Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con Mèo Nhỏ Phản Công

Phiên bản Dịch · 1433 chữ

“Chào tổng giám đốc” Thẩm Hạo Ngôn vừa tới công ty, tiểu Trần nhìn thấy liền nhanh chóng chào hỏi, còn âm thầm lau lau mồ hôi, Vị tổng giám đốc này của họ mặt lúc nào cũng lạnh như tiền, nhưng năng lực lãnh đạo thì không chê vào đâu được, khiến bọn họ bái phục sát đất, cho nên đối với vị tổng giám đốc này mọi người đều vừa kính vừa sợ, một mình đi thang máy với tổng giám đốc sợ rằng lành ít dữ nhiều

“Uhm, chào cậu!” Thẩm Hạo Ngôn gật đầu, nhếch miệng cười một tiếng, rồi lại chăm chú đọc tờ báo trên tay. Hắn lơ đãng liếc sang liền bắt gặp một khuôn mặt sợ hãi của tiểu Trần, tiểu Trần vô cùng lúng túng đến nỗi hai chân díu vào nhau, lảo đảo suýt ngã, xem chừng sắp sửa đổ về phía Thẩm Hạo Ngôn. Đột nhiên hang máy “đinh” một tiếng Thẩm Hạo Ngôn bước ra khỏi, liền nghe thấy đằng sau lưng mình vang lên một tiếng động rất lớn, vừa định quay đầu lại xem thì cửa thang máy đã kịp đóng lại, hắn chỉ kịp trông thấy cảnh tượng quái dị, Tiều Trần té trong thang máy, bốn chân chổng vó lên trời.

Cả ngày, tâm tình của Thẩm Hạo Ngôn cực kì tốt, hắn vui vẻ đến mức muốn huýt sao mấy lần, hắn rốt cục cũng tìm được con mèo nhỏ của mình. Bất kể là nhân viên nào đến chào hỏi, hắn cũng trưng ra cái vẻ mặt ôn hòa, đám người kia liền thụ sủng nhược kinh, đứng ngoài phòng làm việc bàn tán xôn xao:

“Mọi người nói xem, tổng giám đốc có phải trúng tà rồi không, sao lại thay đổi 1800 vậy…” “Có phải là đã tìm được mùa xuân rồi không?”” Tôi đoán nhất định là bị kích động rồi.” Mọi người rối rít suy luận tại sao ông chủ lại thay đổi thất thường như vậy, nhưng cũng chỉ là đoán mò mà thôi vì không ai dám vào hỏi thẳng vị tổng giám đốc này, xì xầm mãi nhưng không tìm ra lời giải đáp mọi người lại vùi đầu vào làm việc.

Ngược lại với tâm tình vui phơi phới của Thẩm Hạo Ngôn, tâm trạng của Tiều Nhược xấu đến không thể nào xấu hơn được, cô đang tính dọn đồ chuyển đi thì nhìn lại nhìn thấy tờ giấy để trên bàn:

“ Chuyển về nhà ở, không cần tính đến chuyện chạy trốn, em biết năng lực của anh mà” Bên cạnh còn đặt một chùm chìa khóa

“ Ai mà thèm” Cầm hai thứ này trên tay. Cô hận không thể ném chúng đi cho khuất mắt, chỉ một giây sau cô lại cắn răng oán hận Thẩm Hạo Ngôn, chẳng lẽ cô cứ để anh muốn gọi thì gọi muốn đuổi thì đuổi sao? Làm sao có thể dễ dàng như vậy được?

Vì vậy, cô liền để hành lý xuống, cất quần áo vào chỗ cũ rồi đến công ty Jane đi làm. Hừ, cô không nghe lời hắn đấy, cũng không chuyển nhà, cuộc sống là của cô mà, cô có tư do riêng của mình, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, làm sai, chỉ cần một câu xin lỗi là xong sao? Cô lại phải ngoan ngoãn chạy đến bên cạnh hắn, phe phẩy cái đuôi mừng chủ sao? Hành động nhu nhược vậy, cô không làm được. Nghĩ thông suốt, cảm giác thật dễ chịu, cảm hưng làm việc tăng lên không ít,Jane liên tục tán tụng cô, nói cô phải trở thành võ lâm bí tịch. Tiểu Nhược chỉ biết cười trừ

Sau một ngày làm việc, tất nhiên không thể ngược đãi chính mình, phải chăm sóc thân thể mình thật tốt. Tiểu Nhược đi siêu thị, mua rất nhiều nguyên liệu để nấu ăn, dự định sẽ làm một bữa tối thật phong phú. Làm nguyên cả một bàn đầy thức ăn, nào là sườn xào chua ngọt, tôm nướng… đúng lúc cô đang thưởng thức món tôm thì điện thoại điên cuồng reo lên, cô giật mình chạy tới nhìn, trên màn hình hiện lên dãy số quen thuộc “à, là số của anh ta”Thẩm Hạo Ngôn gọi, cô cũng không cần quan làm sao hắn biết được số diện thoại của mình, cô bật cười nghĩ “ đến địa chỉ nhà mà anh ta còn tìm ra được, huống gì số điện thoại” Nhận hay không nhận… không nghe!

