Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đào Hoa Nát

Phiên bản Dịch · 874 chữ

"Ân, ngươi chính là Nhan ca ca của ta." Sở Tuyết Nguyệt khẳng định gật gật đầu.

"Cô nương, chúng ta không phải là rất quen." Hoàn Nhan rất không thích ứng với xưng hô của nàng.

"Ta tên Sở Tuyết Nguyệt, năm nay mười ba. Bây giờ là quen rồi đi!" Đây hoàn toàn chính là tâm trí của tiểu bằng hữu (người bạn nhỏ) còn chưa có trưởng thành.

"Phốc xuy" Thanh Lạc Thanh Lạc rất không tử tế mà cười thành tiếng.

"Ngươi cười cái gì?" Sở Tuyết Nguyệt vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn.

"Cười ngươi ngu ngốc a! Chỉ nói cái tên, nói tuổi tác là cùng người khác quen thuộc rồi?" Cô nương này cũng quá là tùy tiện đi!

"Ngươi cái đồ không có lễ độ, không để ý tới ngươi, hừ." Sở Tuyết Nguyệt bị hắn cười nhạo, có chút thẹn quá hoá giận chạy ra ngoài.

"Thanh Lạc, ngươi vẫn còn đang ở trên địa bàn của người ta đó! Làm việc đừng có nói toạc ra như vậy." Hoàn Nhan cầm cái khăn trong thau nước, vắt nước, đắp lên chân của Thanh Lạc.

"Thiếu gia, vẫn là để ta tự mình làm đi!" Hắn sao lại không biết xấu hổ để cho thiếu gia nhà hắn hầu hạ hắn chứ.

"Đừng có nhiều lời như vậy, mau mau dưỡng thương, chúng ta còn phải gấp rút lên đường." Một bệnh nhân còn muốn tự mình động thủ, hiển nhiên hắn đã quên mình cũng là một người bị thương.

Thanh Lạc bĩu môi một cái, thiếu gia nhà hắn chính là đao tử chủy đậu hủ tâm (1), rõ ràng chính là đang quan tâm hắn, còn muốn nói khó nghe như vậy.

Hoàn Nhan cùng Thanh Lạc ở trong phòng, mãi cho đến buổi tối, Sở Tuyết Nguyệt cũng không thấy xuất hiện.

"Sở cô nương sẽ không phải là giận thật rồi chứ?" Thanh Lạc tâm thần bất định bất an nhìn Hoàn Nhan: "Nàng liệu có đuổi chúng ta đi không?" Nếu như là một mình hắn thì không sao cả, nhưng là vì hắn mà làm liên lụy tới thiếu gia, thì biết thế nào cho tốt đây.

"Ta mới không phải lòng dạ hẹp hòi dễ giận như ngươi nói!" Sở Tuyết Nguyệt vẻ mặt ngạo kiều đi vào: "Nè, đồ ăn mang tới cho ngươi."

"Không dễ giận mà còn quệt mũi chạy đi mất." Thanh Lạc chính là không quản được miệng của mình.

"Ngươi, ta không thèm chấp nhặt với người bệnh như ngươi." Nói xong cười rạng rỡ dìu Hoàn Nhan: "Nhan ca ca, mau tới dùng cơm đi!"

Hoàn Nhan ỡm ờ để nàng dìu đi, hắn vốn là muốn cự tuyệt, nhưng là vừa nghĩ, vạn nhất đến lúc đó thực sự chọc tới nàng, đem bọn họ đuổi ra ngoài, Thanh Lạc liền chịu tội.

"Ngươi mau buông thiếu gia nhà ta ra." Thanh Lạc nhìn ra được sự không thoải mái của Hoàn Nhan, mở miệng oán giận nói.

"Ta sẽ không buông, ngươi có thể làm gì được?" Sở Tuyết Nguyệt lại càng giữ cánh tay của nàng chặt hơn.

Thanh Lạc xem như là đã nhìn ra, cô nương này chuyên môn làm trái lại với hắn: "Vậy ngươi cứ ôm đi! Ôm cho chặt, ngàn vạn lần chớ có thả tay."

Quả nhiên phép khích tướng vẫn là hữu dụng, Sở Tuyết Nguyệt nghe nói như thế lập tức thả tay: "Ta dựa vào cái gì mà nghe lời ngươi, ngươi bảo ta làm, ta cứ không làm đấy."

"Được rồi, đừng đấu võ mồm nữa, Thanh Lạc mau tới dùng cơm."

Thanh Lạc nghe được lời của Hoàn Nhan lập tức ngậm miệng, khập khiễng đi tới bên cạnh bàn.

"Nhan ca ca, đây là gà mà ta đặc biệt hầm, giúp huynh bồi bổ thân thể." Sở Tuyết Nguyệt gắp một miếng thịt gà cho Hoàn Nhan.

"Sở cô nương, để ta tự mình làm là được rồi." Hắn thật đúng là không quen được người khác gắp đồ ăn cho.

Sở Tuyết Nguyệt bị cự tuyệt bĩu môi có chút không vui.

"Sở cô nương, mau trở về dùng cơm đi!" Thanh Lạc hướng ra phía ngoài đuổi người, cũng thiệt cho hắn làm được.

"Được rồi! Các ngươi từ từ ăn, ta đi đây." Tuyết Nguyệt để đũa xuống, lưu luyến (2) đi ra ngoài.

"Thiếu gia, người lần này quả là đã rước phải một đóa đào hoa nát rồi a!" Thanh Lạc lắc đầu thở dài nói. Cô nương này tính khí dây dưa đến cùng (3), không dễ dàng dứt ra.

"Ngươi hiểu rõ như vậy?" Hoàn Nhan một bộ dạng 'ngươi đã từng trải qua?'

"Hiểu chút da lông." Thanh Lạc cười ngây ngô nói.

-----------------------

(1) Đao tử chủy đậu hủ tâm [刀子嘴豆腐心] : nói năng chua ngoa, sắc bén nhưng tâm địa thiện lương, mềm mỏng

(2) 一步三回头: Đi một bước quay đầu nhìn lại ba bước, ý chỉ vẻ quyến luyến.

(3) Tử triền lạn đả [死缠烂打]: dây dưa đến cùng; quấn mãi không bỏ; da mặt dày; đẹp trai không bằng chai mặt; quấn chặt lấy.

Bạn đang đọc Tiểu Hồ Phi Của Phúc Hắc Vương Gia của Lương Thất Cận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.