Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu Yêu Tinh Giày Vò Người

Phiên bản Dịch · 839 chữ

Phượng Noãn Noãn xụi lơ ở trên giường, lồng ngực thở gấp lên xuống, đưa tay sờ đôi môi hơi sưng, tự lẩm bẩm: "Nguy hiểm thật."

Giờ Tý (11 giờ đêm đến 1 giờ sáng), Phượng Noãn Noãn đang ngủ say. Gió nhẹ chợt nổi lên, cửa sổ khe khẽ mở ra rồi lại đóng lại.

Mặc Cảnh Diệp chậm rãi ngồi xuống bên giường: "Noãn Noãn, thật là một tiểu yêu tinh dày vò người."

Bàn tay của Mặc Cảnh Diệp quét qua mặt của Phượng Noãn Noãn, giống như là tìm cách làm nhột nàng. Phượng Noãn Noãn dùng tay mảnh khảnh gãi gãi khuôn mặt, trở mình lại ngủ tiếp.

Mặc Cảnh Diệp nhìn nữ nhân chỉ để lại cho mình một cái bóng lưng, môi vẽ ra một độ cong nhỏ, thuận thế nằm ở trên giường, đem Phượng Noãn Noãn ôm vào trong ngực.

Một đêm không nói chuyện.

Sáng sớm ánh mặt trời tươi đẹp, Phượng Noãn Noãn chỉ cảm thấy đêm nay ngủ cực kỳ an ổn, chậm rãi đưa tay ra vươn người: "Di, đây là cái gì?" Phượng Noãn Noãn ngón tay đụng phải vật gì đó nắn một cái, cúi đầu lại nhìn thấy một dung nhan tuyệt thế.

"A ~" Bầu trời Cảnh vương phủ truyền tới một tiếng thét chói tai.

Mặc Cảnh Diệp nửa ngủ nửa tỉnh đem ngón tay lạnh lẽo chặn lại ở trên môi Phượng Noãn Noãn: "Xuỵt, yên lặng nào."

Phượng Noãn Noãn cảm giác được xúc cảm lành lạnh trên môi, không tự chủ được duỗi đầu lưỡi ra. Đầu lưỡi lướt qua ngón tay của Mặc Cảnh Diệp.

"Tê." Mặc Cảnh Diệp ngược lại hít một hơi khí lạnh, trong nháy mắt cơn buồn ngủ không còn: "Noãn Noãn tiểu yêu tinh, sáng sớm liền câu dẫn ta, hửm~" Mặc Cảnh Diệp giọng nói khàn khàn đặc biệt mê người.

"Ta, ta..." Phượng Noãn Noãn khẩn trương nói không ra lời: "Ngươi, ngươi tại sao lại ở chỗ này." Đêm qua hắn không phải đã đi rồi sao?

"Ta một mình ngủ không được, cho nên quay trở lại bồi nàng." Mặc Cảnh Diệp vẻ mặt vô tội nhìn Phượng Noãn Noãn.

Phượng Noãn Noãn cũng không cùng hắn nói nhảm, liền muốn đứng dậy. Không ngờ Mặc Cảnh Diệp ôm nàng thật chặt: "Noãn Noãn, ta còn chưa tỉnh ngủ đâu!"

"Vậy ngươi cứ ngủ tiếp đi!" Phượng Noãn Noãn lườm hắn một cái.

"Ta muốn nàng ngủ cùng ta." Mặc Cảnh Diệp nói giống như làm nũng vậy.

Phượng Noãn Noãn cảm giác sắp điên lên rồi: "Ngươi nếu không buông ta ra, ta sẽ tức giận."

Mặc Cảnh Diệp mặc dù biết nàng mỗi lần đều là hù dọa hắn, từ trước đến giờ chưa từng tức giận thật sự. Nhưng vẫn là thuận theo mà buông tay ra. Hắn sợ nàng thực sự sẽ tức giận, thế cho nên mỗi lần đối mặt với nàng đều là thận trọng.

"Noãn Noãn, hôm nay ta dẫn nàng đi chơi có được hay không?" Mặc Cảnh Diệp thấy Phượng Noãn Noãn rời giường, sau đó cũng thức dậy theo.

"Ta không muốn." Phượng Noãn Noãn một tiếng cự tuyệt, cũng không biết là xảy ra chuyện gì, mấy ngày nay có hay không có chuyện cũng đều chạy tới chỗ của nàng, động một chút là muốn dẫn nàng đi ra ngoài chơi. Nàng còn muốn đi kiếm bạc, sẽ không cùng hắn say đắm giữa nhân gian đâu!

"Noãn Noãn không phải thích nhất đi chơi sao?" Mặc Cảnh Diệp thấy Phượng Noãn Noãn khác thường nên truy hỏi đến cùng.

"Ai nha!" Phượng Noãn Noãn rất sợ hắn nhìn ra đầu mối gì: "Đây không phải là có một vị quận chúa ở vương phủ hay sao! Ngươi rảnh rỗi thì đi bồi nàng đi, miễn cho người ta đi về nói ngươi tiếp đón nàng không được chu đáo.

"Noãn Noãn, nàng ghen." Mặc Cảnh Diệp thoả mãn cười một tiếng.

Phượng Noãn Noãn đang bận mặc quần áo a! Nào có ở không để ý tới hắn. Không nghĩ tới y phục cổ đại này, nàng rời hai người Mặc Họa cùng Giản Ngọc thật đúng là không biết mặc, mấy ngày nữa nàng cần phải học cho tốt, miễn cho sau này sống một mình y phục cũng không biết mặc, há chẳng phải là mắc cỡ chết người sao.

Mặc Cảnh Diệp sửa sang lại quần áo, cũng không nghe thấy Phượng Noãn Noãn đáp lại. Ngẩng đầu nhìn lại, Mặc Cảnh Diệp rất không có phúc hậu cười thành tiếng: "Để ta."

Mặc Cảnh Diệp tiếp nhận y phục bị Phượng Noãn Noãn tuỳ tiện khoác trên người, từng món một cởi ra.

"Ngươi làm cái gì?" Phượng Noãn Noãn che lại cái áo trong cuối cùng, căng thẳng hỏi.

Mặc Cảnh Diệp cười một tiếng: "Cái áo này phải mặc ở bên trong, cái này là ở phía ngoài..."

Bạn đang đọc Tiểu Hồ Phi Của Phúc Hắc Vương Gia của Lương Thất Cận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.