Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Âm Thầm Mưu Hại

Phiên bản Dịch · 833 chữ

"Tiểu thư, người sao lại muốn đuổi Vương gia đi." Mặc Họa khó khăn lắm mới thấy Vương gia đến thăm tiểu thư, như thế lại không ở lại một chút đã đi rồi chứ!

Phượng Noãn Noãn ngây người ngồi ở trước cửa sổ nhớ tới lời Mặc Cảnh Diệp lúc nãy nói, vẻ mặt mờ mịt.

"Noãn Noãn, ta đối với nàng chẳng lẽ còn chưa đủ tốt sao? Ta muốn cùng nàng ở chung một chỗ, chúng ta kết hôn sinh con..." Không nghĩ tới dưới bề ngoài lạnh lùng như băng của Mặc Cảnh Diệp, ở sâu trong nội tâm dĩ nhiên khát vọng chính là sinh hoạt như dân chúng bình thường.

"Tiểu thư." Mặc Họa nói một tràng, mới phát hiện tiểu thư nhà mình căn bản cũng không có phản ứng nàng.

"Mặc Họa, ngươi làm sao vậy?" Phượng Noãn Noãn vẻ mặt vô tội nhìn người ở trước mắt nàng đi tới đi lui.

"Tiểu thư, Mặc Họa là đang lo lắng thay cho người." Giản Ngọc một bộ dáng thành thục chững chạc nói.

"Ta?" Phượng Noãn Noãn càng thêm hồ đồ rồi.

"Tiểu thư, người sao không để cho Vương gia lưu lại?" Mặc Họa quả thực có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

"Ta tại sao phải giữ hắn lại, hắn đi thư phòng xử lý chuyện công mà." Phượng Noãn Noãn giải thích.

"Giản Ngọc, ngày thường xem tiểu thư nhà ta thật thông minh." Mặc Họa tức giận lắc lắc cánh tay Giản Ngọc: "Làm sao vào thời khắc mấu chốt lại đầu óc chậm chạp như vậy."

"Được rồi, Mặc Họa. Ta hiểu rõ ý của ngươi. Thế nhưng ta không thể nào cùng Mặc Cảnh Diệp ở chung một chỗ được." Không chỉ nói đến địa vị cách xa, nàng thế nhưng là người đến từ thế giới tương lai, vạn nhất có một ngày có cơ hội đi trở về thì sao. Bọn họ phải làm thế nào?

"Tiểu thư, người là vì có Quận chúa kia sao?" Mặc Họa nhỏ giọng hỏi.

"Cũng không hoàn toàn là vậy." Phượng Noãn Noãn vỗ vỗ đầu của nàng: "Được rồi! Chung thân đại sự của bản tiểu thư ngươi không cần quan tâm nữa. Bằng không thì chúng ta tới thảo luận một chút về chuyện của ngươi đi."

"Tiểu thư, người lại trêu chọc ta nữa rồi." Mặc Họa mắc cỡ đỏ mặt cúi đầu, một bộ dáng xấu hổ.

"Mặc Họa của chúng ta còn biết xấu hổ nữa kìa!" Phượng Noãn Noãn trêu ghẹo nói.

"Ta không để ý tới người nữa." Nói xong Mặc Họa liền chạy ra ngoài.

Chỉ để lại tiếng cười thanh thúy của Phượng Noãn Noãn cùng Giản Ngọc.

"Tiểu thư, ta đi ra trước xem Mặc Họa một chút." Giản Ngọc phúc phúc thân thể, lui ra khỏi phòng.

Phượng Noãn Noãn hai tay chống cằm, nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ.

"Cút ~" Thanh âm đồ sứ bể tan tành kèm theo một hồi tiếng giận dữ.

"A!" Thu Nhi sợ đến há miệng run rẩy ngồi chồm hổm dưới đất nhặt mảnh vỡ.

"Tiểu thư, người không thể tức giận." Thịnh La khuyên giải nói.

"Ta có thể không tức giận sao?" Diêm Tuyết cảm giác càng nói càng tức giận: "Trong mắt Vương gia cũng chỉ có con tiện nhân Phượng Noãn Noãn kia."

"Ơ kìa, tiểu thư của ta ơi. Ta có làm cái gì đâu!" Thịnh La cười nhạo một tiếng: "Không phải chỉ là một nữ nhân không rõ thân phận thôi sao! Nào so được với thân phận cao quý của người chứ."

"Đó là điều đương nhiên." Diêm Tuyết được một câu của Thịnh La dỗ làm trên mặt nở một nụ cười tươi như hoa: "Bất quá, những thứ này ở trong mắt Vương gia căn bản cũng không tính là gì!"

"Vương gia không phải là thích cái tiểu tiện nhân kia sao! Chúng ta liền phá hủy nàng." Khắp mặt Thịnh La tràn đầy âm hiểm.

"Ngươi có biện pháp?" Diêm Tuyết cảm giác hứng thú hỏi.

Thịnh La nhìn Diêm Tuyết một cái rồi lại nhìn Thu Nhi theo hầu ở một bên.

Diêm Tuyết trong nháy mắt đã hiểu ý của nàng: "Thu Nhi, nơi này đã không còn việc của ngươi nữa rồi, lui xuống đi!"

"Vâng, tiểu thư. Nô tỳ xin cáo lui."

Thịnh La đợi đến lúc Thu Nhi đi rồi, lại tới cửa nhìn trái phải một chút, xác định không có người nào rồi mới đóng cửa lại nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, ở quê nhà của ta có một loại đá gọi là đá kim cương."

"Chúng ta cần nó để làm gì?" Diêm Tuyết nhíu mày, cái này cùng trừng trị Phượng Noãn Noãn có liên quan gì?

"Đá này, thế nhưng chính là độc dược mạn tính (phát tác chậm)." Thịnh La lại thấp giọng.

Bạn đang đọc Tiểu Hồ Phi Của Phúc Hắc Vương Gia của Lương Thất Cận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.