“ Hì, anh cứ tiếp tục gọi đi. Tôi không nghe, anh làm gì được tôi, cho anh tức chết thì thôi (>.

Tiểu Nhược lại quay lại chiến đấu với đống tôm cua trên bàn ăn, cô vừa ăn vừa liếc nhìn di động, cười trộm, gọi đi, gọi đi, có bản lĩnh thì tới đánh cô đi, hahaha.

“A, no quá!” vuốt vuốt cái bụng căng tròn vì đồ ăn của mình, cô đứng dậy dọn dẹp, lại lấy di động nhắn tin cho hắn “ chẹp, anh thật là kiên nhẫn đó”. Không để ý đến hắn, ngủ là quan trọng nhất, để đảm bảo giấc ngủ của mình cô tháo luôn pin ra:))))

Thẩm Hạo Ngôn trừng mắt nghe thấy giọng nói tiêu chuẩn vang lên: “ số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau” Không nhận điện thoại? Em chết chắc rồi. Sau khi tan làm, hắn liền cấp tốc chạy về nhà, hắn đang tưởng tượng đến một bữa tối phong phú, khi nghe thấy tiếng xe hắn về, cô sẽ chạy ra đón hắn,sau đó- – không ngờ rằng, khi trở về, căn phòng vẫn tối đen như mực, đừng nghĩ đến bữa tối, đến bóng dáng người còn chẳng thấy đâu, đèn cũng không bật, hắn đang nghĩ có phải cô đang trốn ở đâu định cho hắn một bất ngờ, hắn đi tìm hết từng gian phòng, rốt cục cũng biết rằng cô không có chuyển đến. Tâm tình tốt đẹp của hắn từ sang đến giờ đều biến đi hết, hắn bực mình cầm điện thoại lên. Được, không nhận điện thoại, hắn liên tục gọi đến hơn 30 cuộc nhưng lần nào cũng vang lên giọng nữ máy móc chết tiệt kia

“ Được lắm, con mèo nhỏ này, nhìn xem anh làm sao thu thập em”

Cầm chìa khóa xe trên tủ giày, hắn chạy như bay đến nhà Tiểu Nhược, nhấn chuông cửa liên hồi

Giờ phút này, Tiểu Nhược đang thảnh thơi ngâm mình trong bồn tắm với cánh hoa hồng, còn nghêu ngao hát, nghe thấy tiếng chuông cửa, cô liền nghĩ: “ Cố chấp như vậy sao, đã chạy tới đây rồi nhưng mà người ta không muốn ra mở cửa, làm sao bây giờ???? (>o
‘Bạch Tiểu NHược, ra mở của cho anh, nếu không anh phá cửa đấy”

Ngoài cửa truyền đến tiếng thở gấp của Thẩm Hạo Ngôn, Tiều Nhược lấy bông nhét vào hai lỗ tai, cô không nghe thấy gì cả, cô muốn xem hắn sẽ làm gì. Thật may, trước khi đi tắm, cô đã tắt đèn, chỉ chừa lại bóng đèn nho nhỏ trong phòng tắm, đến khi cô chuẩn bị đi ngủ, ngoài của vẫn vang lên tiếng chuông nhưng nghe ra hình như hắn đã không còn sức nữa, tiếng sau yếu hơn tiếng trước.

“Ta ngủ, ta ngủ….” tự thôi miên chính mình, cô nghĩ rằng cứ kệ hắn, mình không ra rồi hắn cũng sẽ bỏ đi tôi, dần dần đi vào mộng đẹp.

Ngoài cửa Thẩm Hạo Ngôn nhìn vào phòng- không có ánh đèn, không có người sao, làm sao lại như vậy được? nhưng nếu cô có ở nhà, sao lại không ra mở cửa? Ngay cả khi hắn uy hiếp nói muốn phá cửa cũng không đáp lại, có thật cô không có ở nhà?Không ở đây thì cô ở đâu? Con mèo nhỏ của hắn từ khi nào lại có lá gan to đến vậy, dám phản kháng hắn?Hồi lâu, không có kết quả gì, hắn đành ủ rũ lái xe về nhà. Hắn không biết rằng con mèo nhỏ bây giờ không phải là con mèo nhu nhược ngày xưa nữa, con mèo nhỏ bây giờ đã biết xòe móng vuốt ra để bảo vệ mình, nó đã học được một miếng võ gọi là “ phản công”.

Bạn đang đọc Tiểu Miêu Tân Nương của Âu Dương Hinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.