Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tự Luyến Cuồng

Phiên bản Dịch · 931 chữ

Hiển nhiên Thương Mạch Dật bị lời nói này của Phượng Noãn Noãn trấn trụ, há miệng căn bản không biết làm sao để phản bác, hắn rất ngạc nhiên Phượng Noãn Noãn vậy mà lại có loại suy nghĩ này, quả nhiên nữ nhân hắn coi trọng cùng người khác không giống nhau.

"Còn có một chuyện quan trọng." Phượng Noãn Noãn do dự một chút, rốt cục nghĩ kỹ phải nói như thế nào: "Sau này ta không thể cung cấp hàng cho ngươi nữa rồi."

Thương Mạch Dật nghe xong trên mặt lập tức hiện ra nụ cười miễn cưỡng: "Là bởi vì Mặc vương gia?"

Phượng Noãn Noãn lắc đầu: "Đây là vấn đề của chính ta, ngày hôm nay ta sẽ rời khỏi nơi này."

"Cái gì?" Thương Mạch Dật cả ngày khuôn mặt bất cần đời, cuối cùng cũng có một tia biểu tình khác thường: "Rời khỏi? Nàng muốn đi đâu?"

"Ta cũng không biết." Phượng Noãn Noãn cũng không có nghĩ kỹ con đường kế tiếp phải đi như thế nào, dù sao nàng bây giờ cũng có chút tiền, đi tới chỗ nào không đến mức chết đói là được.

"Vậy nàng tại sao phải đi, ở đây không phải là rất tốt sao." Thương Mạch Dật đi tới trước mặt Phượng Noãn Noãn lôi kéo tay nàng: "Chẳng lẽ là Mặc Cảnh Diệp khi dễ nàng."

Phượng Noãn Noãn lắc đầu, sau đó thở dài một hơi.

"Noãn Noãn, có cái gì không thể nói với ta sao?" Thương Mạch Dật lòng nóng như lửa đốt, nàng nếu thật là bị tên khốn Mặc Cảnh Diệp kia khi dễ, hắn nhất định sẽ đi thuyết pháp giùm nàng.

"Ai nha, đừng có đoán lung tung." Phượng Noãn Noãn rút tay nàng ra: "Nguyên nhân của cá nhân ta, ta không thích Cảnh vương phủ. Ta muốn tìm một nơi thanh tịnh để sinh sống."

"A, như vậy à." Thương Mạch Dật thấy Phượng Noãn Noãn không muốn nói ra nguyên nhân chủ yếu, cũng không tiếp tục thúc ép nàng nữa.

"Ta thật ra biết có một nơi tương đối thanh tịnh, hơn nữa phong cảnh cũng rất đẹp." Thương Mạch Dật trầm mặc một hồi, đột nhiên vui vẻ hỏi Phượng Noãn Noãn: "Nàng có muốn đi xem thử hay không?"

"Cái này..." Phượng Noãn Noãn cúi đầu xoắn xuýt một hồi, như vậy cũng tốt, nàng vốn cũng chưa quen thuộc nơi đây, về sau đi nơi nào còn chưa biết, bây giờ có một người nguyện ý cung cấp cho nàng một chỗ, sao lại không cần chứ.

Phượng Noãn Noãn gật đầu: "Tốt lắm! Chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?" Thương Mạch Dật gấp gáp hỏi.

"Ngươi không thể nói cho Mặc Cảnh Diệp biết, nếu không......" Phượng Noãn Noãn đưa quả đấm nhỏ ra, ra vẻ cảnh cáo quơ quơ ở trước mặt Thương Mạch Dật.

Thương Mạch Dật thấy buồn cười, tại sao lại có người đáng yêu như vậy chứ: "Được, ta sẽ không nói cho hắn biết." Hắn mới không ngu ngốc như vậy! Mặc Cảnh Diệp không biết là tốt nhất, như vậy hắn sẽ không có tình địch.

Nghĩ tới đây Thương Mạch Dật liền cảm thấy vui vẻ, hắn bắt lại quả đấm nhỏ của Phượng Noãn Noãn, đặt ở nơi ngực: "Đây là bí mật nhỏ của hai người chúng ta."

Phượng Noãn Noãn một hồi buồn nôn, làm sao lại đột nhiên thay đổi phong cách vậy: "Mau bỏ bàn tay heo (1) của ngươi ra."

"Có bàn tay heo nào đẹp mắt như vậy sao?" Thương Mạch Dật buông tay Phượng Noãn Noãn ra, đem tay mình lật trái phải, thực sự là càng nhìn càng thấy đẹp mắt mà.

"Tự luyến cuồng." Phượng Noãn Noãn âm thầm nhổ nước bọt, thế gian này hắn xếp thứ hai, không ai dám xếp thứ nhất.

"Ai bảo ta anh tuấn tiêu sái như vậy, phong lưu phóng khoáng, khí vũ hiên ngang, ngọc thụ lâm phong (2)......" Thương Mạch Dật đem những từ ngữ ca ngợi đều dùng ở trên người của hắn.

"Thực sự là mới nói ngươi mập mà ngươi đã thở dài rồi (3)." Phượng Noãn Noãn hết sức xem thường nhìn hắn.

"Hắc hắc, không giỡn với nàng nữa." Thương Mạch Dật gọi thủ hạ ngoài cửa đi vào, đem ngân phiếu của Phượng Noãn Noãn đổi thành bạc vụn.

"Noãn Noãn, nàng xác định đã nghĩ kỹ chưa. Thực sự muốn vứt bỏ cuộc sống ưu việt ở Cảnh vương phủ, một người rời đi?" Thương Mạch Dật vẫn là có chút không yên lòng hỏi.

"Ân." Phượng Noãn Noãn gật đầu: "Chưa bao giờ chắc chắn như vậy."

--------------------------

(1) "tay heo" hay "hàm trư thủ" [咸猪手] chỉ hành vi xâm phạm tình dục. Cụm từ này thường được dùng trong các trường hợp trên xe bus, xe điện ngầm, hay thậm chí đi bộ ngoài đường mà bị sờ mó.

(2) Trong tiếng Trung thì bộ phận "như vậy" [如此] đứng trước, do đó anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, khí vũ hiên ngang, ngọc thụ lâm phong...... + như vậy mới đúng, nhưng mình để như trên cho giống đang liệt kê.

(3) 说你胖你就喘: 意思是你说一个人怎么样,他就洋洋自得了,认为自己就是那样的,或者还要好.形容脸皮厚的... Nói bạn mập thì bạn đã thở dài rồi, ý chỉ bạn nói người đó như thế nào là người đó dương dương tự đắc ngay, cho là bản thân như thế đó, hay là cũng tốt như thế. Chỉ người da mặt dày. . .

Bạn đang đọc Tiểu Hồ Phi Của Phúc Hắc Vương Gia của Lương Thất Cận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.