Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tỳ Nữ Thịnh La

Phiên bản Dịch · 835 chữ

Hai người trong lúc nói chuyện, rất nhanh thì đến vương phủ.

Thời điểm Phượng Noãn Noãn đi xuống xe ngựa, nữ nhi của đổ hán kia rất tự giác đỡ nàng một tay: "Vương phi cẩn thận chút."

Mặc Cảnh Diệp đi theo sau lưng Phượng Noãn Noãn nghe được hai chữ 'Vương phi', rất hài lòng mà nở nụ cười.

Thế nhưng Phượng Noãn Noãn nhíu mày một cái: "Ngươi tên là gì?"

"Tiểu nữ Thịnh La." Thịnh La rất cung kính cúi người trả lời.

"Thịnh La, ngươi về sau liền đi theo bên người Vương phi đi!" Mặc Cảnh Diệp nở nụ cười nhìn về phía bên cạnh Phượng Noãn Noãn.

Choáng nha, cái đồ vẻ mặt lạnh lùng có thể đông chết người này, cười rộ lên lại làm cho tâm thần người ta không yên như vậy, Phượng Noãn Noãn hung ác trừng mắt lườm hắn một cái.

"Vâng." Thịnh La vụng trộm nhìn chuyển động của hai người bọn họ với nhau, mi mắt rũ xuống.

"Vương gia, chưởng quỹ Túy Vân Các đưa đồ ăn tới." Thanh Phong đưa xe ngựa về phủ, đi ra đúng lúc nhìn thấy lão bản của Túy Vân Các.

"Ta sắp đói chết rồi." Phượng Noãn Noãn sờ bụng một cái, lúc này lăn qua lăn lại cũng sắp đến buổi trưa rồi.

"Đi thôi! Chúng ta giờ đi ăn ngay." Mặc Cảnh Diệp nắm mười ngón tay của Phượng Noãn Noãn lôi kéo đi vào vương phủ.

"Oa." Phượng Noãn Noãn cảm thấy nước miếng của mình đều sắp chảy xuống: "Xem ra ăn rất ngon đây."

Mặc Cảnh Diệp quả thực nên có chút khen ngợi sự thông minh của mình, quả nhiên Noãn Noãn nhà hắn đụng phải đồ ăn là vui vẻ ngay.

"Ăn ngon thì ăn nhiều một chút." Ngàn vạn lần đừng tiếp tục giận hắn nữa, tốt nhất là quên hết. Mặc Cảnh Diệp ân cần gắp thức ăn cho Phượng Noãn Noãn.

Phượng Noãn Noãn đang muốn ăn, nhưng ai mà biết được lại có một thanh âm rất không thức thời truyền đến: "Vương gia, để ta gắp thức ăn cho Vương phi đi!"

Thịnh La rất không đành lòng, Vương gia là nam nhân tôn quý tại sao có thể hầu hạ một nữ nhân dùng cơm như vậy được.

Mặc Cảnh Diệp không khỏi sắc mặt lạnh lẽo: "Chú ý thân phận của chính ngươi."

Thịnh La đối mặt với ánh mắt không mang chút tình cảm nào của Mặc Cảnh Diệp, kinh hãi: "Vâng, Vương gia, nô tỳ biết sai rồi."

Phượng Noãn Noãn nâng mắt nhìn Thịnh La một chút, như không có chuyện gì xảy ra ăn đồ ăn Mặc Cảnh Diệp gắp cho.

"Không nghĩ tới Vương gia còn rất có ánh mắt."

Mặc Cảnh Diệp bị lời nói không đầu không đuôi của Phượng Noãn Noãn làm cho hồ đồ, vẻ mặt nghi hoặc mà nhìn nàng.

"Không bằng Vương gia đem nàng mang theo bên người đi." Phượng Noãn Noãn không mặn không nhạt nói một câu làm dọa sợ Thịnh La.

"Vương phi, nô tỳ ngu dốt, thỉnh cầu Vương phi chỉ điểm nhiều hơn." Thịnh La quỳ trên mặt đất, cúi đầu khẩn cầu.

"Vương gia, ngài cảm thấy thế nào?" Phượng Noãn Noãn để đũa xuống nhìn thẳng vào hắn.

Mặc Cảnh Diệp mí mắt giật một cái, xưng hô đều sửa lại, đây là sắp không vui a!

"Nếu Vương phi không thích, vậy thì gọi nàng đến nhà bếp hỗ trợ đi!"

Phượng Noãn Noãn khiêu mi: "Ta nói không thích nàng sao?"

Mặc Cảnh Diệp sững sờ một chút: "Xem ta đi, là bản vương nhìn nàng không hợp mắt." Nói xong nhìn về phía Phượng Noãn Noãn, lần này hẳn là hài lòng đi!

Thịnh La nhìn hai người kẻ xướng người hoạ, nhất thời như quả cầu da xì hơi, vô lực ngồi dưới đất.

"Ân, đồ ăn hôm nay ngon thật!" Phượng Noãn Noãn nhất thời cảm thấy không khí so với ban nãy thông thuận hơn nhiều.

"Còn đứng ngây ra đó làm gì?" Mặc Cảnh Diệp nhíu mày nhìn Thịnh La không có bất cứ động tĩnh gì: "Nếu nơi này đã không cần ngươi, vậy thì để Thanh Phong dẫn ngươi đi nhà bếp làm người phụ giúp đi! Nếu không muốn thì tự mình rời đi."

Thịnh La há há miệng, cũng không nói được lời nào, điềm đạm đáng yêu mà đi ra khỏi thiền điện.

"Noãn Noãn."

"Ân?" Phượng Noãn Noãn nhìn chằm chằm người không nói tiếp đoạn sau.

"Nàng còn tức giận sao?" Mặc Cảnh Diệp con ngươi thâm thúy nhìn Phượng Noãn Noãn.

"Nể tình ngươi theo ta mua nhiều đồ ăn ngon như vậy, không tức giận nữa." Phượng Noãn Noãn từ từ khoanh tay ngồi nhìn một bàn đầy đồ ăn, có lẽ đây chính là Mặc Cảnh Diệp nói lời xin lỗi đi!

Bạn đang đọc Tiểu Hồ Phi Của Phúc Hắc Vương Gia của Lương Thất Cận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.