Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu Tinh Nghịch

Phiên bản Dịch · 832 chữ

Ngày thứ hai, Phượng Noãn Noãn cau mày lật tới lật lui nhìn cái lọ nhỏ trong tay.

"Tiểu thư, ngày hôm qua ta cùng Giản Ngọc đã thử một chút lọ nước hoa này rồi." Mặc Họa kêu to chạy vào.

"Như thế nào?" Phượng Noãn Noãn quay đầu hỏi.

"Cái gì cũng tốt, chỉ là thơm một hồi liền không còn nữa." Mặc Họa ngượng ngùng gãi đầu một cái.

"Ân, ta cũng phát hiện ra rồi. Còn đang nghĩ biện pháp đây!" Phượng Noãn Noãn vẻ mặt đau khổ nói.

"Ai nha, không phải chỉ là một lọ nước hoa thôi sao tiểu thư. Người cũng không cần vì nó mà phiền lòng đâu." Tuy là nàng rất thích loại nước hoa này, thế nhưng nàng không thích tiểu thư vì nó mà phiền lòng.

"Không được, ta nhất định phải nghĩ biện pháp khiến hiệu quả của nó tốt hơn." Chỉ có hiệu quả như vậy, nàng làm sao mà lấy nó đi đổi lấy bạc được.

"Tiểu thư, người chấp nhất như thế để làm gì chứ." Mặc Họa không hiểu nổi, tiểu thư để ý như vậy để làm cái gì.

"Bí mật." Phượng Noãn Noãn cười cười, các nàng thế nhưng là người của Mặc Cảnh Diệp, hiển nhiên không thể nói ra được: "Được rồi, các ngươi đi ra ngoài đi! Ta muốn bế quan nghiên cứu, nếu Vương gia tới tìm ta, các ngươi ngăn không cho hắn vào đây, cũng không được phép nói cho hắn biết."

"A!" Tiểu thư đây không phải là làm khó các nàng hay sao! Cho các nàng một trăm cái lá gan cũng không dám ngăn cản Vương gia.

"Thì nói ta không tiện gặp hắn, nếu hắn muốn xông vào thì sau này cũng đừng nghĩ gặp được ta nữa."

"Vâng, tiểu thư." Mặc Họa cùng Giản Ngọc nhất tề gật đầu.

Phượng Noãn Noãn khoát khoát tay: "Các ngươi đi ra ngoài đi!"

Chờ hai người rời khỏi xong, Phượng Noãn Noãn lại đem tầm mắt dời đến trên người cái lọ nhỏ.

Giờ Mão một khắc (cỡ 5h15' sáng), Phượng Noãn Noãn duỗi thắt lưng đau nhức ra, liền nghe được ngoài cửa một hồi tiếng tranh cãi ầm ĩ.

"Vương gia, người không thể đi vào trong."

Mặc Cảnh Diệp mặt lạnh nhìn cũng không nhìn người đang ngăn cản hắn, trực tiếp đi về phía trước.

"Vương gia, tiểu thư thực sự không cho ngài đi vào." Giản Ngọc kiên trì đến cùng cùng Mặc Họa cản trở đường đi.

Mặc Cảnh Diệp nắm chặt quả đấm: "Có tin ta giết các ngươi hay không." Hắn đã không còn có nhẫn nại cùng hai người bọn họ dây dưa ở chỗ này, hắn trước đó đã tới qua một lần, nói cho hắn biết không thể đi vào, đến buổi tối vẫn là như vậy: "Nói, Noãn Noãn rốt cuộc là làm sao vậy?"

"Tiểu thư, nàng, nàng. . ." Mặc Họa bị dọa đến nói không ra một câu.

"Các ngươi đang làm gì vậy?" Phượng Noãn Noãn đẩy cửa đi ra ngoài.

"Tiểu thư." Giản Ngọc cùng Mặc Họa khi nhìn thấy tiểu thư nhà mình trong nháy mắt liền thở dài một hơi, tiểu thư nếu không ra, chỉ sợ mạng nhỏ của hai người bọn họ đều không còn.

"Noãn Noãn." Một khắc Mặc Cảnh Diệp nhìn thấy Phượng Noãn Noãn kia, trong nháy mắt xuân về hoa nở, băng ý trên mặt đều tan ra: "Ta còn tưởng rằng nàng bị làm sao rồi chứ!"

"Ta có thể làm sao, đây không phải là vẫn đang yên lành sao." Phượng Noãn Noãn xoay một vòng ở trước mặt hắn.

"Thơm quá." Mặc Cảnh Diệp một tay kéo Phượng Noãn Noãn ôm vào trong ngực, đầu chôn ở thật sâu nơi cổ nàng: "Noãn Noãn, nàng thật là thơm."Phượng Noãn Noãn cảm giác được một cổ nhiệt lưu nơi ngực, sắc mặt đỏ bừng: "Cái kia, Mặc Cảnh Diệp ngươi buông ta ra trước rồi nói tiếp." Phượng Noãn Noãn nhẹ nhàng đẩy hắn ra.

"Ta không nỡ buông ra, ta sợ buông nàng ra, nàng lại không cho ta gặp nàng." Mặc Cảnh Diệp có phần chơi xấu ôm chặt Phượng Noãn Noãn.

Giản Ngọc cùng Mặc Họa rất thức thời hướng Phượng Noãn Noãn xua tay chạy trốn.

"Mặc Cảnh Diệp, ngươi còn không buông ra, ta liền nổi giận đó." Phượng Noãn Noãn làm bộ tức giận nói.

Mặc Cảnh Diệp lật đật buông lỏng tay ra: "Ta sẽ không để Noãn Noãn tức giận."

"Thật ngoan, ta mới không hẹp hòi như vậy đâu." Phượng Noãn Noãn vừa được tự do, liền lui ra sau một bước, cùng Mặc Cảnh Diệp kéo dài khoảng cách.

"Tiểu tinh nghịch." Mặc Cảnh Diệp bị lừa không những không tức giận mà còn cười: "Noãn Noãn, trên người nàng là cái gì, sao lại thơm như vậy?"

Bạn đang đọc Tiểu Hồ Phi Của Phúc Hắc Vương Gia của Lương Thất Cận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.