứ, dù sao cũng nhờ cô ra tay nhanh gọn, xử lý giúp bản vương cái tên chướng mắt kia mà.”

Diệp Đàn nghĩ một lúc mới hiểu hắn đang nói đến ai: “Ý ngươi là tên Tề quản gia kia á? Đó là do ta giết nhầm mà!”

“Quá trình không quan trọng, bản vương chỉ chú ý đến kết quả.”

Nàng lại đáp rất thật thà: “Thật ra ta đến là vì muốn giết ngươi. Ngươi có thể cho ta một kết quả như ý được không?”

“Từ thù hận hóa thành yêu thương, cuối cùng rơi vào lưới tình với đối tượng bị ám sát, cô thấy kết thúc này thế nào?”

“Ngươi… sao ngươi không biết xấu hổ gì thế?” Nàng bực bội, “Dám trêu ghẹo con gái nhà lành giữa ban ngày ban mặt!”

Bùi Tĩnh Uyên ra vẻ kinh ngạc chỉ lên vầng trăng bên ngoài cửa sổ: “Cô nói ban ngày ban mặt á?”

“…”

“Làm thích khách mà còn dám tự xưng là gái nhà lành à?”

“…” Người nào đó không biết phải bao biện thế nào, một lúc sau mới ấp úng cãi cùn, “Tuy bên ngoài là thích khách, nhưng thực ra trong nội tâm thì ta là gái nhà lành, ngươi thì biết cái gì chứ?!”

Hắn gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Vậy tiểu thích khách nhà lành này, cô nghĩ rằng với chút bản lĩnh đó của cô, có thể giết được bản vương à?”

Dám khinh bỉ nàng!!!

Tuy trong lòng Diệp Đàn cũng tự hiểu bản lĩnh của mình được mấy phân mấy lượng, nhưng bị đối tượng ám sát ngang nhiên miệt thị như vậy, nàng vẫn thấy cực kỳ khó chịu, liền hừ hừ tức giận giơ đao lên lần nữa: “Có muốn ta đâm ngươi một đao để chứng minh không hả?”

Lúc này nàng còn đang mặc y phục của hắn, vì quá rộng nên thậm chí còn quét lê xuống dưới đất, thân hình nhỏ nhắn bị gói gọn ở bên trong, thoạt nhìn đã không có chút sát khí nào thì chớ, thậm chí còn có chút vẻ đáng yêu ngây thơ nữa, khiến Bùi Tĩnh Uyên khẽ nheo mắt lại.

“Không sao, trông cô ngốc thế kia, chi bằng chúng ta làm một giao dịch nhỏ đi? Nếu thỏa thuận thành công, bản vương có thể cho cô cơ hội, để cô ở lại vương phủ giết thêm mấy lần nhé?”

Giết thêm mấy lần… Đúng là lời hứa đầy sức hấp dẫn…

Diệp Đàn là người rất dễ dao động, nàng cảm thấy khả năng mình có thể đánh bại hắn thực sự vô cùng nhỏ bé, ở lại vương phủ chưa biết chừng còn có chút hy vọng, dù sao cũng đã nát lắm rồi, nát thêm tí nữa có sao đâu, đi bước nào tính bước đó vậy.

“Vậy ngươi nói đi, nội dung giao dịch là gì?”

Bùi Tĩnh Uyên chợt cười rất bí hiểm: “Đóng giả làm người phụ nữ được bản vương sủng ái, cứ có khách đến thì phối hợp diễn xuất là được rồi.”

Nàng hoảng hốt: “Nói lung tung! Ngươi có nhiều phụ nữ như thế còn chưa đủ à? Còn lôi ta xuống nước làm gì hả?!

“Bản vương chán ngấy đám son phấn tục tằng đó rồi, muốn thay đổi chút cho mới mẻ.”

“Ta bán nghệ không bán thân!” Gầm lên xong Diệp Đàn mới chợt nhận ra hình như mình nói sai rồi, vì thế lại vội vàng sửa lại, “Ta nói ‘nghệ’ này là võ nghệ ấy!”

Bùi Tĩnh Uyên thong thả ghé sát vào người nàng, thấy nàng dè dặt lùi lại phía sau mới dừng bước, quan sát kỹ khuôn mặt của nàng, nói: “Không cần phải khoe cái công phu mèo cào đó của cô ra đây. Yên tâm, đã nói là phối hợp diễn xuất rồi, dù sao bản vương cũng không đến nỗi thích thú cái thân hình đó của cô.”

“Thân hình ta thì làm sao chứ?! Thân hình của ta đẹp tự nhiên đấy!!!”

“Cô hài lòng là được rồi!”

“…”

Hắn phẩy tay áo đẩy cửa phòng, lãnh đạm bước ra ngoài, ung dung dặn dò: “Tự ra hậu uyển tìm gian phòng mình thích mà ở đi. Trong khoảng thời gian này, lúc nào muốn giết ta thì cứ thoải mái động thủ, nhưng nhớ đừng quấy rầy những người khác trong phủ, không là phải đền tiền đấy!”

Thái độ gì thế này? Chẳng lẽ đối với hắn, việc nuôi một thích khách trong phủ cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm hay sao? Tự tung tự tác!!!

Diệp Đàn bám theo hắn đi ra ngoài, dọc đường đi, nàng cảm thấy có rất nhiều ánh mắt hướng về phía mình, có ngạc nhiên, có khinh bỉ, cũng có hâm mộ, đố kỵ, tất cả đều đến từ đám hạ nhân vương phủ hơn nửa đêm không ngủ còn lang thang khắp nơi kia, tám phần là coi nàng thành sản phẩm kim ốc tàng kiều của Bùi Tĩnh Uyên. Xem ra, bình thường đúng là Bùi Tĩnh Uyên nhét không ít cô nương vào trong phủ!!!

Nàng lẳng lặng giấu đoản đao vào trong ngực, nhân tiện vùi mặt vào trong áo, lắc la lắc lư chạy nhanh chân hơn ra hậu viện.

Có ai có thể giải thích cho nàng biết vì sao kịch tình lại phát triển thành thế này không? Rõ ràng là nàng đến để ám sát, sao giờ lại chẳng khác gì đám ca cơ, vũ nữ thế này?

Điều an ủi duy nhất đại khái là sau này sẽ có thêm lý do để công khai sát hại Bùi Tĩnh Uyên. Nghĩ đến đây, cuối cùng nàng cũng cảm thấy cuộc sống có thêm chút hy vọng.

Không thành công cũng sẽ thành nhân!!!

Hết chương 2.

Bạn đang đọc Tiểu Thích Khách Trong Vương Phủ của Nãi Hương Lưu Ly Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mecherry86
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.