Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người Ta Yêu

Phiên bản Dịch · 824 chữ

"Tiểu thư, người có muốn chơi hay không." Mặc Họa nắm dây diều chơi đùa bất diệc nhạc hồ (1), vẫn không quên hỏi Phượng Noãn Noãn một câu.

Phượng Noãn Noãn nhìn bầu trời loáng thoáng thấy một điểm nhỏ, cười hì hì chạy tới bên cạnh Mặc Họa.

"Tiểu thư, cho người." Mặc Họa đem dây diều đưa cho nàng.

"Oa, tiểu thư người thả thật là cao a!" Mặc Họa nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, điểm nhỏ rực rỡ kia đã không thấy nữa.

Phượng Noãn Noãn cùng Mặc Họa một hồi thì đem diều giấy thả cao, một hồi lại kéo thấp; trong hoa viên tràn đầy tiếng cười như chuông bạc của các nàng.

"Vương gia." Giản Ngọc hướng về phía Mặc Cảnh Diệp chẳng biết lúc nào đã đi tới hoa viên hành lễ.

Mặc Cảnh Diệp không có trả lời, toàn bộ tầm mắt của hắn đều bị tiểu nữ nhân tựa như tinh linh trong hoa viên hấp dẫn, trên mặt của nàng treo đầy tiếu ý, mấy ngày không gặp nàng hình như lại gầy đi rồi.

"Vương gia, nữ nhân kia là ai a!" Diêm Tuyết thấy Mặc Cảnh Diệp mê muội mà nhìn Phượng Noãn Noãn, nhịn không được đố kị trong mắt.

"Nàng là. . ." Mặc Cảnh Diệp mở miệng hắn rất muốn nói đây là Vương phi của hắn, thế nhưng tiểu nữ nhân kia sẽ mất hứng: "Nàng là người ta yêu."

Diêm Tuyết trợn to hai mắt không nghĩ tới Mặc Cảnh Diệp dĩ nhiên sẽ nói như thế, một nữ nhân có thể khiến cho Cảnh Vương gia thừa nhận thì có bao nhiêu uy hiếp, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp diệt trừ nàng.

Mặc Cảnh Diệp hết sức chăm chú nhìn chằm chằm Phượng Noãn Noãn, căn bản cũng không có chú ý tới độc ác trong mắt Diêm Tuyết.

Mặc Họa nhìn thấy Mặc Cảnh Diệp trước, bị dọa sợ mà vội vàng hành lễ: "Vương gia."

Phượng Noãn Noãn nghe được động tĩnh, nhìn về phía Mặc Cảnh Diệp chỉ thấy hắn hai mắt mỉm cười, đi theo bên người là một giai nhân. Trách không được hắn dọn ra ngoài thống khoái như vậy, mấy ngày nay cũng không tới thăm nàng, thì ra là có niềm vui mới rồi.

"A! Diều của tiểu thư." Tiếng kinh hô của Mặc Họa đem tâm Phượng Noãn Noãn đang thất thần kéo lại.

Nhìn sợi dây trong tay chẳng biết lúc nào rời tay một chút, ngẩng đầu nhìn con diều đang rơi xuống cực nhanh, Phượng Noãn Noãn hướng về phía phương hướng kia chạy tới.

"Noãn Noãn ~"

"Tiểu thư!"

"Vương gia."

Ba tiếng la đồng thời vang lên, Mặc Cảnh Diệp bỏ lại Diêm Tuyết đuổi theo.

Mặc Họa cũng muốn đi chung lại bị Giản Ngọc kéo lại: "Ngươi đừng có đi nữa, Vương gia đi theo tiểu thư sẽ không có việc gì đâu."

Diêm Tuyết tức giận dậm chân, vẻ mặt độc ác: "Ngươi chờ đó cho ta."

"Noãn Noãn." Mặc Cảnh Diệp đuổi theo Phượng Noãn Noãn, kéo nàng, một phát ôm vào trong ngực.

"Buông ta ra." Phượng Noãn Noãn cau mày.

"Noãn Noãn, mấy ngày không gặp nàng gầy đi rồi." Mặc Cảnh Diệp ôm chặt thắt lưng yêu kiều của Phượng Noãn Noãn: "Nàng không có ăn cơm cho tốt sao?"

"Mặc Cảnh Diệp, ngươi buông ta ra rồi nói có được hay không?" Mấy ngày không gặp, Mặc Cảnh Diệp nói chuyện làm sao mà lại chua xót như thế.

Mặc Cảnh Diệp nghe lời buông lỏng ra, chỉ là tay vẫn là lôi kéo tay nàng: "Noãn Noãn, ta nhớ nàng."

Vốn là vẫn định lạnh nhạt nàng, thế nhưng khi nhìn đến nàng một khắc kia, Mặc Cảnh Diệp liền biết mình thua rồi, mỗi lần thấy nàng chính mình sẽ không kiềm hãm được muốn đối với nàng tốt, dù cho tốt như vậy nàng không hiếm lạ gì, thì hắn cũng không oán không hối.

"Mặc Cảnh Diệp ngươi làm sao mà quái đản như vậy rồi?" Đôi mắt Phượng Noãn Noãn ở trên người Mặc Cảnh Diệp liếc qua một lần. Cái vị trước mắt này không phải là giả đấy chứ!

"Noãn Noãn." Mặc Cảnh Diệp vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn nàng: "Nàng thật biết sát phong cảnh."

Phượng Noãn Noãn nhìn khuôn mặt Mặc Cảnh Diệp: "Đúng, chỉ có cái vẻ mặt như vậy mới giống Mặc Cảnh Diệp nha!"

"Nha đầu ngốc." Mặc Cảnh Diệp sủng nịch sờ sờ đầu Phượng Noãn Noãn.

"Cái kia, ta đi nhặt con diều đây, ngươi trở về đi!" Phượng Noãn Noãn ánh mắt lóe lên, xoay người muốn bỏ đi.

--------------------------

(1) Bất diệc nhạc hồ [不亦乐乎]: diễn tả tình thế, tình hình phát triển đến tình trạng cao nhất | quá mức; cực độ; phi thường...

Bạn đang đọc Tiểu Hồ Phi Của Phúc Hắc Vương Gia của Lương Thất Cận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.