Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dọn Ra Khỏi Thủy Đạm Vân Hề

Phiên bản Dịch · 839 chữ

"Ngươi nghe ta giải thích." Phượng Noãn Noãn lúng túng nhìn hắn: "Ta chính là buồn chán, không có ý gì khác."

Mặc Cảnh Diệp mặt đen lại xem hình ảnh mình trên mặt đất, mắt tam giác, mũi lệch, miệng rộng, bên cạnh còn có ba chữ to -- Mặc Cảnh Diệp. Cái này gọi là không có ý gì khác, vậy nếu là có ý gì khác, không chừng đem mình vẽ thành cái dạng gì đây!

"Đi thôi! Chỉ bộ dạng này của nàng đi dạo lung tung trong cung sẽ bị nương nương ghen ghét bắt đi mất đó."

"Ta có bộ dạng gì chứ?" Phượng Noãn Noãn vẻ mặt nghi hoặc.

Mặc Cảnh Diệp gác tầm mắt sang một bên: "Bộ dạng quỷ."

"Cắt." Phượng Noãn Noãn bất mãn hừ nói.

"Còn không mau đi." Mặc Cảnh Diệp đi ra ngoài thật là xa, lại thấy người phía sau vẫn đang đứng ngây ngốc.

"A." Phượng Noãn Noãn nhấc chân chạy mấy bước, lại nghĩ tới điều gì, xoay người lại ở nơi lúc nãy đứng ra sức dùng chân chà chà, mãi cho đến khi ba chữ to nàng viết biến mất, lúc này mới vội vội vàng vàng đuổi theo.

"Lề mề làm cái gì?" Mặc Cảnh Diệp rất có kiên nhẫn mà chờ nàng chạy đến bên người mới nhấc chân đi, thế nhưng lời nói ra, trong giọng nói tràn đầy không kiên nhẫn.

"Ta vừa rồi đem đại danh của ngài chà sạch sẽ, nếu như bị người khác nhìn thấy, thì quá tổn hại đến uy nghiêm của ngài rồi." Phượng Noãn Noãn thầm nghĩ, từ xưa tới nay hoàng gia vô tình nhất, vạn nhất bị người có tâm nhìn thấy, chụp cho cái mũ không tôn trọng hoàng uy, nàng tuyệt đảm đương không nổi.

"Coi như tiểu nữ nhân nàng đây còn có chút lương tâm." Thấy nữ nhân bên cạnh vì mình suy nghĩ như thế, tức giận trước đó miễn vi kỳ nan (1) liền bị tản đi mất!

"Di ~ chúng ta vậy mà đi ra được rồi." Phượng Noãn Noãn đứng ở bên ngoài cửa cung, xoay người nhìn hoàng cung ở phía sau: "Ban nãy ta quả thực là đã đi xung quanh trong đó mà!" Nàng cảm giác mỗi một cái kiến trúc trong cung đều là giống nhau như đúc, rất dễ lạc đường.

"Vương gia, Phượng tiểu thư, các người cuối cùng cũng đi ra rồi." Thanh Phong điều khiển xe ngựa dừng ở trước mặt bọn họ.

Phượng Noãn Noãn không đợi Thanh Phong đem ghế đạp chân chuẩn bị xong, liền lên xe ngựa.

"Ngươi làm quá lên rồi, bản vương trong cung còn có thể xảy ra chuyện gì?" Mặc Cảnh Diệp trách mắng một câu, điểm nhẹ mũi chân cũng theo lên xe ngựa.

Thanh Phong không rõ vì sao mà gãi đầu một cái, làm sao từng người một đều tựa như có cơn tức cực lớn vậy.

"Giá." Thanh Phong ngồi bên cạnh xe ngựa, thuần thục điều khiển xe, xe ngựa dọc theo đường đi lắc lư đi vào Cảnh vương phủ, hai người ai cũng không có nói lấy một câu.

"Cái kia, Mặc Cảnh Diệp ta muốn thương lượng với ngươi một việc." Phượng Noãn Noãn dừng lại ở cửa phòng.

Mặc Cảnh Diệp nghi hoặc nhìn nàng: "Chuyện gì?"

"Ta muốn sống tách biệt với gian phòng ngươi." Một câu nói, làm cho Mặc Cảnh Diệp có chút không phản ứng kịp.

Phượng Noãn Noãn thấy hắn không nói lời nào, lại nói tiếp: "Trước đây ta là một con tiểu hồ ly được ngươi nhặt về cùng ngươi ở chung một gian phòng thì cũng thôi đi. Thế nhưng, bây giờ ta không phải tiểu hồ ly nữa rồi, một nữ hài tử như ta lúc nào cũng ở tại gian phòng của Vương gia là ngươi đây, đối với ngươi ảnh hưởng không tốt."

"Phải không?" Mặc Cảnh Diệp nhàn nhạt hỏi một câu.

"Ân!" Phượng Noãn Noãn chột dạ gật đầu, nàng trong đoạn thời gian này luôn có một loại ảo giác, Mặc Cảnh Diệp đối với nàng tốt cực kỳ, nàng không thích loại cảm giác này.

"Nếu đây là mong muốn của nàng, ta liền theo ý nàng muốn." Mặc Cảnh Diệp sâu sắc nhìn thẳng vào mắt Phượng Noãn Noãn.

Phượng Noãn Noãn bị hắn nhìn chằm chằm có chút hoảng sợ trong lòng, luôn cảm giác thái độ của hắn có chỗ nào đó không đúng, ngày hôm nay làm sao lại dễ nói chuyện như vậy: "Ta đi vào thu dọn đồ đạc đây."

"Không cần, chắc hẳn nàng ở chỗ này đã quen rồi." Mặc Cảnh Diệp dừng lại một chút: "Ta dọn ra ngoài là được rồi."

--------------------------

(1) Miễn vi kỳ nan [勉为其难]: gắng gượng đi làm việc quá khả năng hoặc miễn cưỡng làm việc không muốn làm / cố mà làm; miễn cưỡng mà làm.

Bạn đang đọc Tiểu Hồ Phi Của Phúc Hắc Vương Gia của Lương Thất Cận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.