Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nó Chỉ Là Đang Ngủ

Phiên bản Dịch · 824 chữ

"Vương gia!" Vân Phách đem ngự y đưa đi, quay trở lại liền thấy Mặc Cảnh Diệp vẻ mặt sa sút tinh thần ngồi ở trên giường.

"Thanh Phong đuổi theo kịp Hoàn Nhan rồi phải không?" Đây là hy vọng cuối cùng của hắn.

"Không có." Vân Phách lắc đầu, có điều nhìn thấy biểu tình thất vọng của Mặc Cảnh Diệp, lại nói thêm: "Thanh Phong vẫn đang tiếp tục đuổi theo."

"Ngươi lui xuống đi!" Mặc Cảnh Diệp có chút vô lực phất tay một cái.

Vân Phách mấp máy miệng, cũng không nói gì, cúi chào xong liền lui ra ngoài.

Mặc Cảnh Diệp tự trách nhìn Phượng Noãn Noãn nằm ở trên giường: "Thật xin lỗi, ta không nên dẫn ngươi đi theo." Đáp lại hắn chỉ là tĩnh lặng không một tiếng động.

Thoáng một cái đã năm ngày trôi qua, Vân Phách sốt ruột bước tới bước lui ở cửa phòng. Vương gia trong năm ngày này không ăn không uống, cũng không ra ngoài.

"Vân Phách, ngươi đang làm gì vậy!" Bạch Vũ cũng sắp bị hắn xoay đến hôn mê.

"Bạch Vũ, ngươi mau đi khuyên nhủ Vương gia." Vân Phách sốt ruột đến mức bệnh cấp loạn đầu y (thử hết mọi cách, có bệnh thì vái tứ phương) luôn rồi: "Đã năm ngày rồi, Vương gia một hạt gạo cũng không ăn, một giọt nước cũng không uống."

"Vậy ta. . ." Bạch Vũ có chút bối rối: "Ta cũng không có cách nào." Hắn chỉ là một thị vệ, có thể có cách gì sao.

"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?" Vân Phách đột nhiên mừng rỡ mà nhìn Bạch Vũ: "Hay là, chúng ta đi mời Hoàng thượng tới?"

"Không cần nữa."

"Cái gì không cần nữa, chúng ta liền. . ." Vân Phách lời còn chưa nói hết liền ngây ngẩn cả người: "Vương, Vương, Vương gia!" Quay đầu nhìn về phía người phía sau, lắp ba lắp bắp nói.

Mặc Cảnh Diệp tóc tai hơi loạn, mặt đầy râu, quần áo đầy nếp nhăn, cả người sa sút tinh thần, sớm đã không còn sức sống như trước kia.

Mặc Cảnh Diệp không tiếp tục để ý tới hai người bọn họ, ôm Phượng Noãn Noãn đi về phía hậu viện vương phủ.

Hai người liếc nhau, vội vàng đuổi theo.

"Noãn Noãn, ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi cho tốt!" Mặc Cảnh Diệp đau lòng đem Phượng Noãn Noãn đặt ở trên giường băng: "Đợi đến lúc ngươi nghỉ ngơi đủ rồi thì tỉnh lại, có được hay không?" Trong giọng nói mang theo một tia cầu xin.

Lẳng lặng nhìn một hồi, Mặc Cảnh Diệp đi ra khỏi Băng Thất: "Phái vài người đáng tin ngày đêm canh giữ ở chỗ này, không được để cho bất kỳ kẻ nào tới gần."

"Vâng." Vân Phách và Bạch Vũ cùng lên tiếng đáp.

"Phía Thanh Phong, có tin tức chưa?"

"Hồi bẩm Vương gia, không có tin tức." Bạch Vũ cúi đầu nói.

"Vậy thì bảo hắn trở về đi!" Tìm kiếm không có phương hướng như vậy, cũng sẽ không có kết quả gì.

Mặc Cảnh Diệp rửa mặt một cái, đi tới thư phòng, cầm bút lên không biết đã viết gì đó lên giấy, sau khi cuộn chặt lại thì đặt trên người con chim bồ câu mà Hoàn Nhan cho hắn.

Bồ câu trắng đưa tin đập đập cánh, bay ra ngoài.

Mặc Cảnh Diệp nhìn chằm chằm phương hướng bồ câu đưa tin bay đi, không biết suy nghĩ cái gì, hồi lâu cũng không có thu tầm mắt lại.

Mãi cho đến khi ngoài cửa truyền tới thanh âm của Vân Phách: "Vương gia, Hoàng thượng đang ở tiền thính chờ người!"

Mặc Cảnh Diệp mới thu hồi ánh mắt: "Ta biết rồi." Trong giọng nói tràn đầy bi thương khí độ.

"Cảnh Diệp, trẫm nghe nói Cửu Vĩ Hồ bị thương, cho nên mang tới cho nó một ít linh chi thượng hạng."

"Làm phiền hoàng huynh phí tâm." Mặc Cảnh Diệp dừng một chút: "Chỉ có điều sợ là nó không có phúc hưởng thụ."

Mặc Đường kỳ quái nhìn hắn, mặt đầy vẻ hiếu kỳ.

"Vật nhỏ, nó đã ngủ mê man rồi. Chẳng biết đến lúc nào mới có thể tỉnh lại." Cảnh Diệp thủy chung không muốn thừa nhận Phượng Noãn Noãn đã chết, hắn nghĩ nhất định là do nó quá tham ngủ thôi, đợi đến lúc nó ngủ đủ rồi hiển nhiên sẽ tỉnh lại.

"Cảnh Diệp, ngươi cũng không cần quá thương tâm. Ài! ~ " Mặc Đường không khỏi thở dài một cái, nói tới đây, hắn đại khái cũng biết là đã xảy ra chuyện gì rồi. Song vẫn nói rằng: "Những thứ linh chi này ngươi thay nó giữ lại, chờ nó tỉnh lại thì dùng để bồi bổ thân thể."

Bạn đang đọc Tiểu Hồ Phi Của Phúc Hắc Vương Gia của Lương Thất Cận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.